Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 6: Dọa lui



Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sắc mặt Mạc Nhất biến đổi: “Thiếu gia, làm sao bây giờ? Nhất định là phu nhân qua a.”

Mạc Phi nhanh chóng giấu trang sức vào túi quần, thong dong nói: “Sợ cái gì, chỉ cần không làm chuyện xấu, nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa.”

Mạc Nhất thực sùng bái nhìn Mạc Phi, thiếu gia không hổ là thiếu gia, nói dối mà sắc mặt bình tĩnh như thường, một chút lúng túng cũng không có.

Lâm Tịch vọt vào, hung thần ác sát nhìn Mạc Phi: “Nói, có phải ngươi trộm đồ trang sức của ta không?”

Mạc Phi tỏ ra vô tội: “Trang sức? Đồ trang sức gì?”

“Giả vờ, ngươi còn giả vờ giả vịt à?” Lâm Tịch dữ tợn nhìn Mạc Phi: “Nhất định là ngươi trộm trang sức của ta.”

Mạc Phi lại nhào tới chỗ Lâm Tịch: “Mẫu thân! Tuy ta không phải thân sinh của ngươi nhưng sao ngươi có thể đổ tội ăn cắp lên đầu ta, sau này ta còn mặt mũi nào gặp người a!”

Lâm Tịch hất Mạc Phi qua một bên: “Mơ tưởng chống chế, lục, lục soát cho ta.”

Mạc Phi sợ hãi kêu: “Không thể lục, không thể lục a!”

Lâm Tịch cười lạnh với Mạc Phi: “Sao thế, chột dạ à?”

Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Vớ con vứt trên giường mấy ngày chưa giặt rồi, sợ hai vị tỷ tỷ chê cười.”

“Phu nhân, không tìm thấy.” Hai thị nữ lục tung cả phòng, xấu hổ nói.

Lâm Tịch hung hăng trừng Mạc Phi: “Ở trên người ngươi đúng không, ngươi dấu trên người đúng không?”

Mạc Phi trợn mắt, có chút phẫn nộ nói: “Phu nhân, sao người có thể hoài nghi ta như vậy?”

“Nhất định là trên người ngươi.”

Mạc Phi lập tức hào phóng cởi áo ngoài, xốc nội y, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

“A!” Hai thị nữ nhịn không được kêu lớn.

Mạc Phi lớn tiếng nói: “Mẫu thân, ngươi chán nhìn dáng người phụ thân, muốn nhìn ta thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng như vậy làm gì. Ngươi là thân mẫu của ta, ngươi muốn nhìn ta lõa thể, nhi tử ngoan sao có thể không đáp ứng chứ.”

Mạc Phi làm bộ như muốn cởi quần, Lâm Tịch lập tức dẫn hai thị nữ chạy trối chết.

Mạc Phi chống tay bên thắt lưng, nhìn theo bóng lưng Lâm Tịch nói thầm: “Cho dù dáng người bản thiếu gia đẹp nhưng cũng đâu cần la hét như vậy a!”

Mạc Nhất co rút cơ mặt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi liếc mắt: “Sao, ngươi muốn nói gì à?”

Mạc Nhất xấu hổ: “Thiếu gia, hiện giờ thời tiết khá lạnh, ngươi mau mau mặc y phục vào đi.”

Mạc Phi gật đầu: “Nói đúng lắm.”

Mạc Phi mặc y phục chỉnh tề không bao lâu thì có hai người hầu tiến vào: “Phi thiếu gia, lão gia gọi ngươi!”

Mạc Phi nhíu mày, cười gượng: “Ta qua ngay.”

Nhìn hai tên người hầu mỉm cười khinh thường rời đi, Mạc Phi nhịn không được mắng thầm: “Gian phu dâm phụ.”

Mạc Phi vừa đi qua đại sảnh liền thấy Mạc Dương âm trầm ngồi bên trong.

“Phụ thân.” Mạc Phi nhỏ giọng nói.

“Ngươi đã đến rồi.

Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”

“Lá gan của ngươi bây giờ càng lúc càng lớn rồi đúng không, cư nhiên dám đùa giỡn mẫu thân?” Mạc Dương lạnh lùng nói.

Mạc Phi trừng mắt, cao giọng nói: “Phụ thân, oan uổng a! Là mẫu thân muốn ta cởi y phục a, phụ thân yên tâm, ta chỉ mới cởi áo thôi, quần vẫn chưa kịp cởi, cho dù ta cởi sạch cũng có gì đâu mà nhìn, dáng người ta vốn không tốt, nếu mẫu thân muốn hồng hạnh xuất tường cũng không chọn ta đâu!” [ngoại tình]

Mạc Dương đen mặt: “Nói hưu nói vượn.”

Mạc Phi tỏ vẻ chân thành nói: “Phụ thân, ta nói là chân tâm a, không có một lời hư ngôn!”

“Câm miệng.” Mạc Dương tức giận.

Nhìn sắc mặt Mạc Dương, Mạc Phi thức thời ngậm miệng.

“Lâm thiếu gia từ hôn, ngươi biết chưa?” Mạc Dương phẫn hận hỏi.

“Phụ thân! Ngươi không biết Lâm thiếu gia kia quá đáng cỡ nào đâu, cơm mới ăn một nửa hắn đã bỏ chạy, để ta lưu lại đó trả tiền, tửu lâu kia mắc muốn chết, hắn nhất định không phải thật lòng muốn thân cận, là tên lừa đảo, lừa đảo chính hiệu!” Mạc Phi siết chặt nắm tay, thực căm phẫn nói.

“Câm miệng, ngươi còn có mặt mũi nói người ta lừa đảo à, rõ ràng là ngươi không muốn thân cận.”

Mạc Phi có chút ngượng ngùng cười cười: “Phụ thân đại nhân, ngươi nói như vậy là không đúng, thiếu niên nào mà không có tư xuân chứ? Ta cũng rất muốn tìm một người, chỉ là điều kiện thật sự không chấp nhận được.”

“Ngươi chỉ là một phế vật, điều kiện kém như vậy mà còn kén chọn chê Lâm thiếu gia không xứng với ngươi, ngươi yên tĩnh một chút cho ta, lần thân cận sau mà còn hỏng nữa, ta xé nhỏ ngươi ra đấy.” Mạc Dương lạnh lùng nói.

Mạc Phi: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.