Trịnh Huyên nhỏ giọng thì thầm: “Trước kia ngươi nói muốn ở cùng một chỗ với ta, vĩnh viễn không xa rời.”
Mạc Nhất mất kiên nhẫn: “Khi đó ta mới bao nhiêu tuổi chứ, lời nói gió bay, ngươi tin là thật à, cho dù thật thì sao chứ, tình lữ thôi chứ có phải
kết hôn đâu, chia tay là chuyện bình thường, huống chi chúng ta căn bản
cũng không phải tình lữ.”
Trịnh Huyên nhìn Mạc Nhất, khổ sở không biết nói gì.
Mạc Nhất lắc lắc tay áo đi tới trước, Trịnh Huyên vẫn lẽo đẽo theo sau.
Mạc Nhất có chút buồn bực xoay người: “Ta nói đừng đi theo ta, ngươi nghe
không hiểu tiếng người à? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn đi theo nữa, ta
sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.”
Trịnh Huyên lấy lòng nhìn
Mạc Nhất, khép nép nói: “Tiểu Thất, ngươi đừng tức giận, ta bắt cá cho
ngươi ăn đượck hông, bây giờ ta biết bắt cá rồi.”
“Ta không cần ngươi bắt, muốn ăn cá, ta có thể tự bắt.” Mạc Nhất tức giận nói.
Trịnh Huyên chà chà tay, dáng vẻ mong chờ nhìn Mạc Nhất: “Vậy ngươi muốn ăn gì, ta đi tìm cho ngươi.”
Mạc Nhất trừng Trịnh Huyên: “Không cần, ngươi cút đi, cút thật xa cho ta.”
Trịnh Huyên cắn môi, quyết định mặt dày đi theo Mạc Nhất.
Thấy Trịnh Huyên bám dính mình hệt như miếng da trâu, trong lòng Mạc Nhất
buồn bực không thôi, đánh không lại, mắng không xong, muốn vứt cũng
không vứt được, Mạc Nhất thực sự không biết nên làm gì mới tốt, trước
kia sao hắn không nhìn ra da mặt Trịnh Huyên dày như vậy nhỉ?
Trịnh Huyên biết Mạc Nhất tức giận nhưng hắn luyến tiếc rời đi nên chỉ đành nhắm mắt theo đuôi Mạc Nhất.
Màn đêm buông xuống, Trịnh Huyên ở bên hồ đốt vài đống lửa.
Mạc Nhất bực bội ngồi bên đống lửa, Trịnh Huyên thỉnh thoảng quay đầu lại
nhìn sắc mặt Mạc Nhất, tuy Mạc Nhất đang đeo mặt nạ nhưng Trịnh Huyên
vẫn nhìn ra tâm tình hắn không tốt.
Trịnh Huyên ân cần đưa một con cá nướng cho Mạc Nhất: “Tiểu Thất, cho ngươi.”
Mạc Nhất lạnh lùng nhìn Trịnh Huyên, trong bóng đêm, ánh mắt Mạc Nhất vô
cùng trong trẻo nhưng cũng lạnh như băng, Trịnh Huyên bị nhìn có chút ủy khuất.
“Tiểu Thất, ngươi có nhớ không, trước kia ở trong bí cảnh Tiềm Long ngươi bắt được một con gà…” Trịnh Huyên cố gắng phá vỡ không
khí trầm mặc.
“Nhớ rõ, ta vất vả lắm mới bắt được một con gà giao cho ngươi xử lý, kết quả ngươi ngay cả lông cũng không nhổ, nội tạng
cũng không moi, cứ vậy trực tiếp để lên lửa nướng, nướng khó ăn muốn
chết, hơn phân nửa con gà đều lãng phí, Trịnh Huyên, ngươi không cần
nhắc nhở ta lúc ở trong bí cảnh ngươi ngu xuẩn cỡ nào, ta biết rõ ngươi
ngốc thế nào.” Mạc Nhất tức giận nói.
“Thời điểm đó ta mang tới
rất nhiều phiền toái, có lần suýt chút nữa hại ngươi bị rắn cắn nhưng
ngươi cũng không ghét bỏ ta.” Trịnh Huyên cúi đầu, có chút buồn tủi.
“Ta không có lựa chọn, con người vốn là động vật quần cư, bí cảnh lớn như
vậy, một mình rất cô độc, mỗi ngày đều có người chết, không biết đến khi nào sẽ tới lượt ta, ta cần tìm một chỗ dựa, khi đó ta nào biết ngươi
lớn lên thành bộ dáng này.” Mạc Nhất thực ghét bỏ nói.
Trịnh Huyên cắn môi, ủy khuất nhìn Mạc Nhất: “Ta lớn lên không dễ nhìn bằng Doãn Phi Tuyền à?”
Mạc Nhất khinh thường: “Bộ dáng của ngươi xấu muốn chết, làm sao so được với Doãn Phi Tuyền.”
Trịnh Huyên thất vọng cúi đầu, nửa ngày sau đột nhiên vui sướng nói: “Kia
không bằng ta đi chỉnh dung, chỉnh thành mặt của Doãn Phi Tuyền.”
Mạc Nhất vô ngữ nhìn Trịnh Huyên, tức giận quát: “Tùy tiện ngươi, đừng có càng chỉnh lại càng xấu.”
Thấy Mạc Nhất tức giận, Trịnh Huyên hiểu được chỉnh dung căn bản không thể thực hiện.
Trịnh Huyên cố xốc lại tinh thần, tha thiết nói: “Ngươi ăn chút cá được
không, trước kia ngươi nói mình thích ăn cá, ta vẫn luôn hi vọng có một
ngày được nướng cá cho ngươi ăn.” Sau khi rời khỏi bí cảnh, Trịnh Huyên
đặc biệt hỏi đầu bếp làm thế nào để làm cá ngon.
Mạc Nhất nhận cá nướng ăn một ngụm, sau đó ghét bỏ vứt vào đống lửa: “Khó ăn muốn chết.”
Nhìn cá nướng nằm trong đống lửa, Trịnh Huyên cảm thấy trái tim mình cũng bị nướng thành tro tàn.
Nhìn sắc mặt buồn bả của Trịnh Huyên, trong lòng Mạc Nhất không khỏi đau
xót, nghĩ tới chính mình cư nhiên lại đau lòng vì người này, Mạc Nhất
cảm thấy đầu óc mình nhất định có vấn đề, tự làm mình khó chịu.
Trịnh Huyên điều chỉnh cảm xúc một chút mới nói: “Tiểu Thất, ngươi cũng là
tuyển thủ bách cường tranh bá à, ngươi đại diện cho học viện nào, hiện
tại ngươi gọi là gì vậy?”
“Ngươi hỏi làm gì?” Mạc Nhất lạnh như băng hỏi.
Trịnh Huyên nhìn Mạc Nhất: “Chờ ra ngoài rồi ta tới tìm ngươi a.”
“Không cần, ta không muốn có quan hệ gì với ngươi nữa.” Mạc Nhất kiên định nói, sau đó đứng dậy rời đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Trịnh Huyên bật dậy, chắn trước mặt Mạc Nhất.
Mạc Nhất bắt đầu công kích Trịnh Huyên, Trịnh Huyên không ngờ Mạc Nhất lại đột nhiên ra tay, nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Trịnh Huyên không dám ra tay với Mạc Nhất nên luống cuống tay chân bị động phòng ngự, bị Mạc Nhất đánh vài quyền.
Mạc Nhất đá một cước lên người Trịnh Huyên: “Vì sao không né, ngươi rõ ràng có thể né được.”
“Ngươi không cần giả vờ giả vịt, ta mới không bị lừa đâu.” Mạc Nhất nghiến
răng nghiến lợi nhìn Trịnh Huyên, ra tay không chút nương tình.
Đối mặt với công kích tới tấp như cuồng phong tụ vũ của Mạc Nhất, Trịnh Huyên bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng ngăn cản.
“Ân!” Mạc Nhất hừ một tiếng, ôm bả vai lùi về sau.
Nghe thấy tiếng rên đau đớn của Mạc Nhất, Trịnh Huyên hoảng sợ, thất kinh
nói: “Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy, ta không nặng tay a!”
Hôm qua vừa bị thương nặng, miệng vết thương chưa kịp điều dưỡng rốt cục bị xé rách, máu tươi từ bả vai bắt đầu lan tràn.
Mạc Nhất ôm vết thương ngồi bệch xuống đất.
“Ngươi bị thương.” Trịnh Huyên có chút vội vàng chạy tới muốn kiểm tra vết thương của Mạc Nhất.
“Cút ngay.” Mạc Nhất căm thù nhìn Trịnh Huyên.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Trịnh Huyên giống như nhất thời tỉnh mộng: “Người hôm qua tới Từ gia ám sát Tiêu Mi… là ngươi?”
Mạc Nhất mím môi ôm vết thương, không ngừng hít khí không đáp, nhưng Trịnh Huyên đã hoàn toàn khẳng định.
Trịnh Huyên bấu sâu móng tay vào lòng bàn tay, vẻ mặt khủng hoảng, trời ạ,
hắn đã làm gì vậy? Hắn cư nhiên… Trịnh Huyên nhịn không được có chút
tuyệt vọng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không biết là ngươi…”
Khó trách, khó trách khi đâm kiếm vào bả vai đối phương, hắn lại có cảm
ứng, hai bọn họ chia ra cùng hấp thu song sinh thủy hỏa song linh châu
trong băng hỏa trì nên sẽ có chút liên hệ kỳ diệu.
Mạc Nhất quay mặt đi, không để ý tới Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên gấp tới độ vò đầu bứt tai, sắc mặt lo lắng: “Ngươi không sao chứ.”
Mạc Nhất ôm vết thương nhìn Trịnh Huyên, trầm mặc một hồi mới nói: “Ta thấy trên đường có một mấy bụi băng lam hoa, ngươi giúp ta hái vài đóa đi.”
Băng lam hoa có tác dụng chữa trị cho vết thương được tạo thành từ tinh nguyên lực thuộc tính hỏa.
Nghe Mạc Nhất nói vậy, Trịnh Huyên thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, không
chút nghĩ ngợi nói: “Ta lập tức đi ngay, ngươi chờ một chút, ta sẽ quay
lại ngay.”
Nhìn theo bóng lưng Trịnh Huyên, Mạc Nhất ôm vết thương nhanh chóng rời đi.
Trịnh Huyên nhìn thấy bụi băng lam hoa thì vui sướng không thôi, thế nhưng
đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt Trịnh Huyên biến đổi, vội vàng ngắt
băng lam hoa rồi nhanh chóng quay về.
Dự cảm xấu trong lòng Trịnh Huyên càng lúc lại càng lớn hơn, trở lại chỗ cũ, quả nhiên đã không còn bóng dáng Tiểu Thất.
Trịnh Huyên cắn môi, trong lòng thất vọng cùng ủy khuất tới không nói nên lời, băng lam hoa cũng rớt xuống đất.
Trịnh Huyên hít sâu vài hơi, đấm mạnh vào đầu mình, hắn phải sớm nhận ra mới
đúng. Tiểu Thất hận hắn như vậy, đột nhiên nhờ hắn hỗ trợ rõ ràng là có
vấn đề, Tiểu Thất chỉ muốn cắt đuôi mà thôi.
Trịnh Huyên buồn bực gãi gãi đầu, cố xốc lại tinh thần bắt đầu dò tìm theo dấu vết lưu lại.
“Trịnh Huyên.” Một âm thanh kinh hỉ vang lên.
Trịnh Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới thì nhíu mày, là Võ Thượng Dũng
của học viện Thương Lan, người này rất hiếu chiến, đặc biệt thích khiêu
chiến cao thủ.
“Trịnh Huyên, chúng ta đấu một trận đi.” Võ Thượng Dũng hưng phấn nói.
“Ta còn phải đi tìm Tiểu Thất, không rảnh, ngươi đi tìm người khác đi.” Trịnh Huyên từ chối.
Võ Thượng Dũng cười đắc ý: “Ngươi sợ ta à? Nếu sợ thì thức thời nộp thẻ bài thân phận ra.”
Trịnh Huyên liếc nhìn Võ Thượng Dũng, hắn không dư thời gian ở đây tranh cãi, vì thế liền rút thẻ bài ném qua.
Thấy Trịnh Huyên thật sự giao ra thẻ bài, Võ Thượng Dũng khó tin nhìn Trịnh Huyên.
“Ngươi là Trịnh Huyên thật à? Không phải là kẻ khác giả mạo đi?” Võ Thượng Dũng có chút cổ quái hỏi.
Trịnh Huyên mất kiên nhẫn: “Ngươi xong chưa vậy, còn không mau tránh đường?”
Võ Thượng Dũng đắc ý nhe hai chiếc răng nanh: “Ta không tránh đấy.”
Trịnh Huyên siết nắm tay, ánh mắt trở nên sắc bén, quanh thân bắt đầu bốc lên hỏa diễm hừng hực.
Võ Thượng Dũng biến sắc, ban đầu hắn nghĩ là Trịnh Huyên bị thương, vội
vàng muốn thoát thân mới ném thẻ bài thân phận cho mình, kết quả người
này căn bản không có vấn đề gì cả.
Bị Võ Thượng Dũng chắn đường,
lửa giận vẫn áp chế trong lòng Trịnh Huyên rốt cuộc cũng bạo phát, giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt tàn bạo nói: “Bây giờ ngươi muốn chạy cũng
không được!”
Hỏa diễm ùn ùn lao tới, Võ Thượng Dũng cuống quít vận hành nguyên lực ngăn cản.
Không ngừng có bức tường kim loại dựng lên trước mặt Võ Thượng Dũng, hỏa long rít gào lượn lờ một vòng, tường kim loại thoáng chốc bị nung thành nước thép.
Sắc mặt Võ Thượng Dũng trắng bệch, hắn hiếu chiến nhưng
không có nghĩa là hắn không sợ chết, xem trạng thái hung ác của Trịnh
Huyên lúc này thì cho dù có chạy trốn Trịnh Huyên cũng không buông tha.
Võ Thượng Dũng bị dọa tới hồn bay phách tán, hắn nghe nói Trịnh Huyên rất
mạnh, thế nhưng tính tình có chút cứng ngắc, bình thường khi đối chiến
cũng không làm khó đối thủ, hiện giờ Võ Thượng Dũng đổ mồ hôi như mưa,
hắn cảm thấy lời đồn đãi kia thực thúi lắm.
Nhìn hỏa long bổ nhào tới cứ như muốn thiêu rụi mình thành tro, Võ Thượng Dũng bất đắc dĩ bóp nát truyền tống phù.
Thấy Võ Thượng Dũng biến mất trước mặt, lửa giận của Trịnh Huyên bị nghẹn lại.
“Ai ở đó, mau bước ra.” Trịnh Huyên lạnh lùng nói.
Hai nữ học viên của học viện Phi Tuyết từ góc tối bước ra.
Trịnh Huyên lạnh lùng nhìn hai người: “Các ngươi có nhìn thấy người nào đeo mặt nạ quỷ không?”
Hai người lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không có.”
Trịnh Huyên có chút phẫn nộ quát: “Không thấy thì còn đứng đấy làm quái gì hả?”