Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 14: Đùa giỡn sở dao, nỗi hận của sở dao



“Ông nội, người thích món quà này không!” Lục An Nhiên hỏi Lục Kiếm Hào.

“Thích… Thích!” đôi tay Lục Kiếm Hào cách mặt kính thủy tinh mà vuốt ve gương mặt của người phụ nữ trong quả cầu nhẹ giọng gọi: “Ariana…” sau đó, nhẹ ngẩng đầu nhìn Kỷ Nhu: “Tấm hình này con từ đâu lấy được?”

“Con tìm thấy trong một quyển sách của anh Hạo” Kỷ Nhu đáp lời.

“Ông nội, để quả cầu này trên bàn sách này đi!” Lục An Nhiên thúc giục, vẫn còn điều thú vị nữa cơ!

“Ừm!” Lục Kiếm Hùng đặt quả cầu thủy tinh kế bên khuôn ảnh trên bản sách, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi tới trên mặt bàn, hiện lên trên đó hình ảnh một khuôn mặt người phụ nữ được phóng to lên, theo sự chuyển động của tia sáng, người phụ nữ đó giống như đang cừoi vậy… Lục Kiếm Hào ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới bình thường trở lại: “Ariana…”

“Ông nội, người thích món quà này chứ!” Lục An Nhiên hỏi.

“Thích! Thích…” Lục Kiếm Hào trả lời.

“Người thích người liền khen con đi!” Lục An Nhiên hai tay chống lên mặt bàn cừoi tủm tỉm tranh công.

“…” Sắc mặt Lục Kiếm Hào biến đổi, tại sao lại cảm thấy đứa cháu gái này trước đây rất sợ mình bây giờ lại giống như… Nhưng mà ông vẫn đưa tay ra sờ sờ đầu của Lục An Nhiên: “Ngoan…”

“Hihi…” Lục An Nhiên vui vẻ cừoi rộ lên, trước đây Lục An Nhiên rất sợ Lục Kiếm Hào, bởi vì ông là người luôn nghiêm túc, ông cũng là một người rất có chủ ý. Bà nội của cô Ariana đã qua đời 15 năm rồi, Lục Kiếm Hào vẫn luôn tưởng nhớ về bà nội, nghe mọi người nói rằng căn phòng này cũng là do năm đó Lục Kiếm Hào xây dựng lại để tặng cho bà nội vào dịp sinh nhật của bà. Cô liền biết, món quà này Lục Kiếm Hào nhất định sẽ thích!

“Ông nội, con có thể ở lại đây mấy ngày với ông nội không!” Lục An Nhiên làm nũng nói: “Con cùng mẹ đều qua đây cùng với người.” bất kể như thế nào, trước tiên nên đảm bảo được an toàn của Kỷ Nhu: “Như vậy mỗi ngày mẹ có thể cùng ông nội đi làm và tan làm, con cũng được yên tâm đúng không?”

“Cũng tốt.” Lục Kiếm Hào gật gật đầu, trước đây ông nhận được báo cáo của quản gia Vu, ngày thường Kỷ Nhu cùng Lục An Nhiên ở ngoài không thật sự tốt. Đến cả con kiến hôi cũng dám có ý đồ không tốt với hai mẹ con họ, quay về đây ở cùng ông cũng yên tâm một chút     , người con trai ông thương yêu nhất không còn, ông cũng phải chăm sóc tốt cho vợ con con trai mình mới phải. Trước đây ông cũng đã từng đề nghị chuyện này với Kỷ Nhu, nhưng mà Kỷ Nhu vì Lục An Nhiên nên không đồng ý, bây giờ Lục An Nhiên tự động đề nghị, như vậy cũng hoàn thành một mảnh tâm ý của ông.

“Hì hì…” Lục An Nhiên là thật tâm mà vui mừng, thật tốt, ông nội vẫn còn bên cạnh mình! Lần này, cô nhất định phải bảo vệ, trân trọng thật tốt những người bên cạnh mình! Tuyệt đối không để cho một ai có ý đồ xấu với họ.

Ba ông cháu lại hihi haha đùa giỡn một lúc mới cùng nhau rời khỏi phòng sách đi xuống lầu một, vừa xuống tới đại sảnh lầu một, từ xa Lục An Nhiên đã nhìn thấy Sở Dao cùng Lâm Mỹ Phụng bị chặn lại ở trước cổng. Sau khi khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ nhàn nhạt, Sở Dao hình như cũng đã nhìn thấy cô rồi, dùng một ánh mắt oán hận gắt gáo liếc nhìn cô. Lâm Mỹ Phụng tự nhiên cũng nhìn thấy hai mẹ con cô, vung vẫy hai cánh tay với Lục An Nhiên để cô mở cửa cho bà ta, những vệ sĩ này thật sự quá đáng, bà ta đã nói là được Lục An Nhiên mời đến rồi, cư nhiên cũng không chịu mở cửa cho hai mẹ con bà, để hai người phải đợi trước cửa lâu như vậy, thật là!

“Ai ở ngoài đó lớn tiếng như vậy?” Trong mắt Lục Kiếm Hào lộ ra nồng đậm không vui.

“Ông nội, là hai vợ con của thư ký Sở.” Lục An Nhiên nắm lấy cánh tay của Lục Kiếm Hào nói: “Họ nói đến đây tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông nội.”

“Thư Ký Sở?” Lục Kiếm Hào cau mày: “Kêu bọn họ trở về, ngày mai hãy đến đi! Tối nay không có bữa tiệc nào cả!” Sở thư ký là một cánh tay đắc lực của Lục Kiếm Hào, làm việc ở Lục thị hai mươi năm rồi vẫn luôn cận trọng, danh tiếng không tồi, tại sao vợ con của ông ta lại vô lễ như thế?

“Ông nội, Sở Dao với mẹ cậu ấy sáng sớm hôm nay đã đến nhà chúng con rồi, xe chúng con ngồi không vừa, bọn họ tự mình gọi xe theo chúng con đến đây, xem ra cũng là thật tâm muốn đến chúc thọ người!” Lục An Nhiên nói.

“Miễn đi! Ngày mai cũng không cần tới nữa!” Lời nói của Lục An Nhiên mặc dù nghe như giúp hai mẹ con Sở Dao cầu tình, nhưng mỗi câu nói đều rất châm chọc, Lục Kiếm hào nghe thấy cũng sinh ra khúc mắt với hai mẹ con họ, xe không đủ chỗ ngồi liền gọi xe mà đến, còn cần mặt mũi nữa không? Hành động này khiến Lục Kiến Hào rất phản cảm: “Lục gia không hoan nghênh hai ngừoi họ!”

“Vâng!” một nữ người hầu đứng gần đó nghe lệnh sau đó chạy ra ngoài thông báo cho Sở Dao và Lâm Mỹ Phụng.

Sở Dao vừa nghe thấy sắc mặt liền trắng bệch, Lâm Mỹ Phụng cũng rất là tức tối. Nhưng đây là lệnh của Lục Kiếm Hào, bọn họ cũng không thể nói gì. Sở Dao xiết chặt nắm đấm hỏi người hầu đó: “Có phải Lục An Nhiên không cho chúng tôi vào không?” hình như cô ta nhìn thấy Lục An Nhiên nói gì đó với Lục Kiếm Hào.

“Không phải, đại tiểu thư còn giúp hai người cầu tình, do hôm nay tâm tình của lão gia không được tốt, hai vị vẫn là nên về đi!” Nữ người hầu lễ độ mời hai mẹ con Lâm Mỹ Phụng và Sở Dao ra về. Hai người này dù gì cũng là vợ và con của thư ký Sở, vẫn nên để lại cho họ chút mặt mũi.

“Chuyện này…” Lâm Mỹ Phụng không vui trợn trắng mắt: “Vậy ngày mai chúng tôi lại đến vậy!”

“Ngày mai khách đến rất đông, hai vị cũng không cần qua đây đâu.” Nũ ngừoi hầu đáp.

“Cái gì!” Lâm Mỹ Phụng không vui nói: “Ý cô là gì?”

“Đây là ý của lão gia.” Một nữ người hầu như cô thật sự cũng khó làm.

“Chúng ta đi thôi…” Sắc mặt Sở Dao nhợt nhạt, âm thanh cũng có chút run rẩy. Lục An Nhiên! Xem như cô giỏi! Lục gia… Một ngày nào đó tôi sẽ cho toàn bộ Lục gia các người gà bay chó chạy! Ngày hôm nay, tôn nghiêm của Sở Dao đã bị giẫm đạp một cách sạch sẽ…

“Dựa vào cái gì chứ? Chúng ta đến cũng đến rồi! Còn phải bỏ ra hơn một trăm tệ bắt xe tới đây!” Lâm Mỹ Phụng không cam tâm nói: “Đây không phải đang đùa giỡn người ta sao?”

“Đi thôi!” sự nhẫn nhịn của Sở Dao đã quá giới hạn bùng phát, nhưng mà bây giờ vẫn đang ở bên ngoài, cô ta không muốn để mất mặt mũi của mình.

“Không đi! Lục gia này cũng hiếp người quá đáng lắm rồi! Mời người ta đến, đến rồi đến cửa cũng không mở cho!” Lâm Mỹ Phụng khóc lóc la lối: “Lục gia làm sao lại có thể ức hiếp người khác như thế?”

“Đừng nói nữa!” Sắc mặt Sở Dao lúc xanh lúc trắng, tại sao mẹ của cô ta lại là loại người như thế? Tại sao mẹ cô ta lại không thể giống như mẹ của Lục An Nhiên vậy?

“Cơ bản chính là như vậy! Còn không cho người ta nói sao?” Lâm Mỹ Phụng càng nói càng lớn cư nhiên còn dám ngồi xuống mặt đất trước cổng Lục gia la lối: “Hôm nay không mở cánh cổng này tôi cũng không đi đâu cả!” không để bà ta tham gia bữa tiệc này? Như vậy không được! Bà ta cũng đã khoác lác với bà con thân thiết hết rồi! Lần này nếu không để bà ta tham gia, như vậy không phải là một sự mất mặt rất lớn sao?

“Mẹ cho là còn chưa đủ mất mặt sao?” Sở Dao cũng là nhịn không nỗi Lâm Mỹ Phụng nữa hét lớn: “Mẹ đừng quên, ba còn phải làm ở Lục thị! Nếu mẹ khiến ba mất công việc này, mẹ chỉ có thể đi hít không khí mà sống thôi! Mẹ có đi hay không!” nói xong Sở Dao liền bước từng bước lớn rời khỏi, tại sao? dựa vào cái gì? Tại sao cô ta lại sinh ra trong gia đình của một người thư ký chứ? Tại sao mẹ cô ta lại là một người như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.