“Cái gì? Còn cầu xin bọn họ? Bọn họ đẩy chúng ta xuống nước, chúng ta còn phải đi cầu bọn họ?” Nhạc Ngưng Hàn phẫn nổ không vui.
“Đúng đó!” Vẻ mặt mẹ Nhạc cũng không vui.
“Hai người các người không có não sao?” Nhạc Vỹ Hải chỉ vào hai mẹ con Nhạc Ngưng Hàn mắng: “Nhanh chóng chuẩn bị lễ vật cùng ta đến Lục gia!”
“Cha hôm nay chính là mùng hai tết đó, hiện tại liền đi?” Nhạc Ngưng San có chút chần chừ.
“Hiện tại! Lập tức!” Nhạc Vỹ Hải gào thét dọa cho ba người kia một phen khiếp sợ, lập tức bắt đầu bận rộn lên, buổi sáng chưa đến mười giờ liền đến trước cửa nhà Lục gia.
Lúc nữ hầu báo lại có Nhạc gia đến thăm, Lục Kiếm Hào và Kỷ Nhu cùng những người khác đang ngồi ở phòng khách nhàn rỗi bàn về những nội dung trên báo. Đang nói đến đó, Nhạc thị cư nhiên đến rồi, Lục Kiếm Hào nhìn Lục An Nhiên lại phát hiện cô vô cùng thản nhiên, hiển nhiên là đã sớm đoán được chuyện này, trong lòng liền có suy nghĩ, lập tức đem sự việc từ đầu đến đuôi suy nghĩ một cách rõ ràng rành mạch, quả thực muốn vỗ tay tán dương! Trong lòng càng thêm chắc chắn, chiếc ghế kế nhiệm tiếp theo của Lục thị nhất định truyền cho Lục An Nhiên! Cả Lục thị, cũng chỉ có Lục An Nhiên có thể làm ra được chuyện lớn như thế!
“Để bọn họ vào đi!” Lục Kiếm Hào nhìn Lâm Hạo Thịnh nói: “Hạo Thịnh à, con về phòng trước đi.”
“Dạ vâng.” Lâm Hạo Thịnh đặt ly trà trên tay lên bàn, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách đi lên cầu thang, đi đến góc ngoặt hắn dừng lại bước chân, Lục Kiếm Hào không muốn hắn ở lại, hắn nghe trộm là được... trong lòng một lần nữa dậy lên nỗi hận đối với Lục An Nhiên, rõ ràng đều là hậu thế của Lục gia, dựa vào cái gì lại mang khoảng cách lớn như thế.
Lâm Hạo Thịnh vừa lên lầu, người Nhạc gia liền vào cửa, trên mặt Nhạc Vỹ Hải mang theo nụ cười: “Ai ya! Lục Lão à! Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ!”
“Ha ha.” Lục Kiếm Hào ngoài cười trong không cười: “Tại sao mới mùng hai đã đến rồi?”
“Ha ha, Lục lão đừng để ý quá đến mấy tục lễ đó, Nhạc Vỹ Hải tôi là một người thô lỗ, nên tôi không quan tâm đến những thứ này! Lục lão, hai nhà Nhạc – Lục chúng ta hợp tác làm ăn với nhau cũng không chỉ mới một hai năm, phương diện cung cấp thực phẩm cho Lục thị Nhạc thị chúng tôi cũng là cố gắng hết sức, tình cảm bao nhiêu năm nay, chúng ta là người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, chuyện thiết kế, các người có thể giơ cao đánh khẽ được không.”
“Lời này... lời này tại sao lại nói như thế chứ!” Lục Kiếm Hào cũng đã sớm đoán được mục đích của họ khi đến đây, hiện tại gặp mặt đem mọi chuyện nói rõ ràng cũng rất thoải mái: “Bình thường giao tình riêng của chúng ta cũng không tồi, chẳng qua là...” Lục Kiếm Hào cố ý kéo dài âm thanh chừa cho một bậc thang đi xuống.
“Ông nội Lục, lần này là do lỗi của con.” Nhạc Ngưng San mở miệng nói: “Là con bị người khác lừa, con nhìn thấy ở trên mạng có người mua bán những bản thiết kế hoàn toàn mới, con thấy bản thiết kế này rất tuyệt nên đã mua lại, ai biết được lại tạo thành thế cục như thế này. Con cũng không biết đây là thiết kế của Lục thị!” Nhạc Ngưng San trưng ra đôi mắt chứa lệ, bộ dáng xinh xắn cực kỳ ủy khuất.
Lục An Nhiên nghe thấy lời này khóe miệng nhếch lên, thật thú vị! Trên mạng? Há chẳng phải sống không thấy người chết không thấy xác rồi sao? Thật sự là một cái cớ rất hay!
“Lục lão, ông cứ coi như là giúp đỡ tôi đi.” Vẻ mặt Nhạc Vỹ Hải trầm trọng.
“Hiểu lầm trong này tôi có thế hiểu, nhưng mà...” Lục Kiếm Hào nâng ly trà lên nhấp một ngụm nói: “Như vậy đi, ông hỏi thử An Nhiên đi! Dù gì bản thiết kế này cũng là của nó, người làm ông như tôi đây cũng không quản được nó đâu!”
Người nhà Nhạc gia liền đồng loạt nhìn về phía Lục An Nhiên, đặc biệt là Nhạc Ngưng Hàn, nhìn thấy ngũ quan Lục An Nhiên càng ngày càng tinh xảo, đơn giản là đến cả nước miếng cũng muốn trào ra.
Nhạc Ngưng San xiết chặt nắm tay nói: “An Nhiên, sự việc lần này thật sự xin lỗi, hi vọng em có thể giúp đỡ Nhạc thị.”
“Sự việc như ngày hôm nay cũng chỉ có một biện pháp thôi.” Lục An Nhiên thẳng người dậy nói: “Chính là đăng báo nói rõ với mọi người rằng bản thiết kế này là do Nhạc gia đã hướng con mua lại và có được toàn quyền sử dụng.”
Nghe được lời của Lục An Nhiên trước mắt Nhạc Vỹ Hải lập tức sáng lên, đây đích thực là phương pháp xử lý duy nhất: “Vậy...”
“Chẳng qua là cũng chỉ còn sáu ngày nữa thôi là sẽ bắt đầu kinh doanh! Vị trí nhà hàng của Nhạc thị vốn dĩ đã chặn trước nhà hàng Lục thị... hiện tại lại sử dụng thiết kế của Lục thị chúng con, nhà hàng của con chắc chắn sẽ bị thua lỗ a...” Lục An Nhiên dùng ngón tay vén lọn tóc mai lên, một đôi mắt mang theo tia tính kế lướt qua khuôn mặt của Nhạc Vỹ Hải và Nhạc Ngưng San: “Thật sự là không thể nói được...”
Lúc này Nhạc Vỹ Hải cũng đã nghe ra được ẩn ý trong đó, Lục An Nhiên này chính là cần tiền! Bất quá chuyện đã như thế cũng không còn phương thức nào khác, nhà hàng này ông ta đầu tư tất cả vào đó, không thể nào trơ mắt nhìn nó cứ bị sụp đổ như thế: “Vậy con cảm thấy cần bao nhiêu tiền mới có thể bồi thường được tổn thất lần này của Lục thị.”
“Ít nhất cũng phải là con số này!” Lục An Nhiên vươn năm ngón tay trái ra: “Năm trăm vạn”
“Cái gì! Cô dùng mồm sư tử ngoạm sao!” Nhạc Ngưng Hàn nhìn thấy con số Lục An Nhiên báo ra, cũng rất kinh ngạc, Lục An Nhiên này thật sự quá quá đáng! Rõ ràng là do Lục gia sử dụng quỷ kế hãm hại Nhạc thị!
“Cậu câm miệng!” Nhạc Vỹ Hải mắng Nhạc Ngưng Hàn một câu, con số này mặc dù không hề nhỏ nhưng nếu như có thể giải quyết êm xui chuyện lần này thì cũng đáng giá, không thể để xảy ra chuyện gì vào đoạn thời gian này, hai năm, cắn răng đi qua, chỉ cần hai năm thôi sẽ khiến Lục An Nhiên quỳ xuống trả lại con số này gấp bội! Đáng chết!
“Đương nhiên đây chỉ là tiền bồi thường tổn thất.” Lục An Nhiên hơi mỉm cười nói: “Tiền mua thiết kế còn chưa tính.”
“Một giá duy nhất hai trăm vạn.” Lục An Nhiên vẫn luôn tỉ mỉ quan sát biểu tình của Nhạc Vỹ Hải, đồng thời ở trong lòng cố ý tính toán cái giá giới hạn trong lòng Nhạc Vỹ Hải, đưa ra một cái giá hợp lý nhất.
“Hai trăm vạn?” Lần này ngay đến cả Nhạc Vỹ Hải cũng ngẩn ra, đây thật sự là dùng mồm sư tử ngoạm.
“Không sai.” Lục An Nhiên cười nói: “Theo như con được biết để mua được vị trí đắc địa như vậy Nhạc thị đã bỏ ra số tiền gần chín trăm triệu... chú Nhạc không phải là vì hai trăm vạn cỏn con này mà lãng phí chín trăm triệu kia chứ!”
“Thật đau khổ.” Lục An Nhiên búng tay một cái, Lục An Duy lập tức đưa qua một tờ giấy A4 có in chữ vào trong tay Lục An Nhiên, sau đó Lục An Nhiên liền đứng dậy gập tờ giấy có in chữ lại đẩy đến trước mặt Nhạc Vỹ Hải: “Đây là số tài khoản cá nhân của con, nhận được tiền, con liền lập tức mở họp báo thanh minh.”
“...” Nhạc Ngưng San như sắp nghiền nát hàm răng, Lục An Nhiên này quả nhiên là đã chuẩn bị sẵn tất cả! Mà Nhạc Vỹ Hải lại càng tức đến run rẩy, cầm tờ giấy có in chữ kia gập lại lần nữa cho vào trong túi quần: “Chúng tôi không làm phiền nữa...” ông ta cảm thấy bản thân như đang đứng bên bờ vực sụp đổ, nếu như cứ tiếp tục ở lại, ông ta thật sự sẽ ngã xuống mất!
Lúc người nhà Nhạc gia đều đứng dậy quay người định rời khỏi, Lục An Nhiên lười nhác nói một câu: “An Nhiên ở đây xin được phép cảm ơn trước tấm lòng hào phóng của chú Nhạc, đúng rồi, tiền mở họp báo thanh minh... Chú Nhạc đừng quên chuyển khoản một lúc cho con nhé, con vốn ít lãi ít không thể so sánh được với Nhạc thị đại gia đại nghiệp, trong tay thật sự rất thiếu hụt đó!”
Nhạc Vỹ Hải không chút do dự cất bước rời khỏi Lục gia, nổ khí cùng sát ý ẩn nhẫn trong mắt thật sự khiến người khác sợ hãi.