Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 34: Sinh em gái nhỏ, xuất phát



Ánh nắng ban mai xuyên qua màn che cửa sổ mỏng manh ấm áp mà chiếu vào phòng, sàn gỗ thượng hạng dưới ánh sáng chiếu rọi như được mạ lên một vầng sáng đẹp đẽ, để đôi chân trần ở bên mép giường, Lục An Nhiên vươn vai một cái, có lẽ là do cơn mưa bất chợt rơi xuống ngày hôm qua, bầu trời được cọ rửa trở nên cực kỳ trong lành sạch sẽ. Bộ váy ngủ được làm bằng vải bông được cởi ra thay lên đó là một bộ đồ vận động gọn nhẹ, thoải mái, đứng trước gương ngắm nhìn, kiểu tóc cột cao thường ngày được xõa ra dài ngang thắt lưng được thắt bính lại, đuôi tóc được cột bằng một sợi dây trên đó có đính lên một đóa hoa anh đào, sau đó lại đội lên một chiếc mũ rơm nhỏ. Một khi nhìn đến liền thấy được bộ dáng nhẹ nhàng, thoải mái khi đi dã ngoại. Đem tất cả sách, bài tập ôn tập từ trong ba lô lôi ra hết, sau đó nhét đầy mấy quyển truyện tranh và đồ ăn vặt vào, Lục An Nhiên đeo ba lô lên liền rời khỏi phòng ngủ, bộ dáng này xuất hiện ở phòng ăn đã nhận được sự khen ngợi rất lớn.

“Woa! Mau nhìn xem tiểu công chúa của chúng ta! Thật sự rất giống nhân vật từ trong truyện tranh bước ra đó!” Từ Liên Tâm càng nhìn Lục An Nhiên càng thích: “Thím đã nói là nên sinh một đứa con gái mà!”

“Thím hai, nếu như thím sinh cho con một đứa em gái, con sẽ ngày ngày đưa em ấy đi mua búp bê, đi thử những bộ đồ đẹp, cùng với em ấy mặc những bộ váy giống nhau!” Chuyện này không phải Lục An Nhiên trêu chọc Từ Liên Tâm, mà thật ra thì vào năm Lục An Nhiên 17 tuổi Từ Liên Tâm thật sự sinh ra được một đứa con gái, chỉ đáng tiếc là cô bé sống không được bao lâu, mà Từ Liên Tâm vì thương tâm quá độ cho nên thân thể càng ngày càng xấu đi, chỉ có thể dựa vào thuốc bổ mà kéo dài mới miễn cưỡng duy trì được. Lần này lại một kiếp làm người, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt người em gái này, bảo vệ tốt những người mà cô trân trọng!

“Ha ha ha!” Từ Liên Tâm cười rộ lên nói: “Nếu như mà có em gái nhỏ, chắc là ngày nào thím hai cũng sẽ dắt hai chị em con đi mua đồ đó! Đến lúc đó ba người chúng ta sẽ mặc đồ giống nhau, tiểu Nhu à chị không được ghen à nha!”

“Ha ha!” Kỷ Nhu bị điểm danh cười: “Không đâu không đâu! Đến lúc đó, tiểu Tâm à, con gái em sẽ thân với chị còn hơn là thân với em nữa đó!”

“Ay ya! Bây giờ đã cùng với em dành người rồi!” Từ Liên Tâm che miệng cười nói: “Chuyện này còn phải xem chú hai con có tiền đồ hay không!”

“Phụt…” Lục Quân Phong đang ăn cháo không dự liệu được mình sẽ bị nhắc đến, một lúc không nhịn được, đem toàn bộ số cháo trong miệng vẫn chưa kịp nuốt xuống phun lên mặt của Lục An Minh đang ngồi đối diện.

“Ặc!” Lục An Minh vô duyên vô cớ lại bị trúng đạn đương nhiên là cảm thấy không vui, một bên vừa dùng khăn giấy lau mặt một bên vừa tức giận nói: “Ba, Ba làm gì thế! Mẹ trách Ba không có sức tạo người, Ba cũng không thể trút giận lên người con như vậy!”

“Tiểu tử thối! Nói cái gì vậy!” Gương mặt già của Lục Quân Phong đỏ lên, còn có An Nhiên ở đây nữa! Trước bao nhiêu người như vậy mà nói cái gì mà ông không có sức tạo người, đây không phải là làm ông mất mặt sao!

“Vốn dĩ là như vậy mà!” Lục An Minh xem như cũng đã lau chùi hết nước cháo trên mặt, cũng may là cậu né kịp thời, nếu không bộ tây trang hiệu Armani mà cậu mới mua đã bị làm dơ rồi! Đây chính là bộ quần áo mà cậu thích nhất tự dùng tiền mình mua đó!

“Con...” Lục Quân Phong thật sự muốn cách một cái bàn mà dùng muỗng gõ lên đầu của thằng con trai không biết nghĩa khí này, ông làm sao lại không có sức cơ chứ! Không phải là do mỗi ngày công việc tới tấp cho nên vẫn luôn phải tăng ca không có thời gian sao! Ông đối với phương diện kia của chính mình cũng rất vừa ý! Không thì làm sao sinh ra được hai anh em này! Hiện tại lại còn dám lật đổ bàn của ông! Thật sự là đứa con bất hiếu!

“Ha ha ha!” Lục An Nhiên vừa tháo mũ ngồi xuống ghế thì lại cười lên, một nhà của chú hai thật sự rất náo nhiệt! Ngày thường trên bàn cơm cũng chỉ có Lục Kiếm Hào và hai mẹ con cô, mặc dù Lục An Nhiên cũng sẽ nói vài câu chọc cười Lục Kiếm Hào và Kỷ Nhu, nhưng mà cũng không bằng hiệu quả hiện tại! Lục An Nhiên liếc qua Lục Kiếm Hào, nhìn thấy Lục Kiếm Hào vừa muốn cười, lại bày ra phong phạm ẩn nhẫn của một đại gia trưởng, thật sự có chút buồn cười. Lại nhìn Kỷ Nhu cùng Từ Liên Tâm, hai người này sớm đã đỏ mặt bịt miệng cười đến không trụ được nữa. “Khụ khụ!” có lẽ thật sự nhịn đến khó chịu, Lục Kiếm Hào chỉ có thể dùng tiếng ho của mình một bên để thể hiện sự quẫn bách của bản thân một bên muốn dừng lại chủ để của bọn tiểu bối, trong lòng lại âm thầm lo lắng cho tình trạng sức khỏe của đứa con trai thứ hai. Sau khi Lục An Minh ra đời, một nhà của Lục Quân Phong thật sự không có động tĩnh gì nữa... thật sự là không phải có tình huống gì chứ!

“An Nhiên, hôm nay em đi đâu dã ngoại thế!” Lục An Thạc đột nhiên mở miệng hỏi.

“Là công viên hoang dã của thành phố S.” Lục An Nhiên trả lời: “Một lát tới trường tập trung, sau đó cùng ngồi xe của trường đi đến đó, buổi trưa nhà trường sẽ tổ chức cho các lớp nấu đồ ăn và một số hoạt động trò chơi, ba giờ chiều sẽ ngồi xe về lại trường.”

“Đem theo điện thoại chưa?” Lục An Minh nói: “Đưa anh mược điện thoại em một lát.”

“Vâng?” Lục An Nhiên hiếu kỳ Lục An Minh mượn điện thoại của mình để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoan đưa cho Lục An Minh, bởi vì cô tin tưởng Lục An Minh sẽ không làm hư điện thoại của mình.

“Woa! Weibo của em tại sao lại có nhiều fan như thế! Lại còn là V lớn nha! Tại sao em không kết bạn với anh!” Lục An Minh kinh ngạc: “Chúng ta kết bạn nha!”

“Ơ…” Trán Lục An Nhiên chảy ra vài giọt mồ hôi, cô vẫn luôn hay chia sẻ bí quyết qua ải của nhiều trò chơi, fan như thế một ngày thêm một ít nên càng ngày càng nhiều.

“Để mẹ xem!” Từ Liên Tâm cũng tới xem: “Thật nè! Fan nhiều quá đi! Sắp hơn 1 triệu người rồi!”

“Ha ha… ha ha…” Lục An Nhiên ngại ngùng cười, cô vẫn là không cảm thấy có gì đắc ý cả…

Lại qua một lát, Lục An Minh mới không dấu vết liếc mắt với Lục An Thạc, gật gật đầu, đem điện thoại trả cho Lục An Nhiên: “Trả em điện thoại, hôm nay nhớ là đừng để điện thoại rời khỏi người! Em ngốc như vậy! Vứt rồi sẽ không mua mới cho em đâu!”

“Biết rồi! Xem thường ai thế!” Lục An Nhiên cũng cho Lục An Minh một cái liếc mắt, người anh họ này vẫn rất thích mỉa mai cô mấy câu, thật là!

“Con ăn no rồi.” Lục An Thạc đẩy chén đũa về phía trước một chút, đứng dậy. Hôm nay mặc dù là thứ Bảy, nhưng mà anh cùng với Lục Quân Phong vẫn phải lên công ty, vào thứ hai sẽ phải họp về tên của món ăn mới, có một số món vẫn chưa được đặt tên.

“Con cũng no rồi.” Kỷ Nhu cũng đặt chiếc muỗng ăn cháo xuống. Bộ phận quảng cáo hôm nay cũng phải đi làm, có một số trang web thiết kế hình ảnh đang chờ bà đến chọn lựa.

“Ừm…” Lục Kiếm Hào đột nhiên nâng mắt lên đối với Lục Quân Phong vẫn đang mở miệng ăn từng hớp cháo lớn nói: “Quân Phong, Ba có quen biết với một số bác sĩ trung y đối với phương diện… triệu chứng khó chữa… khụ khụ, đều rất hiểu rõ…” Là một người Ba mà nói những lời như thế với con trai mình thật sự là điều không tốt, nhưng mà nếu như thật sự có bệnh thì nên chữa trị kịp thời mới đúng!

“Phụt…” Lục Quân Phong một lần nữa đem vô số hạt cháo trong miệng phun ra, chuyện quái quỷ gì vậy, ngay cả đến Ba cũng cho rằng phương diện kia của mình không được nữa sao???

“A!!!!!” Lục An Minh nháy mắt kêu ré lên, Armani của cậu!!! lần này triệt đệ bị hủy đi rồi!! không chỉ mỗi tây trang, ngay cả tóc mái tóc được trau chuốt, tạo kiểu của cậu cũng toàn là hạt và nước cháo.

“A hahaha!” Bàn cơm lại tiếp tục vang lên âm thanh cười vang của mọi người.

“Hahahaha!” Lục An Nhiên bò trên mặt bàn khoa trương mà vỗ mặt bàn, không được rồi, thật sự là quá buồn cưới rồi! Hahaha…

Không khí vui vẻ rất lâu cũng không ngừng lại, Lục Kiếm Hào cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cười ra tiếng.

Đương nhiên là có một người thật sự là cười không nỗi, nhìn thấy Lục An Minh gần như là bị hủy đi hình tượng, Lục An Nhiên lại càng cảm thấy vui vẻ, lại nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc nãy, cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Hahahaha…”

“Tâm trạng của đại tiểu thư hôm nay rất tốt nhỉ!” tài xế Trương thông qua kính chiếu hậu nhìn Lục An Nhiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ mà cười thành tiếng nói.

“Đúng vậy!” Lục An Nhiên cười nói: “Chú Trương, tối nay khoảng cỡ bảy giờ tối chú tới trước cổng trường đón con là được! Nếu như thời gian bị thay đổi, con sẽ gọi điện thoại thông báo cho chú.”

“Vâng, được.” Tài xế Trương gật gật đầu.

Qua một khúc quẹo, chiếc xe ổn định đậu trước cổng trường Sơ trung Anh Hoa. Trước cổng trường hai ba chiếc xe buýt đang cùng đậu ở đó, rất nhiều học sinh năm ba cũng đang đợi trước cổng trường, tốp ba tốp bốn đang cùng nhau trò chuyện cười đùa. Hôm nay là thứ Bảy, năm một năm hai đều được nghỉ học, nếu như họ mà thấy được khung cảnh này nhất định sẽ rất là hâm mộ!

Tài xế Trương xuống xe trước, sau đó mở cánh cửa chỗ Lục An Nhiên đang ngồi: “Đại tiểu thư, tới rồi.”

“Ừm.” Lục An Nhiên từ trên xe bước xuống, một thân thanh tân hoạt bát thật sự cùng với thường ngày không giống nhau.

“An Nhiên! Tụi mình ở bên này!” Kỷ Linh vẫy tay kéo lấy Lâm Đạt cùng chạy tới trước mặt Lục An Nhiên, sau đó lại nhiệt tình chào hỏi tài xế Trương: “Ui! Chào buổi sáng! Chú Trương!”

“Haha.” Tài xế Trương cười cười gật gật đầu, ông vẫn là thật sự rất thích nha đầu Kỷ Linh này, thật sự so với Sở Dao mạnh hơn nhiều: “Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.” Lâm Đạt từ trong ba lô của mình lôi ra một bịch bánh quy tự làm đưa cho tài xế Trương: “Đây là mẹ cháu bảo cháu đưa cho chú.”

“Cho chú?” Tài xế Trương ngạc nhiên, tại sao lại cho mình bánh quy chứ?

“Cám ơn hôm qua đã đưa cháu và Kỷ Linh về nhà.” Lâm Đạt lễ phép cảm ơn, cô vốn dĩ cũng chỉ làm phần cho chính mình, Kỷ Linh, Lục An Nhiên và cô Tần Thư Hàm, nhưng sau khi mẹ nhìn thấy lại bảo cô làm cho tài xế Trương một phần, gọi là quà cảm ơn. Cô cũng cảm thấy nên cảm ơn người ta, liền ngoài ý muốn làm thêm một phần.

“Haha!” Tài xế Trương cười: “Chú cũng chỉ là nghe lệnh của đại tiểu thư mà thôi!”

“Cầm lấy đi chú Trương.” Lục An Nhiên cười nói: “Là tấm lòng của Lâm Đạt.”

“Được rồi.” Tài xế Trương cũng là lần đầu tiên nhận được bánh quy tự làm, trong một khắc cũng có chút luống cuống: “Cám… cám ơn.”

“Đừng khách sáo.” Lâm Đạt gật đầu một cái.

Lúc này Sở Dao cách đó không xa mà chạy tới, từ xa ả đã nhìn thấy Kỷ Linh và Lâm Đạt đang cùng với Lục An Nhiên cười cười nói nói rồi, nụ cười đó trong mắt ả thật chói mắt. Mà cách ăn mặc của Lục An Nhiên thật sự làm cho ả càng thêm tức giận, phẩm vị của Lục An Nhiên từ lúc nào lại đã cao lên như thế, chắc chắc là quần áo mà Kỷ Nhu đã chọn cho cô! Nghĩ tới Kỷ Nhu, lại nghĩ đến mẹ ruột của mình, Sở Dao không tự chủ bóp chặt nắm tay, sau một lúc, ả lại nở một nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt: “An Nhiên!”

“Sở Dao?” Mí mặt Lục An Nhiên không tự chủ mà giật giật.

“Hôm nay cậu để chú Trương đưa cậu qua đó sao?” Sở Dao thật sự không muốn ngồi những chiếc xe buýt đó, xe buýt làm gì thoải mái bằng xe đưa đón của Lục An Nhiên chứ!

“Không, hôm nay mình muốn ngồi xe buýt qua đó.” Lục An Nhiên nói.

“Hả?” Sở Dao có chút không vui: “Ngồi xe buýt sao… không phải chứ… mình thật sự không muốn ngồi xe buýt đâu!”

“Có gì không tốt chứ! Mình chưa từng được ngồi qua xe buýt nữa!” Lục An Nhiên nhìn thấy bộ dạng này của Sở Dao không tự chủ âm thầm cười lạnh, kiếp trước cũng chính vì câu nói này của Sở Dao, cô mới để chú Trương lái xe chở bọn họ qua đó, đến địa điểm dã ngoại, Sở Dao lại đối với mọi người nói, cô ta vẫn là rất muốn ngồi xe buýt… kết quả mọi người liền cảm thấy cô vô lý gây sự, bày ra bộ dáng của một thiên kim tiểu thư. Trong buổi dã ngoại này Sở Dao chơi rất vui vẻ, cô lại luôn ngồi một bên không ai quan tâm, chỉ có cô Tần Thư Hàm, có lẽ là do thấy cô đáng thương, cho nên mới với cô nói vài câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.