Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 6: Ác mộng quấn thân, bắt đầu đi học



Bức màn theo gió phiêu diêu cạnh cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua bức màn chiếu rọi vào trong căn phòng tạo nên một bầu không khí sạch sẽ, ấm áp, trên chiếc giường công chúa nho nhỏ, Lục An Nhiên đang ngủ say, cặp lông mi dài run rẩy hòa cùng với từng nhịp hơi thở gấp rút, hình như cô nằm mơ thấy chuyện gì đó không vui, cô chau mày, trên trán cũng xuất hiện những giọt mồ hôi. Cặp môi đỏ mím chặt, trên khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con hiện lên vẻ hoảng sợ và lo lắng.

“Đừng, đừng mà!” giậy giụa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, Lục An Nhiên đột ngột ngồi dậy đôi tay lung tung vuốt khuôn mặt của chính mình, cảm giác mềm mại trong tay khiến cô tin tưởng rằng, mặt của cô vẫn chưa bị trầy xước, cô vẫn còn sống và đã trùng sinh quay vê lúc mười lăm tuổi…

Chiếc áo ngủ màu hồng trên người bị những giọt mồ hôi làm cho ẩm ướt, dán chặt lên trên người, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến cô có cảm giác lạnh lẽo, đôi tay chống lên giường mà bước xuống, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, cởi áo ngủ mở vòi sen, cô để những giọt nước lạnh buốt chạy thẳng xuống đỉnh đầu, một trận lạnh buốt chạy dọc từ trên đầu qua sống lưng xuống đến chân lan khắp cơ thể, dòng nước lạnh giúp xoa dịu trái tim đang rối loạn và bất an của Lục An Nhiên. Những giọt nước cứ thế dọc theo làn da cô chảy xuống, Lục An Nhiên vòng tay quanh ngực, vuốt đôi tay mảnh khảnh của chính mình, nàng dường như vẫn còn cảm nhận được ngọn lửa bén lên cánh tay từ từ lan rộng ra làm cho cơ thể cô đau nhức, đem đôi tay mở ra đặt ở trước mắt, tựa hồ lại cảm giác được nỗi đau nát xương khi chiếc giầy cao gót bén nhọn của Sở Dao giẫm lên trên đó. Nếu như nói vết sẹo đã lành sẽ không còn đau nữa, nhưng đó chỉ là do vết thương đó vẫn chưa đủ đau đớn triệt đệ! Lục An Nhiên cảm thấy cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ quên được nỗi đau ấy.

Nhiệt độ nước dần dần chuyển từ lạnh sang ấm, Lục An Nhiên cũng dần dần tỉnh táo lại, cô tắt vòi sen dùng khăn tắm lau đi những giọt nước như những hạt trân châu quấn quanh cơ thể cô, sau đó mở tủ quần áo ra, tủ quần áo rộng hai mét, treo đầy đủ những bộ váy đủ loại, màu sắc khác nhau, mỗi bộ đều mang giá trị xa xỉ. Nghĩ lại, Kỷ Nhu không hổ danh tốt nghiệp khoa nghệ thuận, thẫm mỹ quả thực không tệ! mỗi bộ quần áo đều thể hiện được sức sống trẻ trung của nhưng cô gái đang ở lứa tuổi mười lăm thanh xuân phơi phới, mặt khác còn thể hiện sự cao quý của một thiên kim nhà giàu, còn có một số bộ quần áo là do Lục An Nhiên tự mình chọn lấy, tư chất liền kém xa so với nhũng bộ Kỷ Nhu chọn, kiểu dáng cô chọn vẫn rất ngây thơ, ấu trĩ, Kỷ Nhu rất yêu thương Lục An Nhiên, chỉ cần là thứ mà Lục An Nhiên thích Kỷ Nhu cũng đều sẽ mua cho cô. Lúc đó cô thật là trẻ người non dạ, nghe sự lừa dối của Sở Dao, còn cảm thấy bà không tốt, chú và Sở Dao mới là hai người thân thương nhất của cô. Lục An Nhiên nhếch khóe môi khinh bỉ, chọn một bộ váy liền mang phong cách hải quân do mẹ cô chọn thay vào. Sau đó lại cột tóc thành đuôi ngựa, dây buộc tóc cũng chọn loại có sọc kẻ xanh trắng theo kiểu dáng hải quân, cả người toát lên vẻ giỏi giang, tinh tế không còn sự ngây thơ nghịch ngợm như trước nữa. Đứng trước gương chỉnh lại quần áo, Lục An Nhiên vẫn phải một lần nữa làm quen với hình dáng của mình, bởi vì cô có sự phát triển đặc biệt về vị giác, cho nên trong việc ăn uống cô vẫn rất kén chọn, vì thế cô có vẻ gầy hơn, khuôn mặt cô hơi tròn nên nhìn cô như một đứa trẻ, cộng thêm một đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh hẳn là được di truyền từ cha cô Lục Quân Hạo, chiếc mũi nhỏ, thanh tú. Cặp môi căng mọng, hồng hào, hàm răng trắng gọn gàng, lúc cười còn lộ ra một chiếc răng khểnh rất đáng yêu. Đeo chiếc cặp xách trên vai, Lục An Nhiên mới chậm rãi đi ra cửa phòng, hướng xuống nhà ăn dưới lầu một.

Nhà mà Lục An Nhiên đang ở là một căn biệt thự hai tầng, tuy diện tích không lớn lắm, lầu một là phòng tiếp khách và nhà bếp, lầu hai là phòng ngủ của mội người cộng thêm hai phòng đọc sách nữa. Kỷ Nhu mặc dù nhu nhược nhưng về phương diện gia đình bà cũng rất là đau đầu, còn may là trong nhà vẫn còn có ba người hầu: quản gia Vu, về nhà tham dự hôn lễ của con trai - thím Vinh, và tài xế Trương. Ba người này đều là do người đứng đầu Lục gia – ông nội của Lục An Nhiên - Lục Kiếm Hạo đích thân lựa chọn, ngày thường ngoài việc làm theo yêu cầu của hai mẹ con cô cũng phải bảo vệ sự an toàn cho hai người.

Nghĩ kỹ lại cũng thấy bản thân mình tùy hứng, cứ cố chấp nghe theo lời nói của Sở Dao, lần nào Lục An Nhiên cũng vì nghe lời nói mê hoặc của Sở Dao mà đi ra khỏi tầm mắt của mọi người mới bị thương, gây ra tai họa, còn gián tiếp hại chết từng người từng người đáng tínn nhiệm xung quanh mình… hơi cuối đầu, trong mắt Lục An Nhiên tràn đầy vẻ áy náy.

“An Nhiên, sao thế?” Kỷ Nhu thấy con gái vẫn luôn cuối đầu, mới bỏ tờ báo hằng ngày trong tay xuống hỏi: “Không hợp khẩu vị sao? Hay là chỗ nào không thoải mái?” Kỷ Nhu có chút lo lắng, con gái chính là tất cả của bà, sở hữu của bà!

“Hơ?” Lục An Nhiên hoàn hồn lại, nhìn Kỷ Nhu ở đầy bàn bên kia: “Không, rất ngon ạ.” Nói xong lại ăn thêm một muỗng dưa chua củ cải muối, cùng dưa muối ăn sạch sẽ một chén cháo trắng, cháo trắng tràn đầy hương vị của ngũ cốc, Lục An Nhiên ăn rất vui vẻ. Chẳng qua là nhất thời nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ mới thất thần. Gương mặt Kỷ Nhu tràn đầy ôn nhu yêu thương nhìn con gái nói: “Hay là hôm nay đừng đi học, khuya hôm qua con mới hết sốt, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, được không!” nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn: “Hôm nay con xin nghỉ phép ở nhà với mẹ, buổi chiều mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra lại!”

“Không sao đâu ạ” Lục An Nhiên nở một nụ cười trấn an Kỷ Nhu: “Mẹ, Mẹ đừng lo lắng cho con nữa.” từ trên bàn ăn đứng lên, Lục An Nhiên hình như nhớ ra chuyện gì đó hỏi Kỷ Nhu: “Mẹ, hôm nay thím Vinh quay lại đúng không?”

“Giua trưa hôm nay bà ấy bắt đầu quay về, chiều tối ngay mai chắc sẽ về tới đây. Sao thế?” Kỷ Nhu hỏi.

“Lần này bảo dì Vinh đem con trai cùng con dâu đến đây đi mẹ!” Lục An Nhiên lấy khăn giấy trên bàn lau miệng nói: “Dì Vinh tuổi tác cũng đã lớn rồi, chồng của dì ấy mất sớm, chỉ để lại một cậu con trai, không dễ dàng gì mới lấy được một người vợ, vẫn cứ ở lại nơi thôn dã kia cũng không phải chuyện hay. Cũng không thể để dì Vinh khi về già phải trở về nơi thôn dã đó đúng không!”

“Vậy ý của con là?” Kỷ Nhu cảm thấy con gái dưuòng như đã trưởng thành hơn trước.

“Để con trai dì Vinh làm người chăm sóc cây cảnh đi ạ!” Lục An Nhiên nhìn cây cỏ trong vườn: “Mỗi lần đều phải mời người ngoài đến chăm sóc cũng rất phiền phức, vẫn là người của mình thì có thể tin tưởng hơn!” Lục An Nhiên nói tiếp: “Con dâu của dì Vinh cũng có thể đến đây giúp dì ấy dọn dẹp quét tước, nấu ăn dọn dẹp…, lầu hai không phải vẫn còn một phòng trống sao?”

“Ừm…” Kỷ Nhu suy nghĩ sau đó gật đầu: “Được, Mẹ sẽ gọi điện ngay cho dì Vinh.”

“Lần này cùng nhau đến đây, dù sao thì ở dưới quê của họ cũng không có nhiều của cải.” Lục An Nhiên cầm lấy cái cặp của mình bế lên vai: “Mẹ, con đi học đây!”

“Đi đi! Chú ý an toàn nhé!” Kỷ Nhu sờ sờ đầu của Lục An Nhiên.

“Ân!” Lục An Nhiên cười ngọt ngào với Kỷ Nhu, khi vừa quay người đi, nụ cười ấy liền biến mất. Cô nhớ rõ kiếp trước, con trai và con dâu sau khi tiễn dì Vinh xong, lúc sau trên dường quay về thì xảy ra tai nạn sau đó qua đời, dì Vinh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, rất đáng thương. Vả lại kiếp trước của cô cũng là do bị một người làm vườn nội ứng ngoại hợp bắt cóc mới bị cắt đứt gân tay. Lần này, cô nhất định phải đem tất cả tai nạn này bóp chết từ trong trứng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.