“Ồ? Là như vậy sao…” khóe miệng Lục An Nhiên dương lên thành một độ cong xinh đẹp.
Từng món ăn từ từ được bưng lên, lúc này, Martha đi nhà vệ sinh cũng đã thay một bộ đầm mới mua, xách theo một cái túi quay lại, ngồi vào vị trí đối với bốn người vừa mới xuất hiện nở nụ cười, dùng tiếng Trung giới thiệu sơ về bản thân. Trong lòng tự suy đoán bốn người này chắc là cùng tuổi với Lục An Nhiên, có lẽ là bạn học.
Mấy người Sở Dao nhìn Martha còn xinh đẹp hơn vài lần so với búp bê Tây dương cũng sửng sốt vài phần, ngại ngùng nói tên họ của mình, món ăn cuối cùng đã được bưng lên, Lục An Nhiên liền mời mọi người nhấc đũa lên dùng bữa.
Trong quá trình ăn cơm cũng không có ai nói gì nữa, giá cả món ăn của “Lục gia thái tư phòng quán” không mắc lắm, với những món ăn bình dân bình quân mỗi bữa mỗi người cũng chỉ cần trên dưới 80 tệ là đủ, đối với những người có gia cảnh bình thường mà nói, đây là thực sự là một nơi rất phù hợp với những bữa ăn gia đình, bạn bè tới tụ họp. Mà đối với những người có gia cảnh khá giả hơn, trong Lục thị còn có “Hội sở thương vụ Lục gia thái”, bình quân mỗi bữa là trên dưới 800 tệ, rất phù hợp cho những người tới đây đàm phán làm ăn.
Mà hương vị của Lục gia thái rất truyền thống, được người dân ở thành phố S rất yêu thích, trang trí nội thất đơn giản phóng khoáng, người phục vụ có tố chất rất cao, thái độ cũng rất tốt, đến ăn uống ở nhà hàng của Lục thị, khách khứa ở đây dùng cơm cũng được vui vẻ, thoải mái.
Kết thúc bữa cơm, Lục An Nhiên thanh toán, tổng cộng hết 720 tệ, sau khi dùng xong cơm, Lục An Duy tiễn Martha về Khải Long trước, bởi vì để cho Lục An Nhiên mời khách nên ba người Lăng Doanh Doanh đều cảm thấy có điểm ngượng ngùng, có thể đối với đại gia nghiệp của Lục An Nhiên mà nói 700 tệ không tính là gì, nhưng đối với thu nhập của gia đình ba người Lăng Doanh Doanh mà nói, 700 tệ tuy không nhiều, nhưng cũng không ít. Trước đó Sở Dao nói muốn mời ba người đi ăn, cũng chỉ là dự định đi vào những nhà hàng thức ăn nhanh như McDonald, bốn người thì chỉ cần khoảng 200 tệ là đủ, cho nên bọn họ cũng vui vẻ nhận lời, nhưng mà 700 tệ… thực sự có chút nhiều… mặc dù không chỉ mời ba người họ, nhưng thực sự bọn họ cũng dùng bữa rất vui vẻ mà? Lúc này trong lòng cũng đều có điểm ngượng ngùng nói lời cảm ơn nhiều lần với Lục An Nhiên.
“Không có gì đâu! Còn hai ngày là khai giảng rồi, chúng ta gặp lại nhau ở lớp nhé!” Lục An Nhiên phất tay nói.
“Bái bai!” Ba người Lăng Doanh Doanh cũng hướng đám người Lục An Nhiên tạm biệt. Sở Dao lại không rời đi cùng với bọn người Lăng Doanh Doanh, mà ở lại là đánh giá Lục An Nhiên từ trên xuống dưới với vẻ mặt không tốt lành gì, mấy ngày này không gặp, Lục An Nhiên trở nên xinh đẹp hơn so với trước khi bắt đầu kỳ nghỉ, thực sự làm cho ả bực mình.
“Sở Dao, một lát nữa cậu muốn đi đâu?” Lục An Nhiên bị Sở Dao nhìn chằm chằm cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Một lát?” Sở Dao thu hồi tầm mắt trả lời: “Mình không đi đâu nữa, Ba mình nói hôm nay ở nhà có khách, lát nữa mình trực tiếp về nhà luôn.” Nhớ lại vẻ mặt nghiêm trọng của Sở Vạn Hải lúc sáng, Sở Dao suy đoán trong lòng, người này nhất định có liên quan với người ở Đế Đô, tám phần là có liên quan với việc giết Lục An Nhiên, nghĩ đến đây, Sở Dao lại cảm thấy vui vẻ.
“Khách?” Lục An Nhiên hơi hơi cau mày, sau đó cười nhẹ: “Vậy cậu mau về đi! Mình cũng phải về nhà rồi, ông nội quản hơi nghiêm chút.”
Nhìn bóng lưng Sở Dao rời khỏi, tâm tình Lục An Nhiên cũng không vui lắm. Khách của Sở Vạn Hải, đại khái là có liên quan với người thần bí kia, xem ra bọn chúng lại phải thay đổi kế hoạch hành động rồi…
Nhìn khuôn mặt lục An Nhiên buồn bã, Kỷ Linh và Lục An Hổ thấy bộ dáng của cô, cô nhìn tôi tôi nhìn cô, cũng có chút lo lắng: “An Nhiên, cậu sao rồi? nghĩ gì thế?” Kỷ Linh dùng tay lay lay cánh tay Lục An Nhiên.
“Không có gì.” Lục An Nhiên cười nhạt lắc đầu: “Kỷ Linh, cậu còn muốn mua gì nữa không?”
Kỷ linh nghĩ một hồi: “Đã mua xong hết rồi, những thứ cần đều đã mua đủ rồi.”
“Mình để chú Trương đưa cậu về.” Lục An Nhiên nói: “Mình cùng An Hổ còn phải đi một nơi.”
“Được đó!” Kỷ Linh gật đầu: “Hai người có việc mình cũng không làm phiền nữa, ngoài ra không cần chú Trương đưa mình về cũng được, mình ngồi xe buýt về là được rồi!”
“Không sao đâu, dù gì tạm thời mình cũng không dùng đến xe, sau khi chú Trương đưa cậu về nhà, chú Trương quay lại đón mình là được, mình vẫn còn phải đến một nơi ở gần đây.” Lục An Nhiên vươn tay vuốt vuốt đầu của Kỷ Linh.
“Đừng vuốt đầu của mình nữa! Sẽ không cao lên được đó!” Kỷ Linh vung nắm tay nhỏ kháng nghị, đôi môi chu lên trên gương mặt mũm mỉm tựa như một đứa con nít, nói không hết sự dễ thương.
“Biết rồi mà!” Lục An Nhiên cũng cười: “Mau về đi!”
“Ừm!” Kỷ Linh phất phất tay sau đó đeo ba lô trên lưng nhảy nhót chạy đi, Lục An Nhiên nhìn theo bóng lưng của Kỷ Linh, gọi điện thoại nói với chú Trương, sau đó xoay người nhìn Lục An Hổ, khóe miệng hơi hơi dương lên.
“An Nhiên... em đừng nhìn anh như vậy... anh có chút sợ...” Lục An Hổ cảm thấy một trận chột dạ, giống như ánh mắt của thợ săn giảo quyệt mà nhìn con thỏ ngốc bị sập bẫy, mà chuyện không may mắn là, anh chính là con thỏ ngốc đó.
“Lúc nãy anh ăn no chưa?” Lục An Nhiên hơi nheo mắt, trong mắt lướt qua một tia gian xảo.
“Cũng... cũng được!” Anh cũng không đói lắm, cũng chỉ ăn no cỡ bảy, tám phần thôi.
“He he he...” Lục An Nhiên cười giống như một con hồ ly, vươn tay ra vỗ mấy cái thật mạnh lên vai Lục An Hổ: “Tiếng còi của cách mạng vừa vang lên, tổ chức rất cần sự nổ lực tích cực của đồng chí Lục An Hổ!”
“Em, em muốn làm gì...” Lục An Hổ cảm thấy lông tơ trên cánh tay của mình đều đã dựng thẳng lên, một cổ ảm đảm lan tỏa từ tận đáy lòng, một dự cảm không lành sinh ra trong lòng: “Anh... anh có thể đi không?”
“Anh nói đi?” Lục An Nhiên tủm tỉm cười một vẻ mặt chắc chắn Lục An Hổ sẽ không dám bỏ chạy mà để lại cô một mình ở đây.
Lục An Hổ nhìn vẻ mặt này của Lục An Nhiên, quả thực khóc không ra nước mắt, sau cùng chỉ có thể mờ mịt thở dài nói: “Được rồi… em muốn anh làm gì?”
“Cũng không làm gì cả!” Lục An Nhiên lấy một quyển sổ từ trong ba lô, mở quyển sổ ra Lục An Nhiên nói: “Hôm qua em đã tìm được một số nhà hàng nổi tiếng ở thành phố S, quyết định muốn dẫn anh đi ăn đồ ngon!”
“Ồ…” Lục An Hổ thả lỏng ra, chỉ là đi ăn đồ thôi sao! Vậy còn được, nhưng mà… theo sự hiểu biết của anh đối với Lục An Nhiên, những lúc mà cô cười giống hồ ly như thế, khẳng định việc này tuyệt đối không đơn giản như cô đã nói, nuốt nuốt nước miếng, Lục An Hổ có chút bất an hỏi: “Mấy, mấy nhà hàng?”
“Không nhiều! Hôm nay chúng ta chỉ cần dùng thử hai mươi nhà hàng là được!” Lục An Nhiên cười đến vô hại.
Lục An Hổ cảm thấy mí mắt phải giần giật, mắt trái giật là tài mắt phải giật là tai… hôm nay sợ là gặp đại nạn rồi.
Lục An Nhiên lấy điện thoại ra đối với những nhà hàng trong quyển vở tra một chút: “Trong trung tâm này có ba nhà hàng, chúng ta đi nhà hàng thứ nhất đi! Nhà hàng đầu tiên này có bảy món ăn muốn anh dùng thử!”
“…” Lục An Hổ niết niết nắm tay: “Ăn thì ăn! Ai sợ ai chứ!” không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao! Đánh giá thôi mà, một món ăn hai ba miếng là được rồi… ôm loại tâm tình này, vào buổi chiều đầy nắng Lục An Hổ bắt đầu con đường tu luyện giống như A Tu La “tu hành” dưới địa ngục.
Mà ở một nơi khác, Sở Dao bắt xe về tới nhà, lấy chìa khóa mở cửa, Sở Dao liền nhìn thấy trước cửa nhà có một đôi giầy của người đàn ông xa lạ, nhìn kích cỡ giầy chắc là size 40, không phải của Sở Vạn Hải. Đây là loại giầy cho đàn ông của châu Âu, đôi giầy được giữ gìn rất cẩn thận, nhìn giầy có thể biết được người này rất có khí chất, có tu dưỡng. Ấn tượng đầu tiên của Sở Dao đối với người đàn ông này cũng không tệ.
Ở lối vào, Sở Dao tiếp tục nghe thấy âm thanh nói chuyện của Sở Vạn Hải với người khách đó, nghe giọng thì có thể thấy được tuổi tác của đối phương cũng không lớn lắm, thanh âm hồn hậu có từ tính rất dễ nghe. Sở Dao tiến vào phòng khách nói: “Ba, con về rồi.” Tiếp đó nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên sô pha từ từ nhấm nháp ly trà, nhìn qua chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc khéo léo, đeo một đôi mắt kính gọng vàng, một đôi mắt đang nhìn Sở Dao, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt thâm thúy như vực sâu vạn trượng, làm người khác không nhìn ra được nội tâm anh ta.
Chỉ một ánh mắt, Sở Dao liền biết hai người bọn họ chính là cùng một thế giới, một cổ vui sướng khi có thể tìm thấy đồng loại dâng lên trong lòng, trong khoảnh khắc cư nhiên khiến cho Sở Dao không biết nên làm gì mới phải.
“Sở Dao! Con về rồi à! Mau đến đây chào hỏi vị khách này!” Sở Vạn Hải quay đầu lại giới thiệu với người đàn ông bên cạnh. “Đây là con gái tôi, Sở Dao!”
“Xin chào tiểu thư Sở Dao, lần đầu gặp mặt.” Người đàn ông gật đầu nhàn nhạt cười, cử chỉ thập phần khéo léo, không để cho đối phương cảm thấy gượng ép cũng không có sự khinh suất của người trẻ tuổi, càng không làm cho người khác cảm thấy thân thiết, chỉ đơn giản chân thành giới thiệu bản thân: “Tôi tên Lâm Hạo Thịnh.”
“Chào, chào anh.” Sở Dao rất nhanh ổn định lại trạng thái của mình, sau đó vươn tay ngọc ra đem tóc mái vuốt về sau tai, nặn ra nụ cười chiêu bài dịu dàng của mình: “Lần đầu gặp mặt, sau này tôi có thể gọi anh là anh Hạo Thịnh không?”
“Có thể.” Lâm Hạo Thịnh thập phần rộng rãi nhẹ nhàng gật gật đầu, hoàn mỹ che giấu sự chán ghét trong lòng.
“Hạo Thịnh cũng là nhân vật nắm nhiệm vụ then chốt của chúng ta, những chuyện sau này sẽ do Hạo Thịnh toàn quyền quyết định, Dao Dao con phải phối hợp thật tốt với hành động của Hạo Thịnh!” sau khi nói xong với con gái nhà mình, Sở Vạn Hải lại nói với Lâm Hạo Thịnh: “Dao Dao cùng với Lục An Nhiên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thập phần hiểu rõ Lục An Nhiên, Cao trung hai người cũng là bạn học, những lúc mà Hạo Thịnh con cần Dao Dao phối hợp hành động, cứ việc mở miệng! Dù gì thì chúng ta cũng ngồi chung một chiếc thuyền! Ha ha ha!” vừa nói, Sở Vạn Hải vươn tay ra vỗ vỗ vai của Lâm Hạo Thịnh.
Đè xuống sự bực tức trong lòng, Lâm Hạo Thịnh cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì con phải cám ơn chú Sở và Sở Dao tiểu thư rồi!”
“Anh Hạo Thịnh! Đừng khách khí như vậy!” Sở Dao để cặp xuống, chạy đến ngồi bên cạnh Lâm Hạo Thịnh: “Em gọi anh là anh Hạo Thịnh, anh gọi em là Dao Dao được rồi! Ba em cũng kêu em là Dao Dao đó!”
“…” Lâm Hạo Thịnh không dấu vết bĩu môi, sau đó lần nữa nở ra một nụ cười lễ độ quý phái: “Dao Dao!”
Nghe Lâm Hạo Thịnh gọi mình là Dao Dao, Sở Dao cảm thấy cả người đều vui vẻ muốn kêu to, muốn hét lên… loại cảm giác hạnh phúc này thật sự quá tốt đẹp!