Sáng sớm ngày hôm sau, Lục An Nhiên xuất hiện đúng giờ trong nhà ăn lầu một, những người khác cũng theo hẹn mà đến.
“Yo!” Tiết Định An giơ tay chào hỏi: “Nấm nhỏ!”
“Bộp...” Lục An Minh đánh một quyền vào cánh tay anh ta: “Tại sao lại gọi em gái tôi là nấm nhỏ hả!”
“Bí mật!” Tiết Định An giễu cợt cười: “Cậu đố kỵ sao!”
“Đố kỵ cái đầu cậu!” Lục An Minh cùng Tiết Định An như là trẻ con, náo loạn với nhau từ nhỏ đến lớn, có thể nói hai người này đôi lúc đấu khẩu cùng nhau, anh một câu tôi một câu, ai cũng không nhịn đối phương, nhưng tình cảm anh em trong đó tuyệt đối tốt đến không thể tốt hơn nữa.
Lục An Nhiên hai tay chống nạnh nhìn Lục An Duy, tròng lòng cô vẫn là có chút lo lắng cho anh, hôm nay anh mặc một bộ tây trang thoải mái, đeo cặp kính râm mả Martha tặng cho. Từ góc độ ngẩng đầu của Lục An Nhiên có thể nhìn thấy đôi mắt dưới cặp kính râm vừa đỏ vừa sưng của anh, trong lòng cũng hiểu được phần nào, có chút đau lòng người anh họ này...
“Nếu đã đến đông đủ cả thì chúng ta xuất phát thôi!” Lục An Nhiên cũng không nguyện ý lãng phí thời gian: “Hôm nay chú Trương nghỉ phép, bọn anh ai biết lái xe? Em lấy chìa khóa xe của chú Trương đến đây rồi.” Lục An Nhiên lắc lư chiếc chìa khóa xe trong tay.
“Để anh đi!” Tiết Định An vẫn vô cùng tự tin vào tài lái xe của mình.
Trong không khí trong lành của buối sớm một nhóm bốn người liền đặt chân bắt đầu “hành trình” khó khăn này...
Trước tiên sẽ thử những nhà hàng điểm tâm sáng, ước chừng ăn hết bảy nhà hàng, đám người Lục An Duy vừa ăn, Lục An Nhiên ở một bên vừa ghi chép lại cảm nhận của từng người, cùng với những đặc điểm nổi bật của những nhà hàng này.
Ăn xong bảy nhà hàng điểm tâm sáng, lúc ba người cho rằng đã kết thúc, cánh tay nhỏ của Lục An Nhiên vung lên: “Xuất phát, đến lúc ăn bữa chính rồi!”
“Ọe…” ba lão đại gia sửng sốt một hơi, bọn họ đã ăn cả một bụng các loại điểm tâm sáng rồi, bây giờ lại bắt bọn họ trực tiếp đi ăn bữa chính, còn không bằng vặn đứt cổ của bọn họ trực tiếp đổ vào đó, còn nhanh hơn!
“Nhà hàng đầu tiên em đã nhắc mọi người là ăn ít lại rồi!” Lục An Nhiên hai tay khoanh lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu như mọi người đã khó chịu như vậy, chúng ta đi bộ qua đó đi!” Lục An Nhiên nhìn bản đồ ghi chép trong tay nói: “Xuyên qua công viên trước mặt này liền tới nhà hàng tiếp theo rồi!”
“Công viên này không nhỏ đâu!” Lục An Minh nhìn nhìn nói: “Đi thôi! Chắc là có thể tiêu hóa một chút!”
Bốn người liền khóa chiếc xe tại chỗ, đi bộ xuyên qua công viên, hướng mục tiêu mà xuất phát, trên đường đi, Tiết Định An tình cờ hỏi: “Hôm nay em lên kế hoạch ăn thử bao nhiêu nhà hàng thế?”
“Mười bảy nhà.” Lục An Nhiên lật sổ nói: “Nhà hàng tiếp theo có ba món đặc trưng, ăn xong chúng ta liền đi!”
“Mười bảy nhà, vừa mới ăn được bảy nhà, còn tận mười nhà nữa?” Lục An Minh nói: “Bữa trưa năm nhà, bữa tối năm nhà, cũng không nhiều lắm.” Dù gì Lục An Nhiên cũng chỉ cần những món đặc sắc, mỗi nhà hàng cũng chỉ có vài món đặc sắc mà thôi, tùy tiện thử một chút là được.
“Hừ!” Lục An Nhiên hừ một tiếng tặng cho Lục An Minh một cái liếc mắt xem thường: “Ngây thơ!”
“Hửm?” Đám người Lục An Minh ngạc nhiên, nhìn Lục An Nhiên chờ đợi câu nói sau đó của cô.
“Những nhà hàng đã ăn qua là nhà hàng điểm tâm sáng, mười bảy nhà kia là bữa chính!” Lục An Nhiên cười nói.
“Hôm nay còn phải ăn mười bảy nhà bữa chính!” Sắc mặt Tiết Định An nhìn qua không tốt lắm.
“Bữa chính là mười bảy nhà hàng.” Lục An Nhiên không dấu vết sửa lại lời nói của Tiết Định An.
“Trừ ra bữa chính còn có gì nữa sao?” Lục An Duy nghe ra được ẩn ý trong câu nói của Lục An Nhiên.
“Còn có bảy nhà hàng đồ ngọt.” Lục An Nhiên cười giống như một con hồ ly nhỏ, đôi mắt cong giống như trăng non, trong đó hiện đầy mưu kế: “Tám trang trại rượu!”
“...” Tiết Định An bây giờ thật sự đã hối hận, anh suy nghĩ là phải ăn một bữa cơm của Lục An Nhiên! Lúc này hay rồi, đâu chỉ là một bữa cơm... Tiết Định An cảm thấy cả cái dạ day đều đang sôi trào.
“…” cả khuôn mặt Lục An Minh tỏ vẻ khổ sở, anh liền biết không có chuyện tốt lành gì mà! Anh thật sự muốn đi công ty làm việc nha… huhuhu… bất quá có một điều mà anh rất vui mừng đó chính là anh đã lôi được Tiết Định An vào chuyện này, mọi người đều là anh em tốt cả! có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, có cơm cũng nên cả bọn cùng ăn chứ…
“An Hổ…” Lục An Duy nhìn vẻ mặt Lục An Nhiên suy đoán: “Có phải là bị loại bệnh này không?”
“Hắc hắc~” Lục An Nhiên xấu hổ cười: “Hôm qua sau khi ăn trưa xong lại đánh giá mười hai nhà hàng, đồng chí Lục An Hổ đã hi sinh một cách oanh liệt rồi!”
“Trời….” Lục An Minh và Tiết Định An suýt không nhịn được mà ói hết ra, sau khi ăn xong cơm trưa lại liên tục ăn thêm ở mười hai nhà hàng nữa? Trời ơi… nếu như đổi lại là bọn họ cũng phải quỳ lạy mất!
“Hôm qua do ít người, hôm nay khá là nhiều người! Món chay em tự ăn, món mặn các anh mỗi người nếm thử một miếng rồi cho em cảm nghĩ là được! Nhất định sẽ không thê thảm giống anh An Hổ ngày hôm qua đâu!”
“…” Ba người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó chỉ có thể gật đầu nhận mệnh, trước tiên chỉ có thể quyết định như thế thôi.
Tiếp sau đó cả đám người lại trải qua một ngày ăn thử vô cùng không có nhân đạo giống buổi chiều ngày hôm qua.
Lục An Nhiên và Lục An Minh có ưu thế gen trời sinh, Lục An Nhiên chỉ cần một miếng là đủ, Lục An Minh ăn cùng lắm cũng chỉ cần ba miếng liền có thể cho ra bảy tám phần ý kiến, Lục An Duy cũng không kém, mặc dù nói không nhiều, nhưng cũng là ăn đến khoảng cỡ năm miếng, những điểm nói ra được cũng đều là những thứ có tác dụng. Chỉ còn lại người ngoài cuộc kia, nói không được đến bốn năm phần. Cho đến khi phẩm rượu, lợi thế của Tiết gia chính là ủ rượu cũng dần dần được phát huy, bất kể là rượu của quốc gia nào, một ly nhỏ liền có thể nếm ra được mùi vị, thời gian ủ nấu của rượu. Lục An Minh và Lục An Duy lại trở thành người ngoài cuộc rồi. Tám trang trại rượu này, nhưng thực ra lại là một khoảng thời gian vui vẻ hiếm có giữa hai người Lục An Nhiên và Tiết Định An.
Suốt cả thời gian của một ngày, cho đến tám giờ tối, bốn người cuối cùng cũng thử hết những món ăn đặc trưng của các nhà hàng được ghi chú trong quyển sổ tay của Lục An Nhiên, quyển sổ nhỏ cũng ghi chép đầy hơn mười trang.
Buổi tối, thời điểm lúc về đến nhà, Lục An Nhiên tắm táp xong, liền ngồi vào bàn lật xem những gì mà cô đã ghi chú trong quyển sổ, thực sự hôm nay có mấy nhà hàng cũng rất thú vị.
Có một nhà hàng điểm tâm sáng chỉ bán bánh bột gạo (Trung quốc gọi là đoàn tử, tiếng anh là dango,là một loại bánh trôi nước của ẩm thực Nhật Bản í các bạn, các bạn có thể lên google search nhé), trừ bánh bột gạo ra chính là miễn phí trà nóng, bánh có rất nhiều mùi vị, nhân mặn hay chay đều có.
Mặt khác có một nhà hàng món Trung lại rất có danh khí, nhưng diện tích trong tiệm lại rất nhỏ, chỉ có thể tiếp khách với số lượng rất ít, tay nghề của nhà hàng này cũng không tệ, người đợi mua rất là nhiều, người xếp hàng lại hấp dẫn thêm rất nhiều thực khách qua đường.
Lúc ở nhà hàng cuối cùng, Lục An Nhiên phát hiện đây là một nhà hàng chủ để ăn uống, trang trí nội thất đều có liên quan đến tre, ngay cả đến món ăn đặc trưng của tiệm cũng dùng nguyên liệu chính là măng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cảnh gấu trúc đang đùa giỡn nhau thật sự rất vui vẻ.
Chủ đề ăn uống… trước mắt Lục An Nhiên bỗng chốc phát sáng, làm sao cô lại không nghĩ đến cơ chứ? Gõ trán một cái, Lục An Nhiên gấp rút lật ra một trang giấy mới, ra sức chỉnh chữ viết của mình, đem linh cảm rời rạc của bản thân ghi chép lại, cho đến hơn mưởi một giờ đêm, Kỷ Nhu gõ cửa tiến vào, Lục An Nhiên như cũ vui vẻ chuyên chú cúi đầu ghi chép.
Đem li sữa nóng được chuẩn bị trong tay nhẹ nhàng đặt lên trên bàn của Lục An Nhiên, Kỷ Nhu nói: “An Nhiên, đã trễ như vậy rồi, ngủ sớm chút đi con!”
“Ừm?” Kỷ Nhu nhìn vào đôi mắt của Lục An Nhiên nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Mẹ, con nghĩ ra được vài điểm, mẹ tham khảo giúp con một chút đi!” Lục An Nhiên nói.
“Được thôi!” Kỷ Nhu cũng rất vui vẻ khi được giúp đỡ đứa con gái bé bỏng của mình, liền ngồi vào cạnh giường của Lục An Nhiên.
“Con chuẩn bị thiết kế nhà hàng mới ở Tân Đông hoàn toàn khác biệt so với những nhà hàng trước đây của Lục thị, phong cách trong nhà hàng sẽ lấy phong cách cổ xưa làm chủ đạo, toàn bộ thức ăn trong tiệm đều sẽ là món chay.”
“Toàn bộ đều là món chay?” Kỷ Nhu hơi nhíu mày: “Ý tưởng này có hơi to gan đó…” trong trung tâm mua sắm lượng khách đi lại rất đông lại đi mở nhà hàng thức ăn chay? Ai cũng biết là những nhà hàng trong trung tâm mua sắm đều hướng về khoản thức ăn nhanh, chủ ý này của Lục An Nhiên khiến cho Kỷ Nhu có chút bấn an.
“Không sai!” Lục An Nhiên nói: “Thực đơn con cũng đã lên được mười mấy món rồi, toàn bộ sẽ làm bằng rau và thay đổi theo mùa. Mỗi một mùa sẽ căn cứ theo rau quả của mùa đó mà đổi thực đơn, nhà hàng sẽ lấy khẩu hiệu là món chay dưỡng sinh.”
“Món chay dưỡng sinh?” Kỷ Nhu thì thầm: “Khẩu hiệu này cũng không tệ lắm.” Là người làm quảng cáo, bà rất để ý đến khẩu hiệu và cách tuyên truyền.
“Thay vì phục vụ theo khẩu vị yêu cầu của thực khách, chi bằng đổi lại chúng ta sẽ tự làm chủ, thu hút bộ phận thực khách chủ đạo!” Lục An Nhiên nói tiếp: “Mặc dù hiện tại người ăn thịt rất nhiều, nhưng người ăn chay cũng không ít, cộng thêm nhà hàng ăn uống về đồ chay không chỉ thu hút bộ phận người ăn chay, lại có thể hấp dẫn thực khách ăn thịt ngẫu nhiên muốn đổi khẩu vị, vả lại trung tâm mua sắm chính là nơi lượng khách thay đổi tương đối lớn, bữa ăn chay đơn giản có thể định ở một mức giá hợp lý.”
“Nhưng nếu như là thức ăn chay, giá mỗi món ăn sẽ rất thấp, nếu như lượng khách không đạt được mức độ yêu cầu, rất có khả năng lỗ vốn.” Kỷ Nhu nhíu mày nói.
“Chỉ cần mùi vị đủ ngon, không sợ không có người đến!” Khóe miệng Lục An Nhiên cong lên: “Vả lại con định sẽ định mức giá thức ăn thấp một chút, nhưng rượu và trà nước toàn bộ con sẽ chọn những loại tương đối đắt tiền.”
“Nhưng nếu như người gọi rượu và trà nước quá ít, cũng không tốt cho việc tiêu thụ, vẫn là sẽ lỗ vốn. Đồng thời hao tổn trong kho và việc duy trì nguồn cung cấp nguyên liệu cũng là một vấn đề!” Trong lòng Kỷ Nhu vẫn là có chút lo lắng.
“Cái này thì phải xem hiệu quả tuyên truyền quảng cáo rồi!” Lục An Nhiên đắc ý cười.
“Bên phía quảng cáo, mẹ sẽ toàn lực phối hợp với con, cần thiết mà nói, vào ngày khai trương mẹ có thể xin tuyên truyền trên tờ báo hằng ngày kéo dài một tháng.” Kỷ Nhu nói.
“Cái này thật sự cũng không cần thiết!” Lục An Nhiên lắc đầu, xin tuyên truyền trên tờ báo hằng ngày một tháng ít nhất cũng cần đến không dưới tám mươi vạn, không cần thiết tiêu số tiền này: “Hai tháng trước, khi con đi tham dự yến hội của Long thị, con đã đi tìm người kế thừa của Long thị là Long thiếu đàm phán qua, anh ấy nói sẵn sàng bàn giao toàn quyền quảng cáo ở lầu một của trung tâm mua sắm Long cho con hai tháng bắt đầu từ ngày trung tâm chính thức khai trương, vả lại còn là miễn phí nữa!” Lục An Nhiên cười mỉm nói, còn có cái gì so với cái này thu hút khách hơn chứ?
“Trời ơi...” Kỷ Nhu một tay che miệng, một vẻ mặt kinh ngạc, vẫn còn chưa kịp vui vẻ, một cổ chua xót lại trào lên lồng ngực, đem con gái ôm vào lòng, Kỷ Nhu hoàn toàn đau lòng... An Nhiên mới chỉ mười lăm tuổi thôi... một cô gái mười lăm tuổi đã phải học người khác đi đàm phán giao dịch, nỗi chua xót trong lòng này, người ngoài làm sao hiểu được đây?