Ngự hoa viên hoa tươi khắp nơi, đình đài đứng sừng sững, người đứng ở bên
trong cũng muốn dung nhập vào trong đó, hưởng thụ cảnh sắc hoa mỹ cùng
với cảm giác vô thượng, cuộc thi đấu trong hoa viên càng kịch liệt.
Cùng hai nha hoàn chia ra đi ba con đường tìm lại một vòng vẫn không có tin
tức của Đinh Tử, Vân Hi Vũ đổ mồ hôi lạnh, nàng vẫn âm thầm nhắc nhở
chính mình, Tử nhi là người thập phần thông minh cơ trí, nàng ấy không
có việc gì, bình tĩnh, bình tĩnh. Thế nhưng trong lòng vẫn kềm không
được không ngừng lo lắng, dao động, đầu óc Vân Hi Vũ trống rỗng.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ, biểu tiểu thư không thoải mái, sẽ không xảy ra
chuyện gì chứ?” Nha hoàn Nhu nhi sắc mặt khẩn trương, kỳ thực trong lòng nàng đã có dự cảm bất hảo, cũng không dám nói bậy cái gì. Bình nhi
không nói gì, trong lòng cũng khẩn trương gần chết.
“Không… Sẽ không. Trước đi tìm đại ca, có thể huynh ấy sẽ có biện pháp!” Vân Hi Vũ bình thường mặc dù hoạt bát, làm việc hơi có vẻ xúc động, nhưng còn
biết nặng nhẹ, nơi này là hoàng cung, hiện tại không biết Tử nhi đã xảy
ra chuyện gì, có hay không gặp nguy hiểm, nếu như thật không có mà nàng
đem sự tình làm lớn, ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng chuyện
bé xé ra to, trái lại đối Đinh Tử không tốt. Thế nhưng nàng cũng không
thể lại để nha hoàn tìm không mục đích như thế, các nàng cùng người
trong hoàng cung không quen, nếu làm như vậy mà trúng kế kẻ khác hoặc là bị lợi dụng làm chuyện ác gì khác, phiền phức sẽ lớn hơn nữa.
Vân Hi Văn thân là võ quan, luôn luôn tiến vào hoàng cung, hơn nữa so với
Vân Hi Vũ thông minh và xử lý vấn đề chu đáo hơn, có thể mượn chức quan
để tìm được Đinh Tử cũng không chừng.
Chủ tớ ba
người vội vã chạy về ngự hoa viên, vốn Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương
Tuyết nhìn thấy Vân Hi Vũ liền cười chào đón: “Hi Vũ ngươi nhanh như vậy trở về, tình huống Tử nhi muội muội thế nào?” Hạ Linh Nguyệt lo lắng
hỏi, Vân Hi Vũ há mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, không phải nói
nàng không đem Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết làm bằng hữu, thế
nhưng biểu muội Đinh Tử cùng các nàng vẫn là không có quan hệ. Trong
điều kiện không biết rõ tình huống của Đinh Tử, nàng không dám cùng quá
nhiều người nói cái gì.
“Không có gì, trong phủ có việc, ta muốn tìm ca ca nói chuyện” lắc lắc đầu, Vân Hi Vũ chen vào trong đám người.
Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết nhìn nhau đều không tin lời Vân Hi Vũ nói, các nàng cũng rõ ràng nhìn thấy trong mắt Vân Hi Vũ có sự né tránh cùng với thần sắc kinh hoảng và cấp bách, vừa rồi nàng cùng Đinh Tử rời đi, chẳng lẽ Đinh Tử đã xảy ra chuyện gì? Bạch Sương Tuyết ngẫm lại nữ
tử thanh đạm ưu nhã gọi là Đinh Tử kia, mặc dù chỉ mới gặp mặt một lần,
nhưng nàng cũng không ghét nàng ấy, đây là do Bạch Sương Tuyết tính tình lạnh nhạt từ nhỏ, rất ít phát sinh chuyện gì, nhưng ở trong hoàng cung
nàng cùng Đinh Tử chỉ mới quen, cũng không thể nhúng tay quản cái gì. Hạ Linh Nguyệt nhẹ cau mày, khe khẽ thở dài một hơi, thần tình trong mắt
có tia khác thường, giương mắt hướng trung tâm nơi, bị vây phóng nhìn
lại, con ngươi lại chuyển đui mù.
Trong vòng phóng,
khoảng cách lúc này đã tới hai mươi chín mét, như cũ là Lam Thanh Lăng,
Lam Thanh Trọng, Tiết Vũ cùng với Vân Hi Văn bốn người, bốn người này
mỗi người phóng ra một mũi lao, kéo theo tiếng kêu sợ hãi ở xung quanh,
tiểu thư nha hoàn các phủ không ngừng ái mộ ca ngợi, một ít công tử thất bại cũng đồng thời kinh hô vỗ tay.
Tiết Vũ một thân áo bào màu trắng, tà áo thêu nhiều đóa Bạch Vân bằng chỉ bạc mang theo
vài phần xa hoa, tóc đen như mực được bạch ngọc quan cố định, dây cột
tóc màu trắng theo gió đong đưa, hắn mỉm cười nâng cánh tay, tà áo lưu
vân bay bay, bạch y nhẹ nhàng, khí chất khuynh trần, bao nhiêu người
nhìn ngây dại.
Vân Hi Vũ lúc này vô tâm thưởng thức, vọt vào vòng phóng liền kéo Vân Hi Văn đi ra ngoài làm cho không ít
người sửng sốt, Vân Hi Vũ bình thường mặc dù hoạt bát hiếu động nhưng
làm việc vẫn biết đúng mực, Văn Hi Văn lúc này thấy nàng mồ hôi hột tỏa
ra, hai tròng mắt trừng trừng, lòng bàn tay gắt gao nắm tay của hắn cũng ướt, liền biết có việc, cười quay đầu hướng về phía những người khác
nói: “Trong phủ có việc, ta đi trước một bước, bất quá ta cũng tới cực
hạn, không dám lưu lại mất thể diện, thất lễ.” Nói xong, huynh muội Vân
Hi Văn liền rời đi.
Khoảng cách phóng kế tiếp là ba
mươi mét, lên sân khấu thứ nhất là Lam Thanh Lăng, lúc lấy lao ra hắn âm thầm nắm thật chặt tay, bỗng nhiên quay đầu, mà Vân Hi Vũ vừa mới chạy
tới ngự hoa viên đã nhịn không được kéo Vân Hi Văn nói chuyện, Vân Hi Vũ nhỏ giọng đem chuyện đã xảy ra nói, Lam Thanh Lăng nhìn khẩu hình miệng Vân Hi Vũ, không biết thấy cái gì, môi nhẹ nhàng quyến rũ ra, quay đầu
lại ném mạnh, “phốc đông.” Mũi lao kia cấp tốc bay ra, trực tiếp cắm vào miệng bình, lại bởi vì tốc độ cùng lực đạo làm đầu bình trong nháy mắt
chao đảo, mũi lao như gió kéo cái bình ra xa mấy thước mới dừng lại,
cung nhân đi vào kiểm tra kinh ngạc kêu một tiếng, cầm lấy mũi lao cùng
cái bình lên, phát hiện đáy của chiếc bình kia có một cái vòng tròn, một tia nắng chiếu xuyên qua.
Mũi lao kia thế nhưng
trực tiếp làm thủng đáy bình, đây là thân thủ gì a, mọi người kinh hô
lên tiếng chạy lên trước kiểm tra, trong miệng càng ca ngợi không ngừng.
Lam Thanh Trọng xanh mặt, hắn tướng mạo xuất chúng, khí chất văn hoa, lại
là thái tử Đại Tề dưới một người trên vạn người, vốn nên là người được
vô số người tôn kính, thế nhưng bất luận là trên triều hay hạ triều Lam
Thanh Lăng nơi nào cũng áp hắn, điều này làm cho hắn thập phần không
phục, trò chơi này cũng là thứ hắn sở trường nhất, cũng đã khổ công
luyện nhất, so ra lại vẫn hạ phong, trán Lam Thanh Trọng nổi gân xanh,
tức giận nói: “Hừ, cũng bất quá… a, Lam Thanh Lăng đâu!” Thanh âm hắn
tăng cao, trong nháy mắt làm cho ngự hoa viên đang huyên náo rầm rầm an
tĩnh lại, mọi người quét nhìn bốn phía, Lam Thanh Lăng thế nhưng đột
nhiên biến mất? Đây là có chuyện gì?
Một góc khác,
nơi chòi nghỉ mát của ngự hoa viên, hai thiếu nữ quần áo hoa lệ khí độ
bất phàm đang ngồi, một người trong đôi mắt đẹp nửa mở, tươi cười càng
phát ra ôn hòa đại khí.
“Vũ nhi, muội nói thật sao?” chân mày Vân Hi Văn nhăn lại thật sâu, trong lòng cũng căng thẳng.
“Là thật, ca hiện tại làm sao bây giờ?” Vân Hi Vũ mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh nghiêm túc.
“Muội thực sự là hồ đồ, mấy ngày trước muội cùng mẫu thân đi Thị lang phủ
đoạt đồ cưới, làm hại Mã di nương phủ bọn họ bị phạt, mẹ con các nàng
sao lại không ghi hận, hôm nay Đinh Tĩnh biểu hiện đáng ra nên châm chọc khiêu khích mới không kỳ quái, nàng ta càng nhu thuận càng có vấn đề a. Tám phần là thừa dịp thân thể biểu muội không thoải mái muốn làm chuyện xấu gì mới không nói cho muội, mà kéo người rời đi” Vân Hi Văn mắng Vân Hi Vũ, mà Vân Hi Vũ cũng sớm nghĩ tới đây, cũng bởi vì như vậy nàng mới sợ hãi như thế, nghĩ đến chuyện suýt xảy ra ở Hộ Quốc hậu phủ, trong
lòng không ngừng được sợ hãi, trong mắt dần dần ẩm ướt.
“Kia… Hiện tại làm sao bây giờ, chúng ta trước phải tìm được Tử nhi a…”
Vân Hi Văn trầm trọng thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu Vân Hi Vũ: “Được rồi trước đừng khóc, vẫn chưa tới mức xấu nhất, muội trước tiên đi về Trường Lạc
cung tìm tổ mẫu cùng mẫu thân, tổ mẫu là nhị phẩm cáo mệnh từng nhiều
lần tiến cung, không có khả năng không có quen biết cung nữ, nhờ bà phái người giúp đỡ tìm xem, ta sẽ tìm những thị vệ hoàng cung quen biết nhìn xem, mau chia ra hành động, việc này không thể chậm trễ”
“Vâng!” Vân Hi Vũ thu lại nước mắt, mạnh gật đầu, mang theo hai nha hoàn nhanh
chóng chạy đi Trường Lạc cung, Vân Hi Văn chân mày thật sâu nhăn lại, Vũ nhi đụng tới cung nữ tự xưng là làm việc cho Hạ quý phi, nếu thật là
người của Hạ quý phi thì nàng ta vì sao cũng tham dự trong đó, nếu Hạ
quý phi muốn động thủ, kia… Vân Hi Văn thậm chí không dám nghĩ kết quả,
nếu là người khác mượn tên Hạ quý phi làm việc, cũng không thể không có
khả năng.
Vân Hi Văn nắm chặt hai tay, không, không
thể để cho Tử nhi gặp chuyện không may, một thiếu nữ hiểu chuyện dịu
ngoan như vậy, nàng không những xinh đẹp mà còn phải lớn trước tuổi, tại sao có thể làm cho nàng gặp chuyện không may. Vân Hi Văn bước nhanh
chạy đi tìm thị vệ quen biết, hắn vừa mới ly khai, một người mặc cẩm bào màu đen huyền thêu hồng sắc bàn long, bóng người bước đi thong thả đến
gần.
Vừa rồi hắn chỉ nghi hoặc quay đầu nhìn thử,
không nghĩ rằng nhìn thấy Vân Hi Vũ nói ra chữ “Tử”, cách quá xa nên
không nghe được bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng xem thần sắc bọn họ
cũng biết nhất định không phải là chuyện tốt.
Lam
Thanh Lăng không khỏi có chút không hiểu, thế nào nhiều chuyện xảy ra
trên người Đinh Tử như vậy? Một chuyện vừa xong một chuyện khác lại bắt
đầu, lập tức lại lắc đầu, nếu không phải là như thế, một thiếu nữ mười
ba tuổi sao có thể gặp chuyện quyết đoán bình tĩnh không hoảng loạn chút nào, hắn còn nhớ rõ ở Hộ Quốc hậu phủ, sau ngọn giả sơn, lúc đó động
tác của nàng quyết đoán đá hướng sinh mạng hắn (mọi người biết là chỗ
nào rồi đấy :”>), lúc đó hắn đã kinh hãi, dạng thiếu nữ gì mới có thể làm ra động tác như thế mà không chút do dự.
Lam
Thanh Lăng cười khẽ, cũng không phải chuyện kỳ quái gì, loại sự tình này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, ở ngoài Bạch Vân am, một chân
của nàng lúc đó khiến hắn nhìn cũng kinh ngạc (nếu quên thỉnh mọi người
đọc lại chương 10+11), người nào dám đắc tội nàng, sợ rằng tuyệt đối
không có kết cục tốt. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Lam Thanh Lăng
cước bộ vẫn chậm rãi động, rời đi …
Trong một gian
phòng, âm thanh nữ tử kiều mị thỉnh thoảng vang vọng, là đau cũng là
khoái, mang một loại cảm giác mâu thuẫn kỳ diệu, nhưng lại đặc biệt động tình, mê hoặc nhân tâm, nam tử ở trên người nữ tử cày cấy ánh mắt sắc
nhọn chớp động, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, không ngừng vận động rong
ruổi, hô hấp thô nặng, mang theo điên cuồng thở dốc cùng cấp bách.
Trên giường hai thân thể nam nữ trần truồng kịch liệt quấn quýt cùng một
chỗ, tiếng rên rỉ mị người, chim chóc nghe cũng phải xấu hổ che mặt,
nhưng mà âm thanh của bọn họ càng lúc càng lớn, càng ngày càng mê mị:
“Đinh Tử, ngươi tiểu tiện nhân này, thật con mẹ nó là một yêu tinh!” Nam tử nắm cằm người dưới thân, không ngừng nói, không ngừng động.
Mỹ nhân kia mắt say lờ đờ sương mù, hàm hàm hồ hồ nói không rõ ràng, nam
tử cực kỳ bất mãn bóp miệng nàng ta, cấp thiết uy hiếp hỏi: “Nói, có
thích hay không, nói mau!“
Nữ tử dưới thân ánh mắt
càng sương mù, bởi vì nàng lúc này chỉ cảm thấy vô thượng khoái cảm xông thẳng lên trán, lan tỏa tứ chi, một chút đau đớn ban đầu cũng biến mất
tăm, có cũng chỉ là cảm giác mà nàng thập phần xa lạ, nàng rên rỉ không
ngừng, thế nhưng càng ngày càng khát cầu, bị nam tử hỏi gấp, cảm giác
được, động tác nam tử dần dần dừng lại, nữ tử câu cổ nam tử hôn, thính
giác không phải thập phần linh mẫn, chỉ là miễn cưỡng trả lời câu hỏi
chấp nhất của nam tử: “Thích, thích!”
“Đồ tiểu đê
tiện ngươi, lúc trước còn tránh người ngoài ngàn dặm sao, còn làm bộ
không biết ta sao, ha ha ha, ngươi thế nhưng cũng có lúc giống như chó
cái, ở trên người ta cầu hoan, Đinh Tử ngươi đồ đê tiện này, dám cự
tuyệt ta, ta cho thân thể ngươi vĩnh viễn không rời khỏi ta. Ha ha ha!”
“A!” Nữ tử tiếng thét chói tai lại lần nữa vang lên, trong hồng trướng lay
động càng kịch liệt, âm thanh nữ tử thở gấp kết hợp cùng nam tử thô
suyễn, tình hình thập phần sắc tình!
(Ms Hall: Mô phật, cái đoạn này kinh dị ác. Sally: Haha Mọi người đều muốn truyện 3S ak)
“Tiểu thư, người thế nào, vẫn không thoải mái sao?” cách gian phòng đó không
xa là một giả sơn hẻo lánh, một tiểu nha đầu vận y phục màu lục nhạt như nha hoàn khẩn trương hỏi thiếu nữ đang nhắm mắt tựa ở trên tảng đá, sắc mặt phiếm hồng khó che giấu.
Thiếu nữ khẽ cau mày,
hàng mi xinh đẹp run nhè nhẹ hai cái, mới chậm rãi mở, cặp mắt sáng
trong kia phiếm một tia sương mù thủy nhuận sáng bóng, yếu ớt lại tản ra cường liệt sức quyến rũ, nha hoàn nhìn mà hô hấp cứng lại, tay đặt ở
dưới mũi thiếu nữ, cảm giác hô hấp của thiếu nữ thập phần nhiệt năng,
trong lòng phát run, khàn khàn nói: “Tiểu thư, người thực sự không có
chuyện gì sao?”
Thiếu nữ ngẩng đầu sờ bên hông thắt
lưng, tay sờ soạng một chút thế nhưng nhất vô sở hoạch (không có thu
hoạch gì), tia sáng trong mắt bỗng chợt lóe, mang theo lãnh ý vô biên,
hòa tan mấy phần sương mù trong mắt.
Tâm Đinh Tử nháy mắt trầm xuống, khăn tay không có!
Xem ra có vài người thực sự không cam lòng bình tĩnh, là ở trong Trường Lạc cung? Sợ là chỉ có khi đó, lúc làm ngã chén nàng vội vàng quỳ xuống
nhận tội chính là thời cơ tốt để hạ thủ a, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười trào phúng, trong mắt mang theo nhè nhẹ tiếu ý tà ác, nhẹ nhàng
phất mái tóc rơi trước ngực, Tốt! Tuồng vui này nàng muốn nhìn xem thật
kỹ, chung quy sẽ có nhiều đặc sắc!
Hỉ nhi kinh ngạc
một chút, cùng Linh nhi liếc mắt nhìn nhau, tiểu thư thoạt nhìn thực sự
không thích hợp, chẳng lẽ do quá không thoải mái, vì thế trở nên là lạ?
Nụ cười kia, quá dọa người a!
“Tiểu thư, người không có chuyện gì chứ… Trên mặt nóng quá, thật là đỏ a.” Hỉ nhi sờ sờ mặt
Đinh Tử, vừa sờ liền bất khả tư nghị, nhiệt độ lại cao hơn bình thường,
giống tình huống Đinh Tử trước đây sốt cao, chỉ là bản chất khác nhau
như hai thái cực, Hỉ nhi vội vã khẩn trương hỏi, “Tiểu thư, dược hiệu
của thuốc kia còn chưa lui, sẽ không sao chứ???”
Đinh Tử lắc lắc đầu lại cảm giác làm như vậy khiến đầu càng hôn mê, ngừng
lắc, dựa vào giả sơn tiếp tục thở hổn hển, chân mày hơi nhíu lại.
Thì ra ở trong Trường Lạc cung Đinh Tĩnh đẩy Đinh Tử là có hai mục đích,
một là làm cho nàng mất mặt trước mặt mọi người, tốt nhất là bị người ta hung hăng quở trách một hồi, kia liền có thể bớt giận, nhưng mục đích
chủ yếu nhất là đưa ly trà mới đã bị bỏ thuốc cho Đinh Tử. Lúc trước Mã
di nương xuất ngoại trao đổi cùng Hữu Ngự sử phu nhân về hôn sự của Đinh Tử và Phùng Ngọc Hoa, Hoàng thị vừa gặp mặt đã tuyên bố hôn sự này
Phùng phủ tuyệt đối sẽ không lui!
Kỳ thực Hoàng thị
căn bản không có lo lắng cái gì, nhi tử của nàng thích nam phong đã bị
truyền ra, lại có hành vi rõ như ban ngày, cường cướp nam tử muốn đi cẩu thả cùng lưu manh, hơn nữa ban ngày tuyển dâm (ý nói ban ngày mà muốn
xxoo) đó là biểu hiện không tư tiến thủ (không biết lo sự nghiệp, chỉ
biết ăn chơi, phá phách), đừng nói hôn sự này hai phủ có phải đã qua nạp cát hay không, dù là đã cưới Đinh Tử về, mà loại hành vi ác liệt này
của Phùng Ngọc Hoa bị phát hiện cũng có thể đơn phương đưa ra hòa ly, dù Phùng phủ không đồng ý việc này cũng có thể cáo lên Quan phủ để giải
quyết, Phùng phủ cũng không có đạo lý không buông người. Thế nhưng muốn
làm theo biện pháp của Phùng Thiệu Nguyên, Hoàng thị biết Mã di nương
khẳng định cũng bởi vậy bị trừng phạt, liền muốn ra oai phủ đầu trước,
ai biết Mã di nương một chút cũng không phản đối mà trái lại cười đáp
ứng .
“Hoàng phu nhân yên tâm, hôn sự này ta nhất
định phải làm cho Đinh Tử kết thành!” Trong mắt ả mang theo hung tàn
cùng hận ý, Hoàng thị nhìn mà buồn nôn, trong lòng mắng Mã di nương hành vi ác độc, bà chỗ nào không rõ, Mã di nương này thuần túy là phát tiết
cùng trả thù, cộng thêm gả Đinh Tử đi thì trong phủ càng không có uy
hiếp gì lớn nữa, bà ta lại có thể diễu võ dương oai mà thôi, bất quá ý
nghĩ của hai người không mưu mà hợp, hơn nữa đều có lợi cho hai bên.
“Ngươi có biện pháp?”
“Tự nhiên, Hoàng phu nhân cảm thấy, nếu là Đinh Tử ở trước mặt mọi người
cùng Phùng công tử hoan hảo, nàng còn có thể chống chế sao?”
“Như vậy sao được, chẳng phải là làm cho thanh danh của Ngọc Hoa càng bị hao tổn sao?” Hoàng thị lập tức cự tuyệt, Mã di nương trong lòng cười lạnh, ngươi chết đến nơi thì còn có cái thanh danh gì đáng nói, làm dâm phụ
còn muốn lấy nội khố cản trở, trong lòng khinh miệt trên mặt lại tích
cực khuyên , “Hoàng phu nhân, không phải ta muốn nói, chuyện đã đến nước này, Phùng phủ muốn tìm được nữ nhi gia đình trong sạch sợ là đã khó
nay còn khó hơn, Hoàng phu nhân cảm thấy là ‘tư tướng thụ thụ’* nghiêm
trọng, hay là yêu thích nam phong nghiêm trọng. Nếu chỉ là tư tướng thụ
thụ, chúng ta còn có thể dùng lý do bọn họ sớm đã tình cảm sâu đậm để
che giấu, hai người thành hôn sớm muộn có thể giành lại thanh danh cho
Phùng công tử, nhưng còn nam phong, sợ là rất khó cãi đi“
(*) Tư tướng thụ thụ: Hàm nghĩa việc quan hệ xxoo nam nữ, hai bên cùng tự
nguyện. (Sally: theo ta hiểu là vậy, ta cũng ko biết giải thích sao cho
rõ, Mn thông cảm ak)
Hoàng thị nhíu mày, không trả
lời ngay, về nhà tìm Hữu Ngự sử Phùng Thiệu Nguyên thương lượng chuyện
này, nhất thời cũng không có phương pháp nào tốt hơn, nếu mượn cơ hội
lần này làm cho Phùng Ngọc Hoa cùng Đinh Tử có phu thê chi thực, trực
tiếp đem hôn sự định rồi lại theo kế hoạch của bọn họ mà làm cũng được,
ngày thứ hai lúc Hoàng phu nhân gặp lại Mã di nương thì lấy ra một bao
mị dược mà lúc trước Phùng Ngọc Hoa dùng để ép buộc người khác hoan hảo, dược hiệu hết sức kinh người, một chút liền có thể khiến tâm trí người
ta mê muội, chỉ có cùng người hoan hảo mới giải hết.
Đinh Tĩnh cầm lấy bao mị dược này, sợ dược hiệu quá nhẹ Đinh Tử không có
phản ứng, âm thầm hạ hết một bao, ngón cái Đinh Tử có giấu thuốc bột tự
chế giúp tinh thần thanh tỉnh, khi uống tự nhiên sẽ không mất lý trí,
uống xong ly trà kia, Đinh Tử cũng đã đoán được Đinh Tĩnh vì sao làm như vậy (vì sao khiến ĐTử làm đổ trà á), vì “mời cá vào rọ” nên thuận theo
kế hoạch của Đinh Tĩnh mà hành động.
Nhìn Đinh Tĩnh ở ngự hoa viên ba lần bảy lượt nhìn chằm chằm nàng mà thần sắc dần dần
khẩn trương, nàng giả bộ thân thể không thoải mái mà té xỉu, Vân Hi Vũ
bị người đánh ngã, Đinh Tĩnh kéo nàng len lén rời đi nàng đều biết, híp
mắt cũng âm thầm ghi nhớ lộ trình cho đến khi vào gian phòng kia, Đinh
Tĩnh đem nàng ném lên giường, ý nghĩ của nàng vẫn thập phần thanh tỉnh.
Nàng chờ Phùng Ngọc Hoa động thủ, chịu đựng cảm giác buồn nôn lúc Phùng Ngọc Hoa sờ lên mặt nàng, đến lúc hắn sờ lên cổ áo nàng mà sơ hở phòng bị,
Đinh Tử một phen ném ra, cổ tay áo có giấu mê huyễn dược, Phùng Ngọc Hoa bị dọa hít sâu một hơi, lập tức ngã xuống, Đinh Tĩnh chấn kinh quay đầu lại thì trước mặt là một bóng đen, lập tức liền bị chế trụ, trong miệng đồng dạng bị Đinh Tử uy mê huyễn dược cùng mị dược tự chế.
Chuyện kế tiếp cứ thế thuận lý thành chương, nàng đem hai người kéo tới trên
giường, hai người một khi thân thể như lửa nóng gặp được đối phương liền nhiệt tình phát tác, một hồi cá nước thân mật, tiện nữ tra nam kết hợp!
Chỉ là Đinh Tử không ngờ thuốc của Đinh Tĩnh dược lực lại mạnh như vậy,
nàng trước đã uống thuốc giúp tinh thần thanh tỉnh mà vẫn còn có chút
choáng váng, sợ rằng phải mất một thời gian nhiệt khí mới có thể tiêu
tan, chỉ là thời gian không đợi người, một hồi chỉ sợ cũng có người xuất hiện. Đồng thời nàng còn có một nghi hoặc, cung nữ đụng vào Vân Hi Vũ
rốt cuộc có đúng là người của Hạ quý phi hay không?
Nếu là người của Hạ quý phi thì nàng ta thật có cần thiết đối với người lần đầu tiên gặp mặt ra tay ác độc như vậy?
Do người của Thị lang phủ đắc tội nàng ta, cho nên nàng ta cần trút giận,
là ai gặp chuyện không may đều không sao cả, chỉ cần Thị lang phủ xấu
mặt nàng ta liền cao hứng? Hạ quý phi có thể là người nông cạn như thế
sao? Nếu là như vậy, nàng sao có thể ngồi trên quý phi vị. Thế nhưng
những người khác là người nào, Đinh Tử híp mắt, đáp án miêu tả sinh
động, có thể làm lần đầu tiên là có thể làm lần thứ hai, Lâm Giai Thiến
sẽ không trực tiếp tham dự, nhưng nàng ta thân là quận chúa Lâm vương
phủ nhiều lần xuất nhập hoàng cung, muốn mua chuộc cung nữ nào dễ như
trở bàn tay, tám phần là nàng ta không thể nghi ngờ!
“Tiểu thư người bây giờ còn không thoải mái, chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này đi, nếu không bị người phát hiện khác thường sẽ không tốt.” Hỉ nhi khẩn trương hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, nàng cũng không có bình tĩnh như
Đinh Tử, hơn nữa sự tình liên quan đến khuê dự của nữ tử thì một chút
cũng không thể hồ đồ được, mặc dù phía sau giả sơn này coi như bí mật,
nhưng nếu có người tiếp cận nơi này rồi nhìn chung quanh thì khó bảo
toàn không phát hiện ra các nàng, đến lúc đó Đinh Tử bị phát hiện mặt
mũi phiếm hồng, bước chân phù phiếm, chắc chắc sẽ truy vấn.
“Cũng tốt, trước tìm một chỗ tránh đi!”
“Ngươi đối với hoàng cung rất quen thuộc sao?” Chủ tớ ba người đang nói chuyện đột nhiên một giọng nói nam vang lên, ba người đồng thời kinh ngạc nhìn sang, phản xạ kêu lên, “Ai?”
Cửa giả sơn,
một nam tử anh tuấn mặc huyền y chậm rãi đến gần, tóc đen mượt như nhung chảy xuôi xuống, mặt mày mang theo nhạt nhẽo và lạnh lùng, môi mím thật chặt, vô hình trung tản ra lãnh ý cự người ngoài ngàn dặm, là người
không nên xuất hiện ở trong này – An vương thế tử Lam Thanh Lăng.
Thần sắc Đinh Tử khó chịu, sắc mặt nàng ửng hồng, hai mắt ẩm ướt lại mang
theo quỷ dị quang mang, môi đỏ mọng mím thật chặt, tựa hồ so với máu còn diễm lệ hơn, so với hoa còn yêu kiều hơn, Lam Thanh Lăng sửng sốt một
lát, chớp mắt hai cái mới khôi phục thanh minh: “Chẳng lẽ Đinh tiểu thư
thích nhìn khuê phòng bí sự người khác như thế?” Lời này vốn là lời vấn
nhẹ, nhưng theo miệng Lam Thanh Lăng lạnh nhạt nói ra lại mang theo vài
phần trào phúng.
Lúc trước, hắn cùng với
Đinh Tử trốn ở sau giả sơn nhìn Phùng Ngọc Hoa đối Hồng Mai càn rỡ, mặc
dù không có thành công, nhưng nói trắng ra cũng là cá nước trước hí
(trước khi thân mật á), giả sơn cách gian phòng không bao xa, Lam Thanh
Lăng là người tập võ nên nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nam nữ
hoan ái, làm sao không rõ bên trong phát sinh chuyện gì? Nếu đổi thành
một người khác, nhìn Đinh Tử bây giờ sắc mặt phiếm hồng không bình
thường, một là nghĩ bản thân nàng sắc tâm không giảm nghe trộm mặt đỏ
bừng, hai cũng không khó đem nàng nghĩ đến phương diện không tốt khác,
đây chính là lo lắng nãy giờ của Hỉ nhi và Linh nhi.
An vương thế tử là ai, các nàng ở Bạch Vân am cũng đã thấy rồi, nói là
tính cách âm tình bất định đều là lời hay, nói hắn tùy hứng đều là bình
thường, mà hắn lại là con cháu hoàng thất, nếu đem chuyện ngày hôm nay
nói ra, tiểu thư mặc dù không cùng người cẩu thả nhưng nghe chuyện riêng tư bí mật của người ta như vậy thì thanh danh cũng bị phá hủy. Hỉ nhi,
Linh nhi sắc mặt bất thiện, ánh mắt có chút tàn bạo trừng mắt nhìn Lam
Thanh Lăng, trong nháy mắt các nàng cũng muốn giết người diệt khẩu, đáng tiếc Lam Thanh Lăng võ công không thấp, kế này nhất định là không được, chẳng lẽ áp dụng chính sách dụ dỗ, nhưng An vương thế tử này hình như
cũng không dễ bị đẩy vòng vòng, thật là khó làm a!
Hai người nắm chặt nắm tay, biểu hiện trên mặt biến ảo, ánh mắt cũng biến
ảo, Lam Thanh Lăng nhìn hơi cau mày, khóe miệng hơi khẽ động một tí, hai nha hoàn này bộ dáng thực sự quá quái dị (cười chết ta, haha, sao LTL
dễ thương quá trời vậy nè =)))), hắn bị nhìn đều có chút toàn thân không thoải mái. Đinh Tử nhíu mày rồi lại cười, nhìn Lam Thanh Lăng trong
nháy mắt hí mắt nhìn qua, che miệng khụ khụ hai tiếng che giấu mới hít
một hơi nói: “Thế tử gia là hoàng thân quốc thích, đối với hoàng cung
hẳn là cực kỳ quen thuộc, tiểu nữ thân thể có chút không thoải mái, hi
vọng tìm một nơi mát mẻ ít người để nghỉ ngơi, không biết thế tử gia có
thể hay không chỉ cho tiểu nữ con đường đúng đắn?”
Đinh Tử cũng không phải sợ Lam Thanh Lăng nói cho ai, nếu hắn là người lắm
miệng, lúc trước ở Hộ Quốc hậu phủ sẽ không giúp nàng, sau cũng sẽ đem
chuyện nàng ở giả sơn nói ra, hai là Lam Thanh Lăng cũng không cần thiết tham dự tục sự này, bất luận là Thị lang phủ hay Hữu Ngự sử phủ lại
cùng hắn có quan hệ gì, loại sự tình này dính dấp một chút cũng không
tốt, sáng suốt nhất là nhìn thấy cũng làm như không thấy.
Lam Thanh Lăng liếc Đinh Tử một cái, đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, Hỉ
nhi Linh nhi lại nghĩ hắn không có ý tốt, chẳng lẽ An vương thế tử thấy
tiểu thư các nàng mỹ mạo lại yếu đuối, nhìn hắn lớn lên cũng là tuấn tú
quân tử, thế nhưng cũng là loại nam nhân như Phùng Ngọc Hoa, đây là muốn giở trò quỷ? Tuyệt đối không được! An vương thế tử là tiểu nhân lợi
dụng lúc người ta gặp khó khăn, Hỉ nhi Linh nhi mắng trong lòng, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lam Thanh Lăng, lúc các nàng hạ quyết tâm đánh về
phía Lam Thanh Lăng để Đinh Tử nhân cơ hội bỏ chạy, Lam Thanh Lăng từ
trong lòng lấy ra một bình ngọc: “Nâng cao tinh thần.” Nói xong ném cho
Đinh Tử.
Đinh Tử tiếp nhận đến tay, mở
miệng bình nhất thời cảm thấy một cỗ thanh lương đập vào mặt, dược này
so với dược giúp tinh thần thanh tỉnh do nàng tự phối còn tốt hơn, bởi
vì nàng phối trí để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào nên không có bao
nhiêu dược liệu, còn bình này tất cả đều là dược liệu thượng đẳng, bình
thường dược nâng cao tinh thần giúp thanh tỉnh đầu óc người ta cũng sẽ
không dùng tới phối liệu như thế, chẳng lẽ Lam Thanh Lăng cần? Nhớ hắn
lớn lên diện mạo tuấn tú phong lưu, thỉnh thoảng xử lý một chút thiếu nữ phạm hoa si, khó bảo toàn có vài người dùng một chút thủ đoạn bẩn để
cùng hắn có phu thê chi thực, ép buộc hắn, lớn lên đẹp mắt cũng rất
phiền não đi, đuổi ruồi cũng mệt, ai… An vương thế tử cũng không dễ dàng a, lúc nào cũng phải phòng bị người khác gây rối, trách không được lạnh lùng tựa như băng, có thể lý giải, có thể lý giải…
Lam Thanh Lăng nghi hoặc nhìn Đinh Tử lộ ra biểu tình đồng tình, chân mày
không thể ức chế nhăn lại, nàng đây là cái ánh mắt gì? Hắn có cái gì mà
bị nàng cảm thấy đáng thương, dã nha đầu này thật là kỳ quái! (haha =)))
Đinh Tử hít thật sâu hai cái, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, ý nghĩ càng lúc
càng thanh tỉnh, không muốn giữ luôn bình ngọc nên đưa cho Lam Thanh
Lăng, Lam Thanh Lăng chắp hai tay sau lưng, tiếp cũng không tiếp, ánh
mắt còn có nhè nhẹ chán ghét: “Đồ vật đã bị người chạm qua, ta không thu lại” Nhìn bộ dáng ghét bỏ của hắn, thật giống như bị nàng chạm qua
nhiễm bẩn, ngươi mới bẩn a, giả bộ thanh cao cái gì a, bản công chúa
chẳng qua là muốn lấy về nghiên cứu rõ phương thuốc này, nếu không mới
thèm không lấy đâu, hừ!
Đinh Tử trong lòng
nói thầm chẳng đáng, lại cẩn thận đem bình ngọc thu vào trong lòng, cười mị một chút hướng về phía Lam Thanh Lăng thi lễ: “Tạ thế tử ban thuốc,
thế tử thân tôn ngọc quý, những thuốc này đối thế tử mà nói chỉ thường
thôi, đối với chúng ta – những người đang cần lại là vật cứu mạng, cũng
may thế tử có tấm lòng nhân hậu, tiểu nữ tử trước tạ ơn”
Lam Thanh Lăng rõ ràng nhìn thấy bất mãn trong mắt Đinh Tử nhưng nàng lại
có thể trong nháy mắt liền đổi sắc mặt, công phu này không phải ai cũng
có thể học, không khỏi thật sâu nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, Hỉ nhi
Linh nhi nhìn thấy lại khẩn trương muốn chết, thế tử có thể hay không
mượn cơ hội lấy cớ anh hùng cứu mỹ nhân mà gây bất cho lợi tiểu thư a…
Đáng thương Lam Thanh Lăng từ đầu đến cuối hoàn toàn không có tâm tư khác,
lại không biết bị Hỉ nhi Linh nhi đánh đồng với sắc lang, nếu biết thì
mặt kia không biết còn vừa đen vừa lạnh đến cỡ nào, cũng tốt là hắn
không biết. Nhìn Đinh Tử mấy lần, Lam Thanh Lăng phất tay xoay người,
phiêu nhiên đi xa, thực sự là người tới vô ảnh đi vô tung, quái dị!
Bên kia, bởi vì Lam Thanh Lăng cùng Vân Hi Văn lần lượt bỏ đi, trò chơi
nhìn cũng không còn thú vị, chúng công tử tiểu thư trò chuyện với nhau
cũng rời đi, ngồi ở chòi nghỉ mát, Lâm Giai Thiến đột nhiên đối với
thiếu nữ hoa phục bên người nói: “Nhược Lâm công chúa, ở đây không có gì để ngắm nhìn, chúng ta đi dạo nơi khác được không?” Ngồi ở bên người
Lâm Giai Thiến, không là ai khác, chính là công chúa Lam Nhược Lâm – nữ
nhi thân sinh của hoàng hậu đương triều, nếu nói Lâm Giai Thiến là mỹ
nhân dịu dàng như nước, hiểu biết ý người thì nàng kia là thiên chi kiêu nữ, khí phách trang nghiêm, đường hoàng, đại khí, một thân tơ vàng thêu hoa tường vi khiến nàng dung nhan như ngọc, vừa diễm lệ vừa quý giá,
mỗi cử động đều mang theo quý khí khiến người trầm phục.
Lam Nhược Lâm ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn nhìn nhóm công tử, cuối
cùng gật gật đầu, dù sao không vội với chuyện nhất thời, lại nói ở đây
cũng không người nào có thể so với nàng, chỉ ngồi một chỗ quả thực rất
không thú vị.
Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai
Thiến chính là hai tiểu thư tôn quý nhất hôm nay, hai người bọn họ vừa
ly khai, những tiểu thư khác tự nhiên cũng đi theo, hai người đi tới nửa đường, một tiểu nha hoàn ở giao lộ cách đó không xa làm một thủ thế
quái dị, Lâm Giai Thiến nhìn thấy tiếu ý càng đậm: “Không biết Thái hậu
ngủ trưa đã tỉnh chưa, vừa rồi nếu không phải thân thể ta không thoải
mái sợ lây bệnh cho người cũng sẽ ở cùng Thái hậu lão nhân gia.”
Lam Nhược Lâm cũng không có biểu tình gì, hơn nữa vừa rồi nàng cũng không
có ở Trường Lạc cung, nghe Lâm Giai Thiến nhắc tới cũng cảm thấy muốn đi xem, hai người bước chân vừa chuyển đi thẳng tới Trường Lạc cung.
Chúng tiểu thư vừa mới đến Trường Lạc cung, một ít cáo mệnh phu nhân dẫn đầu, đầu tiên là cúi chào Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến, lúc này có tiểu cung nữ nói nhỏ cùng Lam Nhược Lâm rằng hoàng hậu và quý phi đều đã đi
xuống trước, đến khi tiệc tối bắt đầu mới gặp, Thái hậu còn đang nghỉ
ngơi chưa tỉnh, nhìn ở đây nhiều người chật chội như vậy cũng cảm thấy
không thú vị nên muốn xuất ngoại đi một chút, hôm nay hoàng cung quá
nhiều người ra vào, nàng thật ra cảm thấy có chút phiền, vừa muốn cất
bước đến nơi khác dạo lại nhìn thấy một tiểu cung nữ lảo đảo chạy tới,
vừa nhìn thấy Lam Nhược Lâm thì bị dọa trực tiếp ngã xuống đất.
“Lớn mật, cung nữ ở đâu, cũng dám xông tới Nhược Lâm công chúa, mang xuống
phạt” đại cung nữ bên người Lam Nhược Lâm lập tức quát, cung nữ kia bị
dọa run lẩy bẩy, “Nhược Lâm công chúa tha mạng a, nô tỳ nô tỳ nhìn thấy… nhìn thấy…” cung nữ kia bị dọa mặt không có chút máu, run hơi thì thào, lời nói ra không khỏi làm cho người nghe có chút hiếu kỳ.
“Ngươi thấy cái gì, bị dọa thành như vậy?” Lam Nhược Lâm nhíu mày hỏi.
Tiểu cung nữ kia ngẩng đầu, sinh ra cũng có vài phần thanh tú, thế nhưng
thần sắc quái dị nói không nên lời, há mồm ra lại nhắm lại do do dự dự
làm cho Lam Nhược Lâm nhìn thấy phiền: “Bản công chúa cho ngươi nói liền nói, nếu không nói trực tiếp mang xuống xử tử.”
“Nói, nô tỳ nói, Nhược Lâm công chúa, nô tỳ ở lãnh cung thiên viện… nhìn thấy… nhìn thấy nam nữ cẩu thả… tằng tịu với nhau…”
“Hả, cái gì, nam nữ tằng tịu với nhau, giữa ban ngày ban mặt? Trời ạ, ai làm ra việc bỉ ổi như thế!”
“Hay là quan cung nữ cùng thị vệ a, đây chính là bí tân…”
“Xuỵt nhỏ giọng một chút, đây không phải là nơi ngươi lắm miệng” Người chung
quanh lập tức nói thầm, Lam Nhược Lâm cũng cảm thấy nhất định là cung nữ thị vệ thấp hèn nào thừa dịp hôm nay náo nhiệt, trông giữ bất lợi cẩu
thả, trên mặt trầm xuống.
“A, đại tiểu thư… đại tiểu thư không thấy a!” Đột nhiên một tiếng nói bén nhọn vang lên,
mọi người kinh ngạc quay đầu lại, lại thấy người vừa ở trong đại sảnh
thất lễ – Mã di nương thất kinh bụm mặt, giọng nói kia rõ ràng là bà ta, thế nhưng lúc này bà ta chăm chú dùng khăn lụa bưng miệng mình, làm như ảo não đối với lời vừa nói lỡ.
“A, đại tiểu thư của Thị lang phủ các ngươi không thấy?”
Mã di nương cắn chặt môi không nói lời nào, ánh mắt có chút lóe ra, lại
làm cho người ta cho rằng đó là chột dạ, nhìn hướng phía sau nàng cùng
các tiểu thư trong phòng, thật đúng là không có kia nữ tử làm ngã chén
mặc tử y – Đinh Tử, trong lòng không khỏi khẳng định Mã di nương kinh
hô.
Ha, Đinh đại tiểu thư này thật đúng là không biết xấu hổ a!
Không chỉ ở trong đại sảnh thất lễ đánh ngã ly trà, gò ép nói lời an khang,
ban đầu còn cảm thấy nàng là một tiểu thư có chút cơ trí, thì ra chính
là một nữ tử lỗ mãng lại thấp hèn.
“Tử nhi
tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó!” Vốn nghe thấy Vân Hi Vũ
truyền lời, Lam lão thái quân đã cực kì lo lắng, bây giờ nghe thấy Mã di nương nói trong lòng đã nghĩ đến nguyên nhân, một đôi duệ quang bắn ra
bốn phía, hai mắt băng lãnh nhìn về phía Mã di nương, nhìn Mã di nương
ủy khuất cúi đầu càng làm cho chúng phu nhân tiểu thư cảm thấy ả nói là
sự thực, mà Hộ Quốc hậu phủ nói không chừng đã biết phẩm tính của Đinh
Tử, hành vi như vậy chính là uy hiếp Mã di nương nhằm giấu giếm kinh
hoảng đi.
Lão phu nhân Văn lão thái quân
của Ninh Quốc Hậu phủ cười lạnh: “Ta nói lão tỷ tỷ không nên tức giận,
rốt cuộc là ai, đi xem chẳng phải sẽ biết, nam nhân và nữ nhân này dám ở hoàng cung làm chuyện ô uế như vậy, tất nhiên không thể nhẹ tha. Ngươi
sinh khí cũng vô dụng, chỉ có đi nhìn không phải Đinh Tử mới có thể nói
nàng trong sạch a.”
“Đúng vậy đúng vậy, làm ra sẽ không sợ người khác nhìn, đi mau dẫn đường!” mấy quan gia phu
nhân tiểu thư thích xem náo nhiệt vội vã chỉ huy cung nữ hoang mang chạy tới kia, lúc này cũng không có ai trách các nàng mệnh lệnh giọng khách
át giọng chủ, bởi vì trong lòng tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ.
Lam lão thái quân sắc mặt xanh đen, bước chân di động rất gian nan, Văn lão thái quân trào phúng cười: “Tỷ tỷ dạy ngoại tôn nữ thật là tốt a.”
“Văn lão thái bà, cẩn thận miệng của ngươi, có phải hay không Tử nhi còn
không biết, ngươi bây giờ đã định kết luận, sao biết không phải cái cô
nương tốt nào do ngươi mang ra tới lén đi ra ngoài tìm tình lang”
Văn lão thái quân giận tái mặt: “Ta mang tới tự nhiên đều là người hiểu quy cư, hơn nữa các nàng đều ở bên người ta”
“A, nếu là lén lút, ngươi liền có tự tin, ít năm mươi bước cười một trăm
bước, chính mình hảo hảo đếm người bên cạnh một chút!” Lam lão thái quân hừ lạnh Văn lão thái quân một tiếng bước nhanh rời đi, Văn lão thái
quân trầm mặt cũng thật đếm lại người bên cạnh, phát hiện không phải tất cả đều ở đây thì càng âm thầm nghiến răng.
Lấy Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến dẫn đầu đội đi bắt người yêu đương
vụng trộm, hai người lần này cơ hồ mang toàn gia quyến của quan viên
thất phẩm trở lên, đội ngũ thực sự là lớn, trên đường có cung nữ hoặc
những người hiếu kỳ khác đi lên hỏi một chút, tất có mấy phu nhân tiểu
thư lanh mồm lanh miệng nói phía trước phát hiện nam nữ yêu đương vụng
trộm, đây là chuyện bát quái, có vài người thậm chí quên làm việc, hoặc
là vì nương nương các cung hỏi thăm, cũng trực tiếp đi theo, đi tới nơi
phát sinh sự việc, đội ngũ ít nhất có mấy trăm người!
Nơi đây tới gần lãnh cung, cách lãnh cung một con đường nhỏ, bên ngoài có
một loạt giả sơn, trước đây cũng là chỗ ở của cung phi bị biếm, về sau
cung phi tử vẫn không ở, bề ngoài có chút hoang vắng, nhưng mà mọi người vừa mới đứng ổn định, liền bị một tiếng thét rất nhỏ làm kinh hãi.
“A!” Đó là thanh âm nữ tử, thanh âm thập phần kiều mị uyển chuyển, thanh âm
lộ ra một cỗ mị ý, sau đó lại có một cỗ tiếng nam tử thô suyễn vang lên, chúng nữ nghe thấy mà hút khí, vốn chỉ là hiếu kỳ, hiện tại lại là
thật, ánh mắt nói không nên lời châm chọc!
Vân Hi Vũ, Vân Hi Văn tìm người cũng đi đến tận chỗ này, Vân Hi Vũ trực
tiếp bị dọa toàn thân run rẩy, tay khẩn trương nắm lấy y phục Vân Hi
Văn, bấu cánh tay Vân Hi Văn cũng không biết.
Trong mắt Mã di nương hiện lên hận ý đã thực hiện được, lại thất thanh nói:
“Đại tiểu thư… Chẳng lẽ thật cùng nam nhân tư thông!” Lập tức giống như
nói lỡ mà che miệng, lần này chúng phu nhân tiểu thư trào phúng cười
cũng không giảm xuống.
“Trời ạ, thậm chí có nữ nhân chẳng biết xấu hổ như thế, dám cùng nam nhân làm việc ô uế như vậy, quá không biết xấu hổ!”
“Thực sự là thấp hèn, nghe thanh âm kia làm người ta phải sợ hãi không biết
nàng sống như thế nào đây, không có nam nhân sao, ban ngày như thế lại
không biết xấu hổ mà quyến rũ, giả làm bộ dáng gì nữa!”
“Bỉ ổi như vậy, hẳn là ngâm lồng heo dạo phố, làm cho người trong thiên hạ đều biết nàng thấp hèn như thế nào “
“Còn phải đem tiện nam kia cũng nhất tịnh xử lý”
“Đúng đúng!”
Vốn ẩn ở trong đám người, Hoàng thị vừa nghe đến muốn trừng phạt nhi tử,
thay mặt không được: “Này… Cũng có thể là lưỡng tình tương duyệt, thực
sự tình nồng đến lúc…“
Mọi người một trận
cười nhạo, một vòng châm chọc mới lại muốn nói ra, một đạo thanh âm
thanh lệ nghi hoặc truyền đến: “Ngoại tổ mẫu, mọi người ở trong này làm
cái gì đấy, thật náo nhiệt a!”
Lam lão thái quân trong mắt hiện lên mừng như điên, Vân Hi Vũ cũng hưng phấn nhảy
dựng lên, xông lên kêu lên: “Tử nhi, Tử nhi thật tốt quá, bên trong
không phải ngươi, thật tốt quá, ta bị hù chết!”
Đinh Tử tiếp được Vân Hi Vũ, vỗ vỗ nàng, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía
chúng phu nhân tiểu thư thấy nàng lại lộ ra ánh mắt như nhìn thấy quỷ,
cái nhìn kia của Lâm Giai Thiến còn bao hàm hận ý cùng ác độc, làm cho
trong lòng Đinh Tử căng thẳng: “Ta vì sao phải ở bên trong a, bên trong
làm sao vậy?”
“Ngươi… Ngươi tại sao lại ở chỗ này…
Ngươi không phải nên cùng nam tử ở trong phòng tư thông…” Mã di nương
mắt trừng lớn như chuông đồng, một bộ dáng kỳ lạ, thanh âm thập phần bén nhọn, tựa hồ bị dọa đến run rẩy.
Đinh Tử
ngoài ý muốn hiện thân, nhưng thật ra làm cho những phu nhân tiểu thư
này càng hiếu kỳ, đại tiểu thư trong truyền thuyết cùng người tư thông
này nếu như ở đây thì ở bên trong là ai.
Chuyện tốt
lại thích xem náo nhiệt, một phu nhân tung một cước đá văng tướng môn
ra, chúng phu nhân tiểu thư hận không thể toàn bộ nhào vào trong phòng,
lại thấy trong phòng y phục nam tử cùng nữ tử bị ném xuống đất mất trật
tự, trên giường không ngừng tới lui, nam nữ ** ở trong sa trướng như ẩn
như hiện, tiếng rên rỉ kia một tiếng cao hơn một tiếng, hành vi càng to
gan lớn mật cùng tập trung, đã bị nhiều người lạ nhìn thấy như vậy cũng
không có phát hiện.
Lam Nhược Lâm thấy vậy, chán ghét kêu to: “Còn không dừng lại cho ta, quả thực không ra thể thống gì, thật là ác tâm!”
“A!” Nhưng mà ở trên giường lớn vẫn như trước, hai người tiếp xúc càng kịch
liệt, tiếng nam tử thô suyễn lớn hơn nữa, động tác cũng tựa hồ càng lớn, nữ tử kịch liệt thở hổn hển không ngừng, nhưng thanh âm kia lại vui vẻ
cực điểm, chúng phu nhân tiểu thư nhìn thấy sắc mặt đều xanh đen.
Đôi nam nữ này là chuyện gì xảy ra, thế nhưng không biết xấu hổ như vậy, bị người nhìn việc phòng the lại vẫn như thế không biết thu lại, nữ tử kia quả thực so với kỹ tử trong thanh lâu còn thấp hèn không biết xấu hổ
hơn!
Rất nhiều quan gia tiểu thư mắc cỡ đỏ
mặt, lại hết sức tò mò dùng khăn lụa che mặt len lén quan sát, chỉ là
hai người này quá mức kịch liệt, những phu nhân đã hiểu tình hình cũng
không khỏi đỏ mặt, quả thực quá sắc! (vừa edit vừa nổi da gà >_
“A!” Đột nhiên một đạo giọng nữ bén nhọn vang lên khiến trong phòng yên
tĩnh, nam nữ quấn quýt cùng một chỗ động tác dừng lại, ôm cùng một chỗ
thở phì phò, tựa như hưởng thụ dư vị sau đó, đại cung nữ bên người Lam
Nhược Lâm nhìn không được, lạnh mặt một phen giật màn, vừa nhìn thấy
kiều nhan nữ tử bên trong, Mã di nương nhất thời xanh đen mặt, kinh run
ngã xuống đất.
Cung nữ kia kéo nữ tử tiến
lên liền quăng hai bạt tay, về phần nam tử thì lại trực tiếp quăng một
cái gối đập vào đầu, một nam một nữ vốn đang trầm mê chưa hồi thần nhất
thời bị đau tỉnh táo lại, lúc nhìn thấy đối phương, đồng thời kinh ngạc
kêu lên.
“A, tại sao là ngươi?” Phùng Ngọc Hoa kêu to, trên giường hắn không phải là Đinh Tử sao?
“Ngươi… ngươi thế nhưng quyến rũ ta!” Đinh Tĩnh cũng bị dọa mặt không có chút
máu, nhìn Phùng Ngọc Hoa trần truồng, âm thanh sắc nhọn kêu to, đột
nhiên cảm thân thể lạnh lẽo, cúi đầu nhìn mình, trên thân thể không che
chắn còn có dấu vết hoan ái, thân thể đau đớn, lại bén nhọn la lên,
chuyện gì xảy ra, không phải là Phùng Ngọc Hoa đem Đinh Tử cưỡng đoạt
sao?
“Phi, không biết xấu hổ , là ngươi kéo gia lên giường!”
Phùng Ngọc Hoa lại cảm thấy tất cả đều là Đinh Tĩnh cố ý, cố ý lúc hắn si mê
Đinh Tử mượn cơ hội thay đổi người, Đinh Tĩnh này cũng có chút ánh mắt,
biết bổn đại thiếu gia sức quyến rũ bất phàm a.
“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?” Mã di nương nổi điên ngồi
dưới đất kêu to, kế hoạch của bà hoàn mỹ không sứt mẻ, thế nào cuối cùng lại biến thành nữ nhi bảo bối của nàng cùng Phùng Ngọc Hoa, tại sao có
thể như vậy, vì sao a?
Một đạo tiếng thét
chói tai của Mã di nương thức tỉnh Đinh Tĩnh cùng Phùng Ngọc Hoa trên
giường, hai người nghi hoặc nhìn sang, lại kinh ngạc nhìn thấy gian
phòng đầy ắp người, ánh mắt nhìn về phía bọn họ có khinh bỉ, chẳng đáng, chán ghét cùng với vui sướng khi người gặp họa, Đinh Tĩnh chỉ cảm thấy ý nghĩ trận trận choáng váng, không khống chế được rống to!