Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 82: Tử Lam liên hợp đối phó Hậu phu nhân



Lam Thanh Lăng hôm nay một thân gấm trường bào màu tím sậm, cổ áo, cổ tay áo, vạt áo bên cạnh lấy kim tuyến thêu mấy tầng viền vàng, trên y sam có thêu đồ án ánh mai trong tuyết màu nhạt, thắt lưng ám tử sắc, bạch ngọc ngọc quan buộc lên toàn bộ mái tóc đen bóng như mực. Trên mặt tuấn tú tản ra một cỗ khí âm lãnh, nửa híp mắt, vẫn như cũ có thể cho người nhìn thấy thần sắc lợi hại trong mắt của hắn.

Hắn treo đuôi mắt, đột nhiên lại cười, nhất thời tiếu ý dạt dào hiện lên.

Đinh Tử trong lòng khẩn trương, mặc dù nàng không biết Lam Thanh Lăng võ công cao bao nhiêu, nhưng bất luận lực lượng hay kỹ xảo sợ là đều rất mạnh, vừa rồi hắn ở trong này? Thế nhưng nàng tại sao lại không có phát hiện?

Hơn nữa nếu như hắn ở trong này, như vậy hắn nhất định thấy được quá trình nàng hướng An Quốc Hậu phu nhân ném châm, mặc dù bởi vì Lam Thanh Lăng đột nhiên phát ra âm thanh nên châm trật, thế nhưng quá trình hắn cũng nhìn thấy.

Lam Thanh Lăng cùng Vân Hi Văn, Tiết Vũ vẫn tương giao rất tốt, so với nàng – thân biểu muội chỉ gặp mặt vài lần thì hắn cùng Vân Hi Văn còn thân thiết hơn. An Quốc Hậu phu nhân nói cho cùng là trưởng bối của bọn hắn, nếu Lam Thanh Lăng làm khó dễ, Đinh Tử thật có một chút đau đầu.

Hơn nữa châm kia lúc này đã rơi xuống trên mặt đất, trở thành vật chứng, Lam Thanh Lăng cũng có thể làm nhân chứng, nàng vốn định âm thầm ném châm làm cho An Quốc Hậu phu nhân bị chút giáo huấn liền thôi, vô cớ xuất thủ đả thương cáo mệnh Hậu phu nhân, nàng chỉ là tam phẩm nữ quan cũng coi như phạm tội.

Đinh Tử trong lòng đang hồi hộp, quả nhiên thấy Lam Thanh Lăng chân mày dựng thẳng, khóe miệng câu nụ cười lạnh, mắt mị liếc nhìn Đinh Tử, trầm thấp nhưng không mất lợi hại nói: “Mới vừa rồi là ngươi nói chuyện quấy rầy đến ta! Ân ~” Lam Thanh Lăng trên mặt rõ ràng đang cười, nhưng lại làm cho Đinh Tử cảm giác âm trầm quái dị nói không nên lời, mà Đinh Tử nghe lời này cũng sửng sốt.

Nháy nháy mắt, Đinh Tử mím môi không nói gì, nàng đang suy tư Lam Thanh Lăng hỏi chuyện này có nguyên nhân gì, vừa rồi nàng không nói gì, đến cơ hội cấp An Quốc Hậu phu nhân thỉnh an cũng không có, liền bị An Quốc Hậu phu nhân nói một loạt như mang pháo, nàng muốn nói còn chưa kịp nói mà thôi. Lam Thanh Lăng mới vừa rồi không có nghe thấy, cố ý nói như thế là vì An Quốc Hậu phu nhân xuất đầu mà chỉ trích chính mình sao?

An Quốc Hậu phu nhân cũng sửng sốt, bất quá lập tức cười đắc ý, bởi vì bà cũng nghĩ đến nguyên nhân Lam Thanh Lăng chất vấn Đinh Tử, bà câu môi cười lạnh cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Đinh Tử bị Lam Thanh Lăng dằn vặt thế nào đi. Bởi vì nhi tử cùng Lam Thanh Lăng quan hệ giao hảo, bà so với người bình thường càng thêm rõ ràng thủ đoạn của Lam Thanh Lăng, hơn nữa cũng không phải người sẽ thương hương tiếc ngọc, cho dù Đinh Tử lớn lên xuất sắc cũng không được Lam Thanh Lăng nhìn vào mắt, hắn đồng dạng có thể bởi vì một chút không vừa mắt sẽ trực tiếp phá hủy Đinh Tử. Nếu Lam Thanh Lăng xuất thủ, bà còn ít phiền phức, người không phải bà giết chết, bà có lẽ cũng không cần gánh một chút thanh danh.

Đinh Tử trong lòng trầm trầm, đột nhiên ngẩng đầu lên, quyến rũ ra mỉm cười: “An Vương thế tử cảm thấy là vi thần thì chính là vi thần”

Lam Thanh Lăng diện vô biểu tình nhìn Đinh Tử, cười lạnh nói: “Trong đại sảnh chỉ có ngươi cùng An Quốc Hậu phu nhân, đừng cho bản vương thế tử là người ngu, ngươi không thừa nhận bản thế tử cũng biết.”

An Quốc Hậu phu nhân trong lòng cười đắc ý, ha ha! Rất tốt! An Vương thế tử cứ tiếp tục phát uy đi, trực tiếp giết chết Đinh Tử, nàng không chết cũng tàn, bà có rất nhiều biện pháp phá hủy thanh danh Đinh Tử, làm cho nàng không có tư cách gả cho Vũ nhi, nhưng mà bà đắc ý không được bao lâu, chỉ nghe An Vương thế tử đổi gió nói, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng: “Ngươi thanh âm thanh thúy, vừa rồi đạo thanh âm kia chanh chua khàn khàn, rõ ràng chính là thanh âm lão thái bà thô ráp, Đinh Tử, đừng tưởng rằng ngươi là tam phẩm nữ quan, có điểm thân phận có thể lừa gạt bản thế tử, bản thế tử vẫn chưa bị mờ mắt! Ngươi nghĩ thay người giấu giếm, lại nhìn ta bị lừa có phải hay không?”

An Vương thế tử đang nói cái gì? Mộc thị đột nhiên có chút không thể hiểu được. (Sally : hehe anh ấy thật đáng yêu ak).

“An Quốc Hậu phu nhân tính nết thật lớn a, An Quốc Hậu phủ này ngươi là đương gia chủ mẫu, quản lý việc phủ chắc hẳn cũng là chuyện của ngươi.” Lam Thanh Lăng nói chuyện giữa lúc ngồi ở trên địa vị cao, dùng mắt quét Mộc thị.

Mộc thị kinh ngạc, vội vã từ trên ghế đứng dậy!

Bà dù là nhị phẩm cáo mệnh, cũng tuyệt không có tư cách cùng An Vương thế tử ngang vai ngang vế, trên mặt hơi đổi, thiếu chút nữa có thể nói là nhảy, từ trên ghế bay xuống. Lại hoàn toàn không rõ Lam Thanh Lăng vừa rồi đối với Đinh Tử tức giận, hiện tại sao lại không để ý tới Đinh Tử trái lại hỏi bà mấy vấn đề, nhưng trên mặt mũi bà cũng không dám có một tia chậm trễ: “Hồi thế tử, bổn phu nhân xác thực quản chi phí trong An Quốc Hậu phủ.”

“Phải không!” Lam Thanh Lăng nhàn nhạt ừ một tiếng, liền lại không nói tiếng nào.

Mộc thị có chút cố gắng không cho phép trong lòng lo lắng, thực sự có chút không rõ Lam Thanh Lăng đây là náo việc vừa rồi, chẳng lẽ muốn bà lấy danh nghĩa chưởng gia mà chụp tội danh trừng trị Đinh Tử? Đinh Tử vào phủ thế nhưng thông qua sự đồng ý của lão thái quân cùng nhi tử, nếu định tội như thế, bên kia bà sẽ khó nói, bà làm con dâu hiếu thuận nhiều năm, sẽ không để cho Đinh Tử có cơ hội nói bà bất hiếu, không vì lão thái quân chữa bệnh.

Đinh Tử thừa dịp Mộc thị tự hỏi, bước nhanh tiến lên ngồi chồm hổm trên mặt đất đem ngân châm tội chứng nhặt lên, trực tiếp thu hồi, cũng không ngẩng đầu lên, một bộ dạng ‘ngươi cho dù thấy cái gì thì cũng là nhìn lầm rồi’.

Lam Thanh Lăng vẫn mị mắt liếc nhìn Đinh Tử, tự nhiên cũng nhìn thấy hành vi của Đinh Tử, trong mắt hiện lên một tia sáng, khóe miệng có độ cung không dễ phát hiện, ngón tay âm thầm vuốt đai lưng thêu có khảm hồng ngọc, nhìn hồng ngọc tỏa ra ánh sáng màu diễm lệ, u ám trong mắt lại tăng lên, tản ra ánh sáng màu say lòng người.

“An Vương thế tử cứ yên tâm đi, An Quốc Hậu phủ tự có bổn phu nhân quản trị, tuyệt sẽ không để cho người có tâm thuật bất chính tới quấy rầy An Vương thế tử. Đinh tiểu thư, hôm nay An Vương thế tử tại đây, ngươi tới cũng thật là không phải lúc, trước điều trị bệnh đều là buổi sáng, trễ cũng trễ không quá ngọ thiện, hôm nay tới trễ như vậy, chẳng lẽ ngươi có thiên lý nhãn có thể nhìn thấy An Vương thế tử đến làm khách trong phủ sao?” Lam Thanh Lăng đến đây lúc nào, Mộc thị cũng không biết, bất quá bà hiện tại lại tự cho là Lam Thanh Lăng hỏi bà việc chưởng quản, chính là muốn giao cho bà toàn quyền xử lý, nếu hắn xem Đinh Tử chẳng qua là một người ái mộ, đây là làm cho Lam Thanh Lăng bất mãn với Đinh Tử. Vừa rồi Lam Thanh Lăng nói, chính là để cho bà xử lý, đây cũng là An Quốc Hậu phủ, hắn là một nam tử không tiện xử lý, đây là để cho bà tùy tiện định tội danh cho Đinh Tử rồi đem người đuổi đi.

Đương nhiên Mộc thị muốn làm nhưng không chỉ như vậy, bà lần này đem Đinh Tử đuổi đi, sau này Đinh Tử cũng đừng nghĩ vào lại An Quốc Hậu phủ, sau này ai hỏi đến hoặc trách tội bà thì trực tiếp đẩy tới trên người Lam Thanh Lăng là được. Dù sao lão thái quân có thể hỏi Lam Thanh Lăng hoặc Vũ nhi của bà, lấy tính tình của Lam Thanh Lăng, bị người ta chất vấn như vậy sợ sẽ phát giận, đến lúc đó thì càng không phải là chuyện của bà. Dù sao vô luận làm cái gì bà cũng có thể làm cho mình vô can, bà cớ sao mà không làm đây.

Đinh Tử âm thầm cười, mắt lạnh một mảnh băng lãnh, tự cho là thông minh, ngu xuẩn!

“Hậu phu nhân, ta vì lão thái quân trị liệu, ngài ấy mới là bệnh nhân của ta, ta chỉ cần hướng một người mà đi làm việc, về phần hành tung của ta, ta một cũng không phạm pháp, hai không có hành vi bất lương, không cần khai báo trước bất kỳ ai”

“Đinh tiểu thư đây là không muốn thừa nhận, bất quá có một số việc không phải ngươi không muốn thừa nhận liền có thể chìm vào quá khứ, An Vương thế tử ở nơi này, ngươi nói ra nguyên nhân tới trễ, bổn phu nhân còn có thể cầu tình cho ngươi, nếu là ngươi khăng khăng một mực, đến lúc đó bổn phu nhân cũng không giúp được ngươi.” Mộc thị từng bước ép sát, không đem Đinh Tử nói thành không có ý tốt với Lam Thanh Lăng thì không bỏ qua.

Đinh Tử nhìn bà ta như nhìn quái vật, trong lòng càng phát ra sấm lãnh, trong mắt như một khối huyền thiết ngàn năm, không có chút nhiệt độ nào. Mộc thị vì Tiết Vũ thú nữ nhi trong sạch, tính tình cha mẹ hi vọng nhi nữ của mình được hạnh phúc không gì đáng trách, Đinh Tử không cảm thấy bà ta sai. Thế nhưng dám nói xấu sự trong sạch của nàng để đạt tới mục đích của Mộc thị, đó chính là điểm nàng không thể dễ dàng tha thứ, Mộc thị vì mục đích cùng dã tâm liền muốn hi sinh nàng? Đây là cái đạo lý gì?

“An Quốc Hậu phu nhân cũng là Hoàng thượng ngự ban cho Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, làm việc thế nào không hỏi rõ ràng nguyên nhân, không hiểu được tự hỏi, tùy tiện định tội một người. Cho dù trong lòng ngươi nghĩ như thế, cũng không nên ở trước mặt bản nữ quan nói ra, bản nữ quan có tội gì, cũng cần nội vụ phủ trong cung, cần Thái hậu Hoàng hậu định đoạt định tội, An Quốc Hậu phu nhân sẽ không nghĩ đến ngươi so với ta chỉ hơn nhất phẩm cáo mệnh, có thể tùy ý chỉ trích bản nữ quan không phải, tùy tiện phán tội bản nữ quan đi. Trước hết, bất luận bản nữ quan rốt cuộc có hay không thành lập tội danh, nhưng ngài có phải hay không quên chức quan của bản nữ quan là ai cấp, ngươi không có căn cứ như vậy đã chỉ ta bản tính bất lương, chẳng lẽ là đánh vào mặt Hoàng thượng Thái hậu sao? Nói bọn họ không biết dùng người, lại dùng nữ tử bỉ ổi bậc này vì Thái hậu tùy thị, phải không?” Đinh Tử diện vô biểu tình băng lãnh nhìn Mộc thị, Mộc thị vừa nghe toàn thân chấn động.

“Nói bậy, ta sao lại nói người hầu của Thái hậu và Hoàng thượng không đúng, ngươi đừng mưu toan chụp mũ tội danh cho ta!” Mộc thị bị dọa kêu to, bà cũng không có hai cái đầu có thể cho hoàng gia chém.

“Người bất quá chính là có há miệng, cũng không phải ngươi nói cái gì thì là cái đấy, An Quốc Hậu phu nhân nói ngươi vô tâm, vậy ngươi há miệng, sao lại khẳng định là ta! Đây là đạo lý gì, không thì An Quốc Hậu phu nhân nói cho bản nữ quan hiểu một chút đi, bản nữ quan thật không hiểu!” Đinh Tử khóe mắt hơi nhíu lại, ánh mắt rất là vô tội nhìn lại An Quốc Hậu phu nhân.

“Ngươi!” Mộc thị nhất thời cảm thấy bị nghẹn, bởi vì Đinh Tử nói có lý, bà trước đúng là già mồm át lẽ phải, bà chẳng qua là dựa vào An Vương thế tử ở đây rõ ràng đối Đinh Tử không thích còn có chút chán ghét, nên mới có lời nói kia.

Bà tự nhiên cũng biết bà căn bản không có khả năng xử lý Đinh Tử có chức quan, chẳng qua là muốn dùng ngôn ngữ đem nàng đánh ra phủ, sau này cũng không dám đăng môn mà thôi. Ai biết Đinh Tử còn có thể nói như thế, quả thực tức chết bà, Vũ nhi cũng thật là, loại nữ tử không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn làm thiếp há có thể là lương phối, bà tuyệt đối không đồng ý!

“An Vương thế tử, bổn phu nhân thật sự là không có cách nào, Đinh nữ quan ỷ có chức quan, căn bản không đem bổn phu nhân nhìn ở trong mắt, bổn phu nhân cũng không dám lại nói thêm cái gì, nếu không lại bị chỉ trích thành đại bất kính, bổn phu nhân còn chưa thấy qua nữ tử già mồm át lẽ phải bậc này, bổn phu nhân hôm nay xem như kiến thức.” Nói không lại Đinh Tử liền hướng Lam Thanh Lăng xin khoan dung, còn ngầm châm chọc người một phen, An Quốc Hậu phu nhân này miệng coi như dẻo.

Lam Thanh Lăng vuốt cổ tay một hồi, chợt ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại như hùng ưng vồ người ta, dọa Mộc thị bỗng nhiên rút lui về phía sau một bước, lung lay mới dừng lại, trong lòng kinh hoàng không ngừng.

“An Quốc Hậu phu nhân ngươi có biết tội của ngươi không?” Lam Thanh Lăng đột nhiên chất vấn.

Mộc thị sửng sốt, lắc lắc đầu: “Bổn… Bổn phu nhân không biết đã phạm tội gì.”

Lam Thanh Lăng câu môi cười lạnh: “Bản thế tử còn chưa nói, ngươi liền tùy ý phỏng đoán tâm tư bản thế tử, còn mưu toan làm cho bản thế tử mang tội lớn nói xấu mệnh quan triều đình. Ta cùng với Đinh nữ quan không oán không cừu, ngươi lại cố ý kéo cừu hận, muốn cho bản thế tử bị bêu danh càng nhiều! Ngươi có ý gì? Đừng tưởng rằng bản thế tử không biết hiện trạng của ngươi trong phủ, lão thái quân suốt ngày bị bệnh đau dằn vặt, Tiết Vũ vì người tìm khắp trong ngoài kinh thành các loại đại phu nổi danh hay vô danh, hắn hiếu tâm như vậy, dù là bản thế tử cũng thật cảm động, Đinh nữ quan vào phủ vì lão thái quân trị bệnh vốn do nhìn mặt mũi Tiết Vũ, nàng vừa mới vào phủ các ngươi trái ngăn phải chặn không cho nàng đi vào điều trị bệnh, ngươi lại có mục đích gì? Cho dù ngươi chưởng việc phủ cũng phải nghe theo mệnh lệnh lão thái quân, ngươi muốn nhân cơ hội này làm cho bà bị đau chết, có phải thế không? Bản thế tử lần đầu mới biết được trên đời còn có độc phụ bậc này, bất hiếu tàn nhẫn như vậy, nói, ngươi có nhận tội hay không ?”

Mộc thị bị lời Lam Thanh Lăng nói làm cho sửng sốt, sau đó sợ hãi ập đến, từ thời khắc bà được phong cáo mệnh thì có rất ít người có thể nói xấu bà, lão thái quân – bà bà (mẹ chồng) cũng xem như hiền lành, cũng không cố ý làm khó dễ bà. Mặc dù bà từng có chút oán giận lão thái quân thỉnh thoảng quản sự vụ trong phủ, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng muốn lão thái quân chết sớm, cho dù đã từng có thì cũng không phải mục đích chủ yếu của bà. Mà lời Lam Thanh Lăng chỉ trích không thể nói không nghiêm trọng, chỉ trích như vậy nếu như bị chứng thực, bà sẽ bị An Quốc Hậu trực tiếp hưu đuổi về nhà! Mộc thị tính tình cao ngạo, sao có thể tiếp thu hưu thê, trong lòng bà kinh hãi, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải, quay đầu nhìn thấy Đinh Tử yên tĩnh đứng ở một bên, trong lòng càng uất ức.

Đều do tiện nhân này, nhất định là do nàng ta, nếu không phải nàng ta, bà sao lại bị xấu hổ như thế này!

“Không, ta tuyệt không có ý này, tuyệt đối không có, ta sao lại muốn nói xấu mỹ danh của thế tử, sao lại bất kính bất hiếu với trưởng bối, thế tử hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý nghĩ này, hiểu lầm hiểu lầm, những thứ này đều là hiểu lầm!” Mộc thị vội vàng biện giải cho mình.

Lam Thanh Lăng cười lạnh: “Tốt nhất không phải, ngươi cẩn thận một chút cho bản thế tử, ta cũng sẽ không quản người khác làm quan cao bao nhiêu, chọc tới ta không hài lòng, ngươi cũng chuẩn bị không có trái cây tốt mà ăn.”

“Vâng vâng, là ta ngôn ngữ không cẩn thận, làm cho người ta hiểu lầm, thỉnh thế tử không nên cùng bổn phu nhân chấp nhặt mới tốt.” Mộc thị trên mặt cứng như gỗ, hai mắt không ngừng run run, trong lòng vẫn không yên vì việc vừa rồi, tim nhảy bang bang không ngừng, không nói cửu tử nhất sinh nhưng cũng đủ cho bà nghĩ mà sợ nửa ngày.

Đinh Tử hướng về phía bóng lưng Mộc thị cười lạnh, lập tức sâu liếc mắt nhìn Lam Thanh Lăng một cái, hắn… tựa hồ thường vô tình hay cố ý giúp đỡ nàng, đây là ảo giác của nàng sao?

Lam Thanh Lăng nghiêng đầu, hai mắt hắn cùng hai mắt Đinh Tử gặp nhau, chỉ là lập tức tách ra, nhưng mà cảm xúc trong cặp mắt kia, đủ để khiến hai người xúc động phức tạp.

Đinh Tử hướng Lam Thanh Lăng thi lễ, xoay người vào trong nội đường, ngoài đại đường Lam Thanh Lăng không đi, Mộc thị cũng không có đạo lý đi, trong lòng bà đối Lam Thanh Lăng dựng tóc khiếp sợ, không dám động, không dám nói lời nào, đầu vẫn cúi xuống, chỉ là không bao lâu liền cảm giác có chút say, đổ mồ hôi đầy người. Bởi vì trên người Lam Thanh Lăng vẫn tản ra một loại tức giận làm cho người ta hít thở không thông. Cái loại cảm giác này khiến Mộc thị cực kỳ không thích ứng, cả người đều không thoải mái không giống như chính mình, bà thở phì phò từng ngụm lớn, trên mặt một mảnh trắng bệch.

“An Quốc Hậu phu nhân cũng là trưởng bối, ở trước mặt ta đứng như vậy, chẳng phải là làm cho người ta nói, không bằng ngồi xuống chờ đi, chút nữa ta muốn cùng Tiết Vũ xuất môn, vì thế từ rất sớm đã ở một gian phòng bên kia nghỉ ngơi, không ngờ An Quốc Hậu phu nhân tới cũng không chậm!”

Mộc thị trong lòng cả kinh, khóe miệng lại co quắp.

Nói cách khác từ lúc mới bắt đầu Lam Thanh Lăng đã ở chỗ này, từ khi Đinh Tử vừa vào cửa, bà là người gây sự Lam Thanh Lăng đều nhìn ở trong mắt, trách không được hắn đột nhiên tìm bà làm khó dễ, chẳng lẽ là không quen nhìn bà? Nếu không lấy quan hệ của hắn cùng với Vũ nhi, sao lại khiến cho trưởng bối không được tự nhiên. Nhưng nghĩ tới đây cũng đủ để trong lòng Mộc thị khó chịu, cũng bởi vì là trưởng bối, Lam Thanh Lăng nên cho bà mấy phần mặt mũi, tại sao có thể ở trước mặt Đinh Tử không giữ mặt mũi cho bà, cũng quá không đem bà để vào mắt, quá không đem An Quốc Hậu phủ để vào mắt, còn nói cái gì cùng Vũ nhi là bằng hữu, hừ! Chẳng qua là hướng về phía địa vị cùng thế lực của An Quốc Hậu phủ mà thôi, dã tâm cũng không nhỏ, thế nhưng An Quốc Hậu phủ từ trước đều là trung lập, Lam Thanh Lăng muốn thông qua Vũ nhi tìm được sự ủng hộ của An Quốc Hậu phủ, đừng vọng tưởng! Bà sẽ không đồng ý!

Lam Thanh Lăng nhìn biến hóa trên mặt Mộc thị, trên mặt lại cười: “An Quốc Hậu phu nhân hình như rất không tin lời nói của thế tử ta a! Không bằng ngươi đi hỏi hảo nhi tử của ngươi, chúng ta có hẹn nhau hay không, bất quá việc bản thế tử vừa nói, An Quốc Hậu phu cũng nên để ở trong lòng mới tốt, hôm nay đối mặt là bản thế tử, tiếp theo gặp mặt Hoàng thượng Thái hậu, hoặc là có người ngoài ở đây. Thanh danh ngươi đại bất hiếu bất kính với thiên tử chẳng phải là sẽ truyền ra ngoài, ngươi là trưởng bối, đạo lý này sợ rằng không cần bản thế tử dạy ngươi đi.”

Mộc thị thân thể nhất thời cứng ngắc, mạnh ngẩng đầu, nhìn Lam Thanh Lăng biểu tình tự tiếu phi tiếu, trong ánh mắt băng lãnh nhè nhẹ tỏa ra tức giận, tâm bị hung hăng nhéo một cái, nếu không phải do thân thể cứng ngắc, bà lúc này chắc chắn sẽ quỳ rạp xuống trước người Lam Thanh Lăng: “Ta… Ta… Bổn phu nhân không nói cái gì, tuyệt không có lần sau, sẽ không… cũng hi vọng An Vương thế tử nhìn quan hệ hữu hảo từ trước của An Vương phủ cùng An Quốc Hậu phủ, vì bổn phu nhân giữ bí mật.“

“Đây là tự nhiên, không hướng về phía ngươi, cũng phải nhìn mặt mũi Tiết Vũ, chúng ta coi như là bằng hữu.” Lam Thanh Lăng lạnh nhạt nói, lời nói lại làm cho Mộc thị bị dọa thân thể run lên, đổ một tầng mồ hôi.

Lam Thanh Lăng lời nói ám chỉ mười phần, hắn là An Vương thế tử, thân tôn tử của Thái hậu, xuất thân địa vị cùng thế lực của hắn, dù có năm cái An Quốc Hậu phủ cũng không cách nào địch nổi, hắn cùng Tiết Vũ hữu hảo không thể nói cùng An Quốc Hậu phủ không quan hệ, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu quan hệ. Bởi vì hắn nhìn trúng Tiết Vũ, hai người mới giao hảo, nếu ngày nào đó hắn khinh thường, ngày nào đó không giao hảo, hắn tùy thời có thể ngừng hữu hảo với Tiết Vũ. Thậm chí hủy diệt hữu hảo của An Vương phủ cùng An Quốc Hậu phủ. Việc này nhìn như không có gì, thế nhưng với An Quốc Hậu phủ chính là đắc tội hoàng thân, vốn việc An Quốc Hậu trung lập chính là biện pháp tự bảo vệ mình, nhưng nếu trêu chọc hoàng thân mà còn muốn trung lập, đây tuyệt đối là nằm mơ!

An Quốc Hậu phủ mặc dù còn có một chút binh quyền, thế nhưng cùng An Vương gia trấn thủ biên cường căn bản không thể so sánh! Có thể nói Lam Thanh Lăng có thể không chút do dự bỏ qua An Quốc Hậu phủ, thế nhưng An Quốc Hậu phủ đã cùng An Vương phủ giao hảo thì chỉ có thể bị liên lụy, nếu không hậu quả kia ai cũng không thể tưởng tượng nổi. Lam Thanh Lăng mặc dù cũng có quyền lợi kế thừa hoàng vị, nhưng đó là dưới tình huống đương triều hoàng đế không có con nối dõi, chỉ cần có hoàng tử tồn tại, Lam Thanh Lăng kế vị liền danh không chính ngôn không thuận, khả năng hắn đăng cơ cực thấp. Vì thế An Quốc Hậu phủ mới cùng hắn giao hảo, còn không tính đứng thành hàng, thế nhưng triều đình hay thay đổi trong nháy mắt. Mộc thị mặc dù là một phu nhân, nhưng lại không ngốc, bà đột nhiên khiếp sợ phát hiện, từ lúc Tiết Vũ cùng Lam Thanh Lăng giao hảo, An Quốc Hậu phủ đã đứng thành hàng, tương lai Lam Thanh Lăng ủng hộ vị hoàng tử nào thì An Quốc Hậu phủ sẽ đứng về phía người đó.

Đột nhiên có một ý nghĩ khiến bà sợ hãi xông vào trong đầu, chẳng lẽ lúc trước Lam Thanh Lăng cùng Tiết Vũ giao hảo chính là vì điều này! Kia… Kia…

Nhìn biểu tình của Mộc thị, Lam Thanh Lăng liền biết Mộc thị nghĩ gì, bất quá bà ta chẳng đáng để hắn giải thích cái gì, lời nói kia là hắn cố ý làm cho Mộc thị hiểu lầm, có vài người chính là không biết thân biết phận, dám oán hắn! Để bà ta bị dọa vài ngày đi, bệnh không dậy nổi càng hợp ý hắn, đỡ phải đi tìm người nào đó phiền toái, khiến người chán ghét!

Tiến vào nội đường, Đinh Tử phát hiện trên mặt của những người trong phòng đều có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn nàng có áy náy nói không nên lời, Đinh Tử chỉ mỉm cười một chút, khoát tay chặn lại rồi từ tay Hỉ Nhi lấy ra công cụ bắt đầu trị liệu cho Bạch lão thái quân, đầu tiên là xoa bóp đến khi Bạch lão thái quân sắc mặt ửng đỏ, làm bà mệt mỏi hiện lên một tầng mồ hôi rồi mới thi châm, Bạch lão thái quân kỳ thực được Đinh Tử trị liệu mấy lần đã tốt hơn nhiều, mà thủ pháp xoa bóp của nàng đã để đại nha hoàn hầu hạ bên người Bạch lão thái quân được lợi, hai ba ngày nàng đến thi châm một lần, xoa bóp thì ngày ngày tiến hành, mỗi ngày hai lần phối hợp uống thuốc, Bạch lão thái quân mặc dù còn phát bệnh, nhưng không có đau đớn mỗi khi phát bệnh như ngày xưa.

Bạch lão thái quân rất hiểu thân thể của mình, bà biết Đinh Tử có tài y học, cũng vì cứu bà mới đáp ứng yêu cầu của tôn nhi, một tầng ý tứ sâu hơn cũng không có, nhưng Bạch lão thái quân là người chân chính thanh minh, hơn nữa cũng là người từng trải, sao lại nhìn không ra Đinh Tử đối Tiết Vũ trong mắt chỉ có thưởng thức, không có ý gì khác. Chỉ có tức phụ ngu xuẩn kia mới có thể tự cho là đúng cho rằng con trai bảo bối của nàng sẽ làm nữ tử khắp thiên hạ điên cuồng, còn khinh thường xuất thân Đinh Tử, theo bà, Đinh Tử là nữ tử xuất sắc nhất trong những vãn bối bà đã gặp qua. Nếu có thể, bà cũng rất muốn Đinh Tử trở thành cháu dâu của bà, tôn tử của bà tất nhiên tốt, Đinh Tử này cũng tốt, hơn nữa hai người đứng chung một chỗ thực sự là trai tài gái sắc, bà nhìn thế nào cũng đều hài lòng. Thế nhưng chuyện vừa phát sinh, sợ là làm cho trong lòng Đinh Tử có chút chú ý thôi, nàng sao còn cam nguyện tiến vào An Quốc Hậu phủ đây.

Aiz! Thực sự là làm chuyện ngu xuẩn! Bà sao lại cho nhi tử cưới cái người tự cho là thanh cao như thế, lại là tức phụ tầm nhìn hạn hẹp đây!

Nơi này là An Đường của Bạch lão thái quân, trong trong ngoài ngoài phát sinh chuyện gì, bà sao lại không biết, vừa rồi nhất cử nhất động bên ngoài, một lời một câu hạ nhân đều một năm một mười nói với bà, nhìn Đinh Tử vì bà trị liệu, Bạch lão thái quân đều cảm thấy nét mặt già nua trương không nhịn được. Một bên Tiết Vũ vẫn trầm mặc hai mắt cũng không nháy nhìn Đinh Tử, đối với hành động lỗ mãng của mẫu thân mình với Đinh Tử hắn cũng rất áy náy, nếu không phải lúc trước hắn cầu Đinh Tử đến, nàng sao phải chịu những lời chỉ trích này. Áy náy yêu thương cùng một chút tình tự làm cho hai mắt Tiết Vũ cố định ở trên người Đinh Tử không dời.

Sau một nén hương, Đinh Tử thu châm, xoay người giao cho Hỉ Nhi, trầm mặc một chút hướng về phía Bạch lão thái quân nói: “Lão thái quân thân thể hiện tại đã chuyển hảo, phương pháp xoa bóp tay ta đã giao cho người bên cạnh ngài, châm pháp này ta cũng có thể truyền ra, sau này Tử nhi nếu lại đến An Quốc Hậu phủ sợ sẽ rất bất tiện.“

Tiết Vũ sửng sốt, Bạch lão thái quân lại nói trước: “Ta biết con dâu kia của ta vụng về không quá hiểu chuyện, cũng không biết nói chuyện, nàng chắc hẳn không có ý tứ gì khác, chỉ là quá yêu thương thân thể lão bà tử ta đây, nói chuyện mới không suy nghĩ, mong cháu không chấp nhặt cùng nàng đi.”

“Đinh nữ quan, mẹ ta nàng là bộc tuệch, ta ở trong này thay nàng hướng ngài xin lỗi, thỉnh ngài tha thứ nàng đi.” Tiết Vũ cũng lập tức ôm quyền nói theo.

Hắn hôm nay một thân áo lam, lúc khom lưng y phục như là nước lưu động, sợi tóc giữ lại một nửa, một phần khác xõa tung trên vai, tóc đen như mực, làm cho Đinh Tử cảm thấy trước mắt sáng ngời, tựa như một đạo hào quang lam cùng hắc bay qua.

Trong lòng nàng đối Tiết Vũ cùng Bạch lão thái quân cũng không có phản cảm, cũng không oán, kia là do Mộc thị phạm sai, hai người bọn họ vẫn đối với nàng lễ đãi có thừa, nàng còn không đến mức đem một sai lầm phóng đại vô hạn. Bất quá qua chuyện vừa rồi, nàng xác thực vô pháp không để ý, nàng xác thực không muốn đến An Quốc Hậu phủ nữa, đụng tới Mộc thị càn quấy.

Đinh Tử lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Lão thái quân, tiểu Hậu gia, các ngươi đa tâm, ta cũng không trách Hậu gia phu nhân, chỉ là do bà ấy cho ta lời cảnh tỉnh, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, ta lúc nào cũng len lén tiến vào An Quốc Hậu phủ như vậy, nếu bị người biết ngược lại càng khiến người nhàn thoại. Ta mặc dù không sợ hãi cũng không quá tin những lời đồn đại, thế nhưng ta cũng không muốn phiền phức kéo đến. Một chút y thuật của ta nói thật không thể bảo trị hết bệnh căn lão thái quân, nhưng có thể giảm bớt bệnh tình, nhưng đây không phải là chuyện một ngày hai ngày một tháng hai tháng có thể tốt, mà là chuyện cần trường kỳ trị liệu, sợ là giấu giếm không được. Vì thế ta nghĩ đem thuật châm cứu truyền cho người của quý phủ, có vấn đề gì đều có thể tùy thời tìm ta, ta nhất định sẽ không cự tuyệt, chẳng biết có được không?”

Bạch lão thái quân cùng Tiết Vũ đều trầm mặc, bởi vì Đinh Tử nói có lý, lúc trước Đinh Tử chẩn bệnh cho Bạch lão thái quân chính là tìm phiền toái cho mình, nếu bị người ta biết, vốn không có việc gì, thế nhưng vô hạn phóng đại là chuyện sau đó. Đinh Tử vì bản thân suy nghĩ không có gì đáng trách, bọn họ sẽ không vì vậy mà trách nàng, chỉ biết trách việc Mộc thị làm khiến nàng nghĩ vậy, bất quá chuyện này Bạch lão thái quân cũng có tư tâm, Đinh Tử nói cho cùng là thầy thuốc, nàng tùy tiện dạy ai nếu người đó trị không tốt, đến lúc đó bệnh tình của bà trị tốt hay không thì không biết được rồi.

Tiết Vũ cũng đồng dạng nghĩ đến vấn đề này, đồng thời lại nghĩ đến nếu như vậy hắn sau này sợ sẽ rất khó nhìn thấy Đinh Tử, trong lòng không khỏi tăng thêm một loại phiền muộn.

Nhìn hai người trầm mặc, Đinh Tử trong mắt tinh quang lóe ra, lại nói: “Lão thái quân là sợ hạ nhân trong phủ không từng học y, vì thế thủ pháp sợ có sai sót, trái lại ảnh hưởng bệnh tình đi.”

Chính là chuyện như vậy, Bạch lão thái quân khẳng định gật đầu, Đinh Tử tiếp tục nói: “Điểm này kỳ thực ta cũng có biện pháp giải quyết, chỉ là nghĩ sẽ làm lão thái quân mệt nhọc.”

“Có thể trị bệnh của ta, lại không tạo thành phiền phức cho cháu, cháu liền nói thẳng đi, đó là ta nên làm!” Bạch lão thái quân hiểu nói.

“Kỳ thực ngày gần đây ta ở phía sau một y quán hỗ trợ, nơi đó có nữ đệ tử ta mới thu gần đây, đến lúc đó ta đem châm pháp dạy cho người nữ đệ tử này, lão thái quân chỉ cần hướng ra ngoài nói là nàng chữa tốt cho ngài là được, này cùng ngươi ta cũng không làm lỡ.” Đem Bạch lão thái quân trực tiếp mang ra khỏi phủ cho Tưởng thị y quán chẩn trị, nơi đó về sau khẳng định không gọi là Tưởng thị y quán, nàng sẽ chấn chỉnh đồng thời thay hình đổi dạng, vì thế cần người có quyền uy nhất định tới kéo thêm lưu lượng khách.

Vị trí Tưởng thị y quán vốn rất tốt, chính là dựa vào danh tiếng mà làm, cho nên nàng mới dùng tất cả biện pháp lưu lại hai cha con Tưởng Quá tọa trấn, hai cũng do nàng xem trúng y thuật hai người. Nhưng nếu nàng muốn làm, liền không thể chỉ canh giữ ở phía sau, nàng cần thiết làm tốt có thể kiêu ngạo.

Đây cũng chính là vấn đề nàng một mực tự hỏi mấy ngày gần đây, khi nàng hướng người An Quốc Hậu phủ thi châm, còn không nghĩ đến tầng này, thế nhưng cho đến khi Lam Thanh Lăng xuất hiện, nàng đột nhiên nghĩ đến biện pháp này càng có thể kéo Tưởng thị y quán. Bạch lão thái quân không khỏe để cho Tưởng Quá Tưởng Phàm trị liệu, trong mười thủ hạ của nàng vừa lúc có một Lưu Đình biết y thuật, tuổi Lưu Đình không lớn lắm, nhưng có thể nói y thuật tốt nhất trong mười người, lại là người Lâm Hổ đặc biệt dạy dỗ vì nàng, cũng sẽ không quá kém. Đến lúc đó đem châm pháp truyền cho Lưu Đình, có thể mang nhân khí cho y quán, cũng giấu giếm tốt việc nàng đã từng vì Bạch lão thái quân trị liệu, khả năng tránh được phiền phức, cớ sao mà không làm.

Đây là một biện pháp tốt, trong lòng Bạch lão thái quân cùng Tiết Vũ đều thập phần rõ ràng điều này, mặc dù bọn họ còn muốn giữ Đinh Tử đến trong phủ chẩn trị, nhưng không có mặt mũi mở miệng, cuối cùng đều gật đầu đồng ý.

Tiết Vũ tiễn Đinh Tử ra khỏi phòng, do dự một chút, một bước che ở trước mặt Đinh Tử, rất nghiêm túc nhìn Đinh Tử nói: “Đinh nữ quan, ta lại lần nữa vì nương ta thất lễ hướng ngươi xin lỗi, mẹ ta nàng rất sảng khoái, là người bộc tuệch, xin ngươi tha thứ cho nàng, bất luận trong lòng ngươi thoải mái hay không, ta nguyện ý vì nương ta thỉnh tội.”

“Tiểu hậu gia, ngươi không cần như vậy, ta biết ngươi là ngươi, mẹ ngươi là mẹ ngươi, hơn nữa ta cũng không có oán nàng, ngươi thực sự không cần phải như vậy.” Nâng Tiết Vũ dậy, Đinh Tử trong lòng cũng có chút phức tạp.

Tiết Vũ là người hiếu thuận hiếm thấy mà nàng biết, vì tổ mẫu có thể chạy khắp kinh thành thậm chí xa hơn, vì mẫu thân có thể ba bốn lần hướng một nữ tử như nàng xin lỗi, nàng cho tới bây giờ không trách qua Tiết Vũ thỉnh cầu nàng vì Bạch lão thái quân trị liệu. Chân chính không thích cũng vì Mộc thị không biết rõ, hiểu không rõ hiện trạng mà thôi. Chỉ cần sau này không cùng Mộc thị gặp mặt, Mộc thị không chọc tới nàng, nàng không cảm thấy nàng cùng Mộc thị cùng An Quốc Hậu phủ còn có cái oán gì không giải được.

Không phải dễ dàng buông tha Mộc thị chỉ vì như thế, nàng nhìn thấy là An Quốc Hậu phủ cùng Hộ Quốc Hậu phủ, nàng cũng không thể bởi vì Mộc thị ngôn ngữ không hữu hảo, đem hòa bình của hai phủ quấy rầy. Nàng tuy cùng Hộ Quốc Hậu phủ có ngoại thân, nhưng nếu cùng An Quốc Hậu phủ trở mặt, thực sự cùng Mộc thị vỡ lở ra, dù cho Mộc thị đuối lý, nàng cũng sẽ bị người ta nói, đến lúc đó chắc chắn ở trong lòng Bạch lão thái quân cùng Tiết Vũ sẽ có một tia oán, nàng rốt cuộc là vãn bối, quá mức cường ngạnh đối kháng trưởng bối là bất kính. Trước đây nàng ném châm chẳng qua là muốn đâm vào huyệt đau của Mộc thị, đến lúc đó nàng âm thầm thu lại, cũng chỉ giáo huấn một chút, không muốn hạ sát thủ. Lại nói nàng hiện tại tuy là nữ quan, thế nhưng ở Thị lang phủ nàng chưa từng có buông đa nghi, coi trọng cũng chỉ có Hộ Quốc Hậu phủ, nàng tuy là nữ quan nhưng so sánh cùng An Quốc Hậu phủ loại khai quốc công huân gia tộc này lại kém quá xa, nàng sẽ không ngu xuẩn tự cho là mình được Thái hậu để mắt liền không gì làm không được, bất luận kẻ nào cũng không xem vào mắt, đây tuyệt đối là hành vi muốn chết!

Giả như nàng thật cùng An Quốc Hậu phủ trở mặt, như vậy Thái hậu cũng sẽ là người đầu tiên xử trí nàng! Nàng chỉ cùng Thái hậu có ân, An Quốc Hậu phủ ở Đại Tề lại tồn tại không đồng dạng như vậy, ở trong lòng bách tính cũng là vô thượng cao quý, kia tuyệt đối không phải là chuyện của một người, chỉ có đồ ngốc mới chính diện cùng chủ mẫu một phủ trở mặt như vậy, đưa tới một loạt chuyện phiền toái!

Bất quá nàng cũng không phải một quả hồng mềm có thể tùy tiện người khác ức hiếp, Bạch lão thái quân đã dùng nàng, cũng chỉ có thể thu nàng, nói trắng ra là có việc cần nhờ nàng, vậy thì nàng vì sao còn phải chịu ức hiếp? Vì sao không thể để cho Bạch lão thái quân trả giá chút hồi báo, mà hồi báo này không là đại sự gì, chỉ cần Bạch lão thái quân ở ngày thi châm dời giá đi, đối với trị liệu tự thân hữu ích, bà sẽ không cự tuyệt làm cho bản thân mình thừa nhận thống khổ đi.

Tiết Vũ há mồm, thật sâu nhìn Đinh Tử: “Ngươi có thể không trách ta, ta rất cảm kích, cám ơn ngươi!“

Đinh Tử có chút mạc danh kỳ diệu* nhìn Tiết Vũ, sau khi thấy sóng mắt trong trẻo ẩn ẩn tản ra quang mang nào đó, nhướng mày, cuối cùng cười cười: “Tiểu hậu gia có phong thái như vậy, Hậu phu nhân sẽ để ý cũng là chuyện bình thường, lấy điều kiện tiểu hậu gia, tất nhiên sẽ tìm được một nữ tử tương đương lưỡng tình tương duyệt làm bạn cả đời, ta ở đây chúc phúc ngươi.”

*Mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích, không hiểu, kỳ quái.

“Nữ tử ta muốn, nàng…”

“Xem xong rồi thì đi thôi, bồi ta đi cưỡi ngựa!” Tiết Vũ vừa mới muốn nói gì, Lam Thanh Lăng đột nhiên cất bước đi tới, hướng về phía Tiết Vũ nói một tiếng, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Đinh Tử liền đem người lôi đi, đem Đinh Tử một người đứng lại tại chỗ.

Đinh Tử sửng sốt, trong lòng bất giác có chút tức giận, người này thực sự là mạc danh kỳ diệu, mặc dù cũng có người tiễn nàng xuất môn, nhưng bỏ mặc nàng lẻ loi ở tại chỗ như thế, còn muốn đặc biệt tìm người tiễn một chút há có thể không mất mặt a! Chán ghét, tên âm tình bất định này, làm việc trước sau không đồng nhất, An Vương thế tử!

Đi phía sau Đinh Tử, Hỉ Nhi cũng không vui nhăn mày lại, các nàng rốt cuộc là khách, chính mình ra vào An Quốc Hậu phủ luôn luôn không tốt, An Vương thế tử vô hình trung rước lấy phiền phức cho các nàng, lúc hai người đi tới phòng khách, lại thấy Mộc thị còn có chút cứng ngắc đứng ở tại chỗ.

Đinh Tử trong lòng kinh ngạc, không biết Lam Thanh Lăng lúc sau nói cái gì với Mộc thị, nhìn bộ dáng của bà ta rõ ràng có chút mất hồn mất vía, bất quá nghĩ đến tính cách Lam Thanh Lăng, Mộc thị sợ là không có trái cây tốt mà ăn.

Hướng về phía bóng lưng Mộc thị cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo tia đắc ý, Đinh Tử mang theo Hỉ Nhi kéo một tỳ nữ An Đường liền ra An Quốc Hậu phủ, xe ngựa trực tiếp đi về phía Tưởng thị y quán.

Xe ngựa đi thẳng tới cửa sau của Tưởng thị y quán, Tưởng thị y quán bởi vì vừa có sự kiện người chết, mặc dù có thể làm sáng tỏ, bất quá không thể lập tức khai trương, hơn nữa Đinh Tử muốn chỉnh đốn cùng với chỉnh lý một lần nữa mới mở lại, hiện ở phía trước đại môn đóng chặt, chỉ dán bố cáo, ‘Tưởng thị y quán đã đổi chủ, gần đây sẽ trọng tân khai trương, xin hãy chờ đợi’.

Hậu viện Tưởng thị y quán hơi có chút hỗn độn, bởi vì Đinh Tử tiếp nhận, luôn muốn kiểm tra, sửa chữa đồ vật của y quán một chút, lúc trước tính mạng Tưởng Quá bị uy hiếp vì muốn hạ y quán này, nàng chưa từng muốn cha con Tưởng Quá mang đi cái gì, nàng nghĩ là do Mã An Đào muốn đoạt gì đó! Việc kiểm tra đều do mọi người trong người từ tổ chức điều ra, Đinh Tử không sợ tiết lộ ra ngoài, trong viện lúc này phần nhiều là bày đặt một ít dược thảo, những người này làm việc coi như dụng tâm, cũng không thô lỗ, cũng không làm hư hao dược liệu.

Đinh Tử nhìn một góc hậu viện đang phơi thảo dược, nhìn mỗi dược liệu kia khổ (kích thước) đều đều, nghĩ đến cha con Tưởng Quá cũng là người yêu dược.

“Chủ tử, ngài đã tới.” Lúc này Lưu Đình, Lạc Nhi, Nguyên Nguyệt cùng Đinh Vũ hay tin chạy tới gặp qua Đinh Tử, Đinh Tử khoát tay chặn lại, chỉ chốc lát Tưởng Quá cùng Tưởng Phàm cũng chạy đến.

Vốn sau khi chuyện án tử chấm dứt, cha con bọn họ liền muốn thu thập đồ vật rồi ly khai kinh thành, ai biết đột nhiên có bốn người tới, nói rằng vâng theo mệnh lệnh Đinh Tử tiếp nhận y quán, còn cưỡng bức dụ dỗ để cho cha con họ tiếp tục lưu lại “ngồi công đường xử án” (chắc ý là mặt ngoài tiếp tục làm chủ), tiền bạc sẽ không thua thiệt bọn họ, chuyện cha con họ ở lại y quán chỉ cần không liên quan đến tổn hại lợi ích y quán, không gây bất lợi đối với chủ tử thì bọn họ sẽ không hạn chế tự do của cha con Tưởng Quá, tiền tài cũng sẽ không bạc đãi cha con họ.

Tưởng thị y quán này cũng là tâm huyết nửa cuộc đời của Tưởng Quá, vì tính mạng của mình mà buông tha hắn mặc dù thấy đáng giá, nhưng rốt cuộc không bỏ được, Đinh Tử một là ân nhân cứu mạng của hắn, đối với hắn cũng lễ đãi có thừa, hiện tại cho hắn tiếp tục ở lại y quán, đồng thời cũng sẽ không giống người thuê nhân công bình thường hạn chế tự do bọn họ, Tưởng Quá cảm thấy điều này cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tế thế cứu nhân, hắn tựa hồ không có lý do từ chối. Cho nên cùng nhi tử còn có đồ đệ được tuyển lựa tiếp tục lưu lại, đương nhiên từ một khắc ở lại kia, Đinh Tử đã xem như là lão bản của hai cha con Tưởng Quá, Tưởng Phàm, lão bản đến đây thì bọn họ phải đi ra ngoài tiếp đãi một chút.

“Lão bản.”

“Hai vị Tưởng đại phu không cần khách khí, gọi ta Đinh Tử là được, y quán này muốn sửa chữa, cũng làm phiền hai vị đại phu vội trước vội sau, thực sự xin lỗi.” Đinh Tử giọng điệu ôn hòa, cười nhẹ nhàng, dù ban đầu có chút oán khí cũng không phát ra được, huống chi cha con Tưởng Quá không chỉ không oán mà còn cảm kích, càng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

“Sau này y quán là của lão bản, chúng ta gọi như vậy cũng không tính là phá hủy quy củ.” Tưởng Quá kiên trì nói.

Đinh Tử lại nói: “Ta đã đem điếm này giao cho hai vị đại phu cùng bốn người của ta giúp, chứng tỏ ta tạm thời sẽ không đem chuyện ta là lão bản phía sau màn nói ra, Tưởng đại phu xem như tạm thời giúp ta cũng tốt, sau này thấy ta đến trong điếm cứ xem ta như là khách quen, gọi ta Đinh tiểu thư là được.”

Tưởng Quá, Tưởng Phàm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nói: “Đinh tiểu thư.”

Đinh Tử cười gật đầu, hai người này coi như thông minh, sẽ không quá mức cổ hủ, mà nàng cũng cần loại nhân tài này, Đinh Tử bước đầu tiên đương nhiên là hợp tác cùng cha con Tưởng Quá, nhưng nàng cũng muốn đem hai người thu về, chỉ tiếc người ta đều là lương dân, nàng không phải không muốn để cho bọn họ ký khế bán thân, không nói trước việc này hai cha con có đồng ý hay không, Đinh Tử cũng cảm thấy có chút ép buộc. Bất quá chỉ cần lợi ích không xung đột, mà nàng có lợi thế uy hiếp cha con hai này, cũng không sợ bọn họ phản bộ, dùng người thì không nghi ngờ người, nàng vẫn tin tưởng nhãn lực của mình.

Sau đó cha con Tưởng Quá cùng bốn người Lưu Đình mang theo Đinh Tử tiến vào hậu đường của Tưởng thị y quán, tại một góc tương đối bí mật trong phòng, Tưởng Quá sờ sờ vỗ vỗ góc tường một hồi, mở ra một ngăn bí mật lớn bằng ba bàn tay nam tử, sau đó cẩn thận bưng ra một cái hộp gỗ, đưa qua cho Đinh Tử nhìn.

Hộp gỗ đặt ở trên bàn, Tưởng Quá cẩn thận mở hộp gỗ, đồng thời tràn ra một ít đất bột phấn, Đinh Tử có chút nghi hoặc nhìn sang, đang nhìn đến thứ trong hộp, nhất thời nhãn tình sáng lên, tâm bị hung hăng nhéo chặt, khiếp sợ không thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.