Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 87: Động tình, khuất nhục!



“Ngươi gọi Đinh Tử?” Khóe miệng Lam Thanh Trọng ở góc độ không thể nhận thấy hơi hé ra, con ngươi vốn mang vẻ thập phần uy nghiêm, lúc này lại mang theo nồng đậm tính kế, thanh âm Lam Thanh Trọng mang theo vài phần âm trầm, ngược lại cười nói, “Ngươi rất thông minh.”

“Tạ ơn thái tử khích lệ, vi thần rất ngu dốt, không dám ở trước mặt thái tử tự xưng thông minh.” Ánh mắt Lam Thanh Trọng thâm trầm, có một loại cảm xúc không nói nên lời, Đinh Tử xem không hiểu, nhưng có một điều nàng cực kì rõ ràng, ánh mắt Lam Thanh Trọng tuyệt đối không mang ý tốt, thậm chí mang theo vài phần trào phúng, coi thường, còn có xa cách cùng đối địch.

Nghĩ cũng đúng, muội muội bị nhục nhã ở trước mặt hắn, Lam Nhược Lâm làm mất mặt hoàng gia đồng thời cũng ném mặt mũi của Lam Thanh Trọng, nếu hôm nay nàng không có chức quan trong người, nếu hôm nay nàng chỉ có thân phận là nữ nhi của Đinh Bằng, nàng chắc chắn Lam Thanh Trọng sẽ tùy tiện tìm một cái cớ, trực tiếp giết nàng!

Hoàng gia quan tâm nhất chính là thanh danh, nàng hiểu rất rõ điều này, vì thế nếu Lam Thanh Trọng đối tốt với nàng thì mới kỳ quái.

Tựa hồ biết trước ý nghĩ trong lòng Đinh Tử, Lam Thanh Trọng bỗng nhiên cười ha ha, chỉ là trong mắt không chút độ ấm nói: “Ngươi là nữ tử đầu tiên thấy bản thái tử còn có thể bình tĩnh như vậy, ngươi nghĩ lầm rồi, bản thái tử rất thích ngươi!”

Biểu tình Đinh Tử khẽ thay đổi, đối với việc Lam Thanh Trọng có thể nhạy bén nắm bắt được tâm tình trong lòng nàng làm nàng cảm thấy căng thẳng, Đinh Tử hít sâu một hơi, ánh mắt thay đổi càng thêm yên lặng không gợn sóng, trên mặt càng kiềm chế bình tĩnh, bình thản nói: “Thái tử là thái tử, là thiên tử tương lai, thiên hạ đều là con dân thái tử, thái tử tự nhiên sẽ thích.”

Cái mà làm Đinh Tử giật mình, chính là câu thích kia Lam Thanh Trọng!

Nếu là những thiếu nữ khác, được thái tử thích, thái tử còn là một trong ngũ đại mỹ nam của Đại Tề, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất văn hoa, quyền cao chức trọng, nam tử này tương lai là hoàng đế một quốc gia, tiền đồ vô lượng, nếu được hắn thích dĩ nhiên sẽ vui mừng khôn xiết. Thế nhưng Đinh Tử lại có cảm giác kinh sợ sâu sắc.

Một là nàng không thấy trên người Lam Thanh Trọng đối với nàng có nửa điểm thích, thậm chí cảm giác được địch ý cường liệt, Đinh Tử không biết có phải hay không ảo giác, cảm giác phần địch ý này cực kì phức tạp, từ lúc Lam Thanh Trọng tiến vào đây liền xuất hiện, chỉ là lúc này lại càng mạnh mẽ, làm cho nàng cảm thấy cũng không phải vì muội muội của hắn. Người có thể không lưu tình chút nào giam cầm muội muội mình, càng coi trọng lợi ích trước mắt, kỳ thực nếu Lam Thanh Trọng thật muốn giết Đinh Tử thì sẽ có trăm phương pháp chờ nàng, nàng chỉ là nữ quan, không thể vào triều, bất quá chỉ mang danh là người phục vụ bên cạnh của thái hậu, ở bên ngoài có thể rêu rao một chút, thế nhưng tới hoàng cung thì vị trí này liền trở nên nhỏ bé, vô dụng như vậy.

Thái tử mặc dù là nhi tử hoàng hậu, thế nhưng trong các vị hoàng tử của hoàng đế, thái hậu vẫn tương đối thích thái tử, thứ nhất vị trí của hắn danh chính ngôn thuận làm cho thái hậu thích, thứ hai thái tử cũng thật sự rất ưu tú. Về phần lúc Lam Thanh Lăng hồi kinh, liền có tám chín phần tin tức hai người minh lí tranh đấu, cái tên Lam Thanh Lăng cũng dần dần có sức nặng, không ít người sôi nổi cho rằng Lam Thanh Lăng âm thầm dựa vào một vị hoàng tử, mới cùng thái tử đối nghịch, làm mất mặt thái tử là bởi vì tương lai tân hoàng đăng cơ sẽ là hoàng tử mà hắn phụ tá. Loại lời đồn này được truyền đi thì Lam Thanh Trọng làm sao sẽ buông tha Lam Thanh Lăng, hắn vẫn cùng Lam Thanh Lăng tỷ thí, bất luận chỗ nào thắng một hồi, Lam Thanh Trọng liền dùng ngôn ngữ sắc bén trào phúng.

Lời đồn hai ngươi không hợp đã không phải là bí mật gì, thái hậu lại sủng Lam Thanh Lăng, thế nhưng khả năng hắn đăng cơ thập phần thấp, thái tử tương lai lại là chủ của một nước, cũng vì tốt cho Lam Thanh Lăng, nàng hi vọng hai người không thân thiết với nhau cũng không thể trở mặt, cho nên mới sủng ái thái tử? Nếu là như vậy, chuyện này bị thái tử khôn khéo phát hiện, hắn chẳng phải càng ghi hận Lam Thanh Lăng đi!

Đinh Tử cảm thấy việc này có vấn đề, đầu óc nàng cực kì choáng váng, nàng cảnh giác phục hồi tinh thần lại, đây không phải là chuyện nàng có thể quản, nàng cũng không muốn tham dự cuộc đấu tranh quyền của các hoàng tử, bất luận thái tử đối nàng có ý gì, nàng cũng muốn hắn gạt bỏ!

“Không, ngươi hiểu chữ thích của ta là có ý gì, bản thái tử rất thích ngươi thông minh bình tĩnh, thế nào, bản thái tử cho ngươi vị trí trắc phi nhé!” Lam Thanh Trọng vừa nói vừa bước nhanh đến gần, vươn tay nâng cằm Đinh Tử lên.

Đinh Tử trong lòng đầy giận dữ cùng ngoan độc, lòng chán ghét đè nén suy nghĩ muốn lấy tính mạng Lam Thanh Trọng, nghiêng mặt muốn thoát khỏi tay của Lam Thanh Trọng, ai biết Lam Thanh Trọng siết chặt tay, làm Đinh Tử không thể tránh thoát, mắt nàng chậm rãi nheo lại. Kỳ thực trên mặt Đinh Tử không có nhiều biểu tình, khi nàng thích nheo mắt nhìn người, điều này có ý nghĩa là nàng rất tức giận, nếu lại thêm khóe miệng hơi câu, chứng tỏ rằng nàng đã động sát tâm.

Bất quá Đinh Tử rốt cuộc còn giữ chút lý trí, sẽ không ngu xuẩn đem thái tử một quốc gia giết tại hoàng cung: “Vi thần xuất thân hèn mọn, thái tử vừa sinh ra là kim tôn ngọc quý, dưới một người trên vạn người, không phải vi thần xuất thân cỡ này có thể trèo cao, thái tử ưu ái, vi thần tự biết bản thân, không muốn rước lấy chê cười của mọi người.”

Lam Thanh Trọng cười, biểu tình mang vài phần giống như đang thưởng thức ngọc khí trân bảo, ánh mắt nhìn Đinh Tử hơi có vẻ khẩn trương, ngón tay đỡ cằm Đinh Tử, đầu ngón tay mang vết chai do quanh năm luyện cung lưu lại nhẹ nhàng đỡ phần da thịt bóng loáng trong sáng dưới cằm Đinh Tử, nhìn phần gò má hoàn mỹ tinh xảo gần trong gang tấc, thế nhưng cảm thấy suy nghĩ của mình dừng lại một chút, tốc độ ngón tay hoạt động nhanh hơn.

Đinh Tử đột nhiên nổi da gà, ngoại trừ người nàng thật tình tiếp nhận, cũng chưa bao giờ có tiếp xúc thân thể với người lạ, huống chi người này còn là một nam tử, còn chưa biết có ý đồ gì đối với nàng. Đinh Tử chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, một cỗ sát khí lạnh lẽo lan ra toàn thân nàng, sát ý của nàng càng tụ càng nhiều, ánh mắt Đinh Tử nhìn về phía Lam Thanh Trọng càng phát ra băng hàn.

Thân thể Lam Thanh Trọng chấn động, hắn còn chưa có thấy qua ánh mắt nữ tử uy hiếp như thế, sát khí trong mắt hiện rõ, lại gắt gao chịu đựng, giống như đang chờ đợi, nếu hắn có thêm động tác gì, nàng chắc chắn sẽ ra tay!

Lam Thanh Trọng cười lớn hơn nữa, trong mắt hiện lên hứng thú, đó là hứng thú khi phát hiện một thứ chơi rất tốt, mở miệng cười, trên tay vuốt cằm Đinh Tử như trước, đồng thời chậm rãi trượt xuống, muốn vuốt cổ Đinh Tử, thân thể Đinh Tử chấn động lập tức xoay cổ tránh thoát, lại nghe Lam Thanh Trọng nói: “Bản thái tử sẽ cho phép ngươi ngồi vị trí trắc phi, ngươi không cần để ý, bản thái tử nói được thì làm được, ngươi lúc này đã là người của bản thái tử, còn giãy giụa làm gì?“

Lông tơ toàn thân của Đinh Tử dựng thẳng, đột ngột vung tay đẩy tay Lam Thanh Trọng ra, ánh mắt đen như mực, làm cho người ta nhìn không thấy một tia tạp chất, một mảnh sâu thẳm không thấy sinh khí, nhưng lại làm cho người vừa nhìn có cảm giác hơi sởn tóc gáy. Lam Thanh Trọng bị dọa trong lòng cả kinh, nhưng nhiều năm làm thái tử, làm cho hắn có thể không đổi sắc mặt : “Thế nào, được thái tử ban ân cao hứng đến nỗi không nói ra lời sao?”

Hiện nay trong lòng Đinh Tử chỉ cảm thấy nàng đối với Lam Thanh Trọng ngày càng chán ghét đến nỗi nói không nên lời, nàng siết chặt tay, liều mạng cho mình giữ bình tĩnh, móng tay hãm sâu trong thịt, cảm giác được tay đầy mồ hôi. Giết hắn, toàn bộ thị lang phủ sẽ gặp phiền phức, còn có Trí nhi, nàng không thể không vì Trí nhi suy nghĩ, tỉnh táo một chút.

Nơi này là hoàng cung, nàng có thực lực giết Lam Thanh Trọng, ở trong này giết hắn như thế nào, nàng sớm cảm giác bốn phía có chút khác thường, chỉ sợ chính là ám vệ tùy thân bảo hộ Lam Thanh Trọng! Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng Đinh Tử càng đậm. Lam Thanh Trọng thế nhưng ở trước mặt những người này đối với nàng không quy củ như vậy, miệng ám vệ rất nghiêm, thân thể của nàng bị người sờ soạng, trong sạch có gì tồn. Đinh Tử cảm thấy việc bị đụng chạm một chút sẽ phá hủy trong sạch cực kì buồn cười, nhưng nàng lại là người của thời đại này, nàng coi thường quy củ lễ nghi lệnh, tư tưởng làm sao lại không bị ảnh hưởng.

Hiện tại Đinh Tử chỉ cảm thấy buồn nôn, vô cùng buồn nôn!

“Thái tử điện hạ, lời nói của vi thần tuy không có sức nặng, nhưng cũng muốn biểu đạt cảm tưởng của mình, vi thần không muốn vị trí trắc phi cao quý bên người ngài, thỉnh thái tử điện hạ không nên lấy vi thần nói đùa.” Hiện tại Đinh Tử không thể nhẫn nại hơn được nữa, nàng lạnh lùng nhìn Lam Thanh Lăng, lời nói phát ra dị thường âm lãnh.

Lam Thanh Lăng lại hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân như ngươi dã tâm cũng không nhỏ, trắc phi vị ngươi vẫn chọn tam lấy tứ, cũng không trách ngươi nghĩ ta có thể cho ngươi vị trí chính phi. Không sai, bản thái tử thích ngươi là vì ngươi cùng nữ tử khác bất đồng, tướng mạo ngươi cũng rất đẹp, bất quá dã tâm ngươi lại không thể quá lớn. Lấy xuất thân của ngươi, cho phép ngươi làm trắc phi đã rất miễn cưỡng, ai là chính phi người ấy sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ sau này, dã tâm ngươi không nên quá lớn !”

Đinh Tử chỉ muốn cười, cất tiếng cười to!

Nàng cự tuyệt lần nữa, ở trong mắt Lam Thanh Trọng chính là biểu diễn tiết mục dục cự hoàn nghênh (giả bộ cự tuyệt nhưng cuối cùng cũng đáp lại), nàng thoạt nhìn giống như những nữ nhân khác trong cung đê tiện như vậy sao, lúc nào cũng muốn leo lên giường của nam nhân này sao?

Lam Thanh Trọng có phần tự cao tự đại, đừng nói trắc phi hay chính phi gì, cho nàng vị trí hoàng hậu, cũng phải xem nàng có nguyện ý hay không, thật cho rằng mẫu nghi thiên hạ có bao nhiêu ánh sáng sao? Nàng quan tâm nhất là Trí nhi, có thể bảo hộ hắn bình an lớn lên đã thỏa mãn rồi, cần gì phải tiến vào hậu cung đầy minh tranh ám đấu đang chờ nàng.

Buồn cười! Đây là suy nghĩ của hắn, suy nghĩ thái tử, suy nghĩ hoàng đế!

Kiếp trước nàng so với bất luận kẻ nào đều biết rõ nam nhân trong cung cao ngạo cùng tự cho là đúng, bởi vì bọn họ là cường giả, bọn họ chức cao quyền trọng, tất cả mọi người cúi đầu xưng thần, bất cứ nữ tử mỹ lệ nào đều thích bọn họ, bọn họ chỉ cần gật gật đầu, những cô gái kia đích thân tâm đều phải cam nguyện dâng lên, yêu bọn họ, nếu bọn hắn vô tình xử tử những cô gái này, các nàng cũng chỉ có thể bảo lưu phần tình yêu kia, không thể hận!

Buồn cười đến cực điểm!

Mà kiếp trước làm cho nàng chán ghét nam nhân trong cung, hiện tại liền có một, còn đứng ở trước mặt nàng, chỉ nói một chút cũng làm nàng vô cùng chán ghét, giờ khắc này Đinh Tử không che giấu chán ghét đối với Lam Thanh Lăng, nồng đậm chán ghét cùng hận ý.

Không sai! Chính là hận ý!

Chính là người vừa dối trá vừa đa nghi, năm đó thập nhị hoàng đệ nhỏ như vậy, đồng thời xuất thân hèn mọn, căn bản không có mẫu tộc, bất luận là ai leo lên hoàng vị, người kia tuyệt đối không phải là thập nhị hoàng đệ. Nàng thương yêu thập nhị hoàng đệ, nàng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha nhị hoàng tử thân đệ đệ của mình để cho thập nhị hoàng đệ thượng vị, một là người của mẫu tộc sẽ không cho phép, hai là nàng cũng không muốn thập nhị hoàng đệ cả đời sống ở nơi đầy tính kế đó.

Thế nhưng những người này lại không buông tha thập nhị hoàng đệ, nàng chỉ là xuất phát từ đồng tình, xuất phát từ quan tâm yêu thích, trở thành bùa đòi mạng thập nhị hoàng đệ. Giết thập nhị hoàng đệ chính là đệ đệ của nàng, về sau đăng cơ hoàng đế, nàng không thật sự muốn đối phó nhị hoàng đệ làm gì, bởi vì quan hệ huyết thống, bởi vì lời dặn dò của mẫu hậu lúc mất đi, muốn nàng giúp nhị hoàng đệ đăng cơ, lòng nàng có không cam lòng, trước khi nàng xuất giá, nàng độc chết sủng phi của hoàng đệ, cái kia là thanh mai trúc mã từ nhỏ của hắn, bởi vì xuất thân không như hoàng hậu chỉ có thể làm quý phi.

Lúc đó biểu tình của nhị hoàng đệ mà nàng thân cận nhất là gì, đã là hoàng đế mà hắn chạy đến tẩm điện của nàng, hạ lệnh đập phá, bất luận đồ vật có bao nhiêu quý báu, ở trong mắt của hắn cũng không thể phát tiết hết hận ý, mà nàng chỉ cười, cười thập phần điềm tĩnh, xem những chuyện trước mắt như không tồn tại, trong mắt nàng hoàng đế vẫn là đệ đệ mà nàng luôn cưng chiều sủng nịch.

Nhị hoàng đệ thấy nét mặt của nàng, rống giận: “Vì sao, vì sao ngươi phải làm như thế?” Độc mà nàng hạ chính là độc mãn tính đồng thời lượng thuốc cũng vừa đủ, cho đến khi sủng phi chết đi mới có thể phát hiện nàng là vì trúng độc mà chết, thật ra nàng có thể làm cho bất kì kẻ nào đều không phát hiện được, nhưng nàng không cần!

Nàng chính muốn cho nhị hoàng đệ biết, vừa suy nghĩ liền biết là nàng hạ độc, hắn phải hận nàng, giống như nàng hận hắn!

Đinh Tử lúc đó chỉ là ôn nhu cười: “Lúc nhị hoàng đệ giết chết thập nhị hoàng đệ, kỳ thực ta cũng muốn hỏi vì sao, đến cuối cùng ta cũng không hỏi ra lời, ngươi biết tại sao không ?”

Nhị hoàng đệ ngây ngẩn cả người, không thể tin nhìn nàng: “Ngươi chính là vì tên tiện chủng kia báo thù, ta mới là thân đệ đệ ngươi, ngươi quên rồi sao! Ta bây giờ là hoàng đế, là ngươi phụ trợ ta tranh đấu, bây giờ ngươi tính sổ với ta!“

Nàng cười như trước, đi tới trước mặt nhị hoàng đệ, vỗ nhẹ hai gò má của hắn ôn nhu nói: “Ta đây là dạy ngươi một đạo lý cuối cùng, làm việc phải xem trước kết quả, có một số việc ngươi làm ra chắc chắn phải trả giá thật lớn, dù ngươi là hoàng đế!”

Nhị hoàng đệ thân thể cứng ngắc ly khai, sau đó có cung nhân bố trí gian phòng cho nàng lần nữa, cho đến ngày xuất giá đó, vành mắt nhị hoàng đệ của nàng đỏ bừng: “Hoàng tỷ, ta hiểu ngươi…”

Trong lòng nàng một mảnh lạnh lẽo, ngươi hiểu thì thế nào, thập nhị hoàng đệ có thể sống sao? Hắn sẽ không thể sống, nhưng ta muốn làm cho ngươi trong lòng vĩnh viễn có vướng mắc, đồng thời cũng thức tỉnh, đó là kế sách trị quốc cuối cùng nàng dạy cho nhị hoàng đệ, đây cũng là chuyện cuối cùng nàng làm vì thập nhị hoàng đệ!

Nhị hoàng đệ là thân đệ đệ của nàng, Đinh Tử còn có thể tha thứ, thế nhưng Lam Thanh Trọng là thứ gì, dựa vào cái gì mà nàng phải tha thứ. Nàng dựa vào cái gì vì Lam Thanh Trọng suy nghĩ, còn phải trả giá bằng hạnh phúc cả đời, hắn mơ tưởng!

Đinh Tử cười lạnh: “Thái tử điện hạ cảm thấy thiên hạ này đều là của ngài, tương lai của bọn họ chính là ngài, thế nhưng không có nghĩa tất cả đồ vật đều là cuả ngài, bao gồm nhân tâm. Thái tử điện hạ tất nhiên anh minh thần võ, nhưng tựa hồ không hiểu được tâm ý vi thần, ý nguyện của vi thần chính là cuộc đời này tuyệt đối không vào cung, phu quân của vi thần phải là nam tử đỉnh thiên lập địa, có trách nhiệm, trọng yếu nhất chính là tâm tư của bản thân ta rất lạnh bạc, hay ghen tị, ta cũng không thể cam đoan nếu như phu quân của mình không ngừng đem nữ nhân vào trong nhà, ta có thể hay không tức giận động thủ giết các nàng, thái tử điện hạ cảm thấy nữ tử như vậy tốt hay là không tốt đây ?”

Lam Thanh Trọng ngây ngẩn cả người, nhìn Đinh Tử như nhìn quái vật, cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ tử nào như vậy, lập tức tức giận: “Lớn mật, ngươi cũng dám châm chọc bản thái tử, còn muốn cự tuyệt bản thái tử, ngươi muốn chết!”

“Vi thần đương nhiên muốn sống, vi thần mệnh tiện, chỉ cần một câu thái tử nói liền có thể kết thúc sinh mệnh, mệnh vi thần tự nhiên ở trong tay thái tử, làm gì còn có tư cách muốn sống hay không muốn sống, đây chẳng phải là ý muốn của thái tử điện hạ sao?” Đinh Tử tiếp tục trào phúng, nói trắng ra người thái tử nuôi đều là con cẩu biết nghe lời, bất quá hắn cũng là một tên chăn nuôi người mà thôi! Tôn quý ở chỗ nào chứ!

“Tốt lắm, ngươi đã không muốn sống, tự thấy thấp hèn, bản thái tử thành toàn ngươi, hôm nay liền để ngươi trở thành người của ta, ta thật ra muốn nhìn ngươi ở trong cung sinh tồn thế nào?” Lam Thanh Trọng tức giận trừng mắt, trong đó có ý phẫn nộ không nói nên lời, lại không nghĩ rằng hắn chỉ mới vừa ra tay, Đinh Tử liền lập tức né tránh, Lam Thanh Trọng sửng sốt nâng chân đuổi theo, trên tay đồng thời xuất chưởng cực nhanh muốn đánh tới Đinh Tử.

Thân thể Đinh Tử lại như con cá trơn trượt, Lam Thanh Trọng mấy chiêu thế nhưng không thể chạm đến Đinh Tử, Lam Thanh Trọng kinh hãi: “Ngươi biết võ công!”

“Chẳng qua là một chút da lông mà thôi, làm cho thái tử điện hạ chê cười.” Chỉ là da lông mà có thể làm cho Lam Thanh Trọng không thể chế trụ Đinh Tử, điều này khiến Lam Thanh Trọng mất hết mặt mũi.

“Người tới, Đinh nữ quan quá mệt mỏi, thân thể khó chịu, đưa nàng một đoạn đường!” Lam Thanh Trọng ngoan độc hạ lệnh, xung quanh hắn lập tức xuất hiện gần hai mươi tên thị vệ, sắc mặt bọn họ rất nghiêm trọng, ánh mắt băng lãnh không có cảm tình, nhảy ra liền hướng về phía của Đinh Tử, “Bắt sống!” Lam Thanh Trọng vừa mới ra lệnh, những người này liền hành động.

Trong lòng Đinh Tử khí hận, trong mắt lửa giận bừng bừng, không chiếm được liền dùng vũ lực, quả nhiên là cách làm người của hoàng gia, thực sự làm nàng khinh thường tới cực điểm. Chỉ là trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, hôm nay lâm vào tình huống này, ngay cả nàng cũng không biết phải kết thúc như thế nào?

Vốn dĩ nàng không muốn cùng Lam Thanh Trọng là địch, nàng có thể nhịn liền nhịn, thế nhưng Lam Thanh Trọng khinh người quá đáng, nếu hôm nay nàng không phản kháng, như vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ giống kiếp trước, có khi còn thảm hơn, đồng thời thanh danh sau hôm nay cũng bị phá hủy hoàn toàn, tiến cung cũng khó trở thành trắc phi. Hoàng hậu cùng Hạ quý phi đều nhìn nàng không vừa mắt, Thái hậu lúc trước xem trọng nàng, bởi vì nàng hiểu được vừa phải, nhìn ra nàng không muốn sống trong hoàng cung, nếu không nàng vẫn sẽ không chịu thừa nhận thân phận thái hậu, nếu phạm vào điểm mấu chốt của thái hậu, như vậy phần yêu thích kia cũng hóa thành tro tàn, nàng sẽ không đem cố gắng của mình trở thành nước chảy về biển đông, nàng phải vì mình đấu tranh!

Võ công Đinh Tử không tệ, thế nhưng thị vệ đều là người bảo hộ thái tử, thực lực không kém, nàng chẳng những không thể đánh thỏa thích, trong lòng có lo lắng, hết sức liều mạng tránh né, đáng tiếc người ta sẽ không theo ý của nàng.

Lam Thanh Trọng lần này thật kinh ngạc: “Võ công của ngươi thế nhưng tốt như vậy?” Hắn tự nhiên nhìn ra Đinh Tử không có sử dụng hết toàn lực, hắn cũng đối những hộ vệ này rất có lòng tin, Đinh Tử xuất toàn lực cũng rất khó toàn thân trở ra, nhưng đối với một tiểu thư khuê các như nàng liền có võ công bậc này cũng có chút giật mình.

Ánh sáng trong mắt Lam Thanh Trọng càng trở nên dị thường, ẩn ẩn tản ra ánh sáng khiếp người, dục vọng tan đi, ánh mắt càng làm người khác đắm chìm trong đó.

Lam Thanh Lăng đã đến sớm từ trước, bất quá chỉ nhìn thấy Lam Thanh Trọng đẩy mạnh Đinh Tử, trong lòng Lam Thanh Lăng không nhịn được tức giận, nhưng mà hắn cũng muốn nhìn Đinh Tử sẽ ứng đối thế nào, tuy là trong lòng hồi hộp, lại không có động tác. Bây giờ nhìn thấy tình huống này, Lam Thanh Lăng nhất định phải xuất hiện.

Nếu Đinh Tử tiếp tục, bất luận nàng là ai, ở trong hoàng cung cùng hộ vệ hoàng gia đánh nhau, bất luận phương diện nào bị thương, chính là có trăm cái miệng cũng không thể giải thích.

“Thái tử thật có hứng thú, thích nhìn thủ hạ diễn tập như thế, thế nào không chọn địa phương tốt, vừa rồi công chúa Nhược Lâm dẫn chúng ta đi dạo, không biết tại sao chớp mắt một cái lại không thấy, thái tử có biết không?”. Lam Thanh Lăng rất có phong độ nhẹ nhàng đi tới, sợi tóc tung bay bay, trên không trung xẹt qua một đạo cung, chỉ là bước chân rõ ràng so với bình thường nhanh hơn mấy phần.

Lam Thanh Trọng nhìn thấy hết ở trong mắt, cười lạnh: “Bản thái tử không nhìn thấy, bất quá An vương thế tử đến thật kịp lúc, cùng một con đường không gặp được Nhược Lâm, thế nhưng đụng tới Đinh nữ quan, các ngươi thoạt nhìn rất quen biết a!”

Lam Thanh Lăng mặt không có biểu tình, nhìn cũng không nhìn Đinh Tử: “Thái tử nhãn lực tự nhiên tốt, tự nhiên không phát hiện công chúa Nhược Lâm, chỉ là không ngờ người tôn quý như ngươi thế nhưng lại chạy đến phế viện này, thực sự là thần kỳ, có phải hay không?”

Lam Thanh Trọng cười lạnh: “Đinh nữ quan, lời nói bản thái tử ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, bản thái tử rất chờ mong câu trả lời cuối cùng của ngươi, bất cứ lúc nào bản thái tử cũng chờ câu trả lời của ngươi, bao lâu cũng có thể…” Lam Thanh Trọng nói làm cho người mơ màng, Đinh Tử trên mặt đen kịt, trong lồng ngực vẫn có tức giận không biến mất.

Nàng phải xả giận, nàng nhất định phải xả! Hai con ngươi như trân châu đen yếu ớt hiện lên tầng tầng trắc trở, tựa hồ có chủ ý.

Lam Thanh Lăng mắt lạnh nhìn Lam Thanh Trọng mang hộ vệ ly khai, lúc này chuyển hướng Đinh Tử, trong mắt hoàn toàn đều là lửa giận, hận không thể một hơi phóng hỏa đem Đinh Tử đốt sạch sẽ.

Đinh Tử vốn đang tức giận, chả hiểu vì sao bộ dáng Lam Thanh Lăng lại trở nên như thế, hỏa khí cũng nổi lên, hai mắt bốc hỏa nhìn sang, tức giận vô cùng đi qua, làm bộ vô ý đi qua bên người Lam Thanh Lăng, “Ba” hung hăng một cước giẫm lên trên chân Lam Thanh Lăng, trên chiếc hài tinh mỹ lập tức có thêm vết chân xinh xắn.

Trên mặt Lam Thanh Lăng nhất thời tức giận chưa tiêu, trợn mắt hung hăng liếc Đinh Tử một cái, lúc Đinh Tử ly khai, lập tức kéo nàng đi.

Đinh Tử kinh hãi, ra sức giãy giụa, gầm lên: “Ngươi muốn làm gì?”

Lam Thanh Lăng quay đầu lạnh lùng nói: “Nếu muốn cho mọi người nhìn thấy chúng ta ở chung với nhau, ngươi có thể lập tức kêu to!”

Đinh Tử lập tức câm miệng, nghiến răng nghiến lợi, chỉ là cảm xúc vẫn đang thiêu đốt như trước, khớp hàm không ngừng ma sát, có thể thấy được nàng bị tức giận vô cùng.

Lam Thanh Lăng kéo Đinh Tử trực tiếp nhắm đến phía giả sơn kế bên lãnh viện, chính là nơi lúc trước Đinh Tử bị hạ xuân dược, nơi Lam Thanh Lăng đưa dược nâng cao tinh thần. Vừa tiến vào, Lam Thanh Lăng đem Đinh Tử đẩy sang bên cạnh, không chờ Đinh Tử nói gì, liền thấy bàn tay Lam Thanh Lăng không ngừng sờ, không, xoa cằm Đinh Tử, dùng sức sờ qua sờ lại, trên người lửa giận tản ra ngùng ngục, loại tức giận này Đinh Tử chưa từng thấy qua, bị đóng băng tại chỗ, sửng sốt để Lam Thanh Lăng xoa cằm của nàng… (Sally : Trình độ độc chiếm của anh đã đến nước này, sau này thành người mình rồi sẽ còn như thế nào ak?)

vantrungca07-c08e3

Cho đến khi cằm Đinh Tử phiếm hồng, đến mức sắp rách da Lam Thanh Lăng mới ngừng tay, đón nhận lại là thần tình Đinh Tử như có điều suy nghĩ lại thập phần không hiểu, một hồi trong lòng Lam Thanh Lăng, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Bầu không khí giữa hai người thập phần yên tĩnh quỷ dị, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, bình thường ai cũng không nói, kỳ thật trong lòng bọn họ rõ ràng nhất, chỉ là hai người không biết mở miệng thế nào mà thôi.

Lam Thanh Trọng hầm hừ ly khai lãnh viện, đi không bao xa nhìn thấy Lâm Giai Thiến bị Lam Thanh Lăng bỏ rơi, đi tìm Lâm Gia Thiến.

“Thái tử điện hạ bình an!” Lâm Giai Thiến vội vã quỳ xuống hành lễ, Lam Thanh Trọng nhìn Lâm Giai Thiến trang điểm xinh đẹp, trong lòng rất xem thường. So với Đinh Tử, Lâm Giai Thiến lại thẳng thắng hơn, Đại Tề còn có ai không biết nàng ái mộ Lam Thanh Lăng, không biết xấu hổ truy đuổi, nhưng thật ra bên ngoài lại giả bộ ôn nhu dễ thân, cũng không phải người tốt lành gì.

Lam Thanh Trọng không khỏi đem Lâm Giai Thiến cùng Đinh Tử so sánh một phen, kết quả hắn là càng xem Lâm Giai Thiến càng không vừa mắt, Lâm Giai Thiến giao hảo cùng Lam Nhược Lâm, phụ thân nàng chính là tay cầm trọng binh Lâm vương, ở ý nghĩa nào đó cũng có thể là nữ nhân của hắn, chỉ là từ lúc nàng hiểu chuyện tới nay liền đi theo phía sau Lam Thanh Lăng, một bên dựa vào Lam Nhược Lâm, một bên lại đuổi theo Lam Thanh Lăng, nữ tử tâm tính như vậy Lam Thanh Trọng chưa từng coi trọng qua. Mẫu hậu vốn có ý định cho Lâm Giai Thiến gả làm phi cho hắn, cũng từ từ bỏ đi ý nghĩ này, Lam Thanh Trọng cũng chán ghét, nhất là hôm nay vừa nhìn như vậy, bất giác chán ghét.

Lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt!” Từ đầu đến cuối, Lam Thanh Trọng cũng không cho nàng đứng dậy, Lâm Giai Thiến quỳ trên mặt đất, trong lòng lo sợ, sau đó lại có chút phức tạp.

Nàng tự nhiên cũng biết có khả năng tương lai nàng sẽ gả cho Lam Thanh Trọng, thế nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lam Thanh Lăng tâm liền không phải của nàng, từ nhỏ nàng được nuông chiều, cũng là bốc đồng, tùy tính mà lớn. Mấy năm nay, vốn cơ hội cho nàng tiến cung cũng là một lần lại một lần, cho tới bây giờ nàng chưa từng hối hận, chỉ cần có thể có được Lam Thanh Lăng, nàng nguyện ý buông tha tất cả. Vẻ đẹp, dung mạo của nàng tất nhiên biết rõ, Lam Thanh Trọng mặc dù không háo sắc, cũng không phải không chạm qua nữ nhân, hắn tự cho mình rất tốt cũng là chuyện bình thường, bất quá hắn nhất định phải thất vọng, trái tim của nàng không có khả năng trao cho hắn. (suy nghĩ hay quá, bay cao quá…)

Cho đến khi Lam Thanh Trọng biến mất, Lâm Giai Thiến đứng lên, tiếp tục chạy nhanh tìm kiếm Lam Thanh Lăng, chỉ là đi tới lãnh viện thậm chí ở quanh đó tìm một chút, thế nhưng không có bất kỳ bóng dáng nào của Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử, Lâm Giai Thiến nhăn mày lại, lập tức xoay người đi tìm Lam Nhược Lâm.

Giả sơn, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng vẫn nhìn nhau không nói gì, thẳng đến Lam Thanh Lăng chịu thua xoay người, đi nhanh hai bước, đột nhiên dừng lại hướng về phía Đinh Tử lãnh thanh nói: “Sau này cách Lam Thanh Trọng xa một chút, lần tới ta cũng sẽ không đúng dịp cứu ngươi.”

Rất nhanh ly khai.

Đinh Tử giật giật mắt, nếu nàng không nhìn lầm, tai Lam Thanh Lăng chính là phiếm đỏ đi… Bất quá trong lòng Đinh Tử cũng rất ủy khuất, nàng không phải nguyện ý tới gần Lam Thanh Trọng, có vài người không biết xấu hổ dựa vào, nàng cũng không có biện pháp, giống như Lâm Giai Thiến, còn không phải là Lam Thanh Lăng dùng gương mặt lạnh lùng, nói chút độc ác, Lâm Giai Thiến liền rời xa hắn sao?

Bất quá cách làm của Lam Thanh Trọng hôm nay, vẫn làm cho Đinh Tử cảm giác được nguy cơ, rõ ràng thân phận của nàng vẫn không đủ tôn quý, nàng tam phẩm nữ quan, là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của rất nhiều người ở trong cung, nàng phải làm sao để nâng địa vị mình lên đây? Mà nàng không thể ở trong cung lâu dài, xuất thân làm cho nàng cơ hội lên chức trở nên ít hơn rất nhiều.

Bất quá chỉ là tam phẩm nữ quan, chắc chắn không phải là mục tiêu cuối cùng của nàng, nàng sẽ nắm lấy cơ hội xông lên!

Nhìn Đinh Tử ly khai, bên kia Lam Thanh Lăng dưới bóng cây đi ra, thở dài một hơi, lập tức trên mặt hiện vẻ ảo não, nhớ lại hành vi của mình, chính hắn cũng không hiểu rõ. Hắn chỉ cảm giác lúc đó hắn rất phẫn nộ, hắn vô cùng tức giận, hắn chỉ cảm giác cằm Đinh Tử bị Lam Thanh Trọng sờ soạng, làm hắn cực kì không vui, muốn lau sạch sẽ, chỉ hắn mới có thể đụng vào được.

Chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, hắn cảm thấy hành vi của mình vừa ấu trĩ vừa mạc danh kì diệu (Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ), vì thế căn bản không biết mình nên nói gì đó. Có thể có cảm giác gì, hắn vẫn còn thiếu một chút hắn không thể hiểu rõ, thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện vấn đề, hắn nghĩ chỉ mình hắn có thể chạm vào Đinh Tử, những nam nhân khác đều không được.

Nhận thức này không khỏi làm Lam Thanh Lăng chăm chú nhìn bóng lưng Đinh Tử đang rời đi, thật lâu cũng không chuyển mắt…

Lúc Lâm Giai Thiến đi tới cung của Lam Nhược Lâm, Lam Nhược Lâm đã thay xong y phục, lau tóc, tẩy trang, đang phát giận ở trong cung, Lâm Giai Thiến vừa mới vào cung, một bình hoa bạch ngọc bị đập bể trước mặt. Dọa Lâm Giai Thiến đứng tim, may mà nha hoàn ở sau lưng nàng nhanh trí đem bình hoa đánh ra, mới không có đập đến mặt Lâm Giai Thiến.

Lâm Giai Thiến bị dọa sắc mặt trở nên trắng bệch, nhìn các thứ bị nghiền nát trên mặt đất, lại nhìn bình hoa bị sứt mẻ không chịu nổi, nếu nện ở trên mặt nàng chẳng phải là khuôn mặt sẽ bị phá hủy. Tim nàng đập thật nhanh, chỉ nghĩ đến điều này cũng đã sợ, tất nhiên sẽ hận Lam Nhược Lâm xúc động vụng về. Chỉ là không thể biểu hiện bất mãn ra mặt, sắc mặt hơi trắng, làm cho nàng giống như đang hết hồn.

“Đáng ghét đáng ghét, Đinh Tử chết tiệt, ta tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.” Lam Nhược Lâm căn bản không chú ý Lâm Giai Thiến xuất hiện, chỉ tức giận đem tất cả đồ vật trong nhà có thể đập đều ném trên mặt đất, tức giận kêu to.

Trong mắt Lâm Giai Thiến hiện lên lãnh ý, tình trạng này, Lam Nhược Lâm không chỉ không lăng nhục được Đinh Tử, ngược lại bị nàng tính kế? Nàng bị thua thiệt gì?

“Công chúa như thế nào lại tức giận đến như vậy, xảy ra chuyện gì?” Lâm Giai Thiến cẩn thận vòng qua những mảnh nhỏ mất trật tự nằm đầy trên mặt đất hướng Lam Nhược Lâm đi.

Lam Nhược Lâm đập phá một hồi lâu, cảm thấy mệt mỏi ngồi xuống uống trà, vừa mới uống một ngụm, lập tức đem ly trà ném ra, tiện tay cho cung nữ bên người một cái tát: “Đồ vô dụng, nước trà nóng như thế, ngươi định muốn bỏng chết ta sao, lôi ra đánh hai mươi đại bản cho ta!”

“Công chúa thứ tội, công chúa thứ tội, nô tỳ lập tức đi làm, nô tỳ lập tức đi làm.” Cung nữ bị dọa sắc mặt nữ bạch, hèo trong cung ngoan đánh cũng không so với nha môn nhẹ hơn, hai mươi đại bản này nha hoàn không nằm nửa tháng là nhẹ.

Lâm Giai Thiến nhìn cung nữ kia bị dọa, trong lòng khẽ động, vội vàng khuyên nhủ: “Công chúa làm chi cùng tiểu nha hoàn chấp nhặt, chẳng phải giảm thân phận. Công chúa xin bớt giận, không thì nói cho ta một chút rốt cuộc phát sinh chuyện gì, làm cho ngài tức giận như vậy?” Lâm Giai Thiến cầu tình, lập tức thấy được ánh mắt cảm kích của cung nữ, Lâm Giai Thiến ôn nhu cười thân thiện, nha hoàn kia lập tức cười, lại đưa qua một ánh mắt cảm kích, mới đi ra đổi trà mới.

Lâm Giai Thiến nhìn bóng lưng cung nữ kia, nét cười lại dấu xuống.

Vừa nhắc tới chuyện vừa rồi Lam Nhược Lâm liền tức giận phát cuồng, lúc đó có Lam Thanh Trọng, Lam Nhược Lâm đương nhiên không dám phát tác, thế nhưng sau khi trở về càng nghĩ càng giận, nàng là công chúa của một nước, muốn xử trí Đinh Tử còn không phải chỉ cần một câu nói, hiện tại không chỉ không thành công, ngược lại làm cho mình bị phạt. Nàng vừa mới trở về, lập tức có Đông cung ma ma qua đây tặng người, cung nữ kia chính là vừa mới đưa tới, vì thế Lam Nhược Lâm đương nhiên không đau lòng, cũng đánh mắng cho hả giận.

Nhưng nàng vẫn hận nhất Đinh Tử, nàng muốn xử trí, Đinh Tử nên quỳ xuống bị phạt, lại vẫn dám ở trước mặt thái tử cãi lại, quả thực là không biết sống chết, vốn nàng còn chưa có để ý Đinh Tử nhiều, lúc này nàng chính là ghi hận Đinh Tử, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha Đinh Tử! Tuyệt đối không!

Lam Nhược Lâm tức giận đem chuyện vừa phát sinh đều nói cho Lâm Giai Thiến, tự nhiên chuyện nàng bị cung nữ đá nhầm làm cho mình bị mất mặt, nàng sẽ không nói cho người khác nghe, Lâm Giai Thiến nghe những lời lúc thái tử rời đi nói, trong lòng không khỏi căng thẳng. Chẳng lẽ nàng nghĩ lầm rồi, câu nói kia của thái tử chẳng lẽ là vì Đinh Tử? Đinh Tử sau đó lại hướng thái tử cáo trạng, vì thế thái tử mới bất hữu bất thiện như vậy?

Đinh Tử ngươi thực sự muốn chết, cũng dám đắc tội ta như vậy, ta sẽ không cho ngươi dễ chịu. Bất quá Lâm Giai Thiến đồng thời cũng cảnh giác, tâm tư thái tử tạm thời còn chưa biết được, nhưng nếu hắn thực sự để ý Đinh Tử, nàng có thể thông qua một chút, Đinh Tử tự nhiên sẽ không cùng Lam Thanh Lăng có liên quan gì, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy quá tiện nghi Đinh Tử, nàng ta thế nhưng có thể tránh thoát bẫy của nàng mấy lần, Lâm Giai Thiến vô luận như thế nào cũng không muốn nàng sống tốt. Đồng thời việc xử trí Đinh Tử cũng không thích hợp làm ở trong cung, xem ra việc này cần phải tính toán lâu dài mới được.

Lâm Giai Thiến khuyên nhủ: “Đầu tiên công chúa không nên tức giận như thế, loại nữ nhân như Đinh Tử, người muốn xử trí như thế nào đều được, nếu biết rằng sẽ làm công chúa bị thái tử quở trách, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi loại chuyện đó. Kỳ thực sự kiện kia ta cũng chỉ là vô tình nghe nói, cũng có thể không đúng, là ta có chút xúc động, thỉnh công chúa trách phạt đi!”

Lam Nhược Lâm thở dài một hơi: “Ngươi dịu ngoan như thế, ta thấy Đinh Tử dụ dỗ công phu rất cao, ngươi đối với Lam Thanh Lăng dụng tâm như vậy, vạn lần không thể để cho tiểu tiện nhân Đinh Tử đoạt đi, ngươi nếu còn như vậy, đến lúc đó không biết trốn ở chỗ nào khóc đâu. Ta thấy ngươi cũng không phải đối thủ Đinh Tử.”

Trên mặt Lâm Giai Thiến đầy thương tâm, nhưng vẫn ôn hòa nói: “Đinh tiểu thư nhìn đoan trang trang nhã, không phải là nữ tử thấp hèn quyến rũ nam tử.”

“Ngươi chính là quá đơn thuần, làm sao biết nữ tử xuất thân đê tiện, tâm tư rất dơ bẩn, ngươi cũng đừng bị bề ngoài của nàng lừa. Bất quá ngươi yên tâm, việc này có ta, ta tuyệt đối sẽ không làm cho Đinh Tử dễ chịu.” Lam Nhược Lâm phẫn nộ cả giận.

Trong mắt Lâm Giai Thiến thoáng hiện đắc ý, thở dài một tiếng: “Công chúa ta cảm thấy nàng có lẽ vô tội, công chúa không cần vội vã trách nàng, sự kiện kia chúng ta còn muốn tra một chút, đến lúc đó không thì công chúa cùng ta cùng nhau nhìn, nói thật ta cũng rất lo lắng, vạn lần cũng không thể để cho nàng phá hủy hạnh phúc của công chúa!”

“Cứ như vậy đi, ngươi đi an bài.” Lam Nhược Lâm khoát khoát tay, nhìn thấy mảnh nhỏ đầy đất, quát: “Thế nào còn chưa thu thập sạch sẽ, đều là phế vật, ngươi đi trước đi, ta muốn tắm rửa một chút.” Nói xong Lam Nhược Lâm cũng không để ý Lâm Giai Thiến, bước nhanh ly khai đi vào phòng trong, Lam Nhược Lâm vừa nghĩ đến hình ảnh nàng té trên mặt đất liền cảm thấy không được tự nhiên, mới vừa rồi vội vã phát hỏa, hiện tại bình tĩnh trở lại mới biết trước hết nên tắm rửa một chút.

Lâm Giai Thiến ngồi yên lặng, trên mặt bình tĩnh lộ vẻ tiếu ý, lúc này cung nữ vừa mới đi ra đang cầm trà mới tiến vào, nhìn thấy Lam Nhược Lâm đã ly khai, sửng sốt, lập tức đem ly trà để qua một bên vì Lâm Giai Thiến rót trà mới, cung kính dâng lên: “Quận chúa thỉnh dùng.”

Lâm Giai Thiến cầm lên, trên mặt ôn nhu, ánh mắt cũng là tiếu ý ấm áp: “Ngươi thật ra là người lanh lẹ lại có nhãn lực, ngươi cũng đừng giận công chúa, nàng hôm nay bị tức giận, không phải cố ý.”

Cung nữ kia lập tức gật đầu: “Tạ quận chúa quan tâm, nô tỳ biết rõ, nô tỳ cho tới bây giờ đều chưa từng trách công chúa.”

Lâm Giai Thiến cười khẽ, nghiền ngẫm nhìn cung nữ này, cung nữ kia cũng hợp thời ngẩng đầu, nhìn thấy nét mặt Lâm Giai Thiến tươi cười như hoa, nhất thời sửng sốt một chút, biểu hiện trên mặt có chút đỏ lên, ánh mắt nhưng có chút cực nóng: “Nô tỳ… Nô tỳ tạ ơn quận chúa giải vây, nếu không thì hai mươi hèo nô tỳ cũng tránh không khỏi, vốn nô tỳ nghe Giai Thiến quận ôn nhu rộng lượng, hôm nay vừa thấy quả thật còn hơn truyền thuyết.” Trong mắt cung nữ đầy sùng bái cùng cảm kích, Lâm Giai Thiến chỉ là gật đầu cười cười, nhưng trong lòng thì lại có suy nghĩ khác…

Đinh Tử trở lại Trường Lạc cung không bao lâu, Lam Thanh Lăng cũng trở về, Đinh Tử cùng thái hậu nói một chút, liền xin ly khai. Thái hậu chắc hẳn cũng biết việc Lam Nhược Lâm làm, thưởng Đinh Tử một rương châu báu, liền để Đinh Tử ly khai. Lam Thanh Lăng không cùng Đinh Tử đi ra cung, lại bồi thái hậu nói chuyện, lúc này mới ly khai hoàng cung.

Hai người vừa đi, mặt thái hậu liền trầm xuống: “Không hổ hoàng hậu dạy dỗ, chính là cái thứ không có đầu óc, hừ! Nếu không phải hoàng hậu che chở, ngu xuẩn như thế sớm không biết chết bao nhiêu lần.”

Lưu ma ma thở dài một tiếng: “Thái hậu cũng đừng vì Nhược Lâm công chúa phiền lòng, công chúa sinh ra liền được hoàng hậu che chở, đương nhiên là được yêu thương, chỉ cần công chúa muốn mặt trăng hoàng hậu đều hận không thể lấy xuống để tặng, đương nhiên là…”

Thái hậu cười lạnh: “Nàng cho rằng nàng có thể bảo hộ nữ nhi bảo bối này bao lâu, nàng có thể sống lâu bao nhiêu nàng cũng không biết rõ đâu.”

Lưu ma ma trong lòng thất vọng, lại căng thẳng, thái hậu đối với Đinh nữ quan hình như quá quan tâm, tuy nói nàng đối với hoàng hậu cùng Lam Nhược Lâm đều không thích, nhưng Lam Nhược Lâm rốt cuộc là cháu gái nàng, việc này vô phạt vô thưởng liền giả vờ không biết, đây rõ ràng là bỏ mặc, hi vọng Lam Nhược Lâm tiếp tục gây sự.

Đến lúc đó công chúa xảy ra chuyện gì, đối thanh danh thái tử cũng không tốt, thế nhưng thái hậu đối thái tử lại…

Quả nhiên có một số việc cũng không phải một ma ma như nàng có thể minh bạch, bất quá có một điều, Lưu ma ma lại âm thầm nhớ kỹ, sau này đối Đinh Tử càng thêm để bụng mới được.

Hỉ nhi hôm nay vẫn ở trạng thái khiếp sợ, lúc Đinh Tử ly khai Trường Lạc cung, nàng liền bị người kéo lại, tựa như vì cái gì, nhưng trong hoàng cung nàng cũng không dám cứng đối cứng, chỉ có tâm chờ Đinh Tử trở về, trong lòng cực kì sốt ruột. Nàng mặc dù không biết tiểu thư trong lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Hỉ nhi tự nhiên biết Lâm Giai Thiến là một người như thế nào, trong lúc đó nàng rành mạch từng câu nhất định là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nàng còn không nghĩ đến trong sạch của Đinh Tử thiếu chút nữa bị hủy, chỉ cảm thấy hiện tại tiểu thư bên cạnh đang phẫn nộ, như một điểm hỏa, dọa nàng cũng không dám nói lời nào.

Trong xe ngựa chỉ cần tiếng hít thở đều có vẻ điếc tai.

Đinh Tử rất tức giận, nhưng biết sinh khí như vậy là không được, nàng hít sâu mấy cái đè phẫn hận trong lòng xuống, đang suy nghĩ biện pháp nào có thế làm thái tử khó chịu để nàng mới có thể dẹp yên cơn tức này. Bất quá Lâm Giai Thiến đã dám làm điều này, lại không thành công, nếu Lam Nhược Lâm gây xích mích, kế tiếp sợ là còn có chiêu lợi hại hơn để đối phó nàng đây, nàng cũng không thể bởi vì tức giận mà mất đi lý trí, đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu.

Đinh Tử cùng Hỉ nhi vừa mới hồi phủ, Lâm ma ma đã ở bên ngoài phủ, nhìn Đinh Tử trở về nàng thở dài một hơi đồng thời lại lo lắng nghênh đón.

Đinh Tử vừa thấy thần sắc khẩn trương của Lâm ma ma, hai mắt nhíu lại, trong phủ chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

Đúng như Đinh Tử phỏng đoán, Lâm ma ma lập tức nói: “Tiểu thư, Phương di nương hôm nay vấp ngã, đáng hận nhất chính là, nàng thế nhưng ngã ở bên ngoài Tử Trúc viện.”

Tim Đinh Tử đập mạnh một chút, lập tức nâng bước tiến phủ: “Người ở chỗ nào, thương thế ra sao, đầu tiên đến Hương Mãn viên nhìn tình huống sau lại nói!” Tâm tư Đinh Tử thay đổi, có chút trầm, Phương di nương chỗ nào không ngã, vì sao lại ngã ở bên ngoài Tử Trúc viện, rõ ràng là có rắp tâm khác.

Lâm ma ma cực kì lo lắng nói: “Tiểu thư điều tệ nhất chính là, hôm nay người quét dọn, lau nhà chính là Ngọc Du.” Lâm ma ma là thân tín bên người Đinh Tử, tự nhiên biết Ngọc Du có bản lĩnh, cần phải trọng dụng, lại không ngờ nàng gặp chuyện không may.

Trong lòng Đinh Tử nhảy, lập tức hỏa khí vừa mới đè xuống lại bốc lên, thực sự khi dễ người, hiện tại ngay cả người của nàng cũng dám động, Tử Trúc viện quả nhiên có gian tế!

“Đi, ta thật ra muốn nhìn các nàng định tội thế nào?” Đinh Tử giận quá hóa cười, bước nhanh đi hướng Hương Mãn viên.

Mới vừa vào Hương Mãn viên viện, liền thấy người trong viện đặc biệt nhiều, các viện khác cùng Hương Mãn viên viện đều tập trung ở đây, Phương di nương có thai, đó là việc lớn trong phủ, nhưng thật ra cũng sẽ bị chú ý.

Đinh Tử cười lạnh, mới vừa tiến vào Hương Mãn viên, liền nhìn thấy hai hạ nhân sắc mặt bất thiện, ngoài miệng lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư bên trong thỉnh.”

Đinh Tử vừa vào phòng, liền thấy trong phòng khách, Vương thị Đinh Bằng đều ở đây, ngoại trừ Mã di nương đi lại bất tiện, Đinh Tĩnh bị giam, nữ quyến trong phủ tất cả ở chỗ này, mà nô tài của viện nàng không sai biệt lắm tất cả ở chỗ này, nhìn thấy ánh mắt Đinh Tử có chút chột dạ quay đầu.

Lúc này ánh mắt Vương thị cùng Đinh Bằng nhìn phía nàng lóe ra hận ý, Đinh Tử đối với ánh mắt này không xa lạ gì, lúc trước Mã Phương hai di nương thiết kế Trí nhi, Vương thị cùng Đinh Bằng nhìn nàng chính là cái ánh mắt này.

Vương thị thấy mặt Đinh Tử không đổi sắc, thậm chí còn lộ vẻ cười, tức giận hét lớn: “Nghiệt nữ, ngươi còn không biết sai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.