Đinh Ninh Nhi phẫn nộ tới cực điểm, lưu lại vết máu trên mặt Đinh An, không chỉ không thể làm cho nàng ngừng tay, trái lại còn làm lòng của nàng càng thêm âm u, nàng chỉ nghĩ, không phải Đinh An muốn làm Phương di nương sảy thai sao, nàng sẽ phá hủy Đinh An, triệt để phá hủy nàng, nhìn xem ai càng bi thảm hơn.
“A, mặt của ta, dừng tay, dừng tay!” Lúc mới bắt đầu Đinh An còn khiếp sợ né tránh, sau đó lại cảm thấy phẫn nộ cùng sợ hãi, tay Đinh Ninh Nhi không ngừng cào, bên kia Nguyệt nhi còn ngoan đạp, nhưng hai người kia lúc này giống như là hận thấu Đinh An, ai cũng không dừng tay, một người hung hăng ôm Đinh An không buông tay, một người dùng móng tay bén nhọn ngoan độc cào mặt Đinh An.
Mặt Đinh An vốn bóng loáng như ngọc lập tức nhiều hơn hai vết máu, vẫn chưa xong, Đinh Ninh Nhi tức giận nảy sinh ác độc, hung hăng kéo tóc Đinh An xuống, nắm đầu Đinh An đập xuống đất!
“Phanh!”
Đinh An chỉ cảm thấy đầu óc chấn động ầm ầm, trán ngay lập tức bị đập đến mức xanh tím, đầu óc choáng váng nặng nề, biểu hiện trên mặt có mấy phần dại ra, Đinh Ninh Nhi cũng rất hài lòng tác phẩm mà chính mình tự tay tạo thành, hung hăng còn muốn kéo đầu Đinh An đập xuống mặt đất.
Vốn dĩ Bạch di nương đang suy nghĩ sâu xa, lúc này liền đứng ngồi không yên, xông lên giữa đại sảnh kéo Đinh An về sau, một tay đẩy Đinh Ninh Nhi, Đinh Ninh Nhi rất hận, Bạch di nương lại cản trở nàng, nàng liền hướng Bạch di nương chộp tới.
Đầu ngón tay Đinh Ninh Nhi như hiện lên một cái đao phong, Bạch di nương bị dọa vội vã tránh ra, cả kinh kêu một tiếng, mặt vội vã xoay qua, Đinh Ninh Nhi so với nàng còn nhanh hơn, móng tay bén nhọn hãm sâu cằm Bạch di nương, ngoan độc tạo ra một vết máu: “Ngừng tay, ngừng tay, mau ngừng tay! Tam tiểu thư làm gì vậy, mau ngừng tay!” Bạch di nương hốt hoảng kêu to, vội vã che mặt mình, cũng quên che chở Đinh An, vừa kêu to vừa lôi kéo Đinh Ninh Nhi, Đinh Tử nhìn Đinh An bị ném ở một bên, mới vừa rồi bị đập đầu còn chưa hồi tinh thần, khóe miệng cười lãnh khốc.
“Quả thực là hồ nháo, còn không mau dừng tay!” Đinh Bằng nhìn Đinh Ninh Nhi, Đinh An cùng Bạch di nương, còn có Nguyệt nhi bốn người làm trò hề, tức giận chụp mặt bàn, vốn bốn người đang lôi kéo lập tức bị dọa, im lặng ngừng tay cúi thấp đầu.
“Phụ thân, ngài cũng vừa nghe thấy lời nói của nha đầu kia, chính là các nàng dẫn Phương di nương đi vào Tử Trúc viện, các nàng thiết kế muốn hại đứa nhỏ di nương, di nương mang đệ đệ Ninh nhi, Ninh nhi làm sao có thể không khẩn trương không tức giận. Bất quá tứ muội còn nhỏ, bình thường lại ôn hòa ít nói, nàng sẽ sai khiến Nguyệt nhi sao? Rõ ràng là ý của Bạch di nương! Hoặc là tứ muội vẫn luôn làm bộ, nàng thông đồng cùng Bạch di nương. Phụ thân đối với loại người dám hại con nối dõi trong phủ, chẳng lẽ phụ thân còn muốn vì các nàng cầu tình sao? Tổ mẫu ngài là người thích hài tử nhất, tổ mẫu chẳng lẽ không ngẫm lại nếu lần này Phương di nương bị hại mất đứa nhỏ, thương tâm nhất đó là ngài. Thế nhưng Bạch di nương luôn đi theo bên người tổ mẫu, nhưng lại không có ý tốt, bình thường tổ mẫu cũng có ân đối với nàng, làm việc phạm tâm ý tổ mẫu, hiển nhiên là không coi tổ mẫu vào đâu, tổ mẫu cũng muốn thay người như thế nói chuyện sao?” Đinh Ninh Nhi nói ra những câu mang theo chỉ trích, nàng thay đứa nhỏ Phương di nương suy nghĩ, lúc này cũng mặc kệ người khác nghĩ cái gì, hôm nay không lấy lại được công đạo nàng thề không bỏ qua!
Đinh Ninh Nhi tuy nói không xuôi tai, làm cho Đinh Bằng, Vương thị cực kì phản cảm, thế nhưng cũng có lý, nếu làm ra loại chuyện này thì Đinh An cũng nên nghĩ đến kết quả, nên nghĩ đến chuyện nếu sự tình bại lộ thì Đinh Bằng cùng Vương thị sẽ thất vọng.
Nàng dám làm, đó chính là coi thường hai người!
Trong phủ không có chủ mẫu, Đinh Tử cũng chưa kết hôn, tương lai người chuẩn bị hôn sự cho các nàng không phải tổ mẫu Vương thị này sao? Huống chi Phương di nương sinh ra nhi tử, trên thực tế cùng hôn sự Đinh An cũng không có ảnh hưởng trực tiếp gì, tại sao nàng lại không bỏ qua việc có thêm một nam tử trong phủ chứ, đây quả thực là đem mặt Đinh Bằng cùng Vương thị hung hăng giẫm trên mặt đất, ánh mắt bọn họ trừng Đinh An phiếm hàn âm lãnh.
Lúc này Đinh An cũng phục hồi thần trí mấy phần, trên mặt hoàn toàn sợ hãi, vội vàng giải thích: “Tổ mẫu phụ thân, Nguyệt nhi nói không thể tin! Nàng lúc trước còn nói không thừa nhận sai lầm của mình, nói mình oan uổng bao nhiêu, bị phát hiện trong phòng giấu y phục nam tử cùng bạc lúc này mới lật lọng, thế nhưng nàng lại tiếp tục oan uổng An nhi. Tính nết An nhi tổ mẫu, phụ thân rõ ràng nhất, An nhi bình thường giẫm chết con kiến cũng sẽ thương tâm, làm sao sẽ làm ra loại sự tình này đây, thực sự An nhi không biết Nguyệt nhi vì sao oan uổng ta, nhưng ta tuyệt đối chưa từng làm, cũng tuyệt đối không thừa nhận. Nếu Nguyệt nhi nói An nhi làm, chính là An nhi làm sao, nàng một nô tỳ làm sao có thế nói thật, lại nói tất cả đều là miệng nói không sạch, nhưng có gì khác chứng minh An nhi làm. Nàng không có, An nhi chưa từng làm, thế nào chỉ bằng vào lời khai một nha hoàn liền định tội An nhi, vài thứ kia cũng có thể là của người khác đưa Nguyệt nhi, chủ tử nàng thấy sự tình bại lộ vì thế bắt nàng oan uổng người khác, nàng cảm thấy An nhi dễ khi dễ nên đổ trên đầu An nhi!” Đinh An nhạy bén biện giải cho mình, đem tất cả sai lầm đều đổ trên người Nguyệt nhi, đồng thời còn cố ý đem kẻ sau lưng Nguyệt nhi nói thành người khác, hiển nhiên là muốn làm cho chuyện này loạn hơn một chút, mượn cơ hội này tẩy sạch hiềm nghi của nàng.
Nguyệt nhi tuyệt vọng cười lạnh nói: “Tứ tiểu thư thực sự rất tốt, ngoài miệng cũng thực sự nhanh mồm nhanh miệng, đen cũng có thể nói thành trắng, Nguyệt nhi thật sự bội phục. Chỉ có thể hận Nguyệt nhi lúc trước bị tiền che mắt, không nghĩ tới tứ tiểu thư không chỉ miệng tốt, tâm cũng đen, khi vỡ lở, ngươi là kẻ thứ nhất bỏ đá xuống giếng. Ha ha ha, chỉ trách Nguyệt nhi nhìn người không rõ, theo sai chủ tử như ngươi vậy. Ha ha ha, tứ tiểu thư ngươi sẽ gặp báo ứng, hôm nay không có chứng cứ thu thập không được ngươi, cũng sẽ có lão thiên thu ngươi, ngươi sẽ gặp thiên lôi đánh xuống, ngươi không chết tử tế được! Ta nguyền rủa ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, cho ngươi thống khổ, ngươi sẽ bị cắt lưỡi, ngươi không chết tử tế được, ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa mẹ con các ngươi trọn đời không thể siêu sinh, ta sẽ nhìn các ngươi, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi, ta muốn nhìn các ngươi chết như thế nào!” Nguyệt nhi tức giận rống to hơn, nguyền rủa thập phần ác độc, hai tròng mắt nàng giống như nhuộm một ánh sáng lạnh âm u, mọi người không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Nguyệt nhi nguyền rủa, đều không khỏi tự động lạnh run.
Đinh Ninh Nhi lại tức giận công tâm, những lời của hạ nhân tự nhiên không thể định tội Đinh An, mà trâm cài cũng không thể, không có người nhìn thấy Đinh An cùng Nguyệt nhi nói chuyện qua. Lần này cùng với lúc trước Mã Phương hai vị di nương hãm hại Đinh Trí cũng không giống, lúc đó hai di nương một thứ nữ trong phủ, mặc dù không nhiều tôn quý, nhưng rốt cuộc là nửa chủ tử trong phủ, nói chuyện thì lời nói sẽ có phân lượng hơn nô tài như Nguyệt nhi. Đinh Ninh Nhi cũng tin lời nói của Đinh An, không có chứng cứ chuẩn xác, Đinh Bằng cùng Vương thị cũng sẽ không dễ dàng định tội nàng, thế nhưng Đinh Ninh Nhi không cam lòng, hiện tại cơn giận còn chưa tan, hận không thể trực tiếp đạp chết Đinh An.
Nghĩ như vậy, Đinh Ninh Nhi cũng làm như vậy: “Tiện nhân, làm ra chuyện xấu này, kết quả là không quỳ dập đầu nhận sai, ngươi vẫn muốn ngụy biện, ta cho ngươi ngụy biện!” Đinh Ninh Nhi cùng Đinh An vốn là rất gần, còn chưa có chạy hai bước, liền xuất cước, hung hăng đá về phía đầu Đinh An.
“A!” Đinh An bị đau quát to một tiếng, thân thể bay theo một đường vòng cung “Phanh, ba, đông”, tức khắc Đinh An hơi nghiêng người đụng vào trên ghế, ghế tựa bị đụng bể, vụn gỗ đâm vào đầu Đinh An, nhất thời Đinh An chớp mắt hôn mê bất tỉnh, phòng khách bỗng dưng yên tĩnh, Đinh Ninh Nhi cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng vốn nhụt chí muốn đá Đinh An mấy đá, nàng cũng không biết khí lực ở đâu ra, thế nhưng làm cho Đinh An bị thương như vậy, nhìn trên đầu Đinh An không ngừng ồ ồ xuất huyết, lòng nàng cũng luống cuống. Đinh An không chết được, tiện nhân này nhưng ngàn vạn đừng chết a, nàng ta nếu như chết, chẳng phải nàng sẽ rất khó giải thích sao? Nàng ta tuyệt đối không thể chết được!
Bạch di nương lăng ngốc ở một bên, là ngươi thứ nhất kịp phản ứng khóc rống ôm lấy Đinh An kêu lên: “Mời đại phu, nhanh đi mời đại phu, đều ngốc lăng làm gì?”
“Mau, nhanh đi mời đại phu!” Đinh Bằng cũng ngây ngẩn cả người, vội vã quát. Đinh An rốt cuộc là nữ nhi của hắn, nhìn thấy nữ nhi ở trước mặt mình bị thương, không có khả năng không hoàn toàn có cảm giác.
Đinh Tử thưởng thức trâm cài trên tay mình, khóe miệng cười lạnh, nhìn Đinh Ninh Nhi sợ choáng váng ngốc tại chỗ, hơi bĩu môi. Động tác Đinh Ninh Nhi nhưng thật ra rất nhanh, thế nhưng nàng vừa mới rồi bắt được cơ hội muốn tốt bụng nhắc nhở một chút, trâm cài này trong tay nàng rất thông thường, chỗ nào cũng tìm được, không coi là chứng cứ, nàng vừa định nói rõ một chút, Đinh Ninh Nhi liền xúc động ra tay. (a a… ĐT quá hắc a)
Aiz! Xúc động hại chết người a, kỳ thực Đinh Ninh Nhi rất vô tội…
Thế nhưng Đinh Tử nửa điểm cũng không thừa nhận, tay trái vừa chơi trâm cài tay phải chơi ngân châm, vì thế dưới tình huống ngươi không chú ý, ngân châm không biết thế nào liền bị nàng đánh mất, ném không tốt liền vứt xuống đùi Đinh Ninh Nhi, xảo bất xảo hảo liền đâm vào trên đại huyệt, bất đắc dĩ tăng lực đạo trên chân Đinh Ninh Nhi. Có thể Đinh An bị thương cùng khí lực Đinh Ninh Nhi có quan hệ đi, nhưng Đinh Tử không muốn quan hệ quá lớn, ai bảo lúc đó Đinh Ninh Nhi gần Đinh An quá, Đinh An lại không biết sống chết vào lúc này chọc tức Đinh Ninh Nhi đây.
Chỉ có thể nói Đinh An hôm nay quá xui xẻo, trực tiếp đụng vào họng súng Đinh Ninh Nhi, aiz, Đinh An thật đáng thương, đầu chảy máu, trên mặt cũng bị thương, lần này muốn không phá tướng cũng khó khăn đi. Nàng là trưởng tỷ, cũng có cảm giác đau lòng. (Sally : một chữ hắc cho tỷ thật không đủ.)
Đinh Tử lắc đầu thở dài, ở trong mắt người bên ngoài, nàng không muốn gặp cảnh tỷ muội tương tàn, vừa lo lắng lại tiếc hận. Chúng người hầu nghĩ đến lúc Ngọc Du gặp chuyện không may, ngoài mặt Đinh Tử nghiêm khắc, nhưng phía sau lại giúp đỡ, chủ tử trong phủ ai tốt, ai không tốt cũng rõ như ban ngày. Trong lòng vô cùng hối hận lại cảm khái, tại sao mình lại không được hầu hạ đại tiểu thư, hiện tại đại tiểu thư là chưởng quản, lời đồn nàng hay vô cớ đánh chửi hạ nhân trong viện cũng rất ít, hiển nhiên đại tiểu thư không giống như đồn đại vô năng lại kiêu căng như vậy, các nàng đều bị lời đồn lừa, còn tưởng rằng tam tiểu thư ôn nhu xử sự hảo, tứ tiểu thư lại không thích tranh đấu. Hiện tại xem ra, chỉ cảm thấy vô sỉ buồn nôn, các nàng không phải không tranh đấu, chỉ là thủ đoạn càng nham hiểm mà thôi!
Đinh Tử giương mắt nhìn Nguyệt nhi quỳ trên mặt đất, có chút mờ mịt, quát lạnh: “Nô tài chỉ trích chủ tử đã phạm vào việc tối kỵ trong phủ, lôi ra trượng tễ!”
Thân thể Nguyệt nhi run lên, lập tức kinh khủng bò về phía Đinh Tử cầu tình: “Đại tiểu thư, đều là Tứ tiểu thư dạy nô tỳ làm, đại tiểu thư nô tỳ bị oan uổng, đại tiểu thư! Tứ tiểu thư dùng tính mạng người nhà uy hiếp nô tỳ, nô tỳ làm sao dám phản kháng, nô tỳ thực sự oan uổng, đại tiểu thư tha mạng!” Nguyệt nhi khóc, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy, Đinh Tử đi đứng nàng ta liền không buông tay.
“Tiện tỳ ngươi hại chủ tử như vậy, chết chưa hết tội, ngươi còn dám kêu oan uổng, ai oan uổng ngươi? Ngươi đáng chết, mau lôi ra trượng tễ!” Bạch di nương gắt gao ôm thân thể Đinh An, ánh mắt nhè nhẹ phiếm hàn ý, ánh mắt kia quét trên người Nguyệt nhi giống như một mảnh dao thật nhỏ, đảo qua một vòng tựa như bị vô số dao cắt thịt, phun máu tươi bay tán loạn, Nguyệt nhi bị dọa hô hấp căng thẳng, một hồi lâu không thở được, trên mặt chợt đỏ bừng, thiếu chút nữa ngừng thở.
Nguyệt nhi kinh ngạc đến ngây người bị mấy thô sử ma ma kéo ra, chỉ trong chốc lát bên ngoài liền vang lên thanh âm hèo đánh trên người “Đùng, đùng“, tiếng vang lan khắp toàn bộ Hương Mãn viên. Nhìn thấy các hạ nhân rụt cổ, trong lòng đối với Nguyệt nhi đồng tình, nô tài các nàng mệnh chính là tiện như vậy, vào trong phủ mệnh liền không phải của mình, không vì chủ tử làm việc, chủ tử nhìn ngươi không vừa mắt tự nhiên giết chết ngươi, vì chủ tử làm việc, sự tình bại lộ bị hi sinh cũng chỉ có nô tài các nàng.
Không! Nếu các nàng gặp được một chủ tử tốt, tình huống lại bất đồng, giống như đại tiểu thư vậy, thời điểm mấu chốt chủ tử có thể bảo hộ người một nhà, tình huống có thể không giống nhau…
Đã có hạ nhân trong phủ đi bên ngoài mời đại phu, chỉ là không trở về nhanh như vậy, Đinh Tử than nhẹ một tiếng, đứng lên đi hướng Đinh An, nhìn Bạch di nương ôm chặt Đinh An không nói lời nào, trên người lại lóe ra vô tận lãnh ý nói: “Bạch di nương, ngươi ôm muội muội như vậy sợ là sẽ làm bệnh tình của nàng nặng thêm, hay là trước tiên ngươi đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi đi. Hiện tại muội muội không thích hợp động, ta thấy trước tiên đem nàng tạm thời an trí ở Hương Mãn viên đi, chờ đại phu chẩn bệnh rồi chuyển đi, thân thể muội muội rất quan trọng.” Đi đến giữa, Đinh Tử ngang qua người của Đinh Ninh Nhi, cổ tay hơi di chuyển, ngân châm trên người Đinh Ninh Nhi rớt xuống.
Đinh Tử tiếp tục quan tâm nói: “Ta biết một chút y thuật, tình huống muội muội cũng không biết thế nào, không thì để cho ta nhìn trước, chờ đại phu tới lại kỹ càng tỉ mỉ chẩn đoán đi.” Nói gần đến cạnh Đinh An, Bạch di nương ôm Đinh An, đầu hướng về phía bên ngoài.
Đinh Tử vừa mới đến gần, trong mắt hiện lên lãnh khốc, ngân châm trong tay lại lần nữa lấp ló, đâm thật sâu vào trong đầu Đinh An, tuy Đinh An hôn mê, thân thể lại chấn động run rẩy một chút.
Bạch di nương lập tức hoảng sợ, hét lớn: “Ngươi đừng tới đây!” Sau đó lại cảm thấy mình luống cuống, cảm giác được ánh mắt âm lãnh nghi hoặc của Đinh Bằng, Vương thị, lập tức đổi giọng, “Đại tiểu thư kim tôn ngọc quý, chỉ nghe nói đại tiểu thư có thể giải độc, những thứ khác nhưng chưa nghe đại tiểu thư nói qua, nếu y thuật tốt thì không nói gì, nếu bệnh chuyển biến không tốt thì sẽ làm xấu thanh danh của đại tiểu thư. Đại tiểu thư bây giờ là người chuyên môn hầu hạ thái hậu, nếu thanh danh không tốt, chẳng phải là tội của Tứ tiểu thư sao, hoàng gia trách tội xuống chúng ta cũng chịu không nổi.“
Đinh Bằng sửng sốt một chút, con ngươi đảo một vòng, nhân tiện nói: “Tử nhi, Bạch di nương nói như thế, hay là ngươi ngồi ở một bên chờ xem, ta biết ngươi đối với y thuật rất có nghiên cứu, ta cũng biết ngươi quan tâm muội muội ngươi, một hồi đại phu đến, ngươi liền đi bên cạnh học tập một chút. Đại phu lập tức tới ngay.“
Thân thể Bạch di nương rét run, đáy mắt đầy hận ý nhìn Đinh Bằng. Nam nhân đáng chết này, vì thanh danh địa vị trong phủ thế nhưng không có nhân tính! Nàng bất quá chỉ sợ Đinh Tử động thủ hại An nhi, mới cự tuyệt, hắn thế nhưng tưởng thật. Sợ Đinh Tử bị hư hao thanh danh, đến chỗ thái hậu không tốt, lúc đó phú quý của Thị lang phủ có khả năng biến mất, thà chờ đại phu đến cũng không cho người trước mặt cứu chữa. Bạch di nương lo lắng Đinh An có nguy hiểm cứu cùng không cứu đều như nhau, đây là người vì thanh danh, địa vị có thể mặc kệ sống chết của nữ nhi!
Quả thật không bằng súc sinh! Trong lòng Bạch di nương phát lạnh, trong mắt lóe ra vô tận hắc ám, răng nàng cắn chặt môi dưới, trong mắt phẫn hận có thể trừng chết người.
Đồng thời Vương thị cũng gật gật đầu, rốt cuộc cũng cố kỵ Bạch di nương mấy phần, chỉ trích Đinh Tử nói: “Tử nhi vẫn là lui ra đi, ngươi cũng đừng ở nơi đó làm loạn thêm, y thuật của ngươi tuy không kém, nhưng không thường xử lý ngoại thương giống như thế này, muốn học sau này tìm người học một chút, đầu muội muội ngươi nguy hiểm, y thuật của ngươi không kỹ càng, vạn vạn không thể tùy tiện trị liệu.” Vương thị cho rằng những lời này gõ Đinh Tử, lại không biết Đinh Tử hoàn toàn không để ý, ngược lại trong lòng Bạch di nương càng hận.
Nàng trước đây đi theo bên người Vương thị, làm sao có thể không biết Vương thị là hạng người gì, chỉ cần vì nhi tử thì chuyện ác độc gì nàng đều có thể làm được. Nhìn qua thì lần này đứng ở phía bên nàng trách cứ Đinh Tử, thật ra cũng vì sợ suy nghĩ trong lòng Đinh Bằng trở thành sự thật, thay đổi cũng vì thị lang phủ suy nghĩ mà thôi.
Hai mẹ con đều không bằng súc sinh! Bụng đầy suy nghĩ ích kĩ, thực sự rất buồn nôn!
Bạch di nương ôm thân thể Đinh An hơi chặt, môi bị cắn ra vết máu, răng như một phen lợi kiếm, đâm vào môi của mình, lại đem tâm hướng cừu nhân!
Đinh Tử dịu ngoan đáp: “Tổ mẫu, phụ thân nói đúng, Tử nhi chỉ lo lắng thương thế muội muội, nhất thời quên y thuật của mình chưa tinh, thực sự quan tâm sẽ bị loạn, vẫn là tổ mẫu phụ thân chu đáo.” Đinh Tử đứng dậy lui ra, trong tay che cổ tay áo vừa chuyển động, thuận thế thu hồi ngân châm trên đầu Đinh An, không một tia dấu vết.
Tuy Đinh Tử lui xuống, thế nhưng lời kia tựa cây đao hung hăng đâm về phía Bạch di nương, đột nhiên Bạch di nương cảm thấy rất đau xót, Đinh Tử thân là địch nhân cũng có thể nói hai câu quan tâm. Đinh Bằng lại chỉ lên tiếng gọi đại phu, hiện tại chỉ cùng Vương thị ngồi ở vị trí cao thế nhưng không có nói bất kỳ cái gì.
Súc sinh, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, còn có cái lão thái bà thối lão bất tử, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha, nàng muốn những người này vì sự tình hôm nay trả giá đắt!
Chỉ chốc lát, cuối cùng đại phu cũng bị mời đến, Đinh An bị an trí trong phòng ở trắc viện Hương Mãn viên, lập tức đại phu bắt mạch nhìn chẩn, một lát sau mới vuốt râu nói: “Tứ tiểu thư chỉ là đập đầu kinh sợ té xỉu, không có việc gì lớn, chư vị có thể yên tâm. Lão phu cho nàng một chút thuốc cầm máu giúp vết thương khép lại cùng thuốc thoa ngoài da, Tứ tiểu thư không có trở ngại lớn.”
Cuối cùng đại phu cũng làm cho tâm Bạch di nương buông lỏng, sau đó có hạ nhân theo đại phu đi lấy thuốc, Đinh Tử ngắm nhìn Đinh An nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, khóe miệng tiếu ý lạnh lẽo.
Đột nhiên, Đinh Tử xoay người hướng về phía Đinh Bằng, Vương thị nói: “Tổ mẫu phụ thân, không ngờ Tử nhi mới từ trong cung trở về, trong phủ liền phát sinh nhiều chuyện như vậy, điều này thật sự là Tử nhi quản giáo bất lợi, Tử nhi cũng không có mặt mũi gánh vác. Ngày mai liền giao cho tổ mẫu chọn người thích hợp đi.”
Đinh Bằng cùng Vương thị đều sửng sốt, không giống với Vương thị sửng sốt bản năng vui mừng, chân mày Đinh Bằng lại nhăn chặt. Trong phủ tổng cộng ba di nương, Mã di nương hiện tại co quắp, bây giờ Phương di phương có thai còn đang dưỡng thai, Bạch di nương bởi vì việc Đinh An, mặc dù nhìn quay thì thấy chính là Nguyệt nhi hãm hại chủ tử, thế nhưng chứng cứ trâm cài kia cùng với lời Nguyệt nhi nói trước khi chết, cũng làm cho người ta hoài nghi cùng với nhận định việc này chính Đinh An làm, hành vi của Đinh An như thế thì sao dám cho Bạch di nương nắm quyền, đây chẳng phải là đẩy Phương di nương vào trong nguy hiểm sao. Đinh Tĩnh sắp lập gia đình, Đinh Ninh Nhi vừa xúc động dễ giận làm đầu Đinh An bị thương, hiển nhiên không phải người được chọn, Đinh An càng không cần phải nói, còn cần dưỡng bệnh.
Huống chi trong phủ có đích nữ, luân đến trong tay thứ nữ trong phủ, truyền đi chẳng phải làm cho người chê cười!
Tinh nhi cùng Liên Nguyệt nghe Đinh Tử nói, trong lòng không khỏi kích động lại hưng phấn, trong phủ bây giờ không có người thích hợp để chưởng quản, thế nhưng các nàng có thể a. Chỉ cần Đinh Bằng nói ra danh phận các nàng, các nàng được danh chính ngôn thuận a, trong lúc đại tiểu thư tại vị trong phủ xảy ra loại chuyện này, người khác nhất định sẽ lấy điều này kéo nàng xuống ngựa. Đây chẳng phải là cơ hội cho các nàng sao, chẳng những có thể có thân phận, còn có thể nắm quyền, thân phận địa vị các nàng càng thêm cao quý.
Nhưng mà Đinh Bằng lại nửa điểm cũng không nghĩ đến Tinh nhi cùng Liên Nguyệt, Bạch di nương chính là nha hoàn bên người Vương thị đề lên, bây giờ nhìn xem nàng làm cái gì? Đinh Bằng đột nhiên nghĩ đến, lúc trước thời gian Bạch di nương quản, Mã di nương, Phương di nương cũng bởi vì thức ăn bị hạ dược hay bởi vì đại khố phòng bị cướp quyền, người như thế vì quyền thế cái gì không thể làm? Tinh nhi, Liên Nguyệt nói cho cùng cũng chính là nha hoàn, bộ dáng Tinh nhi nhưng thật ra giống tiểu thư khuê các, nhưng xuất thân rốt cuộc rất ti tiện, nếu trở thành di nương cũng không có khả năng đem việc cho nàng. Bởi vì chuyện Bạch di nương, Đinh Bằng cũng không tín nhiệm nha hoàn đề lên, tổng cảm thấy có một thì có hai, vì phú quý các nàng cái gì đều có thể làm ra.
Tinh nhi, Thương nhi còn cần hắn gõ gõ, ít nhất các nàng được tính tình, các nàng ở trên giường thật ra cũng không tệ, nếu như tương lai mang thai nhắc lại cũng không muộn.
“Trong phủ nào có người đảm đương nổi, hôm nay việc này là do chính các nàng hồ đồ, Tử nhi trong khoảng thời gian này đem phủ xử lý ngay ngắn rõ ràng, vi phụ đều nhìn ở trong mắt, năng lực của ngươi vi phụ cũng tin. Tuy ngươi có bản lĩnh, cũng không thể ngăn chặn miệng người, khống chế tư tưởng người khác, các nàng làm ác, là các nàng muốn chết, cùng Tử nhi không quan hệ, liền Tử nhi đừng tự trách. Phụ thân hiểu rõ trong lòng ngươi vì lo lắng muội muội nên có thẹn trong lòng, ngươi nên đem trong phủ xử lý hảo, làm cho muội muội ngươi cũng có thể hảo hảo dưỡng thương mới đúng.” Đinh Bằng lần này nói rất tốt, ngoại nhân nhìn qua cảm thấy hắn như là từ phụ, thật là có chuyện như vậy.
Đinh Tử do dự một chút, vẫn là gật đầu đáp ứng, nhìn Đinh Bằng mắt không dấu được vui mừng. Trên mặt Vương thị toát ra thất vọng, trên mặt Tinh nhi, Liên Nguyệt lại nhất thời trầm xuống, có chút ai oán nhìn Đinh Bằng, chỉ là lần này Đinh Bằng lại không nhìn các nàng. Chỉ là mặt lộ vẻ hài lòng nhìn Đinh Tử, bất quá chỉ là một lời nói tùy tiện, chỉ cần đúng lúc là có thể đạt được tâm của một người, chỉ cần Tử nhi một lòng nhận hắn là phụ thân, tương lai hắn nói cái gì, nàng liền đáp ứng, không phải sao?
Bạch di nương ngồi ở bên giường, trong lòng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng âm hiểm cười, Đinh Tử thật biết cách làm người. Vốn dĩ nếu nàng không chủ động giao quyền, người khác oán giận nàng làm việc bất lợi nàng giải thích cũng vô dụng, hiện tại chính mình nhận sai, ngược lại có vẻ thức thời, càng làm cho Đinh Bằng lưu ấn tượng tốt. Vương thị mặc dù thất vọng, cũng sẽ không trách tội Đinh Tử, Vương thị vẫn muốn mình có thể khống chế người trong phủ, nếu người này giống Mã di nương tham luyến việc như vậy, Vương thị sẽ nghĩ hết biện pháp phá hư, Đinh Tử như vậy ngược lại loại bỏ được nghi ngờ của Vương thị.
Nhưng mà lời kế tiếp mà Đinh Tử nói, lại làm cho mọi người sửng sốt: “Phụ thân, tổ mẫu đều đồng ý Tử nhi chưởng quản, Tử nhi liền không thể không đem một chuyện lớn trong phủ Tử nhi gần đây phát hiện nói một chút.”
“Chuyện lớn trong phủ, là gì?” Đinh Bằng nghi hoặc nghĩ, lại không nghĩ ra là chuyện lớn gì.
Đinh Tử cười lạnh: “Chuyện này liên lụy rất rộng, Tử nhi biết việc này rất lâu rồi, vốn dĩ do dự muốn nói hay không nói, càng về sau thậm chí muốn coi như không biết mà quên đi. Nhưng hôm nay phát sinh sự tình này, Tử nhi cảm thấy các nàng làm chuyện ác lại có thể tha thứ, chẳng phải là như Nguyệt nhi giúp nàng tăng nhân khí, thì ngược lại hại các nàng, vì thế Tử nhi quyết định nói.”
“Rốt cuộc là chuyện gì, còn không mau nói.” Vương thị cũng tò mò.
Đứng ở một bên Liên Nguyệt, Tinh nhi liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy không hiểu, Tinh nhi vào phủ trễ, thế nhưng Liên Nguyệt vào phủ rất sớm, ngay cả nàng cũng nghĩ không ra tự nhiên càng hiếu kỳ. Hai người liếc mắt nhìn, đều hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Đinh Tử.
Bạch di nương quay đầu, Đinh Tử khóe miệng mím thật chặt, thần sắc nghiêm túc, chân mày chăm chú nhăn lại, trong lòng một mảnh nghi hoặc. Đinh Tử đột nhiên nhìn sang, hai tròng mắt lưu ly đen lóe ra biến hóa quang mang kỳ lạ, trong lòng nàng đột nhiên đại chấn, có loại dự cảm không tốt.
Đinh Tử cười lạnh nói: “Tổ mẫu phụ thân sợ là không biết đi, trong phủ mấy vị di nương tay thân đều rất dài, lúc trước mẫu thân sau khi chết quyền chưởng quản liền giao trên tay Mã di nương, Phương di nương còn có Bạch di nương thế nhưng đều đánh chủ ý đến đồ cưới của mẹ ta, bất quá chuyện này các nàng nhúng tay đều không tốt, liền động tâm tư đánh tới những cửa hàng hồi môn của ta. Không chỉ như vậy! Ta phát hiện sổ sách mấy năm trước trong phủ cũng rất khác thường, trong phủ cung cấp các nàng ăn uống, các nàng vẫn ngại không đủ, lại tham bạc trong phủ. Bạc trong phủ là của tổ mẫu, phụ thân vất vả cần cù cố gắng có được, há là các nàng muốn nhúng chàm liền được. Tử nhi rất tức giận, nhưng vì hòa thuận trong phủ, Tử nhi cũng không nói gì, nhưng là hôm nay Tử nhi tiến cung vấn an thái hậu, những người này cũng có thể thiết kế đến trên đầu Tử nhi, ở trong lòng Tử nhi không cam lòng! Nguyên lai chẳng qua chỉ có một mình Tử nhi si tâm vọng tưởng trong phủ hòa thuận vui vẻ, ai cũng không cảm thấy được ý tốt của Tử nhi, Tử nhi còn giúp các nàng thoát tội làm gì, Tử nhi vốn dĩ đối với việc mình giấu giếm tổ mẫu, phụ thân liền thẹn trong lòng, hiện tại Tử nhi thỉnh tội, xin cho Tử nhi giao ra việc trong phủ đi!”
“Cái gì?”
“Lớn mật, thứ không biết chết sống, thế nhưng tham bạc trong phủ.”
Đinh Bằng, Vương thị tức giận kêu to, trong lòng Bạch di nương căng thẳng, ánh mắt thập phần quái dị nhìn Đinh Tử, nàng ở trong phủ tham bạc, thế nhưng trên dưới một trăm hai chẳng qua là số lượng nhỏ, căn bản không đáng đem nàng tố cáo. Mã di nương, Phương di nương lại bất đồng, đem ba người nàng để cùng một chỗ, Bạch di nương thiếu bạc cúi đầu nhận mượn, Đinh Bằng, Vương thị nhất định sẽ không trách tội nàng. Thế nhưng nàng thấy lãnh ý trong mắt Đinh Tử, vô tận lãnh ý cùng âm trầm, chuyện Đinh Tử muốn làm tuyệt đối không đơn giản như vậy, lòng không khỏi bị nảy lên.
“Tử nhi cũng không muốn mấy vị di nương nói Tử nhi oan uổng bọn họ, không thì đem mọi người gọi tới, chúng ta tốt nhất đối chất tại chỗ, Tử nhi cũng sợ chính mình tuổi còn trẻ, ra đời chưa lâu có cái gì sai lầm, tốt nhất là làm cho tổ mẫu cùng phụ thân cùng nhau hỏi, Tử nhi cung cấp vấn đề cùng chứng cứ mà Tử nhi phát hiện.” Đinh Tử rất cung kính hướng về phía Đinh Bằng, Vương thị nói, hai người trầm mặt đồng ý.
“Đi Lãm Nguyệt viên, phái người nâng Mã di nương qua đây, kêu hạ nhân cẩn thận, đừng làm Mã di nương bị thương. Thân thể Phương di nương không tốt, đồng dạng phái người mang tới nhuyễn tháp mang đến đại sảnh. Bạch di nương, muội muội đã không có trở ngại lớn, không như ngươi trước theo chúng ta qua, sự tình xong xuôi, ngươi mới càng yên tâm chiếu cố muội muội.” Đinh Tử đem sự tình đều giao xong, lúc này hỏi Bạch di nương, nàng còn có thể nói không sao! Bạch di nương cứng ngắc gật gật đầu, đi hướng phòng khách.
Bởi vì là địa giới Hương Mãn viên, Phương di nương so với Mã di nương đi ra trước, nàng đỡ bụng, mặt không trang điểm nằm ở nhuyễn tháp, thoạt nhìn rất nhu nhược bất lực, thế nhưng trong mắt lại lóe ra hoảng loạn. Ở Hương Mãn viên phát sinh chuyện gì, nàng tự nhiên biết, khẳng định cũng biết Đinh Tử muốn tra cái gì, một tay khác không dừng cầm lấy tay tháp, chăn đơn bị nắm hiện nếp nhăn, có thể thấy được nàng khẩn trương.
“Lão gia, lão phu nhân…” Phương di nương ôn nhu vấn an, chỉ là hai người kia mắt lạnh nhìn nàng, nhất thời tâm Phương di nương hoảng lên.
Lại nói tiếp nàng hôm nay cũng thực sự xui xẻo, vốn bị lừa đi Tử Trúc viện ngã thiếu chút nữa sảy thai không nói, lại nghe Đinh Ninh Nhi đem Đinh An đả thương, mặc dù nàng rất hả giận, nhưng sợ thật đánh bị náo không để yên, nàng ở trong phòng khẩn trương, tim đập vẫn nhảy khẩn trương, không một khắc yên tĩnh. Hiện tại bắt được chuyện nàng tham bạc, tim nàng bang bang nhảy tựa như muốn chạy ra khỏi thân thể, trên mặt chính là không cần phấn thơm cũng rất trắng.
Ngay khi Phương di nương khẩn trương vì chuyện này, Mã di nương vừa rống vừa mắng bị mang tới, còn chưa có tiến viện liền nghe tiếng Mã di nương bén nhọn kêu: “Các ngươi muốn chết sao, nâng người cũng không được, các ngươi muốn ngã chết ta, các ngươi đám tiện nô tài này, nhất định là cố ý làm ta ngã. Thế nào, cho rằng ta bị thương, xem ta không có địa vị trong phủ đi, các ngươi liền có thể không đem ta nhìn trong mắt. Hừ! Nhưng đừng quên ta còn là di nương trong phủ, ta còn là chủ tử của các ngươi, nô tài các ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là hạ nhân, bò lên rồi cũng bị ta giẫm nát dưới chân, thứ không biết chết sống còn dám bất kính với ta, các ngươi chính là muốn chết!”
Trong đại sảnh, Đinh Bằng, Vương thị nghe Mã di nương kêu la đối với nàng hô to gọi nhỏ, không điểm quy củ rất là chán ghét, Liên Nguyệt, Tinh nhi cùng Bạch như vậy di nương nghe đều là trắng mặt, nhắc tới Bạch di nương, cũng vĩnh viễn thấp hơn Mã di nương quan gia đích nữ tức khắc, kia Tinh nhi, Thương nhi hai thông phòng liền càng không cần phải nói.
Đinh Tử yên tĩnh ngồi ở vị trí phía trái, chỉ cười lạnh nhìn Mã di nương, Mã di nương đúng là cá tính quật cường không chịu thua, thân thể đã như vậy, biết rõ ở trong phủ nàng giữ lại cái thân phận di nương cũng so với hai thông phòng Liên Nguyệt, Tinh nhi cũng không bằng, bây giờ còn muốn tới trước ra oai phủ đầu. Không biết nàng thông minh hay vụng về đây, nàng làm như vậy, chỉ làm Đinh Bằng, Vương thị càng chán ghét nàng, đến lúc đó chỉ biết đem lỗi của nàng vô hạn phóng đại!
Mã di nương bị nâng tiến vào, mọi người đều ngoài ý muốn kinh ngạc, vốn Mã di nương người trước người sau bao nhiêu vô hạn phong cảnh, lúc này nàng ngã ngồi ở trên kiệu mềm, hai chân vô lực, trên người một thân tử sắc (màu tím) xinh đẹp đính kim tuyến xung quanh, nàng vốn xinh đẹp tuyệt luân, đáng tiếc trên người lại dính mồ hôi, khóe miệng cũng bôi đen, trên mặt đánh phấn rất nhiều, chỗ mắt, gò má dày đặc, bình thường nhìn thật sẽ cảm thấy xinh đẹp. Đáng tiếc nàng một thân chật vật, làm cho tinh mỹ cũng mang theo vài phần chật vật, búi tóc trên đầu cũng đồng dạng rối loạn dính bết. Trách không được Mã di nương mắng to, hiển nhiên là lúc trên đường nàng vấp ngã, mới chật vật như vậy.
“Lão gia, những nô tài này thực sự là không được, trên đường đi vội vội vàng vàng, tuyệt không cố kỵ thân thể tiện thiếp, thế nhưng giẫm đông tây trượt chân trực tiếp đem tiện thiếp quăng ngã, làm cho tiện thiếp chật vật tới gặp lão gia như vậy, rõ ràng không có ý tốt.” Hai mắt vô tình hay cố ý hướng trên người Phương di nương, Bạch di nương cùng Liên Nguyệt, Tinh nhi, đem nàng nâng đến viện Phương di nương, hạ nhân rất có thể là Phương di nương phái tới, chẳng qua là khi nàng nhìn thấy Phương di nương nằm ở nhuyễn tháp lại sửng sốt một chút, nhìn nữa đến tay Phương di nương ôm bụng, nghĩ đến cái gì, trên mặt nhịn không được vui sướng.
Không phải đứa nhỏ tiện nhân kia không còn đi? Nhìn độ cao bụng hẳn không phải, vậy khẳng định chính là bụng xảy ra vấn đề gì, không phải Phương di nương dựa vào bụng đứng vững sao, nếu không có đứa nhỏ nàng còn có cái gì kiêu ngạo?
Mã di nương bừa bãi mọi người cũng nghe được, lúc này nàng vừa tiến phòng khách liền cáo trạng, càng làm người chán ghét. Nàng hôm nay nếu trang điểm đẹp, không có một thân chật vật Đinh Bằng có thể còn nhìn vẻ đẹp của nàng thương tiếc nhiều một phần, hiện tại…
Đinh Tử mỉm cười, nhìn bộ dáng Mã di nương cao ngạo, hai mắt Đinh Tử thập phần quỷ dị nheo lại: “Mọi người đã tới, liền bắt đầu đi. Lâm ma ma, đem sổ sách lấy đến đưa cho phụ thân cùng tổ mẫu.”
Lâm ma ma từ lúc Đinh Tử nhắc tới, liền trở lại Tử Trúc viện, đem một rương chứng cứ sổ sách gì đó Đinh Tử sớm chuẩn bị tốt đưa đến, lúc này mở rương, Lâm ma ma cùng hai thô sử ma ma đem một xấp sổ sách dời đến trước mặt Đinh Bằng, Vương thị, hai người lật xem một hồi, đối cái sổ sách rậm rạp chữ số rất đau đầu.
Đinh Bằng luôn luôn mặc kệ chuyện bên trong phủ, mà Vương thị mặc dù quản qua, thế nhưng nàng là một người học thức không tinh thông, hai là đối chữ số cũng rất phiền chán, lúc trước nàng mặc dù cũng chính mình khấu bạc, lại đem sự tình giao xuống, sổ sách nàng nhìn cũng bất quá nhìn con số tổng cộng, phía trước thỉnh thoảng lật lật tìm không ra sai lầm liền không nhìn kỹ, trong lúc nhất thời hai người cũng không tìm ra vấn đề gì, đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng Đinh Tử.
Đinh Tử thi lễ đứng lên, lanh lảnh nói: “Lúc Tử nhi tiếp nhận chưởng quản, bởi vì đối sự vụ trong phủ chưa quen thuộc, cho nên tiếp nhận chức vụ càng thêm để ý, sổ sách Tử nhi dùng nửa tháng thời gian mới nhìn xong, chỉ là càng xem càng kinh hãi. Tử nhi cho tới bây giờ không ngờ, sau khi mẫu thân qua đời, sổ sách trong phủ liền sai sót cùng quái dị rất nhiều.”
“Ví dụ như tháng hai chín năm trước, trong phủ từng có một lần đổi trang phục mùa đông, nguyên nhân ghi rõ một năm kia khí trời lạnh vô cùng, làm y phục vải vóc đều tăng độ dày, so với năm trước vật liệu may mặc dùng ra gấp đôi bạc. Trước bất luận bạc có hay không hợp lý, Lâm ma ma là lão ma ma theo mẫu thân ta hồi môn, bình thường làm việc nghiêm túc, cũng rất cảm động và nhớ nhung phụ thân cùng tổ mẫu những năm gần đây chiếu cố. Những thứ mà trong phủ phát, bất luận có thể mặc hay không thể mặc nàng cũng lưu lại, Đoàn ma ma bên người tổ mẫu cũng là vô cùng tốt, nghe nói Đoàn ma ma cũng có thói quen thu thập y phục của chính mình, không biết Đoàn ma ma có thể hay không lấy ra y phục chín năm trước so sánh một chút.”
Đinh Tử lấy áo đông của Lâm ma ma ra, cười lạnh một tiếng, “Tê lạp” một tiếng y phục bị xả đoạn, Đinh Tử tiếp tục nói, “Y phục này dễ xé như thế, có khả năng mọi người đều tưởng đồ này dùng lâu lắm rồi, thế nhưng nhìn bông ở đây là thứ gì?” Thân thủ Đinh Tử hung hăng sờ mó, một đống bông phiếm vàng có chút đen bị lấy ra, vật bông tính chất trắng, hơn nữa rất dễ lưu lại, thời gian lâu dài mặc dù tính chất cũng bị hao tổn, nhưng tuyệt không có đạo lý hư thành như vậy. Kia chỉ có một khả năng, bông này vốn không phải vật gì tốt.
Đoàn ma ma kinh ngạc một chút, lập tức ở trong ánh mắt Vương thị về phòng mình đem những vật liệu may mặc mấy năm trước tất cả đều lấy ra, mà làm Đoàn ma ma kinh hãi là tình huống của nàng cùng Lâm ma ma như nhau.
Hai vị ma ma làm việc đều rất nghiêm túc, đối đồ đạc của mình cũng xem như bảo bối, đây tuyệt đối không thể nào bởi vì các nàng cất giấu không tốt.
“Năm đó Mã di nương chưởng quản, làm sao phát sinh sự tình hàng nhái? Đáng giận nhất là Mã di nương lấy bạc so với năm rồi nhiều gấp đôi bạc, những thứ kém chất lượng, xin hỏi khôn khéo thường ngày của Mã di nương ở nơi đâu rồi, tại sao bị người chui chỗ trống như vậy? Khả năng Mã di nương muốn nói ngươi nhất thời sơ sẩy bị người ta lừa, thế nhưng một lần hai lần còn được, sổ sách chín năm tới nay, có xuất nhập lớn bạc thu tám mười, mỗi chi tiêu hơn ngàn hai, không ngừng. Trong ngày thường tiền thu không ngừng, thế nhưng ta nhìn từ đầu tới đuôi, thế nhưng phát hiện có ba mươi lăm chỗ sai sót, bao gồm ngân lượng hơn hai vạn hai. Đến Phương di nương thì lại có ba lần tạm mượn bạc ở trong phủ không trả, cộng lại cũng có hơn năm ngàn hai, lúc có thai, nàng chi tiêu càng lớn, chỉ trong bốn tháng Phương di nương tổng cộng tốn hơn một vạn năm nghìn hai trăm sáu mươi ba lạng (15.263 lạng bạc), tất nhiên thân thể Phương di nương đang mang con nối dõi trong phủ, nếu vì thân thể này cũng không gì đáng trách. Bất quá nợ năm ngàn lượng, Phương di nương cũng sẽ không dựa vào lý do mang thai đi?”
Đinh Tử quay đầu nhìn về phía Bạch di nương, nhất thời trong lòng Bạch di nương vừa nhảy, nghe Đinh Tử vô tình băng lãnh nói: “Về phần Bạch di nương, ta lại phát hiện nàng thật là lớn gan, quản việc cũng không bao lâu, thế nhưng thiếu tròn hai vạn lượng bạc!”
Thân thể Bạch di nương nhoáng lên, không thể tin nhìn Đinh Tử, những năm gần đây nàng làm việc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không tham bạc ra mặt, có đôi khi khẩn cấp, chính mình lấy bạc trong phủ cũng tuyệt không đến một ngàn lượng, sau nàng chặn lên lỗ thủng, tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện nàng tham bạc. Nhưng Đinh Tử lại nói nàng tham hai vạn, chứng cứ chỗ nào, nàng căn bản chưa từng làm, Đinh Tử cũng không phải loại người ăn nói lung tung vô tri a!
Đinh Tử mỉm cười, trong mắt mang theo lãnh khốc, thân thể Bạch di nương run lên, không đúng! Đinh Tử cố ý, nàng là cố ý hãm hại nàng tham bạc, nàng dám nói ra, như vậy nàng nhất định có chứng cứ, nàng nhất định sẽ làm cho chính mình ăn mệt, không duyên cớ bồi ra hai vạn hai, Bạch di nương tức giận ngực không ngừng động, thiếu chút nữa không lên khí ngất đi.
Đinh Tử lại không tính toán buông tha ba di nương: “Về phần cửa hàng hồi môn của mẹ ta, bởi vì năm đó ta tuổi tác quá nhỏ, vẫn theo trong phủ quản lý, đồng dạng cửa hàng của mẹ ta mạc danh kỳ diệu thiếu mười vạn lượng bạc!”
Mọi người kinh hãi, mười vạn kia tuyệt đối không phải số lượng nhỏ, Đinh Bằng cùng Vương thị nghe mắt đều đỏ, như vậy nói cách khác ba tiện nhân trong phủ hằng năm trong cửa hàng đồ cưới Vân Tề Nhu tham hơn một vạn lượng bạc, thế nhưng các nàng hoàn toàn không biết!
Giống như trực tiếp dẫm lên tự tôn cùng uy nghiêm bọn họ, Vương thị tức giận mặt hơi vặn vẹo, mười vạn hai a, hơn nữa mười sáu vạn lượng bạc còn lấy từ trong phủ! Những người này thế nhưng rút từ trong tay nàng nhiều bạc như vậy, Vương thị còn có của cải hay không cũng không biết đâu. Thảo nào nàng cảm thấy mấy năm nay tiền bạc trong phủ không tăng, thì ra đều bị những tiện nhân này nuốt!
Nàng tức a, hận a! Kia toàn là bạc của nàng a, thế nhưng đều bị những tiện nhân này nuốt!
“Trong cửa hàng đồ cưới mẹ ta thiếu mười vạn hai, ta nghiêm mật kiểm tra qua, phát hiện tám vạn hai là Mã di nương lấy, một vạn hai do Phương di nương, một vạn lượng khác thì trong tay Bạch di nương. Hôm nay Mã di nương không lấy ra mười vạn hai, Phương di nương không ra một vạn hai, Bạch di nương không lấy ra ba vạn hai lấp lại cho đủ, ta tuyệt đối sẽ không để yên. Hồi môn của mẹ ta thế nhưng có tên ở quan phủ, các ngươi dám tham ô như thế, ta đủ lý do để đưa bọn ngươi đến trong lao, ở đó cả đời!”
“Phanh!” Mã di nương vừa tức vừa sợ, thế nhưng từ kiệu mềm lăn xuống, Phương di nương không tức giận cũng không được, nhưng cuối cùng cũng có chút lý trí biết đứa nhỏ tuyệt đối không thể có việc gì, nàng bị chọc tức run toàn thân, chính là cứng ngắc bất động.
Bạch di nương sắc mặt cũng trắng ra, vẻ lo lắng trong mắt hiện ra, ba vạn hai! Ba vạn hai! Nàng thế nhưng bị Đinh Tử lừa đi ba vạn hai như vậy, nàng thế nào có thể yên lặng đưa ra, ba vạn lượng bạc đủ người nhà bình thường hưởng được mấy năm! Đinh Tử thật là dám đòi!
Đinh Tử lạnh lùng nhìn Bạch di nương, hiện tại cứ hận nàng như vậy, khó mà nhịn được a, nếu như Bạch di nương biết điều kế tiếp Đinh An sẽ phải đối mặt là gì, còn không điên mất?
Nàng thế nhưng rất chờ mong đây!
Vừa có bạc cầm vừa có trò hay nhìn, nàng càng nghĩ càng hưng phấn! (trùi một phát làm giàu, phải học hỏi….)