Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 90: Nghi! tứ tiểu thư ngốc!



Edit: Zenzi

Beta: Feiyang – Sally

Mã di nương té trên mặt đất, lập tức có nha hoàn đem nàng nâng lên, toàn thân Mã di nương run rẩy, nguyên lai nàng vốn tưởng rằng đã đủ thảm, hiện tại Đinh Tử lại bắt nàng lấy ra mười vạn hai. Đoạn thời gian trước không có tham đồ cưới Đinh Tử ngược lại tổn thất tiền bạc của chính mình, nàng không để dành nhiều lắm, nếu lần này đem mười vạn hai ra, nàng liền biến thành kẻ nghèo hèn!

Hiện tại nửa người dưới của nàng bị liệt không thể đi đường, Đinh Bằng không sủng ái nàng, Mã thượng thư phủ bắt đầu suy tàn, thế nhưng Mã di nương tham tiền bạc này dùng gần mười năm, hiện tại bắt nàng lấy tất cả ra trong một lượt, nàng cảm giác tâm mình không ngừng chảy máu a, đau đớn không ngừng co rút.

Trọng yếu hơn! Hiện tại nàng ở trong phủ không có gì dựa vào, nếu như ngay cả tiền bạc cũng không có, mỗi tháng cuộc sống dựa vào tiền tiêu hằng tháng, nàng căn bản không tưởng tượng cuộc sống của nàng có bao nhiêu bi thảm. Mã di nương mím môi, cảm thấy đầu óc ầm ầm nổ tung, nhất thời một mảnh trống không.

Phương di nương cũng ngồi dậy, trên mặt cũng trắng một mảnh, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống, nàng cực kì khẩn trương hai tay nắm chặt, nhìn Đinh Tử thật kĩ. Đinh Ninh Nhi cũng bị lời Đinh Tử nói làm sửng sốt, một vạn hai a, mặc dù trong ba di nương các nàng lấy ít nhất, các nàng tham cũng ít nhất. Thế nhưng một vạn hai không phải là mười hai lượng, số lượng không nhỏ, một số tiền lớn như vậy, oanh tạc nở hoa trong đầu Đinh Ninh Nhi. Bạc này tương lai đều là đồ cưới của nàng, hành vi Đinh Tử như vậy không khác gì tham đồ cưới của nàng!

Hừ! Đinh Tử quả nhiên tham lam ti tiện, trong lòng chỉ muốn tiền tiền tiền!

Thái hậu vừa mới thưởng nàng một rương châu báu, cửa hàng đồ cưới mẹ nàng đều phải có, hiện tại thân phận Đinh Tử cùng thân gia, tiền bạc chỉ sợ mười vạn hai cũng không là cái gì, nàng vẫn muốn tham tiền bạc các nàng mấy năm nay vất vả có được, quả thực quá ghê tởm!

Đinh Tử chính là trùng hút máu, không ép khô máu các nàng sẽ không ngừng! (ta mún làm trùng hút máu….)

Đáng trách a! Lúc ở thành Nam Nhai, tại sao Đinh Tĩnh có thể ngu xuẩn như vậy không nắm lấy Đinh Tử, lúc đó nhiều nha hoàn đều bị huỷ hoại như vậy, vì sao Đinh Tử còn tốt, ngay cả hai nha hoàn bên người cũng không có việc gì.

Đinh Ninh Nhi hận, linh hồn cũng không ngừng vặn vẹo, nếu hiện tại Đinh Tử không còn trong sạch, nàng chỉ có hai lựa chọn, một là qua loa tìm người thường gả, hai chính là bị ném tới am ni cô để xuất gia. Lúc đó Đinh Tử còn muốn mang một chút đồ cưới ly khai, các nàng cũng có nhiều lý do cắt xén, nếu là thứ hai nàng liền hoàn toàn không được mang đồ cưới ly khai, tất cả đều là của các nàng! (mơ màng…. phịch a…)

Đáng trách, thế nhưng Đinh Tử không có việc gì! Thật là tức, nếu sớm biết như vậy, lúc trước nàng nên trực tiếp phối hợp với Đinh Tĩnh kêu người luân Đinh Tử, hôm nay nàng ta còn có thể kiêu ngạo sao?

“Đại tiểu thư một mình một người nói nhiều như vậy, coi như rất có đạo lý, nhưng chúng ta không có làm, không duyên cớ gì giao ra bạc này, cũng là không thể nào a. Còn nữa bất quá nói một phủ di nương chúng ta, sao có thể vừa mở miệng liền có vạn lượng bạc. Tiện thiếp cũng không phải con rối, không thể nói thế liền thế, đại tiểu thư nói bao nhiêu liền bao nhiêu, liền hao tổn trong sạch trên người chúng ta, cũng không muốn duyên cớ gì bị oan uổng đi.” Bạch di nương thở sâu, trong lòng nàng biết mình vô tội, ở khoảng này nàng tuyệt đối không có tham bạc, căn bản Đinh Tử tra không được mới đúng, liền lấy can đảm nói.

Mã di nương, Phương di nương cùng Đinh Ninh Nhi cũng phản ứng lại.

Mã di nương khí hận nói: “Đại tiểu thư để tiền trong mắt sao? Tiểu thư khuê các trọng yếu là biết thư đạt lễ, học được nữ đức nữ giới, thế nhưng ngài nữ tử quan gia, cũng không phải lòng tràn đầy hơi tiền thương nhân a! Mỗi ngày đem tiền đọng bên miệng, không bôi nhọ thân phận sao?”

Phương di nương lo lắng nói: “Đại tiểu thư đây là oán tiện thiếp trong lúc có thai ăn nhiều thuốc bổ sao, cho nên mới cố ý lấy việc tiện thiếp tham bạc để hủy trong sạch tiện thiếp sao, trước nói những chuyện đó tiện thiếp cũng không có làm, nói tiện thiếp ăn thuốc bổ quá nhiều, thực sự là oan uổng tiện thiếp. Vài thứ kia cũng không phải tiện thiếp muốn ăn, hoàn toàn vì kim tôn này, thật đúng là kén ăn, tiện thiếp không muốn ăn hắn liền đá tiện thiếp, tiện thiếp cũng không có biện pháp. Tiện thiếp không biết đại tiểu thư để ý tiện thiếp ăn nhiều thuốc bổ như thế, sớm biết, tiện thiếp chịu đựng bị đá đau, cũng tuyệt không có ăn nhiều thuốc bổ như vậy làm cho đại tiểu thư khó xử. Là tiện thiếp sai, là tiện thiếp sai.”

Vừa rồi rõ ràng Đinh Tử đã bỏ qua thuốc bổ Phương di nương mang đến tổn thất, Phương di nương biết Đinh Bằng, Vương thị để ý chuyện bụng của nàng, cố ý đem Đinh Tử muốn ngân lượng của nàng, nói Đinh Tử keo kiệt, đối Phương di nương ăn nhiều thuốc bổ có lòng bất mãn, lúc này mới cố ý tìm nàng phiền phức như vậy.

Trên mặt Đinh Bằng. Vương thị hơi hiện lên tối tăm nhìn Đinh Tử, lại không cùng nhau lập tức chen vào nói, cuối cùng còn có chút kiêng dè việc chuyện này phát sinh.

Đinh Tử mắt lạnh quét ngang nhìn Mã di nương, Phương di nương cùng Bạch di nương, các nàng bình thường đấu hung thế nào, đồng thời ở lúc lợi ích bị hao tổn, là có thể cùng chung mối thù, nàng không thể không nhìn kỹ vào Bạch di nương. Một câu nói có thể xoay chuyển càn khôn, bản lĩnh cũng không nhỏ.

Đinh Tử không nói gì chỉ là nhàn nhạt nhìn ba người, nhất thời Phương di nương cảm thấy rõ ràng Đinh Tử không có chứng cứ, chính là nhìn các nàng không vừa mắt mượn cơ hội sửa trị các nàng mà thôi.

Hừ! Mặt khác sửa trị hai tiện nhân kia cũng không sao, cũng dám động thủ nàng, cũng không xem hiện tại nàng là thân phận gì, không phải ai nói sửa trị liền có thể sửa trị!

“Lão gia, lão phu nhân, là tiện thiếp không phải, tiện thiếp rốt cuộc là từ tiểu gia đình ra, không có như đại tiểu thư suy nghĩ sâu, nhất thời không thấy hành vi tiện thiếp có khuyết điểm. Lão gia lão phu nhân xin yên tâm, trong nhà tiện thiếp mặc dù không phải nhân gia nhà cao cửa rộng nhà giàu phú quý, nhưng tiền bạc này tiện thiếp nhất định sẽ để các nàng giúp đỡ nghĩ biện pháp, sau này phụng lệ trong phủ tiện thiếp cũng không cần, trực tiếp đưa đại tiểu thư gán nợ là được.” Phương di nương cắn răng, rất ủy khuất nói, trên mặt lóe ra khuất nhục cùng không cam lòng.

Trên mặt Đinh Bằng, Vương thị đều có một chút động dung, thế nhưng Phương di nương vì hoài thai nuôi con trong phủ, đừng nói một vạn hai, thực sự nàng sinh hạ nhi tử, đó là mười vạn hai bọn họ cũng nguyện ý. Bất quá điểm tiền bạc ấy, tựa như Đinh Tử khẩn trương cái gì, giá trị thái hậu vừa thưởng tuyệt đối vượt một vạn hai, nàng làm sao có thể thiếu tiền. Ngoài miệng vẫn nói vì yên vui trong phủ, nếu thật vì hòa thuận vui vẻ trong phủ, thế nào nàng không đem phần thưởng thái hậu sung nhập đại kho trong phủ, còn đem tất cả mấy di nương đều mang thẩm vấn, mấu chốt vấn đề là mỗi người ầm ĩ oan uổng.

Một là oan uổng, ba cũng là oan uổng? Người khác xem ra, rõ ràng Đinh Tử là không tha thứ di nương trong phủ, đây chính là tìm cơ hội diệt trừ.

Mặc dù Đinh Bằng không quản hậu viện, nhưng không có nghĩa hắn đối với người khi dễ nữ nhân của hắn có thể nhẫn được, người khi dễ nữ nhân của hắn không phải không nhìn hắn ở trong mắt sao. Ỷ vào chính mình có danh phận, nữ quan không có thực quyền còn muốn diễu võ dương oai trong nhà, nằm mộng!

Đinh Bằng mở trừng hai mắt muốn khiển trách, Đinh Tử lại liếc mắt quét một cái, lập tức dời đi chỗ khác, nhưng cặp mắt bình tĩnh, không có bất kỳ biểu tình, cực kì lạnh lùng tựa như đang nhìn người lạ. Trong lòng Đinh Bằng chợt nhảy, không có lợi thế nói chuyện, một khắc kia toàn thân hắn chỉ cảm thấy băng lãnh, kinh sợ không nói nên lời, lúc đó hắn chỉ cảm thấy hắn tuyệt đối không thể nói chuyện, nếu lúc nãy mà nói có khả năng hắn sẽ mất mạng, đối với ý nghĩ này của mình cảm giác buồn cười.

Làm sao có thể? Đinh Tử là nữ nhi của hắn, Đại Tề rất chú ý hiếu đạo, nàng nếu dám giết cha, cuộc đời nàng sẽ bị hủy, lại nói Đinh Tử chẳng qua là cô gái yếu đuối, hắn biết rõ nữ nhi của mình, cũng chỉ là kẻ không nhiều bản lĩnh. Có thể được thái hậu vừa ý bất quá dựa vào vận khí mà thôi, Đinh Bằng tự an ủi mình như thế, lại không thấy được lúc Đinh Tử quay đầu ánh mắt trào phúng.

“Ba vị di nương nếu đã kêu oan uổng, ta rất sợ đem bọn ngươi oan uổng a, người tới a, mang ba vị di nương đi, chúng ta bốn người cùng đến Kinh triệu phủ điều ra rõ ràng thống khoái a, đến lúc đó nếu ta oan uổng ba vị di nương, chức quan khó mà giữ được, xấu mặt thái hậu sợ là mệnh cũng không hảo. Bất quá nếu ba vị di nương phạm vào tội tham ô, còn ác ý trốn tội hãm hại đích nữ trong phủ là ta đây, vậy các ngươi từng người một cũng đừng muốn sống để nhìn thấy thái dương ngày mai!” Trên mặt Đinh Tử tự tiếu phi tiếu, trong mắt nhìn phía Mã di nương. Phương di nương cùng Bạch di nương mang lãnh khốc, các nàng nhìn thấy tàn nhẫn trong cặp mắt kia rất rõ ràng.

Đinh Tử nếu dám cùng các nàng đi quan phủ, điều này nói rõ một vấn đề, Đinh Tử có chứng cứ, tới đại đường các nàng chỉ có thể theo như lời Đinh Tử! Các nàng chẳng qua là di nương, xuất thân đê tiện, Đại Tề để thẩm vấn tốt phạm nhân có rất nhiều biện pháp, hình phạt tàn khốc nhất không nói, đối với hạ nhân các nàng, phạm tội cũng là tội thêm một bậc.

Ở trong mắt quý tộc, các nàng cùng cẩu không có gì khác nhau, như vậy nô tài chỉ có thể nghe chủ tử nói, nếu làm chuyện gì không tốt đối với chủ, lập tức sẽ bị hình phạt nghiêm khắc nhất làm các nàng thống khổ, làm cho các nàng biết kết quả phản bội nghiêm trọng như thế nào.

Đương nhiên rất nhiều quý tộc nếu trong nhà đã xảy ra chuyện gì, vì việc xấu trong nhà không thể bị người ngoài biết đều là tự giải quyết, nhưng nếu chuyện của các nàng bị cáo đến nha môn, cũng tuyệt đối sẽ không phạt nhẹ. Mặc dù Bạch di nương sinh Đinh An lên được di nương, khế bán thân đã thu lại, nhưng người có loại thân phận này như nàng, vào nha môn cũng là cửu tử nhất sinh. Huống chi Đinh Tử có chứng cứ, các nàng làm sao có thể sống hồi phủ?

Mã di nương cũng sợ, nếu biết chuyện phủ Mã thượng thư làm ở kinh triệu phủ, ai sẽ nhìn sắc mặt một di nương như nàng, Phương di nương càng không cần phải nói, sớm đã bị dọa lo sợ hoang mang.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mang ba vị di nương cùng ta đi kinh triệu phủ, nhanh lên một chút!”

“Chậm đã, mười vạn hai, ta trả, ta trả!” Mã di nương âm thanh sắc nhọn kêu lên, tính mạng cùng tiền bạc so sánh, tự nhiên tính mạng trọng yếu hơn. Hơn nữa Đinh Tử cũng không oan uổng Mã di nương, lúc trước Mã di nương cùng Đinh Bằng tư thông, bất đắc dĩ lấy thân phận di nương thấp gả qua đây, người nhà mẹ đẻ đối với việc nàng đắm mình trong trụy lạc rất bất mãn, đồ cưới kia liền hận không thể không cho. Nhưng về sau bởi vì mặt mũi không thể không để ý, mang tới hai phần đồ cưới cùng nàng vào phủ, nhưng có thể nghĩ hai phần này mới có bảo bối tài vật bao nhiêu.

Mà khi lúc Vân Tề Nhu gả đến trong phủ, Mã di nương ít hiểu biết, vì đứng vững chân ở trong phủ đem đồ cưới này đều đổi bạc khen thưởng các hạ nhân trong phủ, căn bản tiền bạc cũng không dư. Cũng may Mã di nương không tới ba năm liền dựa vào việc Vân Tề Nhu chết đi, nàng nương theo Đinh Bằng đối nàng sủng ái, hơn nữa lúc đó Vương thị đúng lúc đó sinh bệnh, nàng thuận thế tiếp nhận chưởng quản, bắt đầu chưởng quyền, bắt đầu tham bạc.

Sau khi Vân Tề Nhu chết, nàng tiếp nhận đồ cưới, khiếp sợ với sự xuất thủ của Vân gia, đồng thời ghi hận, nổi lên tâm tư nuốt đồ cưới. Những năm gần đây nàng tham hơn mười vạn lượng bạc, Đinh Tử muốn nàng mười vạn hai vẫn là ít, nếu không nàng đập nồi bán sắt cũng lấp không được. Mã di nương lại không biết, Đinh Tử sớm theo con đường khác đem tiền nàng lấy đi, nếu biết thì không thể không tức chết.

Phương di nương cùng Bạch di nương vừa thấy Mã di nương tỏ thái độ, nhất thời kinh ngạc. Các nàng cũng không ngờ Mã di nương phản ứng nhanh như vậy, bất quá các nàng đều có thể hiểu được, lúc Đinh Tử nói ra việc chuyển giao cho nha môn, đều sợ hãi đến mức tim các nàng cũng muốn ngừng lại.

Cắn răng, Phương di nương cứng ngắc gật đầu: “Tiện thiếp cũng nguyện ý trả.”

Bạch di nương sắc mặt trắng bệt, cảm giác tim mình đang không ngừng co quắp, nàng không có lấy bạc trong phủ a, thế nhưng bây giờ không duyên cớ phải ném ra ba vạn hai, nàng có thể lấy ra, thế nhưng nàng cũng đau a. Ba vạn lượng bạc, số lượng này đều là nàng cố gắng để dành nhiều năm như vậy. Nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Đinh Tử biết chuyện nàng ở bên ngoài? Nếu không làm sao chuẩn xác như thế? Nghĩ tới đây trong lòng Bạch di nương phát lạnh từng đợt, nếu thật sự là như thế Đinh Tử có bao nhiêu đáng sợ, nàng mới là thiếu nữ mười hai tuổi, làm sao có thể như vậy, nàng lấy người ở đâu ra có thể tra được chuyện của nàng, nàng làm việc từ trước đến nay dè dặt cẩn thận, cũng không cùng bên ngoài tiếp xúc, tất cả đều có người nọ chu toàn, chẳng lẽ người nọ phản bội? Nhất thời Bạch di nương bỏ ý niệm này đi, người kia sẽ không phản bội nàng, điểm ấy nàng cực kì rõ ràng. Nói cho cùng Bạch di nương không thể tin cùng tiếp thu Đinh Tử thật có bản lĩnh tra được nàng sau nhiều năm làm gì đó như thế, nàng thà rằng thừa nhận Đinh Tử đánh bậy đánh bạ vừa lúc lấy bạc…

Nhìn thấy phản ứng ba di nương, Đinh Bằng cùng Vương thị cảm thấy cực kì khó chịu, mới vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Đinh Tử đang ép bức các nàng, dĩ nhiên cuối cùng là các nàng thực sự liên hợp tham bạc trong phủ cùng đồ cưới chủ mẫu, chỉ cần việc này thôi cũng đủ đem các nàng trượng tễ! Đồng thời Đinh Bằng, Vương thị cũng có chút vui mừng, cũng may bọn họ không mở miệng giúp ba di nương nói chuyện, nếu không chẳng phải càng bị cười nhạo sao?

Đinh Bằng cũng hiểu rõ ánh mắt Đinh Tử vì sao băng lãnh như vậy, nàng tựa đang nhìn ba kẻ xấu tự nói tự họa, nàng đã tính trước kỹ càng, nếu ba di nương làm ra nhiều chuyện như thế, nàng cũng có bản lĩnh làm các nàng chết rất thảm. Không cần hoài nghi, nếu những người này ầm ĩ đến nha môn, kết quả kia tuyệt đối so với giải quyết ở trong phủ còn thêm tàn khốc. Ba di nương coi như thông minh không đem sự náo lớn, bằng không Đinh Bằng cũng là người không thể tha bọn họ đầu tiên.

Ba di nương liền tham tới mười bốn vạn lượng bạc, một năm lương bổng Đinh Bằng mới bao nhiêu, việc này náo ra Đinh Bằng không biết còn muốn bị nghi ngờ thế nào, di nương trong phủ hắn có thể tham bạc như thế này, của cải trên tay hắn sẽ có bao nhiêu? Hắn chẳng qua là con cháu môn hộ bình thường, cho tới bây giờ không cơ hội đại phú quý gì, bạc từ đâu ra? Đó chính là nói hắn tham đồ cưới Vân Tề Nhu, cũng là đối với chức quan Đinh Bằng rất có trở ngại. Việc này nhất định phải giải quyết ở trong phủ, nếu không Đinh Bằng cũng bị hủy.

Cho đến lúc này Đinh Bằng mới nghĩ rõ ràng lợi hại bên trong, không khỏi bị dọa, phía sau toát ra mồ hôi lạnh!

Nhất thời không nói chỉ âm lãnh nhìn ba di nương, chờ xem Đinh Tử muốn giải quyết như thế nào. Vương thị thấy nhi tử như vậy, cũng trầm mặc, từ trên tay nàng tham nhiều bạc như vậy, cho lòng tự trọng của Vương thị cũng làm nàng hận thấu ba người này.

Một bên Liên Nguyệt, Tinh nhi vẫn trầm mặc cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch, các nàng không chỉ một lần nhìn chằm chằm việc chưởng quản trong phủ, mục đích là gì hiển nhiên cùng ba di nương như nhau, chỉ vì thân phận các nàng không đủ, năng lực cũng kém một chút, còn chưa đắc thủ. Các nàng cũng sợ, nếu lúc trước các nàng đắc thủ, hiện tại chẳng phải là muốn cùng các di nương như nhau, bị buộc lấy bạc ra. Bạc vào tay dễ, ra thì khó, làm tâm đau a, các nàng cũng thập phần minh bạch rõ ràng.

Đinh Tử cười lạnh: “Ba vị di nương vừa hô to oan uổng, nhưng cho dù các ngươi tự nhận tội, việc này cũng phải nói rõ. Phụ thân cùng tổ mẫu có thể nhìn phía dưới sổ sách này cùng ba quyển kia, theo thứ tự mặt trên là Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương những năm gần đây ở trong phủ cùng tiền bạc trong cửa hàng đồ cưới đều ghi lại, ta muốn nói ba vị di nương cũng thực sự có bản lĩnh, tâm tư vì tham ô thật đúng là đào rỗng. Phương pháp Mã di nương chính là thời gian nàng chưởng quản lúc mua vật chất cần thiết trong phủ, thật ra dùng giá tiền cao mua những thứ cực kì rẻ, mượn điều này tham cực lớn. Phương di nương thật ra đơn giản hơn, vẫn mượn bạc trong phủ, nhưng không trả, thời gian lâu bạc này liền biến thành sổ nợ rối mù ngay cả phòng thu chi đều không để ở trong lòng, không có người đề cập Phương di nương tự nhiên không cần trả. Đến Bạch di nương lại là vị thông minh nhất trong ba di nương …” Nói đến đây, hai mắt Đinh Tử không ngừng quét ở trên người Bạch di nương, bộ dáng tự tiếu phi tiếu, trong mắt hiện lãnh ý trào phúng, Bạch di nương nhìn thân thể cứng lại.

“Bạch di nương làm việc thập phần cẩn thận ổn trọng, nàng đã từng tiếp quản, đem trong phủ giấu giếm, ta liền biết. Chỉ là không ngờ thời gian tra sổ sách này, ta càng thán phục bản lĩnh Bạch di nương, lại nói tiếp ta cũng không dám so thông minh cùng Bạch di nương, việc này ngay cả ta cũng sợ làm không được. Bạch di nương tham ô rất cao siêu, sổ sách thu chi trong phủ chia thành hai vở ghi lại, Bạch di nương mượn bạc quay vòng điều tiền bạc ra không bao lâu sẽ hoàn trả, sổ sách ra, mỗi tháng tính tổng số tuyệt sẽ không kém nửa phần. Thế nhưng ta lại phát hiện một khoản tiền thu khác trên sổ sách thực ngân, chưa từng có vài nét bút ký thu, điều này chỉ cái gì, Bạch di nương không chỉ làm giả sổ sách, tiền bạc cùng Phương di nương như nhau, lấy ra liền một đi không trở lại. Mà nàng còn có thể cân đối sổ sách thu chi, rất ít có người có thể nhìn vấn đề xảy ra. Sợ rằng lúc đó tiên sinh phòng thu chi tính ra chuyện bạc thiếu cũng không dám lộ ra, thường xuyên qua lại chuyện này liền bị đè xuống, căn bản không người nào biết vấn đề ở nơi nào. Nếu không phải ta tra xét sổ sách tiền bạc, phát hiện vấn đề chỉ sợ không ai biết hành động của Bạch di nương, nhưng thật ra không có phát hiện, trong phủ còn có nhân tài như vậy, ta quả thực muốn vỗ tay vui mừng tán dương Bạch di nương một phen.” Đinh Tử mang trên mặt nồng đậm tiếu ý, chỉ là đáy mắt một mảnh băng lãnh.

Toàn thân Bạch di nương cảm thấy tựa như ở đầm băng, từ đầu đến chân đều phát lạnh.

Lòng của nàng không ngừng co quắp, không thể tin lại phẫn hận nhìn Đinh Tử, phải, nàng dùng biện pháp chuyển bạc như thế, thế nhưng sổ sách thu chi thực ngân nàng cũng đều đem thực ngân trả lại, sao có thể không có tiền thu, đây tuyệt đối không có khả năng. Bạch di nương trừng lớn hai mắt, đầu cứng ngắc, nhìn sổ sách thực ngân Đinh Bằng cùng Vương thị đang lật, sắc mặt bọn họ càng ngày càng kém, Bạch di nương biết sổ sách có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề. Đinh Tử không biết dùng biện pháp gì, đem bạc nàng trả lại lấy mất! Tại sao có thể như vậy! Nàng làm sao có thể làm được? Điều này sao có thể?

“Ba ngày, ta chỉ cho ba vị di nương thời gian ba ngày, nếu thời gian ba ngày các ngươi không thể đem tiền bạc hoàn trả, vậy chúng ta liền đến nha môn bàn lại đi! Hôm nay lời ta nói đều là thật, lần này ta nói được thì làm được, các ngươi không nên ôm tâm lý may mắn. Các ngươi dám lớn mật tham ô nhiều bạc như thế, phụ thân cùng tổ mẫu cũng sẽ không tha cho các ngươi, đừng vọng tưởng trốn thoát, ta chỉ nhận bạc, những thứ khác không bàn nữa!” Đinh Tử không chút nào để ý tới sắc mặt khó coi của ba di nương, hừ lạnh nói.

Cuối cùng Vương thị cũng nói chuyện: “Đám tiện thiếp dơ bẩn, không ngờ ở dưới mí mắt ta dám làm ra việc lớn như thế này, thực sự là chết chưa hết tội, Bằng nhi, phạm vào tội lớn như thế đủ để đem các nàng trượng tễ rồi!”

Đinh Bằng cứng ngắc gật đầu, nhất thời Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương mặt không có chút máu, lo lắng nhu nhược nhìn Đinh Bằng xin giúp đỡ, Đinh Bằng chỉ nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt. Đối với các nàng có chán ghét, thế nhưng nếu giết chết các nàng, trong lòng hắn cũng không chịu nổi.

Hôm nay Đinh Tử xử ba nữ nhân mà hắn sủng ái nhiều năm, tổng làm hắn mất mặt, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Lại nói Phương di nương còn mang con nối dõi trong phủ, đánh như vậy đứa nhỏ không chết cũng không sống nổi, sao Đinh Bằng lại nguyện ý.

“Mã di nương tham ô nghiêm trọng, trực tiếp biếm thành tỳ thiếp thấp nhất, nhốt tại Lãm Nguyệt viên, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không cho vấn an, càng không cho nàng xuất viện. Phương di nương ỷ vào có thai, thế nhưng dựa vào yêu thích sủng ái của ta với lão phu nhân lừa gạt chúng ta phạm tội tham ô, đánh bạt tay năm mươi cái. Bạch di nương…” Đinh Bằng hít sâu một hơi, hoàn toàn không ngờ Bạch di nương bình thường ôn nhu hiểu biết ý người nhất lại có tâm tư như thế này, dám gạt hắn thảm như vậy, “Đồng dạng Bạch di nương biếm thành tỳ thiếp thấp nhất, các ngươi đều tự mình biết rõ, nếu phạm sai nữa, ta sẽ trừng trị không bỏ qua. Các ngươi cũng nghe Tử nhi nói, trong vòng ba ngày không đem tiền bạc bổ sung, ta là người đầu tiên áp giải các ngươi đi Kinh triệu phủ xử trí!”

Cấp tỳ thiếp thấp nhất, kỳ thực nếu so với thông phòng cũng không hơn, mặc dù còn có tên tuổi, nhưng ý nghĩa cùng thông phòng không sai biệt lắm. Bình thường trong phủ có đằng thiếp, quý thiếp, tiện thiếp cũng chính là ba loại tỳ thiếp. Lấy thân phận Mã di nương, nàng tính là đằng thiếp, mà Bạch di nương bởi vì có đứa nhỏ thăng lên tiện thiếp, lại vì sinh Đinh An được Vương thị thích, mới thăng quý thiếp. Phương di nương rốt cuộc xuất thân lương dân, lúc đó vào phủ là thân phận tiện thiếp, sinh Đinh Ninh Nhi mới thăng quý thiếp. Dù sao đều là thiếp nhìn qua thấy không có gì khác nhau, thế nhưng liền thân phận đằng thiếp cũng không giống nhau, thị lang phủ không có chủ mẫu, Mã di nương là nữ nhân có địa vị tối cao trong phủ, lúc trước nàng mới có thể chưởng quản, người khác không thể oán giận cái gì. Hơn nữa thiếp phân đẳng cấp, mỗi tháng phát tiền cũng theo phân chia theo đẳng cấp, đồng thời lại biếm đến tiện thiếp, không thể nghi ngờ là bị Đinh Bằng biếm lãnh cung. Muốn xoay người sẽ khó khăn, thân phận mặc dù cao hơn thông phòng, trên thực tế thanh danh so với thông phòng không khác.

Hơn nữa bất luận thân phận bị biếm khổ, nhân tâm cảm thấy nghẹn khuất khuất nhục, trên mặt tinh thần là đả kích các nàng!

Ra mệnh lệnh xong, Đinh Bằng tức giận phất tay áo ly khai, Liên Nguyệt, Tinh nhi xem trong lòng vui vẻ a, bước nhanh đuổi kịp Đinh Bằng quấn quít an ủi, hiện tại Đinh Bằng đối ba di nương trong phủ thất vọng cực độ, cơ hội hai người các nàng đã tới rồi!

Vương thị lạnh lùng liếc mắt quét Bạch di nương một cái, Đoàn ma ma đỡ tay cũng ly khai.

Đinh Tử thấy đã diễn kịch xong, lạnh lùng nhìn ba di nương cùng Đinh Ninh Nhi có chút dại ra, trào phúng cười nói: “Nếu không muốn người biết, trừ phi đừng làm. Ta chỉ cho thời gian ba ngày, thế nhưng ta hi vọng ba vị di nương mau chóng, tốt nhất hôm nay đem bạc đưa qua, ta muốn ba vị di nương lấy ra nhũng thứ mình để dành.” Dứt lời Đinh Tử xoay người ly khai, thân ảnh kia ngông nghênh như mai, mang theo tự tin uy nghiêm không gì sánh kịp.

Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương đồng thời co rúm lại, đúng vậy, giờ khắc này các nàng thực sự sợ Đinh Tử. Trước đây các nàng cũng không đem thiếu nữ Đinh Tử mười hai tuổi nhìn trong mắt, cũng là trước đây hình tượng Đinh Tử xúc động quá sâu nhập ý thức các nàng, các nàng chưa bao giờ cho rằng Đinh Tử có bao nhiêu thông minh. Nhưng hôm nay các nàng đều bị Đinh Tử tính kế, ngay cả Đinh Bằng Vương thị cũng không có một câu phản bác.

Lúc trước Đinh Tử vừa mới tiếp nhận quản sự liền bắt tay vào xử trí các nàng, chỉ biết đem chuyện này náo không thể thu lại, vừa mới chưởng quyền liền tân quan tiền nhiệm tam đem hỏa (ý là quan viên mới lên chức thường dùng những biện pháp cải cách hay những chính sách mới) , bất luận trước chứng cứ có hay không, một là ghi tội Vương thị làm Vương thị ghi hận, hai cũng làm Đinh Bằng Vương, thị cảm thấy Đinh Tử không bớt lo, hành vi quá bừa bãi.

* Điển cố ‘tân quan tiền nhiệm tam đem hỏa’ : Thời Tam Quốc khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị, trong mộ thời gian ngắn đã dùng hỏa công ba lần đánh Tào Tháo. Lần đầu hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng làm cho mười vạn quân Tào của Hạ Hầu Đôn còn lại vài người. Lần thứ hai tại Tân Dã dùng hỏa công, thủy yểm diệt sạch mười vạn quân của Tào Nhân, Tào Hồng. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích làm cho hơn trăm vạn quân Tào thảm bại, rốt cuộc chỉ còn 27 người theo Tào Tháo chạy thoát. Lúc bấy giờ người tao gọi ba lần đốt lửa này là ‘Gia Cát Lượng mới nhậm chức đốt ba đống lửa’.Về sau thì thành quan mới lên nhậm chức đốt ba đống lửa.

Lúc trước nàng ta (Đinh Tử) bị người oan uổng, miệng nàng nói rất hay, vốn không muốn nói chính mình nghĩ biện pháp nuốt vào nước đắng này, hiện tại nàng ta bị bức đến mức này mới nói ra chuyện tham ô của ba người các nàng. Lý do là bị bức cuối đường mới phản kích, ai có thể nói nàng nửa câu không phải, trọng yếu nhất là bạc các nàng không tham nàng ta cũng có thể nhất cử thu bạc được, cũng không biết Đinh Tử suy nghĩ bao lâu, thật đúng là một kích tất sát, làm cho mỗi người các nàng tâm đau phun huyết.

Đinh Tử đi hồi lâu, ba vị di nương cũng không động gì, các nàng đột nhiên cảm giác tất cả đều bạch mang hoạt (làm chuyện không công), đau lòng tới cực điểm liền chết lặng, khí lực cũng không có.

Một lúc lâu, từng người đứng dậy, Bạch di nương cho hạ nhân mang Đinh An trở lại Vân viện, vừa mới đem Đinh An phóng trên giường, mắt Đinh An liền chớp, tỉnh lại.

Tâm thần Bạch di nương cuối cùng cũng trở lại, khóe miệng hiện ra tươi cười, ai biết Đinh An mở mắt ra, lại ngơ ngác nhìn nóc giường không nói lời nào, Bạch di nương cho rằng nàng bị Đinh Ninh Nhi đánh canh cánh trong lòng, ai biết lúc này Đinh An quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Bạch di nương một lát, đột nhiên cười xán lạn lên.

Nụ cười kia thực sự rất đẹp, tinh thuần lại mỹ lệ, không có tạp chất chút nào, nhưng chính vì cười như vậy mới làm cho Bạch di nương kinh hãi. Nụ cười kia cũng không phải người bình thường nên có, cái nụ cười này giống như nụ cười của trẻ con mới sinh ra, đối với sự vật xung quanh có hướng tới cùng khát khao, nhưng hiện thực chỉ vì là các nàng không có cách nào hiểu.

Tâm Bạch di nương trong nháy mắt lạnh lẽo một nửa, nàng quay đầu lập tức kêu to: “Đi, nhanh đi mời đại phu, nhanh đi!”

Nha hoàn cả kinh, vội vã chạy đi, mà lúc này Đinh An cũng ngồi dậy, chợt ôm lấy thắt lưng Bạch di nương, thanh âm mềm nói: “Di nương… Di nương…” Thế nhưng xoa ở trên ngực Bạch di nương, không ngừng kêu Bạch di nương, mà thần tình Đinh An cũng thay đổi, như trước thần tình trong mắt rất tinh thuần, chỉ là trên mặt lại hiện lên dục vọng.

Môi hồng hào không ngừng hôn phần ngực của Bạch di nương lộ ra ngoài y phục, lúc này Bạch di nương lại không có chút dục vọng nào, chỉ có kinh hoảng, chưa từng có kinh hoảng như thế! (ặc ặc les đêy….)

Nàng thông minh lanh lợi, nữ nhi được nàng giáo dục làm sao biến thành như vậy? Đồng thời trong lòng Bạch di nương nảy sinh ác độc, chính là một cước cuối cùng kia của Đinh Ninh Nhi, một cước kia có bao nhiêu nặng, ở đây không người nào không biết, đầu An nhi bị vụn gỗ trát vào, đại phu băng bó cũng cầm máu, các nàng cũng cho rằng không có việc gì, lại không muốn đụng hư đầu An nhi sao?

Bạch di nương kéo Đinh An đang không ngừng hướng trên người nàng cọ, quyết tâm rút thắt lưng ra, tạm thời đem Đinh An buộc trên giường, hiện tại tất cả đều là phỏng đoán của nàng, tất cả còn không xem là đúng, nàng không thể hoang mang, tuyệt đối không được!

“Di nương…” ánh mắt Đinh An không ngừng nhìn Bạch di nương, Bạch di nương nhìn thấy trái tim lại một lần băng giá, nàng ngồi ở bên giường một lát, hoàn toàn không thấy Đinh An có một tia hồi phục lại bình thường, nàng nhìn thấy chỉ có cuồng nhiệt, không có cái khác!

Đại phu vội vã tới, Bạch di nương lập tức đứng dậy: “Đại phu ngươi mau nhìn xem, Tứ tiểu thư mới đụng phải đầu, lần nữa tỉnh lại liền không đúng, đại phu ngươi nhất định phải trị cho Tứ tiểu thư a.”

Lúc này Đinh An bị trói, mà tình huống Đinh An có chút nghiêm trọng, bắt mạch đã không thể thực hiện được, đại phu trương khăn tay liền nhíu mày bắt mạch, sắc mặt vẫn không tốt lắm. Một lát sau đại phu đứng lên, thở dài một tiếng: “Mạch tượng Tứ tiểu thư rất bình ổn, thân thể không có gì trở ngại lớn. Nhưng nhìn hành vi cử chỉ tứ tiểu thư… Sợ là đụng hư đầu, tình huống này lão phu trước đây cũng chẩn quá, cuộc sống Tứ tiểu thư có thể cùng thường nhân như nhau, chỉ là sau này có thể ngốc đi…”

Trên mặt Bạch di nương trắng dọa người, hai mắt đột nhiên trừng lớn, trong mắt đỏ lên, có thể bỏng mắt người.

Làm cho đại phu hoảng sợ, liên tục lui về phía sau. Nhưng thấy sắc mặt Bạch di nương càng thêm dọa người, vội vã cầm hòm thuốc chạy nhanh, sau khi đi ra mới không ngừng nói thầm: “Tứ tiểu thư bị đụng ngốc, cùng lão phu có quan hệ gì, chẳng qua là một di nương thế nhưng cùng lão phu lên mặt, hừ! Đáng đời nữ nhi mình thành đồ ngốc, sợ là làm nghiệt nhiều lắm nên bị báo ứng đi!” Bất quá đại phu này còn chưa có ngốc trực tiếp xuất phủ, mà trực tiếp đi phòng thu chi lấy bạc, đương nhiên lúc nhìn thấy tiên sinh quản sổ sách hắn ngầm oán trách mấy câu.

Đại phu đi rồi, một lời đồn đại nhất thời nổ tung trong Thị lang phủ, tứ tiểu thư bị ngốc, bị tam tiểu thư đá ngốc.

Sau đó Đinh Bằng cùng Vương thị, Đinh Tử đều đi tới Vân viện xem, nhìn thấy bộ dáng Đinh An cười ngốc, thần sắc kia thật giống như trĩ đồng (trẻ con) mấy tuổi, lập tức tin Đinh An thật sự bị Đinh Ninh Nhi đá ngốc! Trong lòng Đinh Bằng cùng Vương thị đại chấn, rốt cuộc Đinh An là thứ nữ trong phủ, tương lai nói không chừng có thể gả người tốt, hiện tại bị ngốc như vậy, giá trị lợi dụng hoàn toàn không thể không nói, còn muốn các nàng dưỡng một phế vật, trong lòng nhất thời có chút mất hứng.

Lại nói việc Bạch di nương làm đã cho bọn họ chán ghét, Đinh Bằng Vương thị đã nghĩ đến việc đem hai mẹ con Bạch di nương tống xuất, Bạch di nương cũng nhìn ra, lập tức quỳ xuống cầu thỉnh: “Lão gia lão phu nhân, lúc trước tiện thiếp đã làm sai chuyện, tiện thiếp biết sai rồi. Thế nhưng rốt cuộc An nhi là nữ nhi trong phủ a, nàng là chủ tử trong phủ, lão gia lão phu nếu muốn chúng ta tống xuất phủ, cũng cần chờ thân thể Tứ tiểu thư tốt hơn chút, trên người tứ tiểu thư còn bị thương, hiện tại đem nàng tống xuất đi, đây là muốn bức tử Tứ tiểu thư, lão gia lão phu nhân sao có thể nhẫn tâm như thế?”

Đinh Bằng, Vương thị nhíu mày, bất quá ngẫm lại cũng đúng! Rốt cuộc là vãn bối của bọn họ, hơn nữa Bạch di nương nói cũng đúng, bây giờ trên người Đinh An có thương tích, nếu là mạo muội đem nàng tống xuất đi tìm chết bên ngoài, tâm Bạch di nương nảy sinh ác độc đem việc các nàng bức tử thứ nữ trong phủ truyền đi, thanh danh sẽ bị huỷ. Dù sao dưỡng thương hảo, bọn họ đưa người ra cũng như nhau, cũng không thiếu mấy ngày.

Đinh Tử chỉ là yên tĩnh đứng ở bên giường nhìn Đinh An, mắt Đinh An hiếu kỳ nhìn nàng, mắt như nước suối, trong suốt thấy đáy. Nhìn qua nàng, lúc Đinh An chuyển hướng Bạch di nương, thần tình trong mắt biến thành tình ý, không che đi chút nào, cũng che không được. Đinh Tử ngây ngẩn cả người, trong lòng xẹt qua tia khác thường, có cái gì mê mang bồi hồi ở trong mắt làm cho nàng nhất thời bắt không ra điểm mù gì. Bất quá nàng có thể xác định Đinh An là thật sự bị ngốc, mắt một người không lừa được người khác, Đinh An diễn cho dù tốt, bằng nhãn lực Đinh Tử cũng sẽ không thể không phát hiện được bất cứ vấn đề gì. Nếu không Đinh An hành động thật tốt quá, suy nghĩ việc này, Đinh Tử rất rõ ràng Đinh An còn chưa có thực lực này, việc này nếu đổi thành Bạch di nương thật ra sẽ có thể.

Trong mắt Đinh Tử hiện lên ánh sáng lạnh yếu ớt, Đinh An ngươi xong! Cả đời không có cơ hội xoay người!

Lại quay đầu, lúc nhìn về phía Bạch di nương, trong mắt Đinh Tử hiện lên thần quang quỷ dị, Bạch di nương nàng còn muốn lưu lại một khoảng thời gian, ở trên người nàng ta còn có nhiều việc cần nàng tra rõ.

Đinh Bằng, Vương thị cùng Đinh Tử ly khai, Bạch di nương âm lãnh ngồi ở trên giường nửa ngày không nói lời nào, sau đó lại đuổi toàn bộ hạ nhân ly khai, trong lòng chưa từng có suy sụp như thế. Nàng nỗ lực mười mấy năm, thế nhưng cuối cùng rơi thành tiện thiếp, toàn bộ tiền bạc bị đoạt đi nhiều như vậy, An nhi biến thành đồ ngốc, nàng cố gắng trước đây làm sao có thể không bị cười nhạo.

Nàng phải làm sao? Nàng nên làm gì bây giờ?

Lần đầu tiên Bạch di nương phát hiện, nàng hoàn toàn không có chủ ý, trong lòng phát từng đợt hoảng sợ.

Lúc này một cái tay nhỏ bé mềm mại sờ hướng ngực Bạch di nương, sau đó Bạch di nương chỉ cảm thấy phía sau một trận mềm mại thiếp đến, trong lòng an tâm lại một ít càng thêm bi thương. Từ lúc An nhi bắt đầu không bình thường, hình như trong lòng cũng nghĩ việc này, cũng may nàng đem mọi người đuổi đi, nếu không đại sự xảy ra. (tới tới tới đây… free…hehe…cấm trẻ mới sinh nha…)

Bạch di nương hảo an ủi: “An nhi ngươi mệt mỏi, trước ngủ một hồi đi.” Đỡ Đinh An nằm xuống, ai biết trên người Đinh An rất trơn trượt, thế nhưng lập tức tránh thoát, theo bản năng bắt đầu cởi y phục Bạch di nương.

Trong lòng Bạch di nương chính là phiền chán, căn bản không muốn làm những chuyện này, lôi kéo Đinh An quát: “Dừng tay, đừng hồ nháo, nếu không ta sẽ sinh khí!”

Trước đây nữ nhi khôn khéo lanh lẹ, đến lúc này nhìn vẻ mặt Đinh An như thế, nàng hoàn toàn không tiếp thu được việc Đinh An biến thành đồ ngốc! Trong lòng khí hận, một chưởng vung tay, nhất thời Đinh An bị đánh ngã trên giường đụng phải đầu.

“A! Đau!” Đinh An ôm đầu, thống khổ rên rỉ, Bạch di nương cũng phát hiện mình ra tay rất nặng, vội vã bò lên giường tra xét, Đinh An ô ô ôm Bạch di nương khóc, “Di nương chán ghét An nhi, ô ô, di nương không thích An nhi, ô ô ô…”

“Làm sao có thể, di nương yêu nhất chính là An nhi.”

Đinh An khóc một chút cuối cùng cũng vì Bạch di nương an ủi lau lệ ngẩng đầu, chỉ bĩu môi, ôm thật chặt thắt lưng Bạch di nương, nhìn thấy ngựccao vút, há mồm liền cắn. Bạch di nương “Ti” đau kêu một tiếng kia, toàn thân lại run rẩy lên. Trong lòng hiện lên kinh ngạc, đầu óc An nhi ngốc nghếch, trên thân thể lại nhớ sao? Này, thế nhưng các nàng… (a a a… 2 mẹ con kinh thật..)

Đinh An ôm thân thể Bạch di nương bắt đầu ma xát, trong miệng lại lẩm bẩm: “Di nương, ta muốn… Ta muốn…”

Ánh mắt Đinh An rất bướng bỉnh, mà Bạch di nương trong lòng đến bây giờ vẫn rất hốt hoảng, bị Đinh An ôm nàng mới an tâm một chút, nhất thời nàng cũng không quản cái khác, liền ôm hôn Đinh An.

Chỉ chốc lát tiếng rên rỉ ái muội tinh mịn vang lên, ngoài phòng một chỗ bí mật, thân ảnh ai đó cứng đờ, sau đó lắc mình ly khai…

Tử Trúc viện.

Nội thất Đinh Tử, Đinh Tử ngồi trên ghế, nhìn Lỗ Dương quỳ trên đất báo cáo, cũng chưa nói ra một chữ. Hồi lâu sau, biểu tình trên mặt Đinh Tử rất quỷ dị: “Ngươi xác định không có nhìn lầm?”

“Hồi chủ tử, thuộc hạ thập phần khẳng định, các nàng… Các nàng sớm đã cẩu thả.” Trên mặt Lỗ Dương cũng rất quái dị, loại chuyện này hắn cũng văn sở vị văn, lúc trước nhìn thấy cả kinh, thiếu chút nữa bại lộ chính mình, hắn chỉ cảm thấy hai người kia vô cùng buồn nôn!

Đinh Tử vuốt cằm cười, thân phận đại công chúa kiếp trước, làm cho nàng nhìn thấy nghe thấy rất nhiều, trong hoàng cung nhiều phi tần cũng như vậy, có đôi khi cô đơn tịch mịch, hai người liền như thế một hồi cũng không phải là không có qua. Chỉ cần giấu thật tốt là được, các nàng cũng có thể rất tư nhuận, nếu bị người phát hiện, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Trong hậu cung có nhiều thái giám như vậy chính là sợ nữ nhân của hoàng đế cùng người có tư tình, cái này tần phi tự giải quyết, nhưng rốt cuộc là động người của hắn, nhưng so với tần phi cùng thị vệ tư thông càng làm hoàng đế tức giận! Như vậy chứng tỏ hắn đồng thời bị hai người phản bội!

Chỉ là Đinh Tử không ngờ Bạch di nương cùng Đinh An là loại quan hệ loạn luân này, đơn giản không phải hai chữ buồn nôn là có thể miêu tả, đồng thời trong lòng Đinh Tử lại hiện lên chút nghi hoặc. Nàng tổng cảm thấy trên người Bạch di nương này rất không thích hợp, mà chuyện không thích hợp tuyệt đối không phải là nàng cùng nữ nhi mình loạn luân, còn có chuyện gì nàng cần kiểm chứng đây?

Ví dụ như những năm gần đây Bạch di nương vì sao không ngừng dùng bạc trong phủ, mặc dù sau đó nàng lại hoàn trả không khiến cho người khác chú ý, nhưng số tiền kia nàng là chi ở nơi nào? Mỗi một lần cũng không thấp hơn một trăm lượng, tuyệt đối không bình thường!

“Phái người nhìn Bạch di nương cho ta, bất luận ai bên người nàng xuất phủ, mọi người tiếp xúc qua tra rõ rồi hồi báo cho ta, tuyệt đối không thể quên bất cứ chuyện gì!” Đinh Tử cau mày, trong lòng nàng vẫn có một việc, chính là thời gian năm đó Vân Tề Nhu mang thai Đinh Trí, theo lý thuyết nữ nhân sinh đứa nhỏ, đã sinh một lần thì rất thuận lợi, vì sao nàng khó sinh mà chết. Điều này không khỏi làm Đinh Tử hoài nghi.

Nếu sự thật chỉ là nàng đa tâm, tra rõ làm nàng yên tâm cũng được, nếu là có người cố ý, nàng tuyệt đối muốn các nàng trả giá đại giới gấp mười, gấp trăm lần!

Ban đêm, vài đạo hắc ảnh động đậy, chốc lát tụ tập ở một tiền viện. Mấy hắc y nhân liếc mắt nhìn, nhân vật thủ lĩnh đứng ở phía trước liếc mắt quét nhìn, tay huy động một chút: “Lục soát!” Hai tròng mắt nam tử lóe sắc lệ, mang theo một loại cảm giác quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.