Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 3: Bình tĩnh giết người



Thu hồi tinh thần, đối với hình ảnh trong gương đồng, Lâm Tịch Cận nhịn không được mà thở dài, trong gương đồng xuất hiện một gương mặt thập phần gầy yếu, sắc mặt vàng như nến nhìn qua làm cho cho người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Y thật sự là người nhà họ "Lâm", hộ quốc tướng quân phỉ mặc dù chauw nhiều người, nhưng cũng có không ít điều kiện , y lại sống thành như vậy, không phải là do y quá vô dụng sao ?

Lâm Tịch Cận tự chỉnh lý một chút, lại thay y phục mà Lâm Ngọc Hồng đưa tới, lúc này y mới đứng dậy ra đi đến đình uyển. Y không có tiểu tư bên người, chỉ duy nhất có một nha hoàn là Hồng Y, y cũng không định mang theo.

Có lẽ bởi vì tâm tình biến hóa mà một đường này y không hề trì hoãn chậm chạp, nhưng bởi vì thân thể y không tốt lắm nên mới đi một đoạn đường mà đã thở dốc.

Tới một lối rẽ, y nghe được âm thanh phái trước truyền tới một trận ồn ào, Lâm Tịch Cận dừng chân lại. Nếu y nhớ không lầm là từ con đường nhỏ bên kia sẽ gặp được một tiếc mục " ức hϊế͙p͙ kẻ yếu ".

" Kẻ yếu " kia chính là một người hầu hạ đẳng, kiếp trước Lâm Tịch Cận nhìn thấy tình cảnh hắn một thân đầy thương tích té trêи mặt đất, xung quanh là một vòng người không ngừng dùng chân đá hắn, dùng tay đánh hắn, nhìn qua thập phần đáng thương.

Lúc ấy, y không href do dự mà cứu người hầu đáng thương này, cũng tự đưa hắn về phòng , đi được nửa đường, không biết tại sao người kia lại quăng ngã y, cùng y té nhào trêи mặt đất, chật vật không thôi, một thân quần áo mới bởi vì vậy mà dính không ít bùn đất.

Đó là lí do mà y phải đổi xiêm y cũng là nguyên nhân mà y bị chế nhạo ở yến hội.

Hơn nữa chân y còn bị thương, trêи đầu gối cũng bị trầy một miếng da lớn, thập phần đau đớn, nên bởi vì tới yến hội muộn mà bị phạt quỳ. Thân thể y vốn gầy yếu nhất thời chịu không nổi mà té ngã, làm cho phụ thân Lâm Thương Hải thập phần phẫn nộ, trước mặt mọi người mà đuổi y về hậu viện, cấm túc một năm, cũng nói về sau không được xuất hiện trước mắt ông.

Nghĩ lạu chuyện cũ mà kinh, tuy chỉ là mộng cũ kiếp trước nhưng lại xuất hiện rõ ràng trước mắt, phản phất như mới phát sinh ngày hôm qua.

Thầm than một tiếng, tự giễu, Lâm Tịch Cận vẫn đi vào con đường nhỏ kia.

Thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn, quả nhiên lại thấy một màn quen thuộc này. Người hầu kia vẫn là một bộ dáng thê thảm, chật vật quỳ rạp trêи mặt đất, kỳ quái chính là những người vây quanh một vòng chừa ra một cái chỗ nhỏ cố tình để cho tứ thiếu gia vô dụng như y liếc mắt một cái có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

A, đến bây giờ còn có cái gì không rõ ?, Lâm Tịch Cận vì chính mình ngu xuẩn mà muốn vỗ taynkhen ngợi, mệt y lúc ấy vì một lần " dũng cảm " mà vui mừng.

Ánh mắt y chống lại ánh mắt tràn đầy xin giúp đỡ kia, đây là người phản bội y. ngươi tàn nhẫn, hung ác chính là người tàn nhẫn hung ác, sao có thể vid người khác mà đối tốt ?.

Lâm Tịch Cận thầm than một tiếng, đi qua ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn chằm chằm người hầu kia, giọng nói lạnh lẽo : " Thương thành như thế, nếu cứu chỉ sợ cũng không thể dùng nữa, hơn nữa một mình ngươi đắc tội nhiều người như vậy, nhất định đã làm chuyện gì thương thiên hại lí, một khi đã như vậy, liền ban cho ngươi cái chết, nói vậy ông trời có mắt sẽ giảm bớt tội nghiệt cho ngươi ".

Trong đám người liền truyền tới một trận kinh hô, Lâm Tịch Cận vờ như không nghe thấy, mắt nhìn người kia có chút mờ mịt, một bàn tay nhẹ nhngf xoantại cổ họng của hắn, tay còn lại bóp chặt miệng, mũi của hắn, hai tay cùng dùng sức.... chỉ nghe xương cốt " Rắc " một tiếng, người hầu vừa định giãy giụa liền đình chỉ động tác, ánh mắt dại ra, ngay cả hơi thở liền hoàn toàn không còn nữa.

Một tiểu nha hoàn hét lên, xoay người bỏ chạy, Lâm Tịch Cận mặt không chút thay đổi nhìn qua, chính là cái nhìn này làm cho bọn hạ nhân hoàn toàn ngây dại, không vì cái gì khác mà chính là do sự thay đổi của Lâm Tịch Cận.

Sống trong gia đình phú quý có ai mà không có ánh mắt nhìn người, người nào cũng phải có trong người một chút biện pháp bảo hộ tánh mạng, cho dù là vừa rồi có một tiểu nha hoàn thét chói tai, hoa dung thất sắc mà chạy trốn, ai có thể xác định là có phải nàng cố ý hay không ?

Tứ thiếu gia yếu đuối vô năng ngay cả hạ nhân cũng có thể khi dễ, nhưng lại có thể không chớp mắt mà giết người, có người nào không có mắt mà dám đi trêu chọc y?. Khinh thiện sợ ác, xưa nay vẫn vậy, đáng tiếc cho Lâm Tịch Cận đã chết một lần mới hiểu ra được đạo lý này.

Ở bên kia núi giả chợt có bóng người lướt qua, Lâm Tịch Cận cảm thấy giật mình, quả nhiên là có người giám thị y, vừa rồi chỉ là một màn kịch chờ y ngây ngốc sập bẫy.

Trong lòng bắt đầu tức giận, trêи mặt lại càng thêm lạnh lùng, y đem thi thể phía trước đá sang một bên, tiếp đó lấy ra một cái khăn tay, xoa xoa tay, tiếp tục thong dong bước về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.