Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 105: Ngoại truyện 17: Tình yêu như nhảy bungee (10)



Ba người lặng lẽ ngồi uống rượu, Hàn Vũ thật sự nhịn không được tò mò, lòng vòng hỏi, “Tang Ngôn…. Tôi gọi anh là Tang Ngôn không ngại chứ?”

Tang Ngôn lắc đầu, Hàn Vũ tiếp tục nói, “Kỳ Lân nhà bọn tôi lúc trước ở lầu mấy? Có khó trèo không?”

Tang Ngôn mím môi nghĩ nghĩ, “Cậu ấy ở lần bốn, lầu hai, lầu bảy…. Đều trèo qua rồi, không tính là khó!”

Tang Ngôn nghĩ, quả thật mấy tầng này Tề Lâm đều đã trèo qua, bởi vì cho tới tận khi Tề Lâm theo hắn triệu hồi về thủ đô, Tề Lâm cũng chưa từng ở phòng đơn, mỗi lần hai người muốn quá, luôn là Tề Lâm nửa đêm trèo tường xuống dưới lầu hắn rồi cùng hắn tới về phòng.

Hàn Vũ nghe xong, cười cười gật đầu, trong lòng thầm thở dài: nhìn không ra a nhìn không ra, Tang Ngôn này thật sự giống như Kỳ Lân nói, khó trách Tề Lâm lại đổ!

Ba người lại chuyển đề tài, hàn huyên tình trạng thích ứng cuộc sống và công tác sau khi Tề Lâm và Tang Ngôn được điều về thủ đô, đang tán gẫu hăng say, đám người chơi vô pháp vô thiên bên kia đột nhiên ồ lên một tiếng hô quát, khiến ba người bên này đồng loạt nhìn qua, vừa vặn thấy Tề Lâm từ trong đám người bước ra, đi thẳng tới chỗ Tang Ngôn.

Tang Ngôn thấy Tề Lâm cười lưu manh, từng bước nghiên trái ngã phải đi về phía hắn, mày hung hăng giật giật, đứng dậy tính mượn lý do đi vệ sinh trốn mất.

“Tang Ngôn!” Tề Lâm nhào qua, ngăn lại Tang Ngôn muốn chạy.

Tang Ngôn bất đắc dĩ đón lấy cậu, cúi đầu nhìn cậu, “Lại muốn giở trò quỷ gì?”

Tề Lâm cười ngây ngô, “Không nha, đám anh em đều không tin anh thật sự yêu em sâu dậm, đến, khốc ca, chúng ta miệng đối miệng cho bọn họ xem.”

Nói xong chu miệng giống như miệng heo muốn dán lên Tang Ngôn, bị Tang Ngôn cản lại, “Không phải chơi thua?”

Tề Lâm gãi đầu cười ngây ngô không nói lời nào, Tang Ngôn than nhẹ, ôm lấy đối phương, hé mắt nhìn lướt qua đám người xem kịch vui, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ, động tác lại lưu loát bắt lấy đầu Tề Lâm dán môi hôn.

“Hú hú —-” thoáng chốc một đám sói tru bật nóc phòng.

Hàn Vũ dựa vào một bên nhẹ nhàng cụng lon bia với Tả Duy Đường, mặt mày tươi cười.

Gần rạng sáng, mọi người mới lưu luyến không rời tản đi, lúc chia tay, Hàn Vũ biết Kỳ Lân và ông chồng nhà cậu đã trắng trợn tới ở chung rồi, còn lại trong đại viện đầy nhân sĩ cao tầng. (cấp trên, quan lớn)

Thấy Hàn Vũ líu lưỡi, Tề Lâm cười gian, nhìn nhìn nhẫn đôi trên tay Hàn Vũ và Tả Duy Đường, không thèm để ý cười nói, “Làm sao trắng trợn được như hai người, dùng danh nghĩa anh em, ngược lại để cấp trên bớt được một căn nhà thôi! Dù sao bọn họ phân cho tôi, tôi cũng không tới ở.”

Nói xong cười lớn treo trên người Tang Ngôn ra ngoài, Hàn Vũ trông theo cảm thấy buồn cười.

“Kỳ Lân vẫn là cái đức hạnh kia!” Hàn Vũ cảm thán, “Thật không biết Tang Ngôn nhìn trúng cậu ta chỗ nào.”

“Loại chuyện này ai mà nói được, có đôi khi là rất nhiều nguyên nhân chồng chéo, có đôi khi lại chẳng có lý do gì cả.” Tả Duy Đường thản nhiên nói.

Hàn Vũ xoa cằm tò mò, “Tang Ngôn nói với anh cái gì?”

Tả Duy Đường vươn tay chụp lên đầu Hàn Vũ, “Em hiếu kì cái này làm gì.”

Mặc dù nói vậy, nhưng y vẫn kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi cho Hàn Vũ nghe, “Mười năm trước hắn đã gặp Tề Lâm, cha hắn mườn năm trước bệnh nặng, tỉnh nhỏ không thể trị hết, chỉ có thể đưa tới nơi này, anh ba hắn đưa tới trước, nghe nói lúc đó là đêm khuya, bệnh viện nói giường ngủ túng thiếu, còn chẳng thèm liếc mắt đến người cha đã hôn mê, bảo anh ba hắn mau đưa tới bệnh viện khác.”

“Vừa vặn lúc đó một đánh thanh niên ẩu đả đánh nhau bị đưa vào, đại khái là bên trên thông quan hệ xuống, lập tức không còn vấn đề thiếu giường hay không, anh ba hắn lúc đó rất tức giận, thiếu chút nữa đánh nhau với bệnh viện, chính là Tề Lâm chống cánh tay gãy đi lên kéo ra, còn tặng giường cho cha hắn, để người ta nhanh khám bệnh.”

“Hôm sau hắn từ phía nam chạy tới, giường mới của Tề Lâm đã giải quyết, lúc đó cũng không chạm mặt, sau hình như lúc Tề Lâm xuất viện, hắn từ trên lầu nhìn thoáng qua xa xa!”

[“A Ngôn, chính là cậu ấy, là thanh niên đó. Cậu nhóc nhường giường cho cha.” Anh ba của Tang Ngôn chỉ Tề Lâm trên bãi cỏ dưới lầu.

Tang Ngôn xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới, vừa vặn nhìn thấy Tề Lâm mang theo hành lý cười cực kì đường hoàng rực rỡ.

Gia cảnh tốt, cha mẹ cưng chìu, bạn bè vây quanh, vô ưu vô lo, một đứa nhỏ lớn lên ở thủ đô điển hình, hắn nghĩ thầm.

Người như vậy, vĩnh viễn không có giao điểm với hắn, một tiếng cảm ơn ngược lại có vẻ quái dị. Hắn thầm nghĩ với khuôn mặt tươi cười bên dưới.

Đột nhiên khuôn mặt tươi cười xoay lại đây, đối với tất cả cửa sổ mở ra của bệnh viện mạnh mẽ vẩy tay, “Ông đây xuất viện rồi, chúc mọi người cũng sớm khỏe mạnh! Vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn!”

Tang Ngôn nhìn khuôn mặt tươi cười kia, lại quay đầu nhìn nhìn cha nằm trên giường, ông từ lúc sinh bệnh tới nay vẫn không có sắc thái vui vẻ gì lại vì một câu như thế mà treo lên một chút ý cười.]

“Vậy coi như nhất kiến chung tình rồi!” Hàn Vũ kết luận.

Tả Duy Đường nhàm chán liếc cậu, “Không tính, làm gì có ai nhất kiến chung tình không gặp lại nhau sẽ chung tình bốn năm năm?”

“Vậy thì là gì?” Hàn Vũ nghiêng đầu nhìn y.

“Em quản người ta.” Tả Duy Đường kéo cậu, quấn kín khăn quàng cổ cho cậu, sau đó dắt tay ra ngoài gọi xe về.

Hàn Vũ nắm tay Tả Duy Đường, từng bước theo sau đối phương, nở nụ cười, quả thật, tình cảm thường khó có thể đoán trước sự tồn tại của nó, bọn họ theo đuổi chẳng qua là dần dần sâu đậm và cùng một người đi đến cuối cùng.

(*gốc là 一往而深与从一而终: không hiểu nghĩa lắm)

Sáng hôm sau.

“Khốc ca, em dậy không nổi, hôm nay em không đi làm được không?” Tề Lâm ôm chăn lăn qua lăn lại, hoàn toàn không có tự giác đàn ông gần ba mươi tuổi làm nũng nhìn rất gớm.

Tang Ngôn ném đồng phục của đối phương lên giường, bấm đồng hồ, “Sáng nay em mua đồ ăn, cho em mười lắm phút, mười lăm phút sau tôi còn không thấy đồ ăn sáng trên bàn, em tự biết hậu quả!”

Tề Lâm lại lăn một vòng, sau đó đột nhiên trần truồng nhảy dựng lên, “Fuk! Tối qua anh thượng em sao không bấm đồng hồ đi?”

Tang Ngôn nhìn trên thân thể trần trụi của đối phương phủ kín màu sắc tình dục, ánh mắt tối xuống, giọng trầm khàn, “Còn mười bốn phút ba mươi bảy giây.”

Tề Lâm phiền chán cào tóc, vớt cái quần thể thao bên giường muốn mặc vào, bị Tang Ngôn cản lại, đưa quần trong cho cậu, sau đó bảo cậu mặc đồng phục.

“Trời ạ, thật vất vả triệu tập về làm văn chức, tại sao còn muốn em sống như đang hành quân vậy…..” Tề Lâm vừa oán giận, vừa trợn mắt với Tang Ngôn đang đứng khoanh tay bên giường nhìn cậu.

“Em còn mười hai phút năm mươi ba giây hoàn thành nhiệm vụ rửa mặt và xuống lầu mua bữa sáng.” Tang Ngôn thản nhiên nói, thuận tiện đi qua giúp cậu cài lại móc gài áo.

Cuối cùng còn dư lại mười phút hai mươi lăm giây, Tề Lâm đã chuẩn bị xong, từ phòng rửa mặt đi ra, nắm ví tiền chạy ra ngoài, lúc vượt qua Tang Ngôn, trở tay kéo cánh tay Tang Ngôn, đưa lên một nụ hôn lưỡi động tình, dùng hết hai mươi lăm giây thừa, cậu mang giày chạy xuống lầu.

Tang Ngôn dựa vào cửa, sờ sờ môi, nhếch miệng cười, xoay người chuẩn bị đồ mang đi làm.

Tề Lâm chạy chậm tới một tiệm bán đồ ăn sáng ngoài khu nhà bọn họ, dùng ba phút lẻ năm giây, “Ông chủ, nhanh, hai phần như cũ.”

“Được! Tôi đã tính hôm nay lại tới phiên tiểu ca cậu mà! Sớm chuẩn bị cho cậu rồi!” Ông chủ nhanh nhẹn đưa bữa sáng đã đóng gói xong cho Tề Lâm.

Tề Lâm cười nhét tiền qua, xoay người chạy về, “Tiền thừa ông chủ nhớ ghi sổ, mai anh cháu đến mua thì trả tiền cho hắn.”

Một đường chạy chậm, mười lăm giây chạy về nơi vệ binh gác cổng, cậu tâm tình tốt vẫy tay với vệ binh, chuẩn bị tiếp tục chạy đằng sau, một tiếng gọi cậu lại.

“Kỳ Lân!”

Tề Lâm ngẩn ra, dừng lại, một tay xách đồ ăn sáng, một tay còn duy trì tư thế chào hỏi vệ binh, có chút ngu đần.

Người tới hiển nhiên bị bộ dạng này của cậu chọc cười, phì một tiếng bật cười, cười vài tiếng xong, trên mặt lại đầy chua sót.

“Muốn gặp em thật không dễ.” Đối phương nói.

“Anh Nhạc.” Thật lâu sau, Tề Lâm mới nhớ ra chào đối pương một tiếng, thật là….. lâu lắm.

“Mua đồ ăn sáng?” Nhạc Song Bân nhìn bộ dạng mới lạ của đối phương, ánh mắt tối xuống, tầm mắt dời đến bữa sáng trên tay cậu, tìm đề tài.

Tề Lâm cũng theo tầm mắt hắn nhìn tới sữa đậu nành và bánh quẩy trên tay mình, cười cười, lại nụ cười thật lòng, “Ừm, mua đồ ăn sáng.”

“Đồ mua ngoài cầm về ăn không phải sẽ lạnh à? Anh với em đi tới cửa hàng ăn đi, gặp em không dễ, mời em ăn ngon!” Nhạc Song Bân muốn vươn tay vứt đồ ăn sáng trong tay đối phương, bị Tề Lâm nghiêng người tránh đi.

“Đừng đừng, anh nhà* tôi còn đang chờ tôi về cho ăn đấy! Tôi tự mình theo anh đi ăn ngon, ném hắn ở nhà đói bụng, trở về hắn không hủy tôi luôn ấy!” Tề Lâm cười từ chối.

(gốc là 我男人 = người đàn ông của tôi, hoặc cách gọi chồng)

Nhạc Song Bân nghe cậu anh nhà anh nhà gọi thuận miệng như thế, lập tức sửng sờ, trong mắt hiện lên rất nhiều thứ lộn xộn, cuối cùng lại là những lời ngày đó Hàn Vũ nói với mình trong tiệm ăn.

Hắn bi ai cười, mắt nhìn về phía Tề Lâm, hỏi, “Kỳ Lân, em nói với anh, nếu lúc trước anh không như thế, chúng ta….”

“Không thể!” Không đợi đối phương nói xong, Tề Lâm đã quả quyết phủ nhận.

“Anh còn chưa nói xong……” Nhạc Song Bân hơi giận.

“Không thể!” Tề Lâm cũng nhìn thẳng Nhạc Song Bân, người này cùng cậu trải qua hai mươi bốn năm cuộc đời, từ lúc cậu cái gì cũng không hiểu, đến cái gì cũng nửa hiểu nửa không, hai mươi bốn năm, đây là một đoạn năm tháng không liên quan gì đến kí ức tình yêu.

Người này đối với mình tốt thật sự! Tề Lâm biết, trong hơn hai mươi năm đó, người này từng đảm nhận vai diễn người anh còn tận trách hơn cả cha mẹ cậu, hắn biết mình thích chơi, hắn sẽ mang mình đi chơi tất cả những thứ hiếm lạ, nhưng chưa bao giờ để mình nhìn thấy thứ dơ bẩn.

Hắn biết mình thích dính vào rắc rối, nhưng vĩnh viễn chưa từng oán hận theo sau cậu thu dọn cục diện rối rắm, chưa bao giờ mách lẻo hoặc nghĩ cách trừng trị cậu.

Hắn xem mình thành một miếng ngọc, cất đi giấu đi, không cho mình học những thứ vặt vãnh, không nguyện mình chịu thương chịu khổ, không để cậu ủy khuất, cũng không để mình bị đám bạn xấu của hắn trêu chọc, những thứ đó, cậu đều nhớ kỹ.

Thời gian càng lâu, cậu ngược lại càng nhớ rõ, nhớ càng rõ, ngược lại càng cảm thấy khi đó bọn họ đều thật đáng thương.

“Anh Nhạc, anh nhớ nghỉ hè năm đó anh dẫn tôi đi nhảy bungee không?” Tề Lâm nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt, hắn đã hơn ba mươi, vài năm nữa là bốn mươi rồi, nghe nói năm nay trong nhà hắn đã sắp xếp cho hắn đối tượng kết hôn.

Không có gì bất ngờ xảy ra, cuối năm nay người đàn ông này sẽ biến thành người đàn ông có vợ.

Nhạc Song Bân sửng sốt, gật đầu.

“Lúc ấy, nhân viên phụ trách an toàn nói với chúng ta, trong nháy mắt chúng ta rơi xuống, người hiện lên trong đầu chính là người giấu ở trong tim chúng ta, lúc đó, khi anh nhảy xuống, có người hiện ra không?”

Nhạc Song Bân yên lặng nhìn Tề Lâm, “Có, là em.”

Tề Lâm cười cười chẳng sao cả, dời tầm mắt, “Tôi không có.”

“Cái đó không nhất định chính xác.” Nhạc Song Bân lập tức tiếp lời.

“Ừm, đúng, lúc đó tôi khôgn tin, cái trò kia cũng không phải sinh ly tử biệt, nhảy xuống dù sao vẫn sẽ được kéo lại, cho nên, tôi không tin. Nhưng về sau, tôi tin.” Tề Lâm quay sang, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

Nhạc Song Bân nhìn thấy Tề Lâm như vậy, bỗng nhiên phát hiện Tề Lâm này không phải Kỳ Lân trong lòng hắn, người này đã trưởng thành thành người đàn ông mà hắn không biết!

Thiếu niên đường hoàng ngây thơ trong lòng hắn đã đột ngột không thấy nữa, thiếu niên mờ mịt, nguyện nghe hắn sắp xếp, có khó khăn đều sẽ tìm đến hắn đã biến thành một người đàn ông có góc có cạnh!

Cái người tên Tề Lâm cho dù là trong một đêm bình an từ chối hắn đều sẽ mang theo áy náy cực kì giống như đứa nhỏ phạm sai lầm kia, cúi đầu nói với mình “Anh Nhạc, để tôi một mình suy nghĩ kia” đã không còn.

Biến thành người đàn ông tên Tề Lâm không biết bị ai đắp nặn thành, cương nghị mà cứng cỏi này.

“Người đó không phải anh…. Đúng không?” Nhạc Song Bân chua sót tiếp lời.

“Ừm, là người đàn ông của tôi!” Tề Lâm gật đầu, bỗng nhiên liếc mắt thấy bóng dáng đứng trong đại viện, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng trực phía sau vệ binh.

Fuk! Quá giờ! Khó trách ông nhà cậu đều đi ra!

“Anh Nhạc, tôi không nói với anh nữa, anh nhà tôi chờ sốt ruột rồi, bọn toi còn phải vội đi làm nữa!” Tề Lâm tùy ý phẩy móng vuốt, xách đồ ăn chạy vào trong, chạy tới trước mặt Tang Ngôn đứng đen mặt, hí hửng đứng lại.

“Thân ái, em mua bữa sáng rồi nè, chúng ta về anh nhanh đi làm thôi!”

Tang Ngôn nhìn lướt qua ý cười lấy lòng trên mặt Tề Lâm, lại liếc ra ngoài một cái, vừa vặn chống lại ánh mắt đối phương nhìn qua, hắn dừng lại một chút, buông cánh tay đang khoanh lại, vô cùng thân thiết ôm Tề Lâm qua, không nói một câu đi vào trong.

Hành động này khiến Tề Lâm như trúng tà, vừa mừng vừa sợ — Đù! Sao hôm nay dễ qua cửa vậy?! Cậu về muộn tròn một phút đó!

Đợi bóng người bên trong đã đi xa, Nhạc Song Bân mới dời mắt, hắn tự giễu cười một tiếng, trong ánh mắt đề phòng của vệ binh xoay người rời đi.

Mà về đến nhà, Tề Lâm ngồi trên ghế chờ đối phương dọn bữa sáng ăn xong đi làm, nhưng không đợi được phần của mình.

“Của em đâu?” Tề Lâm hỏi Tang Ngôn đang ngồi ăn.

Tang Ngôn nhấc mí mắt nhìn cậu, “Tôi tưởng em ăn rồi!”

“Em ăn lúc nào? Anh không thấy em mua phần hai người à?” Tề Lâm không hiểu gì cả.

Tang Ngôn gõ đồng hồ, Tề Lâm lập tức biết tên này đang tính sổ, châm chọc mình bởi vì ăn sáng rồi mới tốn nhìn thời gian vậy.

Tề Lâm nổi giận, tên này sao nhỏ mọn vậy, chậm có một phút!

“Người đàn ông kia là ai?” Tang Ngôn nhàng nhạt ném một câu lại, Tề Lâm lửa giận ngập trời lập tức bị mưa to chột dạ dập tắt.

“Cái, cái gì đàn ông?”

“Em khẩn trương!” Tang Ngôn bưng sữa đậu nành uống một ngụm.

“Cái gì khẩn trương với không khẩn trương, chỉ là một người bạn thân em chơi từ nhỏ đến lớn.” Tề Lâm ưỡn ngực nhỏ kêu la.

“Trong mấy người tụ tập hôm qua không có hắn.” Ngụ ý nếu người nọ là bạn từ nhỏ của em sao tối qua không thấy hắn tới chơi.

“Em, em…..” Tề Lâm nghẹn lời, xem đối phương ngồi đối diện chậm rãi xé bánh quẩy, đột nhiên linh quang chợt lóe trong đầu, từ lúc nào hắn lại quan tâm mình kết bạn với ai đến thế? Cho dù là hồi ở quân doanh giỡn với Đinh Toàn như giặc, hắn cũng chưa từng biến sắc mặt!

“Anh ghen?!” Tề Lâm kêu lên như thể phát hiện đại lục mới.

Động tác xé bánh quẩy của Tang Ngôn dừng lại, thả bánh vào trong chén, đẩy tới trước mặt Tề Lâm, lại rót sữa đậu nành cho cậu.

“Biết là tốt rồi, tôi ghét người đàn ông đó, cách xa hắn một chút.” Tang Ngôn tán dương nhìn Tề Lâm cuối cùng cũng đã nhận ra.

Tề Lâm nhìn bữa sáng phong phú đặt trước mặt mình, nội tâm gào thét — vào lúc này không phải hắn nên liều chết phủ nhận, sau đó bị mình dồn tới đường cùng, cuối cùng khiến đối phương không cam lòng ý thức được không nhất thiết phải ghen, sau đó nhận sai với cậu, để mặc cậu chiếm thượng phong thể hiện uy phong à?

“Nhanh ăn, muộn rồi!” Tang Ngôn gõ bàn, nhắc nhở Tề Lâm, bản thân thì uống hết phần sữa đậu nành còn lại.

Tề Lâm trầm mặc một lát, cầm bánh quẩy đã xé nhỏ nhét vào miệng, nghiến răng cắn nuốt!

Trên đường đi làm, Tề Lâm chống cằm, nghiêng mặt nhìn Tang Ngôn đeo kính râm lái xe, nhớ tới trên bàn ăn sáng mình lại một lần chiến bại, trong đầu thuận tiện hiện lên một ít biểu cảm khác thường khi hắn thừa nhận ghen, nhịn không được mở miệng:

“Thân ái, anh chơi nhảy bungee chưa?”

“Chưa.” Tang Ngôn nhìn thẳng tình hình giao thông phía trước.

“Em chơi rồi.” Tề Lâm chống cằm, cũng dời mắt về, “Kích thích, khảo nghiệm năng lực thừa nhận của trái tim, rất có cảm giác. Cho nên rất nhiều người thích chơi.”

“Ừm.” Tang Ngôn đáp lại như có như không.

“Anh có biết tại sao những người đó lại dám chơi không?” Không đợi Tang Ngôn lên tiếng, Tề Lâm lại nói tiếp, “Bởi vì họ biết phía sau có dưng thừng kéo lại, mặc kệ bọn họ rơi xuống thấp cỡ nào, vĩnh viễn cũng không tới được điểm thấp nhất, vĩnh viễn sẽ không ngã thành bánh thịt.”

Nói xong, Tề Lâm trầm mặc một lát, đột nhiên nhỏ giọng nói, “Anh chính là dây thừng phía sau em.”

Tang Ngôn rốt cuộc quay sang nhìn cậu một cái, rút ra một tay búng trán cậu, lộ ra ý cười.

Xe vẫn tiến về phía trước, giống như thời gian tất cả những người và vật khác.

[Toàn văn hoàn]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.