Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 52: Xuân sơn hận



Thẩm Thanh Thu nói: “Ta từng cứu ngươi một lần, ngươi đã cứu ta một lần, hòa nhau rồi.”

“Từng cứu ngươi một lần” mà hắn nói, là chỉ khi đó ngăn Công Nghi Tiêu, không để y giết xà nam. Trúc Chi Lang lại lắc đầu, nói: “Không chỉ như thế. Nếu không phải nhờ Thẩm tiên sư, tại hạ chỉ sợ thêm vài năm nữa cũng không thể tới gần Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi. Sao có thể nói là hòa được?”

Thẩm Thanh Thu vừa nghe, chính hợp ý hắn, nói: “Vậy được, thương lượng một chút, ngươi không thể trực tiếp rút hết hai đạo trò vui này ra khỏi máu ta sao? Nhất định phải ở lại bên trong sao?”

Đây giống như là trong cơ thể ngươi mọc một ký sinh trùng, biện pháp trị liệu con trùng này cư nhiên là bỏ vào một con ký sinh trùng khác đến chống lại nó. Nghĩ như thế nào tình huống đều càng tệ hơn!

Trúc Chi Lang nói: “Đó cũng là lần đầu tại hạ vận dụng thiên ma máu, trước đây còn chưa bao giờ nghe nói qua phương pháp có thể giải trừ.”

Được rồi, máu nhập thể, hòa tan vô tung, nếu bắt nó tách ra, đích xác cũng… không thực tế cho lắm.

Trúc Chi Lang nói: “Tuy rằng không thể giải, nhưng chỉ cần máu của tại hạ ở trong cơ thể Thẩm tiên sư, thiên ma máu của vị kia sẽ không thể có tác dụng. Sau khi đi ma giới, không thể gửi đến tín hiệu truy tìm, cũng tuyệt đối không thể tra tấn ngươi.”

Ngưng.

Thẩm Thanh Thu nói: “Đợi đã. Ta khi nào thì nói qua, ta muốn đi ma giới?”

Trúc Chi Lang nói: “Rất nhanh sẽ đi.”

Thẩm Thanh Thu quan sát thần sắc y, nói: “‘Báo đáp’ mà ngươi nói, không phải là mang ta đi ma giới đấy chứ?”

Đùa hắn chắc?? Đi ma giới làm gì? Vật tư thiếu thốn, văn hóa phong tục không giống  nhau, còn có thể không hợp khí hậu.

Hơn nữa hiện nay có chuyện cần lo lắng hơn. Trước đó hắn bị hành vi thân thiết quyến luyến thi thể của Lạc Băng Hà dọa đến não nóng lên, để Liễu Thanh Ca đem thân thể ban đầu của mình đi, liệu Lạc Băng Hà có khi nào dưới cơn nóng giận, tận diệt Thương Khung Sơn không a?!

Hắn phải về trước để thông báo cho chư vị đồng môn. Thẩm Thanh Thu lập tức xốc lên chăn, tính trốn chạy, ai ngờ, vừa mới cử động, liền cảm giác một vật lạnh lẽo mềm mại vừa trơn vừa nhớp theo chân bò lên.

Một con rắn màu xanh ngọc từ trong chăn chầm chậm nhô đầu ra, đang hướng Thẩm Thanh Thu xì xì phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.

Nhìn đường nét của con rắn này, giống như rắn lục nhân giới, mí trên cực lớn, đồng tử cực nhỏ, đối lập với nhau, nhìn thấy ghê người. Thẩm Thanh Thu lại không sợ sinh vật nhuyễn thể loại này, lạnh mắt nhìn, trong tay lặng lẽ ngưng lực, đang muốn đánh bất ngờ, nhắm vào bảy tấc của nó, bích xà đột nhiên cong ngửa thân hình ra sau, miệng đỏ phình to.

Rõ ràng là một con rắn mà thôi, miệng cư nhiên phát ra tiếng thét như cổ họng người chói tai đến cực điểm, đồng thời cứ như hoa nở bốn phía đầu rắn nhô ra vô số gai nhọn chằng chịt màu xanh biếc, đầu gai hơi đỏ, thân rắn cứ như được bơm khí bành trướng vài lần.

Mới vừa rồi còn có thể tính là xà cảnh nhỏ xinh đáng yêu, hiện tại mẹ nó là một quái vật, giống ma giới quả nhiên hung tàn. Thẩm Thanh Thu lập tức đánh mất ý niệm trực tiếp lấy tay tiếp xúc.

Trúc Chi Lang rót đầy một ly trà, đặt trên mặt bàn, chân thành nói: “Thẩm tiên sư sao chưa nghe ta nói hết đã muốn đi? Tại hạ là thật tâm muốn báo đáp ân không giết và tương trợ ở rừng Bạch Lộ.”

Thẩm Thanh Thu giật giật môi: “Muốn ta đi ma giới, không đi thì đặt thứ này lên giường của ta, xem như ‘Báo đáp’?”

Trúc Chi Lang cười cười, nói: “Không chỉ là trên giường.”

Lại có một con rắn nhỏ vằn từ trong quần áo Thẩm Thanh Thu trôi ra.

Con này vẫn nằm trong quần áo hắn, được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, làm tổ đến mức cực kỳ thoải mái, vừa rồi cũng vẫn không nhúc nhích, Thẩm Thanh Thu cư nhiên vẫn không cảm thấy được sự tồn tại của nó. Trong âm thanh “xì xì” không ngừng, dưới giường như nước chảy bò ra vô số con rắn xanh vằn không đồng nhất, phủ kín mặt đất trong phòng.

Thẩm Thanh Thu trầm mặc một lúc lâu sau, nói: “Xà tộc?”

Trúc Chi Lang tự nhiên nói: “Gia phụ đúng là xà tộc Nam Cương.”

Trách không được y có cái tên như vậy.

Ma tộc vô cùng coi trọng phương diện giai cấp cùng huyết thống, Ma tộc bình dân hoặc huyết thống hèn mọn không cho phép sau tên xưng “Quân”. Thẩm Thanh Thu cân nhắc, chữ này là một hậu tố đại biểu địa vị và giai cấp, tựa như tục danh đế vương không thể xâm phạm.

Sở dĩ lúc Lạc Băng Hà thượng vị có chỗ không thuận lợi, là bởi vì chư vị Ma quân rất có chút chê bai với phần máu con người pha trong y. Về phần nhân vật tên kiểu “×× Lang”, ở phó bản ma giới giai đoạn trước bị Lạc Băng Hà đánh chết không ít. Cho nên Thẩm Thanh Thu kết luận, mặt sau mang chữ này, không nói đều là xóm nghèo, ít nhất xuất thân sẽ không thật tốt.

Trúc Chi Lang không thể nghi ngờ thuộc hệ máu thiên ma, lại không được xưng quân, vấn đề khẳng định trên người có máu pha.

Xà tộc tập trung sinh sống ở Nam Cương ma giới, nghiêm khắc mà nói, vẫn tính là Ma tộc, nhưng bộ tộc này bản thể là hình thái cự xà, sinh ra đã là như vậy, theo tuổi tăng trưởng và tăng cao tu vi, một phần cực nhỏ sẽ chầm chậm hóa thành hình người, vảy biến mất. Nhưng đa phần là cả đời bảo trì hình dạng rắn.

Thẩm Thanh Thu nói: “Lệnh đường là?”

Trúc Chi Lang nói: “Gia mẫu muội muội của Thiên Lang Quân.”

Muội muội của Thiên Lang Quân tốt xấu coi như là nhân vật giống như công chúa ma giới, nghĩ quẩn nhiều thế nào, theo ai không tốt, nhất định phải cùng một con rắn sinh con, rất má nó khẩu vị nặng!!!

Thẩm Thanh Thu chịu đựng hai con rắn chầm chậm cọ xát bụng và đùi hắn, nói: “Nói như vậy, ngươi xem như biểu ca của Lạc Băng Hà? … Ta nói, ngươi không thể để cho chúng nó đừng… bò vào trong quần áo ta được sao?”

Trúc Chi Lang nói: “Nếu chỉ luận bối phận, đích thực là có thể nói như vậy. Chúng nó tựa hồ thập phần yêu thích Thẩm tiên sư, tại hạ cũng hết cách.”

Ma nó mới tin ngươi hết cách!

Thẩm Thanh Thu nhịn, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở Huyễn Hoa Cung?”

Trúc Chi Lang rất có kiên nhẫn, nói: “Vốn là đi xử lý chính sự, lại không ngờ nhìn thấy Thẩm tiên sư.”

Thẩm Thanh Thu trong lòng vừa động: “Chính sự? Chính sự mà ngươi nói, có phải liên quan đến Lạc Băng Hà?”

Liên thủ xưng bá? Ma tộc phản bội? Hay là # khóc thương rơi lệ, người một nhà thất lạc nhiều năm đã đoàn tụ ôm đầu khóc thương #?

Lần này, Trúc Chi Lang lại cười mà không đáp.

Thẩm Thanh Thu nói: “Chỉ sợ không phải chính sự kiểu nhận người thân cảm động lòng người như vậy đi.”

Trúc Chi Lang ung dung nói: “Tại hạ chỉ là nghe theo chỉ lệnh quân thượng.”

Thẩm Thanh Thu hỏi: “Khối thân thể này của ngươi, là Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi đắp nặn thành?”

Là chính y dùng còn dễ nói. Nếu Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi không phải y dùng cho bản thân, vậy thì có thể là lấy cho Thiên Lang Quân tạo thân thể. Thiên Lang Quân bị núi đè chặt, một hơi chống đỡ nhiều năm như vậy, thể xác ban đầu chỉ sợ sớm tổn hại, một khi kim thiền thoát xác, còn thật không biết sẽ làm ra sóng gió gì nữa.

Ngẫm lại hiệu ứng bươm bướm thật là lợi hại, hình như hắn đã thả xổng một thứ rất khó lường a!

Không nghe thấy lời đáp, Thẩm Thanh Thu tiếp tục hỏi: “Muốn ta đi ma giới, cũng là chỉ lệnh của quân thượng nhà ngươi?”

Chỉ cần đề cập đến vấn đề của Thiên Lang Quân, Trúc Chi Lang liền ngậm miệng không đáp, chỉ là lễ phép mỉm cười, người ta thập phần nén giận, y còn nho nhã lễ độ. Thẩm Thanh Thu liền không hỏi tiếp nữa. Trúc Chi Lang thấy hắn mất hứng, mới mở miệng nói: “Thỉnh Thẩm tiên sư nghỉ ngơi tử tế, nếu có yêu cầu gì đề ra, tại hạ nhất định làm cho ngài. Chậm nhất là ngày mai, liền xuất phát đi biên cảnh.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi có tiền không?”

Trúc Chi Lang nói: “Có.”

Thẩm Thanh Thu: “Ta có thể dùng không?”

Trúc Chi Lang: “Mời tự nhiên.”

Thẩm Thanh Thu: “Ta muốn nữ nhân.”

Trúc Chi Lang ngây ngẩn cả người.

Thẩm Thanh Thu lặp lại nói: “Không phải ngươi nói nếu có yêu cầu cứ nói, mời tự nhiên sao? Ta muốn nữ nhân.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu tới nơi như hoa lâu.

Dĩ vãng thân là phong chủ Thanh Tĩnh Phong, tự giữ thân phận, cho dù tò mò khó chịu muôn vàn, cũng kiên trì không vào chốn ăn chơi. Hiện tại ngược lại có cơ hội.

Trúc Chi Lang ngồi bên cạnh bàn, bất động như thái sơn. Thẩm Thanh Thu bên cạnh sắc màu rực rỡ, hương phấn xông vào mũi.

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi đó là ánh mắt gì?”

Trúc Chi Lang dời ánh mắt, nói: “Chỉ là… cảm thấy hơi kinh ngạc. Thẩm tiên sư cư nhiên cũng có hứng thú với nơi yên hoa này.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi đợi lát nữa liền biết, ta có hứng thú với cái gì.”

Đang nói thì một ca cơ mới nhẹ nhàng đi lên, ôm tỳ bà, ngồi ở đài hoa, bắt đầu ê ê a a hát lên.

Thẩm Thanh Thu vốn lưu tâm chuyện khác, không lòng dạ nào nghe khúc, nhưng nghe xong hai câu, đột nhiên cảm thấy nghe được hai thứ vô cùng lợi hại, kêu dừng nói: “Cô nương, cô đang hát là cái gì?”

Nữ tử kia dịu dàng nói: “Thiếp xướng chính là bài《 Xuân Sơn Hận 》đang lưu hành gần đây.”

Thẩm Thanh Thu hắc tuyến nói: “Không đúng, hình như vừa rồi ta nghe thấy cô hát hai cái tên? Có thể lặp lại một chút không?”

Nàng tỳ bà nâng tay áo che miệng mà cười, nói: “Có cái gì không đúng sao? Chẳng lẽ tiên sinh chưa từng nghe qua? Nhân vật chính của 《 Xuân Sơn Hận 》, vốn chính là Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà nha.”







Đậu má từ lúc qué nào đã bị người ta biên soạn thành bài đàn lưu hành rồi?!

Trúc Chi Lang nguyên bản cự tuyệt tất cả phục vụ, im lặng mà ngồi ở một bên, đáng tiếc bả vai hơi hơi co giật đã bại lộ y.

Thẩm Thanh Thu nói: “Ờ… Ta có thể hỏi một chút, này… gì gì Sơn Hận, nó kể về câu chuyện gì à?”

Vài cô gái bên cạnh ríu rít nói: “Cái này mà tiên sinh cũng không biết sao? Xuân Sơn Hận này, kể chính là những chuyện triền miên sầu thảm, cấm đoán không thể nói ra giữa Thẩm Thanh Thu và ái đồ Lạc Băng Hà...”

Thẩm Thanh Thu trong trạng thái hóa đá kiên trì nghe được từ đầu đến cuối.

Chỉnh lý một chút, nói ngắn lại, chính là một đôi thầy trò không biết xấu hổ không có tiết tháo, cả ngày ở một ngọn núi không biết tên không làm việc đàng hoàng mà chịch chịch chịch, xuống núi đánh quái cũng chịch chịch chịch, sinh ra hiểu lầm có thể dùng chịch chịch chịch để giải quyết, trước khi chết còn muốn làm một phát chịch chịch chịch, sau khi chết tiếp tục chịch chịch chịch... Chuyện là thế.”

Nàng tỳ bà thở dài thật sâu, đầu ngón tay xoay trên dây đàn, nói: “Khi còn sống khó hiểu tình ý trong lòng đối phương, sau khi chết ngủ cùng cái xác, thâm tình như thế, đương thời có một không hai.”

Chúng nữ cũng thổn thức không ngừng, thậm chí, đã cảm động rơi lệ.

Thẩm Thanh Thu vùi đầu thật sâu vào lòng bàn tay.

Cái đệch, đây má nó không phải nhạc sex sao?

Đàn từ ai viết đây?!

Xuân Sơn là cái gì sơn?!

Thanh Tĩnh Phong sao?!

Thương Khung Sơn sao?!

Thương Khung Sơn phái lúc nào cũng có thể diệt cả nhà ngươi được không?!

Đến tột cùng là tại sao, giống như khắp thiên hạ, không chỉ chuyện tám lưu truyền rộng đến nơi biên cảnh, ngay cả dâm từ sắc khúc cũng phải lấy họ làm văn, giống như hắn bị bắt gian đang lăn trên giường với Lạc Băng Hà trước mặt tất cả mọi người vậy!

Trúc Chi Lang cười khúc khích cười thành tiếng, xoay người lại, nói: “Thẩm tiên sư... chình là có hứng thú với... bài đàn này sao?”

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nhìn y. Trúc Chi Lang bận chính sắc mặt, nhưng vẫn hết sức vất vả, sửa lời nói: “Sắc trời đã sáng, Thẩm tiên sư, nên lên đường thôi.”

Thẩm Thanh Thu đỡ trán nói: “... Đi thôi đi thôi.”

Trúc Chi Lang tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà, khi y đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thân hình bị kiềm hãm, ngồi cứng ở trên ghế.

Thẩm Thanh Thu lén nhìn nhan sắc y, cười cười, hỏi: “Sao? Rốt cuộc cảm giác được thân thể không khoẻ rồi à?”

Hắn đứng dậy, vung vẩy quần áo, thanh xà vẫn chơi xấu trong ngực hắn lộp bộp rớt đầy đất, ngã nhào lộ ra cái bụng vàng vàng.

Nữ tử trong sảnh thét lên một mảnh, nàng tỳ bà trực tiếp hất tỳ bà ra ngoài.

Trúc Chi Lang đỡ trán, chống bàn đứng dậy, lảo đà lảo đảo, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, giơ lên tay phải, túm lấy một con rắn nhỏ từ trong tay áo chui ra, nhưng vẫn luôn bám trên ngón tay y, không có lực công kích.

Trúc Chi Lang lắc lắc đầu, yếu giọng nói: “... Hùng hoàng.”

Cả tòa hoa lâu, chút bất tri bất giác, sớm tẩm bên trong mùi của rượu hùng hoàng.

Thẩm Thanh Thu gật đầu nói: “Rượu hùng hoàng, thuận tiện nhắc tới, đều là dùng tiền của ngươi mua.”

Gậy ông đập lưng ông. Tìm nữ nhân là giả, tìm giúp đỡ là thật.

Giúp đỡ không nhất định nhất định phải biết phi thiên độn thổ, cô nương trong lâu nhận tiền, lặng lẽ mua hết rượu hùng hoàng của toàn bộ trấn, chưng xung quanh, chưng đối diện, chưng cả buổi tối, tuyệt đối không thể không xông mùi ngất xà tộc.

Trúc Chi Lang không phải không phòng, chỉ là phòng chính là Thẩm Thanh Thu liên hệ với tu sĩ khác, lại không phòng cô nương hoa lâu, chung quy là sơ suất.

Trúc Chi Lang nhấc đầu lên, tròng trắng mắt đã biến thành màu vàng, dùng mắt thường có thể thấy được đồng tử hẹp vào dài dọc ra, bộ mặt cũng bắt đầu biến hình.

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng mở cửa, nói với một đám hoa nương run rẩy chật một bên: “Có đi hay không?”

Các cô nương lập tức nối đuôi nhau chạy ra ngoài, nàng tỳ bà chạy ở cuối cùng, Thẩm Thanh Thu treo một túi bạc vào hông nàng, coi như đền tỳ bà của nàng, thu tay đóng cửa, quay đầu lại, nơi Trúc Chi Lang đứng ban đầu, đã xuất hiện một cự xà màu bích ba người ôm mời hết.

Cự xà này đầu cực lớn, hình tam giác, mắt màu vàng chuông đồng, đồng tử là một đường rất nhỏ. Tựa hồ sắp hôn mê, cái cổ nhỏ không chống đỡ được sức nặng của đầu rắn, thỉnh thoảng sa xuống.

Rượu hùng hoàng hiệu quả bất ngờ, cư nhiên khiến Trúc Chi Lang hiện nguyên hình, cái này Thẩm Thanh Thu có chút đau đầu.

Hắn cầm lấy một cái quạt người ta đánh rơi, mở ra phe phẩy. Cự xà bò về phía hắn, vòng quanh hai vòng, tựa hồ muốn cuốn lấy hắn, Thẩm Thanh Thu dễ dàng liền nhảy ra.

Thân rắn quay cuồng rối rắm, như uống say phá lâu mà ra, ngã sấp xuống giữa ngã tư đường, khiến người đi đường sợ tới mức thét chói tai chạy trốn khắp nơi. Thẩm Thanh Thu cũng nhảy xuống lầu theo, hét: “Đi ra cũng vô dụng, toàn bộ trấn đều là mùi vị rượu hùng hoàng!”

Trong miệng cự xà phát ra tiếng rít, ở trên đường lắc đầu quẫy đuôi, Thẩm Thanh Thu quyết ý dẫn nó ra khỏi chỗ dòng người đông đúc, phi thân nhảy lên đầu rắn, chỉ cần phương hướng không đúng, hoặc là phải đụng vào người đi đường hoặc là dân cư, Thẩm Thanh Thu sẽ dùng cây quạt đập vào đầu nó, vảy rắn giống như áo giáp, bò sát trên mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm, Thẩm Thanh Thu thường phải quán chú lượng lớn linh lực trên quạt, mới có thể khiến y thay đổi phương hương. Liền như vậy miễn cưỡng cưỡi nó lăn ra khỏi trấn.

Cô nương trong lâu thu tiền, làm việc tận tâm tận lực, cũng không biết chưng bao nhiêu rượu hùng hoàng, mùi ấy được gió đưa đi, xa xa phiêu tán.

Khó khăn đi vào một chân núi, mùi vị kia còn từ trên sườn núi truyền xuống cuồn cuộn không ngừng, cự xà bị khí này hun đến khó chịu, lại bị Thẩm Thanh Thu cù cù đập đập cưỡi một đường, tình trạng kiệt sức, rốt cuộc bò bất động.

Thẩm Thanh Thu thấy đã rời xa thành trấn, lúc này mới nhảy tới. Cự xà hữu khí vô lực, cúi đầu, cuộn thành tòa núi mười tám vòng.

Thẩm Thanh Thu nói: “Tuy rằng ta rất có hứng thú với việc lấp hố, có điều không có hứng thú với di dân ma giới, hơn nữa trước mắt có chuyện gấp hơn. Ngươi đã không thể giải thiên ma máu, báo ân thôi không cần đâu. Hỉ Chi Lang, tạm biệt!”

(Hỉ chi lang: chàng trai vui vẻ)

Hắn sợ mùi rượu qua, Trúc Chi Lang biến trở về nguyên hình lại thả ra một đống rắn cuốn lấy hắn, chạy trốn như bay. Trong một tòa thành quy mô gặp được đầu tiên, tìm một cửa hàng thập phần đáng tin, thuê một thanh phi kiếm.

Đúng vậy, không nhìn lầm, đích thực là thuê, tựa như xe taxi, kiếm tiên là có thể thuê được! Hơn nữa giá cả vô cùng công bằng được lời!

Nói tóm lại, vẫn là dùng tiền của Trúc Chi Lang, Thẩm Thanh Thu hai tay tạo thành chữ thập cảm tạ vị nhân huynh này một phen, ngự kiếm hướng Thương Khung Sơn phái chạy như bay mà đi.

Quang cảnh chưa qua nửa ngày, một tòa núi tiên mười hai đỉnh cao thấp chằng chịt, kéo dài nhấp nhô xanh rờn xuất hiện ở trong biển mây mù.

Đã lâu rồi. Thương Khung Sơn.

Thẩm Thanh Thu yên lặng gạch bỏ hai chữ Xuân Sơn vừa hiện ra trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.