Tề tựu ở đây đều là người tu chân ngũ giác nhanh nhạy, bất luận là phụ cận hay không, lúc này toàn bộ chuyển hướng về phía Thẩm Thanh Thu. Mấy trăm đôi mắt, đủ loại ánh nhìn từ bốn phương tám hướng bao vây hắn.
Chiết phiến mở ra, Thẩm Thanh Thu yên lặng che nửa khuôn mặt, rụt rè nhắm hờ mắt.
Lạc Băng Hà lững thững đi tới, gió sông quét qua, vạt áo hắc y tung bay, bội kiếm bên hông đúng là Chính Dương. Phía sau y, Mạc Bắc Quân ngửa cổ ở bên trái, Sa Hoa Linh yêu mị ở bên phải, các đệ tử Huyễn Hoa Cung đã lâu không gặp theo sát sau đó, đi cuối là một tiểu đội Ma tộc bộ binh giáp đen.
Thượng Thanh Hoa lẫn ở bên trong, vội trước vội sau, lượn tới lượn lui, trơn trượt giống con cá chạch, phong cách rất chi vi diệu. Hai người vừa đối mặt, ánh mắt song song thả ra móc câu, móc lại vào với nhau, ngàn đao đánh tới vạn kiếm đâm đi, rất náo nhiệt.
Lạc Băng Hà đường hoàng ngang tới, đứng thành bên thứ ba của thế chân vạc, trên mặt mọi người đủ loại kích thích, có thể lưu lại thành bộ sưu tập biểu cảm. Nhất là Thương Khung Sơn phái, có đoạn thời gian cùng Huyễn Hoa Cung vừa thấy mặt liền đánh, hiện tại cũng hết sức đỏ mắt. Nhưng cố tình nghe Chiêu Hoa Tự nói, giờ phút này họ có vẻ là bạn không phải địch, chỉ đành cố nén, kiềm chế bất động.
Tề Thanh Thê cảnh giác nói: “Hai vị đại sư nói thật sao?”
Lạc Băng Hà mỉm cười: “Tề phong chủ đang nghi ngờ Chiêu Hoa Tự cũng bị ta ăn mòn?”
Mắt thấy sắp sửa có mâu thuẫn, Thẩm Thanh Thu vội nói: “Vô Trần đại sư nói, tất nhiên không giả.”
Nghe vậy, mấy trăm ánh mắt vốn đã rời khỏi người hắn giống như lại bị kích thích, quay trở về lần nữa.
Tề Thanh Thê hung hăng trừng hắn, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, (gạch bỏ) gái lớn không nghe lời cha mẹ (/gạch bỏ).
Ánh mắt Lạc Băng Hà dừng ở trên người hắn, ôn nhu nói: “Sư tôn, nhiều ngày không gặp, đệ tử rất nhớ ngươi.”
Tối hôm qua không phải mới gặp sao…
Đổi người khác nói câu “rất nhớ” này, nhất định có thể khiến mọi người ở đây nổi hết cả da gà, nhưng Lạc Băng Hà lại có phần cứng và thiết lập “Bất luận nói cái gì cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy không hợp”, cho nên trọng điểm của mọi người không bị dời đến người y. Thẩm Thanh Thu thống thiết cảm nhận được “vây xem tàn bạo vô nhân đạo” rốt cuộc là thế nào, hàm hồ mà “Ừ” một tiếng.
Khóe miệng Lạc Băng Hà còn lưu lại ba phần ý cười, tiếp tục nói: “Bắc Cương Nam Cương xưa nay phân tranh không ngừng, cũng không đồng ý xác nhập, lần này nguyện trợ giúp một tay, cùng chư vị liên thủ đánh lui kẻ địch.”
Nhìn Lạc Băng Hà hiện tại khoanh tay mà đứng, ra dáng thế kia, ai biết sau lưng là một… sinh vật kỳ dị thích nằm lì trên thân người ta vừa khóc vừa làm nũng.
Nói ra ai tin!
Nhạc Thanh Nguyên ung dung nói: “Thứ cho Nhạc mỗ đa nghi, lần trước Chiêu Hoa Tự bất hòa tan rã, hiện giờ Lạc cung chủ bỗng nhiên muốn cùng tu chân giới liên thủ, đánh lui thân sinh phụ thân…”
Lạc Băng Hà lời ít mà ý nhiều nói: “Ta chỉ vì một người. Cái khác không biết.”
Lần này y chưa nói là vì ai, nhưng mà, có khác biệt sao? Có ý nghĩa sao?
Thiểu năng cũng biết “một người” này là ai!
Thẩm Thanh Thu đành phải giả làm một tên thiểu năng, trong mùa đông tuyết bay, dùng chiết phiến học đòi văn vẻ lay động thành quạt hương bồ, hận không thể quạt bay các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng ra ngoài chín tầng trời.
Một vị chưởng môn cười khan nói: “Thẩm phong chủ thật sự là dạy được một đồ đệ tốt, quả là phúc lớn của tu chân giới ta.”
Tuy hắn nói “dạy được một đồ đệ tốt”, nhưng ngữ khí không khác gì “gả được một người chồng tốt”, nghe xong Thẩm Thanh Thu quạt quạt ra vài phần sát khí. Vô Vọng nhìn giống như hận không thể một pháp trượng đập chết hai thứ đồi phong bại tục này tại chỗ. Vô Trần đại sư vội hỏi: “Nếu Lạc thí chủ đã có lòng tương trợ, vậy thì còn gì bằng. Xin Nhạc chưởng môn chủ trì đại cục.”
Nhạc Thanh Nguyên luôn là trụ cột mà chư phái có thể nhờ cậy được trong thời khắc mấu chốt, lúc này rất tự nhiên bắt đầu bố trí trù tính.
“Chiêu Hoa Tự xin hãy sắp xếp nhân thủ còn dư, khởi động kết giới, không cho Mai Cốt Lĩnh tiếp tục sa xuống, nhất quyết phải ngăn cản nó đụng vào mặt sông.”
Vô Trần đại sư lộ vẻ khó xử: “Sẽ cố hết sức. Chỉ là, Lạc Xuyên rộng lớn, hai bờ sông cách nhau khá xa, không chỗ đặt chân, căn cơ không vững, không nên thiết trận.”
Nhạc Thanh Nguyên hơi suy nghĩ, nói: “Để đệ tử một phong của Thương Khung Sơn phái ngự kiếm bảo vệ, kết trận trên không trung thì sao?”
Lạc Băng Hà bỗng nhiên nói: “Không cần phiền phức như vậy.”
Y hơi quay đầu, Mạc Bắc Quân bước ra khỏi hàng, đi tới bờ sông, bước trên mặt nước, thân hình không chìm. Hắn đi đến đâu, băng cứng lan đến đấy, chẳng bao lâu, cả khu vực nước đều đóng băng dày ba thước, hơn nữa phạm vi không ngừng mở rộng, cá đều bị đông trong lớp băng. Chắc chắn chỉ cần cho hắn một chút thời gian, đóng băng cả vùng trung du Lạc Xuyên này, tuyệt đối không thành vấn đề.
Phương diện ưu thế của Ma tộc là trời sinh. Bốn phía có sợ hãi, có không cam lòng. Vô Trần liên tiếp nói lời cảm tạ, Lạc Băng Hà không tỏ vẻ kiêu căng, chỉ quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt sáng ngời.
Trên mặt chỉ còn thiếu mấy chữ “Cầu xoa đầu!” “Cầu tán dương!” nữa thôi.
Thẩm Thanh Thu không biết nên nói gì, hàm súc gật đầu một cái, rụt rè nói: “Ừ. Làm tốt lắm.”
Ý cười bên môi Lạc Băng Hà lan rộng ra. Không biết tại sao, Thẩm Thanh Thu giống như bị cuốn hút theo, cũng giương khóe miệng, vừa ý thức được liền thôi ngay, vậy mới khống chế được biểu cảm.
Nhạc Thanh Nguyên quay về phân phối nhiệm vụ. Thiên Nhất Quan tiếp tục men theo những nơi sát nhập bên ngoài Lạc Xuyên, bảo vệ và sơ tán dân chúng. Kế tiếp chính là Thương Khung Sơn phái.
Nhạc Thanh Nguyên hơi hơi trầm ngâm, nói: “Đợt đầu tiên Nam Cương Ma tộc phá giới, Bách Chiến Phong lên.”
Bách Chiến Phong chỉ đến bốn mươi người, có người không nhịn được đặt câu hỏi: “Nam Cương Ma tộc hình thú chiếm đa số, kẻ nào cũng vô cùng mạnh, bốn mươi người thật có thể ngăn trở đợt công kích đầu tiên?”
Dám nghi ngờ sức chiến đấu của chủng tộc chiến đấu (…)!
Liễu Thanh Ca một cước giẫm lên đống đá, tua kiếm và áo trắng tóc đen bay theo gió. Hắn không trả lời chính diện, chỉ lạnh lùng nói với các đệ tử phía sau: “Không giết đủ một ngàn, tự cút tới An Định Phong đi.”
Bốn mươi người nhất tề hét lớn: “Vâng!”
Thượng Thanh Hoa yếu ớt nói thầm: “Đâu cần kỳ thị An Định Phong…” Hậu cần vô tội, hậu cần vạn tuế!
Nhạc Thanh Nguyên tiếp tục sắp xếp, Khung Đỉnh Phong, Tiên Xu Phong, Thiên Thảo Phong… đều có vị trí, chức trách riêng. Thẩm Thanh Thu thấy Lạc Băng Hà rất chi nhàn nhã, không nhịn được hỏi: “Ngươi dẫn theo bao nhiêu người. Không an bài một chút sao?”
Hắn vừa mở miệng, cũng cảm giác có vô số cái lỗ tai dựng thẳng lên, nín thở ngưng thần nghe lén, ngay cả tiếng nói thầm cũng đột nhiên nhỏ đi không ít. Ba đạo cô sinh ba bên cạnh cũng cười ahihi.
Lạc Băng Hà nói: “Có thể mang đều mang theo hết. An bài thì đơn giản thôi.” Nói xong chỉ Sa Hoa Linh và Mạc Bắc Quân phía sau: “Cửu Trọng Quân giao cho cô ta. Súc sinh quái dị giao cho hắn ta.”
… Đây là muốn kêu con gái đi hố cha nó thêm lần nữa à, rõ là…
Thẩm Thanh Thu nói: “Còn nữa không?”
Lạc Băng Hà trịnh trọng gật đầu: “Còn.”
Y nhoẻn miệng cười, nói: “Sư tôn giao cho ta.”
Tiếng ho khan bốn phía vang thành một mảnh, mặt Thẩm Thanh Thu có chút không đỡ được.
Hắn gập quạt bằng một cái, nắm ở trong tay, điều chỉnh biểu cảm, nghiêm mặt nói: “Vi sư có chuyện muốn nói với phong chủ An Định Phong, ngươi tạm thời phối hợp một chút với chư vị chưởng môn, cùng thương lượng kế nghênh địch.”
Hắn cũng mặc kệ người kia đáp lại như thế nào, nói xong bỏ chạy, túm lấy Thượng Thanh Hoa, cứ như tha lợn chết kéo đến dưới tàng cây hẻo lánh. Thẩm Thanh Thu nói: “Sao ngươi còn chưa chết! Tám trăm chương trước ngươi đã phải chết rồi, Mạc Bắc Quân sao còn chưa ‘hấp’ chết ngươi!”
Thượng Thanh Hoa chỉnh chỉnh áo: “Thẩm đại thần, đáng nhẽ ngươi chết còn sớm hơn ta, bây giờ chẳng phải rất vui vẻ à, còn có mặt mũi nói ta?”
Thẩm Thanh Thu đỡ trán, hít sâu một hơi: “Anh Lên Giời ơi, đại thần ơi, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời ơi, có phải ngươi bị thiếu thốn tình yêu không hả? Thiết lập ‘Thẩm Thanh Thu’ mà ngươi nói lúc trước, chính là thơ ấu bị biến thái ngược đãi?! Ngươi thích viết chuyện xưa chua xót bi thảm thế à?”
Thượng Thanh Hoa: “Nhân vật bi thương, được hâm mộ mà.”
Thẩm Thanh Thu: “Cờ hó! Được hai cái thread cầu thiến to đùng, ngươi nói với ta đây là được hâm mộ?”
“Đó là do ta bỏ qua thiết lập rồi còn gì.” Thượng Thanh Hoa bày dẫn chứng, giảng đạo lý với hắn: “Băng ca, có thảm không? Được hâm mộ không?”
Còn dám lấy Lạc Băng Hà làm ví dụ!
Thẩm Thanh Thu đập cho hắn một cái quạt: “Ngươi thích dùng cái motif này nhường nào hả?”
Vừa nghĩ tới Lạc Băng Hà thê thảm quỳ trên mặt đất nhặt chén trà, thân mình vừa nhỏ vừa gầy khiêng hai thùng nước chạy qua chạy lại ở cầu thang núi, buổi tối còn co thành một cục, ôm tay làm tổ ở góc phòng chứa củi lạnh lẽo, trong lòng hắn liền hoảng, không đánh người một chút không thoải mái, hơn nữa người này phải là Đâm Máy Bay Lên Giời!
Thượng Thanh Hoa nhìn sắc mặt hắn, kinh ngạc nói: “… Ngươi có biểu cảm gì thế, đừng nói với ta là đau lòng nhé? Trời *** ta vẫn nghĩ ngươi thẳng chứ!”
Thẩm Thanh Thu đá hắn một cước: “Không rảnh phí lời với ngươi! Nói, Thiên Lang Quân rốt cuộc đánh kiểu gì!”
Thượng Thanh Hoa: “Ta nói hết rồi còn gì? Chính ta cũng không nghĩ ra phải đánh thế nào.”
Thẩm Thanh Thu: “Không nghĩ ra thì bây giờ nghĩ. Logic của thế giới này đều là ngươi lập, dựa theo tư duy của ngươi, nhất định…”
Hắn còn chưa nói xong, âm thanh của Lạc Băng Hà đã bay tới: “Sư tôn nói xong chưa? Nếu gần xong, nên xuất phát thôi.”
Lạc Băng Hà nói: “Nhạc chưởng môn và ta đều cảm thấy, phái ra mười người đi trước rút kiếm là tốt nhất. Sư tôn có đi hay không? Ngươi đi thì ta đi.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Được.”
Dừng một chút, chỉ chỉ Thượng Thanh Hoa: “Mang theo hắn.”
Thượng Thanh Hoa sợ đến biến sắc: Đệch đệch đệch, không nghĩ ra kế sách công lược ông đây không muốn đi đánh phó bản Mai Cốt Lĩnh cám ơn!
Thẩm Thanh Thu nhướn mày: Không có công lược, đi đường rặn ra cho tử tế, rặn một cái mới mẻ nóng hổi vào. Khỏi cảm ơn.
Liễu Thanh Ca và Bách Chiến Phong phụ trách trấn giữ mặt băng, Thẩm Thanh Thu đi lướt qua hắn, bỗng nhiên vòng trở lại, nửa thật nửa giả nói: “Muốn đồ đệ giết một ngàn tên, vậy một mình sư đệ nhất định phải giết đủ một vạn làm gương.”
Liễu Thanh Ca hừ nói: “Dám đến liền giết.”
Thẩm Thanh Thu: “Lần này yên tâm rồi?”
Liễu Thanh Ca nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nói: “Có sư huynh ở đây.”
Lạc Băng Hà kéo kéo góc áo Thẩm Thanh Thu nói: “Sư tôn, đưa ta bay.”
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn bên hông y: “… Không phải ngươi có kiếm sao?”
Một mình đối diện Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà lập tức không tà mị nóng nảy cuồng bá ngầu lòi nữa, ngại ngùng nói: “Gần đây ma khí dùng quá nhiều linh lực dùng quá ít, có chút quên mất phải làm thế nào.”
Chục người còn lại đều đang nhìn bên này, Thẩm Thanh Thu không thể dây dưa thêm, tùy tiện nói: “Đi lên!”
Ngự kiếm bay lên trời cao, vừa vào Mai Cốt Lĩnh, lập tức hạ xuống đất. Cho nên, Lạc Băng Hà cũng không ôm eo hắn được mấy.
Chỗ chạm đất, là một đống mỏm đá lởm chởm, giữa những khe đá trắng dày đặc, xương khô mọc lên. Ngẩng đầu nhìn, cành cây tối đen che tới trời, giao thoa cuồn cuộn. Không biết quái vật gì kêu khằng khặc, lẫn với tiếng quạ kêu, quanh quẩn trong núi.
Muốn tìm thấy Tâm Ma Kiếm có lẽ phải tìm trong núi một khoảng thời gian ngắn. Thẩm Thanh Thu nhắc nhở nói: “Mai Cốt Lĩnh ma vật đông, tốt nhất đừng đụng bất cứ thứ gì nhìn có sự sống.”
Lạc Băng Hà là ma tộc, lúc này lại muốn tỏ thành ý hợp tác, tất nhiên đi đầu, Thẩm Thanh Thu với y sóng vai mà đi.
Hai người đi đi một hồi, Lạc Băng Hà liền mò qua, lặng lẽ nắm tay hắn.
Vô Vọng lớn tiếng ho khan, Vô Trần a di đà phật, Nhạc Thanh Nguyên bình tĩnh lia ánh mắt qua.
Thẩm Thanh Thu hít thở không thông, trán, hai gò má, cổ, vành tai, tất cả đều nóng lên, tự dưng chột dạ, chầm chậm rút tay ra.
Trong giây phút bàn tay nắm chỉ còn khoảng không, đáy mắt Lạc Băng Hà giống như hóa thành một khu rừng bị băng tuyết bao phủ.
Rất nhanh, y cười một tiếng, thì thầm nói: “Sợ cái gì. Họ phải nhờ vả ta, không dám nói gì đâu.”