Trần Thải Vân quay người lại, nụ cười vẫn đọng trên môi “Tam thẩm, nhị muội, mọi người cùng đến thăm mẫu thân con ạ? Thật có lòng. Con xin thay mặt mẫu thân đa tạ!”
Tam phu nhân cầm tay nàng vừa đi vừa cười nói “Đều là người trong nhà cả, đi thôi.”. Chẳng mấy chốc mọi người đã đến trước cửa viện mẫu thân.
Trần Thư Ngọc lắc lắc tay bên kia của nàng hỏi lại “Ban nãy đại tỷ cười gì vậy?”
“Ta đang nghĩ Thiện nhi lớn lên tính tình sẽ giống ta hay giống muội?” Trần Thải Vân đáp
“Vậy thì có gì đáng cười đâu? Thiện nhi là thân muội muội của tỷ đương nhiên giống tỷ hơn rồi.”
“Nếu mà thêm một Vân nhi nữa thì nhà này đại loạn mất.” Một phu nhân mặc áo lụa tím được 2 nô tỳ đỡ từ trong buồng đi ra, thì ra mọi người đã đi vào phòng đại phu nhân từ lúc nào chẳng hay, người vừa nói chẳng phải đại phu nhân thì là ai. “Tốt nhất tính tình dịu dàng như Ngọc nhi là tốt nhất, muội nói phải không tam muội?”
Tam phu nhân và Trần Thư Ngọc nhún người hành lễ chào. Trần Thải Vân chạy đến bên ôm tay Lý Lan khẳng khái đáp “Mẹ yên tâm, con nhất định dạy dỗ Thiện nhi thuỳ mị nết na, yểu điệụ thục nữ như…đại nữ nhi của người.”
Lý Thanh – đại phu nhân Trần gia cốc nhẹ đầu nàng đáp “Cái con bé này lại chẳng có quy củ gì cả.” nói đoạn mời mẹ con tam phu nhân ngồi xuống uống trà.
Tam phu nhân nói” Tỷ tỷ vừa mới sinh xong nên nằm nghỉ ngơi, không cần xuống giường tiếp đãi chúng ta thế này.”
Đại phu nhân nói “Ta cũng chỉ dám quanh quẩn trong phòng tránh gió nhưng nằm suốt trên giường cơ thể mỏi mệt, thỉnh thoảng xuống đi lại một chút cũng không sao. Ngọc nhi đâu ra đây bá mẫu coi nào. Ta có chiếc vòng phỉ thuý màu ngọc lam này rất hợp với làn da trắng ngà của con, qua đây đại bá mẫu đeo cho.”
Tam phu nhân nói “Muội còn chưa kịp chuẩn bị quà tới thăm tỷ và tam tiểu thư mà tỷ đã cho Ngọc nhi chiếc vòng quý giá thế này…” còn chưa nói dứt câu đại phu nhân đã đáp “Mấy thang thuốc bổ khí huyết cho sản phụ, tam gia đã mang sang từ sớm rồi. Muội còn định quà cáp gì nữa? Tỷ mình không tiện giờ mới gặp được muội để cảm ơn, hôm khác sẽ đến viện nhà sau. Còn đây chỉ là chút tâm ý cho đứa cháu gái yêu thôi.”
“Tỷ tỷ sang chơi thì bọn muội luôn chào đón, còn cảm ơn thì thôi, người một nhà khách khí với nhau làm gì!”
“Đã không khách khí thì chiếc vòng này Thư Ngọc nhất định nhật nhé. Lại đây bá mẫu đeo cho con nào!”. Được mẫu thân gật đầu, Trần Thư Ngọc đến bên Lý Thanh “Tạ đại bá mẫu.”
“Hài tử ngoan, đeo lên quả thật tôn da. Mà chiếc vòng chuông bạc mẫu thân con mua cho con cũng đẹp quá, kêu rất vui tay. Tam muôị ở đâu đó? Ta cũng muốn mua cho Thiện nhi nhà ta một chiếc.”
Tam phu nhân đáp “Cái này là đại thiếu gia vừa trở về mua tặng đó. Nhà nhị ca đang ở lại nói chuyện với lão nhân gia, chắc lát nữa sẽ sang đây thăm tỷ ngay thôi.”
“Vân Nam đã về rồi à? Cái tên tiểu quỷ này không biết trưởng thành chững chạc lên bao nhiêu rồi đây.” chợt Trần Thải Vân bật tiếng khúc khích, đại phu nhân nói tiếp “Ta bảo mà, nha đầu này vừa mới ngoan ngoãn được mấy ngày, tự nhiên hôm nay lại trở về như cũ.” rồi nghiêm mặt “Thải Vân, con không được trốn đi chơi với Vân Nam đâu đấy. Lớn rồi, rảnh rỗi thì đọc lại sách, luyện đàn, học quy củ, nữ công cho ta. Không về sau chẳng ai dám rước con về đâu!”
“Mẹ, không rước thì con ở với cha mẹ, báo đáp ơn nuôi dậy của 2 người, nhé?”
“Con nhỏ này lại nói năng linh tinh rồi. Con trông Thư Ngọc xem, mới 10 tuổi đã dịu dàng thục nữ như thế, phép tắc nghiêm cẩn thiế kia.” đoạn quay sang nói với tam phu nhân “Để muội chê cười rồi.”
Tam phu nhân cười khẽ “Đại tiểu thư hoạt bát linh lợi, ai cũng yêu mến. Sau này lớn lên nhất định là đại mỹ nữ, người cầu hôn đếm không xuể ấy chứ.”
Đại phu nhân vừa lườm con gái vừa nói “Muội cứ nói đỡ cho nó chứ nha đầu này, tính khí nó thế nào ta còn không hiểu sao?”
Trần Thải Vân thầm nghĩ, đúng là kiếp trước mẹ khắt khe với nàng nhiều thứ: từ triết học, thơ phú đến nấu ăn, luyện cầm, thuê thùa đều phải tinh thông, không những thế quy củ phép tắc lễ nghi cũng không sai một ly. Nàng vốn thông minh, học nhanh hiểu nhanh. Có điều, đại tiểu thư Trần phủ như nàng được nuông chiều quen, tính tình xấu dưỡng từ nhỏ lớn lên khó sửa đổi, nên cuối cùng cha mẹ cũng bất lực không thèm quản nữa. Qua một đời, nàng mới hiểu tất cả những thứ đó trong cuộc sống về sau một chút cũng không thừa. Có câu khổ luyện mới thành tài, phải rèn rũa từ trứng nước mới nở ra rồng, thực sự không sai. Kiếp trước bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi, kiếp này nàng nhất định không muốn phí hoài chút nào nữa, hít một hơi Trần Thải Vân nói “Mẫu thân, con quyết định tiếp tục đi học ở Quốc Học Viện.”
Đại phu nhân Lý Lan ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi nhìn vào mắt con gái “Con nói thật chứ?”
“Vâng, con nghĩ thông rồi. Là lúc trước Vân nhi không hiểu chuyện, tự ý bỏ học. Giờ con thật lòng muốn tiếp tục đi Quốc Học Viện học tập tiếp.” Trần Thải Vân quyết tâm nói.
Trước kia quả thực nàng quá mức không hiểu chuyện, do hiềm khích với vài nữ nhi khác ở trường học mà giận dỗi về nhà tuyên bố nghỉ học. Vì chuyện này cả nhà đã náo loạn một hồi, mẹ nàng bụng mang dạ chửa khuyên bảo thế nào nàng cũng không nghe, tức đến động thai sinh khó, cha thì đã bận rộn chính sự lại phải đến trường gặp quan phụ trách Quốc Học Viện nói chuyện, lại xoa dịu mẹ và khuyên bảo nàng hết lời. Mãi sau nàng vẫn đi học lại nhưng chung quy vẫn là làm phụ mẫu phiền muộn, nhất là khúc mắc trong lòng mẹ.
“Chuyện này mẹ vẫn phải bàn lại với cha con. Dù gì nghỉ một thời gian muốn quay lại học cũng không phải dễ.” Lý Lan nói, ánh mắt nhu hoà hơn.
Trần Thải Vân biết như thế là mẹ nàng đồng ý rồi, nhưng dù gì cũng là do nàng sai trước, nếu đồng ý luôn hoá lại dễ dàng quá. Phàm cái gì dễ đạt được cũng không quá được coi trọng “Vân nhi hiểu ạ. Về sau con sẽ nỗ lực phấn đấu, không phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ.”
Lý Lan hài lòng vuốt tóc nàng. “Về sau lúc nào con cũng ngoan thế này thì ta chẳng phải lo lắng gì nữa.”
Trần Thải Vân cười toe toét, ánh mắt kiên định thầm trả lời “Nhất định”. Nàng đã nghĩ rồi, biểu hiện của mình nhất định không được quá khác biệt khiến phụ mẫu lo lắng. Hơn nữa mọi người cũng chỉ coi nàng như trẻ con đối đãi, vậy thì cứ thuận theo sự trưởng thành của cơ thể này mà cư xử, chỉ cần cố gắng rèn luyện sửa đổi tính tình dần dần mọi người sẽ từ từ chấp nhận sự trưởng thành của nàng.
Trần Thư Ngọc chợt hỏi “Đại bá mẫu, con có thể vào thăm tam muội được không?”