Nhìn nét mặt căng thẳng của hoàng đế, Thẩm Niệm cũng biết lời này không nên nói, chẳng những cảm giác được sau cổ lành lạnh.
Tề Quân Mộ vừa rồi không lưu tâm hỏi hắn về chuyện quốc hiệu, chính là che giấu sự thất thố, để Thẩm Niệm làm như không thấy, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.
Nếu như Thẩm Niệm thông minh, hơn nữa giữa bọn họ chưa hề có danh hiểu ngầm, tốt nhất là thuận theo Tề Quân Mộ tùy ý nói lời gì có liên quan đến chuyện Khâm Thiên giám với quốc hiệu, sau đó thuận lý thành chương mà xin cáo lui.
Ngược lại, hắn chẳng những không làm như thế, trái lại còn phơi bày tâm tư của hoàng đế, đúng là chuyện ra đường không đem não mà.
Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, hắn đã chọc hoàng đế xù lông rồi.
Thẩm Niệm nghĩ nghĩ, thẳng thắn bình mẻ không sợ nứt cũng không đổi giọng, chống lại ánh nhìn lạnh băng của Tề Quân Mộ, tiếp tục kiên trì nói: “Hoàng thượng, thần cũng không có ý khác. Việc hoàng thượng xem mật thư cũng không có quay lưng với vi thần, nghĩa là tín nhiệm vi thần. Nếu tín nhiệm, ở trước mặt vi thần thả lỏng thì có làm sao đâu.”
Nghe lời này xong nụ cười của Tề Quân Mộ lạnh tanh, ý nhướng mày nói: “Há, vậy Trấn Bắc hầu muốn trẫm thả lòng như thế nào trước mặt ngươi đây?”
Tề Quân Mộ mặt mũi tuấn tú, phong thái cao quý.
Thẩm Niệm quanh năm ở quân doanh nơi thường xuyên có những đám đàn ông thô lỗ nói chuyện thô tục, lần đâu vào kinh nhìn thấy thiên nhan, những nhan sắc khác đều trở nên lu mờ. Động tác từ từ nhướng mày của hoàng đế, không biết làm sao lại kích thích Thẩm Niệm, lời của hắn như kẻ mất não: “Không bằng cười nhiều trước mặt vi thần đi.”
Tề Quân Mộ: “…”
Thẩm Niệm: “…”
Thẩm Niệm với Tề Quân Mộ bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Niệm mặt không chút thay đổi, trong đầu lại suy nghĩ, có phải chính mình đã ăn gan hùm mật gấu hay không mà dám nói những lời mạo phạm như thế với hoàng đế. Lời này nếu nói với cô nương, hắn tránh không khỏi cái danh lưu manh thô bỉ.
Mà đặt ở trên người quân vương, đó là vô lễ trước mặt vua, là muốn bị chém đầu.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Niệm biến sắc, hắn vội vàng chắp tay cúi người, vẻ mặt đau khổ nhanh chóng nói: “Hoàng thượng, vi thần sai rồi, vi thần lắm lời, trở về sẽ đóng cửa kiểm điểm bản thân.”
Tề Quân Mộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thân là trọng thần triều đình nếu biết mình lắm lời, vậy không bằng không cần đến lưỡi nữa.”
“Hoàng thượng không nên.” Vẻ mặt Thẩm Niệm đau khổ thương cảm nói: “Vi thần sai rồi.”
Dáng vẻ kia thái độ kia, vừa ngốc vừa hèn, khiến người không khỏi vừa tức vừa cười.
Tề Quân Mộ là hoàng đế, nhưng y cũng là con người, nhìn Thẩm Niệm cầm được buông được như vậy, y tiện tay cầm mấy tấu chướng trên ngự án ném vào người Thẩm Niệm: “Cút cho trẫm.”
Thẩm Niệm luống tay cuống chân tiếp nhận tấu chương, chuẩn bị thu xếp đặt lại trên ngự án cho hoàng đế, chuyện này sẽ qua như thế.
Chỉ là lúc nhìn đến tập tranh, vẻ mặt Thẩm Niệm cứng đơ, đỏ bừng. Hắn ở quân doanh nghe được không ít chuyện dâm ô, nhưng từ trước đến nay vẫn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ bước chân vào chốn phong nguyệt, hơn nữa tình hình biên quan nghiêm trọng, ngay cả thời gian nghĩ đến hắn còn không có.
Bây giờ thấy những cái này, đầu hắn trống rỗng, lờ mờ.
Thẩm Niệm vốn là người hòa nhã thanh cao, mặt đỏ như thế, quả nhiên là quân tử như ngọc đạp rớt bao nhiêu hoa lâu, vừa xấu hổ vừa không biết làm sao, kém xa hình thượng xưa nay của hắn.
Có thể thấy hắn thật sự ngây thơ.
Mặc dù Tề Quân Mộ đứng trước ngự án, nhưng tập tranh cùng sổ tấu rõ ràng khác biệt, y tất nhiên cũng thấy vật đó là gì.
Đó là nguyên nhân lần trước thái hậu tức giận, tập tranh này ở trong tay Nguyễn Cát Khánh, Nguyễn Cát Khánh không dám lưu lại muốn đem đi đốt, Tề Quân Mộ giữ lại, tiện tay đặt trên ngự án.
Nghĩ chính mình có thể từ tập tranh này nghiên cứu được bút tích với thói quen của người này, có thể tìm được người này.
Chỉ là lúc đó vừa lúc đụng phải Vương Dật về cung, y một lòng ra sức vào chuyện bắt giữ Vương Dật, liền đem chuyện này quên mất.
Kết quả ai mà ngờ, hôn nay tiện tay ném lại ném lên đầu Thẩm Niệm.
Nhưng thứ này thật không phải của y, đến cuối cùng, trong đầu của Tề Quân Mộ chỉ có mỗi câu này mà thôi.
Thẩm Niệm nén sự xấu hổ trong lòng, nhìn hoàng đế luôn luôn bình tĩnh không biến sắc hiếm thấy để lộ ra biểu cảm không biết nên làm như thế nào, hắn qua loa đặt tấu sớ đặt trên đất, đem sách tranh bỏ vào ngực, chống lại sức nóng bừng bừng trên mặt không có quy củ xoay người bỏ chạy.
“Ngươi…” Tề Quân Mộ kêu một tiếng chợt tắt, trừng to mắt nhìn Thẩm Niệm vội vàng bỏ chạy ra khỏi cung.
Hoàng đế đứng ở đó, lần đầu tiền có cảm giác da đầu căng lên cả người như bị đâm chọt.
Sau khi Thẩm Niệm rời đi, Hạ Quả nhẹ nhàng đi đến hầu hạ, hắn nhặt mấy tấu sớ trên mặt đất lên.
Ở ngoài điện hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh hoàng đế bảo Trấn Bắc hầu cút, không lâu sau thì thấy Thẩm Niệm mặt đỏ đến mang tai chạy ra, vẻ mặt như có bao nhiêu là tủi thân.
Tề Quân Mộ xem trọng Thẩm Niệm, đến đám nội giám bọn họ cũng biết, hơn nữa Thẩm Niệm hai ba lần lập công lớn, hoàng đế sao lại trách cứ người được, thật nghĩ không ra mà.
Chẳng qua thân là nội giám, nhất là nội giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế, không thể tùy tiện phát biểu quan điểm gì cả.
Đối với Thẩm Niệm bị hoàng đế tin sủng cũng được mà bị vứt bỏ cũng thế, đó là mạng của hắn, người khác nhiều làm cũng chỉ cảm thán một tiếng thế sự vô thường mà thôi.
Ánh mắt Hạ Quả mau lẹ, khi Trấn Bắc hầu rời đi là dáng vẻ kia, trong điện vẻ mặt của hoàng đế lại nghiêm túc như thế, chắc chắn giữa bọn họ xảy ra vấn đề không vui rất lớn.
Lúc này, hắn càng phải không nên mở miệng, tránh kiếm chuyện cho mình.
Chỉ là hắn muốn không quan tâm, hoàng đế càng không cam tâm tình nguyện.
Tề Quân Mộ nhìn vẻ mặt cái gì cũng không biết của Hạ Quả, nghĩ đến sách tranh là chính bạn tâm giao Nguyễn Cát Khánh của hắn cầm từ cung Nhân Thọ cầm đến nên mới có chuyện xảy ra như hôm này, trong đầu không khỏi buồn bực.
Hiện tại y nhìn thấy tất cả những kẻ có liên quan đến Nguyễn Cát Khánh đều rất mất hừng, vì vậy hoàng đế thâm sâu khó dò nói: “Ngươi lui xuống đi, trẫm không muốn thấy ngươi.”
“Cút cút cút.” Tề Quân Mộ lười nghe giọng điệu quỷ khóc thần sầu của hắn, nhịn không được nói.
Hoàng đế càng cư xử như thế, trong đầu Hạ Quả suy đoán lại càng nhiều.
Hoàng đế không có nghiêm phạt hắn, chuyện này chính là trên người Thẩm Niệm. Rốt cuộc hoàng đế là hoàng đế, nắm giữ quyền sinh tử cả thiên hạ, y sủng tin với Trấn Bắc hầu, hiện tại giữa hai người đã có mâu thuẫn ngăn cách, chung quy hoàng thượng cũng không nể nang mà dỗ thần tử.
Mọi chuyện đều phải có chỗ dựa, người phải có đường lui mới được.
Hạ Quả tự nhận là thấu đáo điều mấu chốt trong đó, chống lại với sự tức giận của hoàng đế, dè dặt nói: “Hoàng thương, nô tài lăn ra ngoài, chỉ là ngài thưởng cho Trấn Bắc hầu cần nô tài đưa đến Trấn Bắc hầu hay không ạ?”
Hắn vừa dứt lớn, đã nghe hoàng đế châm chọc nói: “Người cũng đi rồi, còn muốn thưởng cái gì. Nếu ngươi không lui ra, sau này không cần xuất hiện trước mặt trẫm nữa.”
Hạ Quả vội vàng câm miệng lặng lẽ rời khởi đại điện, hắn thầm nghĩ, thời gian Trấn Bắc hầu được ưu áu thật ngắn. Hoàng đế ngay cả đường lui cũng không muốn cho, sủng tin này được cho cũng nhanh mà lấy đi cũng lẹ.
Sau khi Hạ Quả rời đi, Tề Quân Mộ từ từ ngồi xuống ghế, y mím môi, biểu cảm u tối bất định, thầm nghĩ, chuyện gì vậy. Sau này quân thần gặp mặt chẳng phải rất xấu hổ sao, lúc đó y xấu hổ giận dữ khẩn trương dĩ nhiên là do Thẩm Niệm cầm thứ đó đi.
Thẩm Niệm ở nhà không biết suy nghĩ cái gì, dứt khoát đem Thẩm Niệm giết chết cho xong.
Suy nghĩ trong đầu hoàng đế ai mà biết được.
Còn Thẩm Niệm đỏ bừng cả mặt, cho đến khi trở lại Trấn Bắc hầu phủ, trên mặt mới ổn định lại, chỉ là thứ trong ngực lại càng bỏng người. Lúc đó hắn không biết lấy đâu ra dũng khí, dám cầm thứ này đi.
Thẩm Niệm vào trong nhà, gặp phải Văn thị.
Hoặc có lẽ, Văn thị đang đợi hắn trở về.
Nếu là lúc trước, hắn còn kiên nhẫn hàn huyên vài câu với Văn thị, nhưng hôm nay không muốn.
Đối với tiếng gọi của Văn thị, hắn không đáp một tiếng mà rời đi, trên mặt Văn thị vốn mang theo nụ cười, vừa thấy tình hình, sắc mặt đã trầm xuống nói: “Đây là thái độ ngươi đối với mẫu thân sao?”
Thẩm Niệm quay đầu gằn từng chữ: “Nếu mẫu thân vì chuyện của đệ đệ, vậy thì không cần nói. Đệ đệ nỗ lực học tập tham gia thi đình mai sau làm quan là lời vàng ý ngọc của hoàng thượng, ai cũng không thay đổi được. Nếu mẫu thân không muốn khiến đệ đệ phạm long uy khiến hoàng thượng nổi giận, vậy để hắn ăn tâm đọc sách cho tốt, tránh cho đánh mất tính mạng.”
Văn thị nghe lời có chút sốt ruột, bà nói: “Đệ đệ người vốn không đọc sách được, mỗi ngày đau khổ mà đọc như thế, quả thật là muốn mạng của hắn rồi.”
Thẩm Niệm nghe lời này trong mắt đầy vẻ mỉa mai, hắn nhin Văn thị thản nhiên nói: “Nếu đã biết bản thân không đọc sách được, thì ban đầu không nên ầm ĩ đòi làm quan chứ. Hiện tại hoàng thượng cho cơ hội, mẫu thân có phải muốn lật lọng phải không.”
Sắc mặt Văn thị trắng bệch, Thẩm Niệm xoay người rời đi.
Đến khi vào phòng, vẻ mặt Thẩm Niệm lãnh đạm. Đối với sự bất công của Văn thị, Thẩm Niệm sớm đã không còn quan tâm, ở biên quan hắn đã nhìn thấy rất nhiều sinh ly tử biệt. Thái độ của Văn thị có ác liệt cỡ nào, cũng không còn làm hắn tổn thương được.
Thẩm Niệm là người nho nhã, nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài, mọi người đều nghĩ hắn là thư sinh hiền hòa. Bên trong căn phòng khẳng định hao hết tâm tư bày biện toàn là sách vở.
Nhưng khi hạ nhân đi vào bên trong phòng hắn mới biết, bên trong phòng Thẩm Niệm chỉ có sự lạnh lẽo.
Ngoại từ những thứ cần thiết, ở đây cái gì cũng không có.
Cạy mở lớp vỏ, căn phòng tựa như tâm của Thẩm Niệm, là sự lạnh lẽo vô tình.
Ngồi trong phòng hồi lâu, trong lòng Thẩm Niệm nghĩ tới gì đó, lại nhớ đến chuyện của phía trên.
Sau đó còn nghĩ tới vẻ mặt khiếp sợ không biết cư xử thế nào lúc đó của Tề Quân Mộ, hắn đột nhiên mỉm cười, lần đầu hắn thấy biểu cảm như vậy của hoàng đế, cảm thấy buồn cười trong lòng.
Hoàng đế ấy hắn cũng có điều hiểu rõ, kiềm chế lại bình tĩnh, thái độ xử lý việc cương quyết, thủ đoạn làm việc có phần như đánh trận ở biên ải, phương pháp tầng tầng lớp lớp.
Quan trọng nhất chính là hoàng đế không có tim, có lẽ nói tim là làm bằng đá. Kết quả một người như vậy, lại vì chuyện kia mà kinh hoảng thất thố, thật sự là quá mức tương phản mà.
Chẳng là mặc dù thứ này xuất hiện trên ngự án, hắn cũng không cho rằng hoàng đế muốn nhìn. Tuy rằng hắn không xem là đặc biệt hiểu hoàng đế, nhưng hắn có thể nhìn ra, hoàng đế là người kiềm chế lạnh lùng.
Hành động mấy ngày nay như đánh trận ở biên quan, thủ đoạn bình thường không nhiều lắm, mưu mô lại nhiều vô tận, khiến cho người khó lòng phòng bị. Người có nội tâm mạnh mẽ như vậy, không đến mức tìm thoải mái từ sách tranh.
Lại nói, thân là hoàng đế mặt dù thật sự muốn việc chuyện hoan ái nam nữ, cũng không cần biết từ những đống sách này.
Người đẹp trong thiên hạ nhiều như vậy, muốn bò lên long sàng lại càng nhiều vô số, huống hồ trong cung còn có hoàng hậu.
Nghĩ vậy, Thẩm Niệm lắc đầu, nghĩ đây là chuyện gì vậy. Đương nhiên hắn còn chưa phát hiện, hắn nghĩ thấu đáo, mặt nóng bừng cũng là rất thấu đáo. Bản thân cũng là gà giò, có thể lý giải bao nhiêu chuyện như vậy chứ.
Thẩm Niệm định bụng đem thứ trong ngực đem đi thiêu hủy.
Sách tranh này rất dụng tâm, ngẫu nhiên không lưu tâm mở ra, phần trước là nam nữ hoan ái, phần còn lại là long dương.
Thẩm Niệm nhìn trang kia, hắn trừng to mắt, vội vàng đem thứ này đi đốt.
Sách tranh theo lửa từng chút từng chút hóa thành tro bay bay trong không khí rồi rơi xuống đất.
Sắc mặt Thẩm Niệm vô cùng quỷ dị xấu hổ, hắn suy nghĩ chẳng lẽ bản thân nghĩ sai rồi, hoàng đế xem không phải là phần trước, mà là tò mò phần long dương. Biết bí mật này chỉ có mình, có phải sẽ bị hoàng đế diệt khẩu không?
Lúc Thẩm Niệm đang lo lắng mạng nhỏ của chính mình, lời đồn có liên quan đến sự thất sủng của hắn được truyền từ trong cung ra ngoài.
Thẩm Niệm rời khỏi điện Càn Hoa, đó là chuyện rất nhiều người nhìn thấy. Hoàng đế vừa nổi giận mạnh mẽ lên án Hạ Quả, đây cũng không phải chuyện gì che giấu được.
Thậm Niệm lập công lớn như vậy, ban thưởng của hoàng đế đã chuẩn bị lại không có ban xuống, tất cả chuyện này chỉ nói lên một điều, Thẩm Niệm đã bị hoàng đế thất sủng rồi.
Tin tức truyền ra, rất nhiều người hả hê, ai bảo gần đây Thẩm Niệm quá mức chói mắt làm chi, chói đến mù mắt bọn họ, còn không khiến bọn họ không khó chịu sao?
Còn có một bộ phận khác lắc đầu thở dài, quân tâm khó dò lời này quả nhiên có đạo lý.