Tuy rằng Thẩm Niệm thốt ra hai chữ hoàng đế nhưng hắn vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, lúc này hoàng đế hẳn là ở trong cung, làm sao có khả năng xuất hiện trong phòng của hắn, còn thản thơi đọc sách như thế chứ.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng cặp mắt của Thẩm Niệm lại không hề di chuyển vẫn nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Tề Quân Mộ bỏ sách xuống, không nặng không nhẹ ừ một tiếng.
Một tiếng này đánh vỡ tưởng tượng của Thẩm Niệm, đầu hắn còn chưa được tỉnh táo, lẩm bẩm nói: “Sao Người lại ở đây.”
Giọng nói của Thẩm Niệm có chút khàn khàn, Tề Quân Mộ nghe hắn nói có chút the thé, y không trả lời Thẩm Niệm, đứng lên rót một ly nước đưa đến bên cạnh: “Uống nước trước đi.”
Thẩm Niệm không đề động, ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt xen lẫn hoài nghi, ngơ ngác, một chút thông minh ngày xưa cũng không có.
Tề Quân Mộ nhìn hắn, nhíu mày, bưng nước trà khom ngươi đưa tới bên mép của Thẩm Niệm.
Trấn Bắc hầu hạ mắt, nhìn ly nước nóng.
Hắn quả thật cảm thấy khát, hơn nữa vì bị bệnh nên đầu của hắn cứ lờ đờ. Nói chung, khi hắn lấy lại tình thần thì hắn đã uống hết ly nước trong tay trắng ngần thon dài của hoàng đế.
Thẩm Niệm chớp mắt, khi hoàng đế lấy ly nước khỏi miệng còn hỏi muốn uống nữa không, rốt cuộc hắn mới biết chuyện gì xảy ra, hắn vậy mà được hoàng đế cho uống nước.
Nếu bị người khác biết, không nhắc tới mấy lời đồn bàn tán, chỉ sợ đưa đến mối họa mà thôi.
Khuôn mặt của Thẩm Niệm vừa phát nóng lại vừa hoảng loạn, hắn muốn đứng lên thỉnh tội, nhưng chân vừa mới chuẩn bị đứng lên lại phát hiện chính mình ăn mặc thật sự không tươm tất.
Lần này Thẩm Niệm thật sự luống cuống, vừa muốn đứng lên lại muốn lùi vào trong.
Vừa đứng vừa lùi nên người loạng choạng, may mắn khi hắn xém chút nữa ngã xuống thì bàn tay của hoàng đế đã vươn ra bắt lấy cánh tay của hắn.
Không nhắc tới quần áo đơn bạc, vì bệnh mà Thẩm Niệm đổ mồ hôi không ngừng, áo còn bị nhăn nheo khi vừa mời ngủ dậy, tay áo lại bị kéo xuống.
Tay của Tề Quân Mộ chạm vào da hắn, nháy mắt, cả người Thẩm Niệm cứng đơ, hơi nóng bốc lên trên mặt, người thì đứng đơ ra không có bất cứ động tác nào.
Tất cả cảm giác của Thẩm Niệm đều tập trung vào nơi bị hoàng đế bắt lấy, không biết là do độ nóng trên người hắn hay là bàn tay của hoàng đế quá nóng, làn da trên cánh tay vừa nóng vừa đau.
Tề Quân Mộ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Niệm, y vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Nhắc tới chuyện này, cả hai đời y chưa từng thân mật thế này với người khác. Ôn Uyển chẳng cần phải nói, người và tâm y chưa từng chạm qua ở khoảng cách gần, tối đa là lúc nàng ta khó chịu thì kéo tay nàng ta áp lên mặt mình mà thôi.
Những người khác như Tề Quân Chước thì có quan hệ thân mật với y nhiều hơn, nhưng Tề Quân Chước ở trước mặt y chưa từng thất thố. Cho dù lúc đầu Tề Quân Chước nhận tội vào thiên lao thụ hình thay y đến khi sự việc được tra rõ.
Khi y đón người ra, Tề Quân Chước cũng từng bước tự mình bước ra.
May là y không có ghét với sự đụng chạm của Thẩm Niệm, hơn nữa cơ bắp trên vai Thẩm Niệm khá săn chắc, nhìn đã biết đây là kết quả của sự tập luyện quanh năm.
Trong hoàng đế vừa nghĩ tay lại không khống chế được mà bóp bóp trên vai của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hoàng đế.
Phát hiện có gì đó sai sai, Tề Quân Mộ vội vàng ho một tiếng, tiện thể ấn người lên giường, đứng chắp tay rồi nói: “Cơ thể ngươi còn yếu không cần đa lễ, nằm xuống giường đi.”
Vừa nói, bàn tay ở sau lưng không được tự nhiên mà ma sát với nhau, đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng.
Thẩm Niệm hạ mắt tựa vào đầu giường, kéo chăn mềm che người, nhiệt độ trên mặt còn chưa hạ nhưng giọng nói đã có thể vô cùng bình tĩnh rồi, hắn khẽ nói: “Sao hoàng thượng ở đây? Có phải trong cung xảy ra chuyện gì không?”
“Không có.” Tề Quân Mộ ngồi lên ghế bên cạnh giường rồi nói: “Trẫm muốn đến thăm ngươi.”
Lời này quả thật là sự thật, những đặt dưới tình huống hiện tại có vẻ khiến người ta cảm giác khác lạ.
Tề Quân Mộ tĩnh tâm, kể lại chuyện trước khi xuất cung, cuối cùng y nói: “Lúc đó trẫm nghĩ chỉ có ở bên cạnh Trấn Bắc hầu, trầm mới có thể thả lỏng thật sự, cho nên mới xuất cung đến gặp ngươi…”
Hoàng đế nói đến đây thì dừng lại, cuối cùng nghĩ trong trường hợp này nói ra cũng thật kỳ quái.
Thẩm Niệm nghe xong lời của Tề Quân Mộ, trái tim đập nhanh kịch liệt, nhưng sắc mặt không đổi sắc hắn cười rồi nói: “Kết quả vi thần lại bị bệnh, cũng không thể tự mình ra cửa nghênh đón. Hoàng thượng không trách tội vi thần không chu toàn cấp bậc lễ nghi đã là thiên ân rồi.”
Thẩm Niệm vừa lên tiếng, hoàng đế tìm lại được cảm giác khi hai người ở chung, cảm giác ký quái kia cũng biến mất.
Y cũng cười: “Ngươi bị bệnh, trẫm cũng không có đánh tiếng trước mà đã đến, nói thế nào cũng là lỗi ở trẫm, trách tội ngươi làm gì.”
Khí nóng trên mặt Thẩm Niệm dần dần tản đi, chỉ còn vành tai hơi ửng đỏ, hắn cười rộ thật ôn nhuận như ngọc, sợi tóc trên trán cùng quần áo lộn xộn trên người, khác biết với dáng vẻ quần áo nghiêm chỉnh ngày xưa.
Hơn nữa vì bệnh trên người nên thoạt nhìn có chút yếu ớt, nhưng lại là kiểu yếu ớt rất dễ nhìn.
Hoàng đế trái lại vẫn như xưa, vẫn lạnh như sương, ngẫu nhiên sẽ cười một chút như vạn hoa đua nở.
Hai người không ai lên tiếng, bầu không khí lại không gượng gạo.
Không bao lâu sau vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, giọng nói của Nguyễn Cát Khánh truyền đến, hắn nói: “Hoàng thượng, cháo đã hầm xong, bây giờ có thể mang lên chưa ạ?”
Âm thanh nói chuyện của hai người cũng không có cố ý đè nén cho nên Nguyễn Cát Khánh ở bên ngoài loáng thoáng nghe được tiếng nói của hai người, lúc đó hắn cũng không có động tác, hắn cần phải chọn thời điểm đúng lúc.
Bây giờ thời cơ đến, người ở bên trọng không còn nói chuyện nữa nên là lúc hắn lên sâu khấu rồi.
Giọng nói Tề Quân Mộ khẽ vang lên: “Vào đi.”
Nguyễn Cát Khánh với khuôn mặt tươi cười bưng cháo đi vào, thấy Thẩm Niệm tựa vào đầu giường, hắn thương tiếc nói: “Hầu gia, mấy ngày không gặp mà ngươi gầy đi rồi, nghe hạ nhận trong viện ngươi nói, hai ngày nay ngươi còn chưa có gì bỏ bụng cái gì, hoàng thượng liền sai người nấu cháo.”
Hai ba câu nói đã khiến trong lòng Thẩm Niệm chua xót, vốn định cách xa hoàng đế lại cảm thấy do dự.
Lúc này Tề Quân Mộ đứng lên nói: “Nguyễn Cát Khánh, ngươi hầu hạ Trấn Bắc hầu rửa mặt đi, để hắn ăn cho nóng.”
Nguyễn Cát Khánh sửng sốt nhìn hoàng đế bằng ánh mắt rất không lễ phép.
Thẩm Niệm vội vàng cự tuyệt: “Hoàng thượng, vi thần không dám, vi thần tự mình làm là được rồi.” Nguyễn Cát Khánh là nội giám thiếp thân bên cạnh hoàng đế, cả Đại Tề này ngoại trừ Thái hậu thì còn ai dám sai sử cơ chứ?
Nếu lời nói truyền ra ngoài, hắn chẳng phải có ý định rình rập ngôi vị hoàng đế sao? Đến lúc đó dù hắn không muốn chết thì người khác cũng phải bố trí những tội danh giết chết hắn.
“Với bộ dáng chân yếu tay mềm như ngươi bây giờ thì thôi đừng nghĩ nữa.” Tề Quân Mộ thản nhiên nói: “Nguyễn Cát Khánh là người hầu hạ thiếp thân bên cạnh trẫm, hắn biết nặng nhẹ, có thể hầu hạ tốt cho ngươi.”
Nguyễn Cát Khánh đã quen nhìn sắc mặt người khắc, vội vàng tiếp lời: “Hầu gia, hoàng thượng đây là quan tâm ngài đấy, ngài không biết đâu, ngoại trừ nô tài, trong viện này không có ai có thể hậu hạ ngài được đâu. Hoàng thượng vừa nãy còn nói, hạ nhân trong viện của ngài đều nhàn quá, một chút tôn ti cũng không có. Hầu gia ngài bệnh vậy, các cô ấy lại không quan tâm một chút nào, lúc đó hoàng thường rất tức giận. Ngài xem, người bây giờ vẫn còn quỳ trong sân chờ ngài tỉnh dậy xử lý đấy.”
Lời nói của Nguyễn Cát Khánh thật thật giả giả, giọng điệu lại vô cùng chân thành.
Tề Quân Mộ để những kẻ đó quỳ trong sân hối lỗi, quả thật có chút tức giận. Ngoài trừ nguyên nhân Thẩm Niệm bị bệnh, càng vì có người vậy mà muốn mượn cớ dâng trà mà tiếp cận hoàng đế.
Chỉ là dâng trà thôi thì Nguyễn Cát Khánh còn không đến mức nói các cô không tuân thủ quy củ, dâng trà còn mang vẻ nhút nhát e lệ đá lông nheo, trừ khi người mù mới không nhìn ra các cô đang mơ mộng cái gì. Cũng không biết có phải xem nhiều chuyện kể dân gian hay không vậy mà dám hão huyền nha đầu trở thành phi tử.
Nếu hoàng đế thật sự yêu mỹ nhân thì cung nữ trong cùng cũng đạo tạo ra được, ai lại không thể hầu hạ hoàng đế cơ chứ? Lúc đó Nguyễn Cát Khánh nghĩ thầm có người đúng thật là mơ mọng hão huyền, thật sự quá hoang tưởng rồi.
Hiện tại hoàng hậu còn chưa dám mơ mộng như vậy.
Tề Quân Mộ là hoàng đế, y nắm sinh tử của thiên hạ trong tay, chẳng qua ở đây chung quy là phủ Trấn Bắc hầu, hạ nhân là của Thẩm Niệm, y cũng không quá phận nghiệm phạt những kẻ đó.
Tề Quân Mộ không ngăn cản mấy lời thao thao bất tuyệt của Nguyễn Cát Khánh, y thừa dịp Thẩm Niệm thất thần không lên tiếng mà đi ra ngoài.
Phủ Trấn Bắc hầu rất nghèo, trong sân mà Thẩm Niệm ở cũng như vậy, kém xa bất cứ cung điện trong cung. Theo cảnh sắc bốn phía có thể thấy được chủ nhân của viện này là người không chịu sắp xếp, hoặc căn bản không đặt tâm tư vào nơi này.
Đột nhiên, Tề Quân Mộ suy nghĩ cẩn thận kiếp trước vì sao Thẩm Niệm có thể ra đi dứt khoát như vậy.
Hắn ở trên triều đình không có tâm lập chiến tích gì lại còn bị chính mình hoài nghi phòng bị, tâm tư lại chẳng ở Thẩm gia, biết được chuyện lộn xộn của Văn thị và Thẩm Thanh, nên lựa chọn hoàn toàn rời đi.
Trái lại kiếp này ngay từ đầu đã bị y ràng buộc, nếu như không có ngoài ý muốn thì sẽ không rời khỏi kinh thành được nữa.
Hoàng đế đứng ngoài cửa miên man suy nghĩ, bên trong phòng Thẩm Niệm cũng không thật sự để Nguyễn Cát Khánh hầu hạ giúp hắn thay quần áo.
Hắn để Nguyễn Cát Khánh chờ ngoài phòng, tự mình thay đổi xiêm y với tốc độ nhanh nhất, sau đó rửa mặt.
Đến khi hắn húp cháo thì cháo vẫn còn nóng, hắn nhanh chóng tự mình húp cháo cho xong.
Nguyễn Cát Khánh nhìn thấy bộ dáng lật đà lật đật của hắn thì cười: “Hầu gia, cháo còn nóng, ngươi cứ từ từ.”
“Hoàng thương ở bên ngoài kìa, nào có thần tử để hoàng thượng chờ cơ chứ.” Thẩm Niệm ngậm cháo ậm ờ nói: “Ta không thể cứ dựa vào sự quan tâm của hoàng thượng mà không kiêng nể gì.”
Nguyễn Cát Khánh nhìn hắn hiếm khi có một câu tri kỷ: “Hầu gia có thể thấy rõ những điều này thật hiếm thấy, nô tài đi theo bên cạnh hoàng thượng nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng để tâm để một người như thế đấy. Nghe nói Hầu gia bị bệnh, hoàng thượng còn gọi Bạch ngự y đến, bây giờ Bạch ngự y còn đang sắc thuốc đó.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Cũng không phải chỉ có Hầu gia, trong cung còn có Thái hậu, Hoàng hậu, Cẩn thân vương, công chúa Phù Hoa, thần tử trái lại chỉ có một mình Hầu gia. Hầu gia có thể hiểu rõ, trong lòng hoàng thượng tất nhiên là vui mừng rồi.”
Thẩm Niệm nghe lời này, tốc độ húp cháo cũng không giảm nhưng chỉ là không còn nói gì nữa, đầu óc càng tỉnh táo hơn.
Nguyễn Cát Khánh nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp.
Đến khi Thẩm Niệm húp cháo xong đi ra cửa, đã thấy hoàng đế đang đứng cùng Bạch Phong bưng chén thuốc ở trong sân, Nguyễn Cát Khánh vội vã chạy đến đứng bên cạnh hoàng đế.
Thẩm Niệm hạ thấp đầu đi qua hành lễ thỉnh anh, Tề Quân Mộ nâng vai hắn lên nói: “Không phải đã nói không cần đa lễ sao.”
” Cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ.” Thẩm Niệm bình tĩnh nói, sau đó dẫn hoàng đế đến thư phòng.
Tề Quân Mộ nói: “Ngươi còn đang bệnh, trẫm sẽ không quấy rầy thêm, khi nào khỏi bệnh thì vào cung sớm.” Nói xong nhìn Bạch Phong, vẻ mặt của Bạch Phong cũng không thay đổi, ông đưa chén thuốc cho Thẩm Niệm nói với giọng nhẹ nhàng: “Bệnh của Hầu gia cũng không có gì, chủ yếu là khí huyết tích tụ, uống vài thang thuốc là khỏi thôi.”
Thẩm Niệm nhận thuốc, ngửa đầu uống hết, sắc mắt chưa từng thay đổi.
Đặt chén thuốc sang một bên, Thẩm Niệm nhìn sắc trời rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, vi thần tiễn hoàng thượng hồi cung.”
Tề Quân Mộ cảm thấy thái độ của hắn có chút không đúng, nhìn vào mắt hắn cũng không nhìn ra được gì nên gật đồng đồng ý. Khi Thẩm Niệm ra sân, có cấm vệ đến bẩm báo, Thẩm lão phu nhân ở bên ngoài đến cầu kiến.
Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm nói: “Trẫm tới chỗ ngươi còn chưa gặp qua tổ mẫu của ngươi.”
Thẩm Niệm im lặng, Tề Quân Mộ phái cấm vệ mời Thẩm lão phu nhân tiến vào.
Thẩm lão phu nhân vẫn luôn ăn mặc rất mộc mạc, hôm nay cũng thế. Nhìn thấy hoàng đế bà chuẩn bị hành lễ, Tề Quân Mộ nói: “Không cần đa lễ.”
Vì Thẩm lão phu nhân đến nên Tề Quân Mộ vẫn chưa lập tức hồi cung, cả đoàn người đến đại sảnh ngồi một hồi.
Vì Thẩm lão phu nhân là bà nội của Thẩm Niệm nên Tề Quân Mộ hỏi thăm sức khỏe của bà như thế nào. Thẩm lão phu nhân đều trả lời rõ ràng từng cái.
Thẩm lão phu nhân nhìn hoàng đế, ánh mắt có phần kỳ quái, như hận lại như không, như đánh giá lại như xuyên qua Tề Quân Mộ để nhìn vào người khác.
Bà thật ra rất muốn hết sức che giấu ánh mắt phức tạp này, nhưng có lẽ do tâm tình, khi mà tâm tình vô cũng kích động, cảm xúc luôn luôn thể hiện qua đôi mắt.
Thẩm lão phu nhân cũng biết chính mình không thể kiềm chế được, bà đứng lên nói: “Hoàng thượng thứ tội, khuôn mặt hoàng thượng có vài phần giống với tiên hoàng, dân phụ nhìn thấy hoàng thượng lại nhớ đến Tiên hoàng.”
Mí mắt của Thẩm Niệm giật mạnh lên, ánh mắt sâu kín nhìn về phí Thẩm lão phu nhân.
Tề Quân Mộ lại cười nói: “Hóa ra là như vậy.”
Mọi người đều biết, Thẩm Dịch từng là thư đồng cảu Cảnh đế, khi đó Thẩm gia đứng về phía Túc vương, Thẩm Dịch và Cảnh đế có quan hệ rất tốt, Thẩm lão phu nhân từng gặp qua Cảnh đế cũng là chuyện bình thường.
Tề Quân Mộ cảm thấy rất thú vụ, khi bây giờ Thẩm lão phu nhân nhắc đến điều này là biểu thị Thẩm gia chưa từng oán hận hoàng gia hay là còn có ý gì khác trong này.
Trong đầu y suy nghĩ rồi lại cùng Thẩm lão phu nhân nói vài câu mới đứng dậy rời đi.
Thẩm Niệm đưa người tới cửa, bốn phía phủ Trấn Bắc hầu đều có cấm vệ canh giữ, người xem náo nhiệt đều đứng ở xa.
Trong đám người có Dương Kinh Lôi, hắn im lặng che chở dân chúng muốn nhìn thấy thiên nhan để tránh bọn bọ không cẩn thận phạm vào điều kiêng kỵ.
Tô Nhân vẫn luôn duy trì trật tự ở ngoài cửa nhìn thấy hoàng đế cuối cùng cũng đi ra, hắn kích động vô cùng.
Trời rất nóng, quan phục của hắn bị mồ hôi thấm ướt, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi.
Khi Tề Quân Mộ ngồi trên xe ngựa, y nói với Thẩm Niệm: “Ngươi còn đang bệnh, mau trở về đi.”
Thẩm Niệm nói: “Vi thần tiễn hoàng thượng.”
Tề Quân Mộ nhìn thấy hắn bướng bỉnh như thế cũng không thể làm gì khác mà ngồi lên xe ngựa.
Mãi đến khi cỗ xe ngựa của hoàng đế mất dạng, Thẩm Niệm vẫn còn đứng đó, không biết bao lâu, cấm vệ bốn phía cũng rời đi, hắn mới chậm rãi xoay người bước vào phủ.
Trong phủ Trấn Bắc hầu, Thẩm lão phu nhân ngồi ở đại sảnh, bốn phía cũng không có người hầu hạ.
Thẩm Niệm đi qua lên tiếng gọi Tổ mẫu, Thẩm lão phu nhân nhìn hắn nói: “Hắn là hoàng thượng, quá thân cận với hoàng thượng, không ai sẽ có kết cục tốt.”
Thẩm Niệm chưa từng ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh: “Tổ mẫu, ban đầu Thẩm gia ủng hộ Túc vương, cuối cùng Tiên hoàng đăng cơ làm hoàng đế. Nếu như không có sự quen biết giữa phụ thân và Tiên hoàng, Thẩm gia e rằng đã sớm không còn tồn tại rồi.”
Môi Thẩm lão phu nhân run lên, cuối cùng bà đứng dậy rời đi cũng không nói thêm điều gì nữa.