“Yến tướng quân là lão tướng,là người thô trung hữu tế (*), vi thần…ta chưa từng qua lại với ông ấy nhưng gia phụ đối với người này rất tôn sùng, nói Yến tướng quân một lòng vì Đại Tề, đáng kính trọng.” Thẩm Niệm trả lời: “Chỉ là Yến tướng quân đã lớn tuổi, trong triều sợ là có người phản đối.”
(*) Thô trung hữu tế: hình dùng một người làm việc bề ngoài có vẻ thô lỗ, tùy tiện nhưng trên thực tế thì rất cẩn thận, tỉ mỉ, thận trọng.
Quân quyền của biên cảnh là thứ mà triều thần vĩnh viễn mưu cầu tranh đoạt, nắm giữ binh quyền thì có tiếng nói hơn so với người khác trên triều đình, thậm chí còn nhiều hơn một cái mạng hơn với người khác.
Đương nhiên người nắm giữ binh quyền cũng dễ dàng nhận được sự ngờ vực vô căn cứ của Hoàng đế, cho nên người nắm giữ binh quyền mạo hiểm rất cao.
Nhưng mặc dù như vậy, vẫn còn có người tiền hô hậu ủng muốn nắm được quyền lực.
Yến Vân Đài tuổi tác cao, ông làm chủ Tây Cảnh, rất nhiều người chắc chắn sẽ không hài lòng, sẽ cảm thấy Yến Vân Đài tranh đoạt tiền đồ của bọn họ.
Thẩm Niệm nói những lời này không có ý gì khác, chủ yếu là nhắc nhở Hoàng đế, có người sẽ nhân cơ hội mà ngáng chân Yến Vân Đài.
Thật ra hắn cũng biết, Tề Quân Mộ dám ở trước mặt hắn nhắc tới Yến Vân Đài, trong đầu chắc chắn đã có chuẩn bị chu toàn hết rồi.
Hoàng đế tin tưởng Yến Vân Đài, tất nhiên sẽ không vì lời đồn đãi mà hoài nghi ông ta.
Thẩm Niệm suy nghĩ những điều này trong đầu, chỉ nghe Hoàng đế nói với giọng vừa lười vừa lạnh: “Bọn họ phản đối thì có ích lợi gì, chuyện trẫm muốn làm, lúc nào đến phiên bọn họ khoa tay múa chân.”
Yến Vân Đài là người thế nào không có ai rõ hơn so với Hoàng. Kiếp trước khi Tây Địch đánh vào trong Tây Cảnh, là Yến Vân Đài mang binh tới ngăn cản bọn hắn.
Tới tuổi này rồi, Yến Vân Đài không có bao nhiêu tâm địa gian xảo cũng không có bao nhiêu tư lợi, ông chỉ muốn bảo vệ lãnh thổ Đại Tề, bảo vệ bách tính biên cảnh của Đại, một lòng vì tướng lĩnh Đại Tề.
Bây giờ có cơ hồi, Hoàng đế tất nhiên muốn giao Tây Cảnh vào tay người này. Có Yến Vân Đài trấn thủ Tây Cảnh, cho dù kiếp này Tây Địch đột ngột tập kích, có lẽ sẽ không dễ dàng chôn vùi tính mạng của mấy vạn tướng sĩ.
Nếu thật sự Tây Địch quá mạnh, quân Tây Cảnh không thể chống chọi được thì thương vong mấy vạn, Hoàng đế sẽ cảm thấy chính mình vô năng, là tướng sĩ Đại Tề yếu kém hơn Tây Địch, y có thể chịu thua.
Nhưng hai bên vốn chưa giao chiến, quân Tây Cảnh trực tiếp đã bị người ta bao vây và giết chết, Hoàng đế chỉ cảm thấy phẫn nộ nghĩ Thường Thắng vô cùng đáng trách. Tặng người nhà của mình dưới lưỡi đao kẻ khác, đó chính là phản quốc.
Lần này y chỉ giết Thường Thắng, không diệt trừ cửu tộc nhà gã là quá nhân từ với gã rồi.
“Hoàng thượng nói đúng.” Thẩm Niệm vừa cười vừa nói, là thật tâm nghĩ Hoàng nói đúng.
“Trẫm nói đúng chỗ nào?” Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm rồi mỉm cười, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, sau đó y nói: “Khanh cũng nghĩ như thế vậy trẫm trực tiếp hạ chỉ. Tây Cảnh thiếu Tướng quá lâu cũng không phải cách hay, Yến Vân Đài ở Tây Cảnh còn có chút tiếng nói, để ông ấy làm Trấn Tây tướng quân, trẫm tương đối an tâm.”
Thẩm Niệm nói: “Hoàng thượng nếu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì hạ chỉ đi.”
Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm, đột nhiên mỉm cười, cười không một chút phong độ, run cả người.
Tề Quân Mộ vừa cười vừa nói: “Trẫm đột nhiên nghĩ đến hôn quan trong sách sử, bọn họ là hôn quân, thích nghe mỹ nhân nói, thế cho nên đều thích yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.”
Tề Quân Mộ nói: “Trẫm cũng không nói khanh là mỹ nhân, trọng điểm của trẫm là bọn họ thích nghe mỹ nhân nói, bởi vì mỹ nhân có thể nói lời trong lòng bọn họ, có lẽ sau này, bọn họ biết rõ không nên sủng hạnh một người như vậy nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.”
“Khanh không phải mỹ nhân, nhưng trẫm vẫn thích nghe ngươi nói, có thể nói lời trong lòng của trẫm.” Những lời Hoàng đế nói rất nhẹ nhàng nhưng vẻ yêu thích thể hiện rất rõ
“Thần không phải mỹ nhân, Hoàng thượng cũng không phải hôn quân, Hoàng thượng tất nhiên yêu giang sơn.” Gương mặt Thẩm Niệm nghiêm nghị lên tiếng: “Hoàng thượng thích nghe thần nói, vậy thì thần sẽ thường xuyên nói là được, vạn lần không nên lấy hai chữ hôn quân nói chính mình.”
Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm đang nghiêm túc nói, muốn nói gì đó những cuối cùng lại không thốt được lời nào.
Khi y thuận miệng nói, sẽ có người để trong lòng, sẽ có người tưởng thật, sẽ có người dỗ dành, loại cảm giác này y chưa từng trải qua. Thẩm Niệm người này tựa như một tách trà, càng uống càng cảm nhận được.
Uống đến cuối vẫn không thể bỏ được, may mà Tề Quân Mộ căn bản không có ý định từ bỏ Thẩm Niệm.
Lúc này, Hoàng đế thật sự muốn tiến tới ôm lấy Thẩm Niệm làm chút gì đó với Thẩm Niệm, nhưng cuối cùng y vẫn khống chế được bản thân.
Tề Quân Mộ nhìn thật sâu Thẩm Niệm, sau đó xoay người đối diện với Thẩm Niệm ngay tại ngự án nâng bút viết thánh chỉ sắc phong.
Lúc viết xong, y gọi Nguyễn Cát Khánh, để hắn ra roi thúc ngựa lập tức đưa đi.
Đưa thánh chỉ đến biên cảnh, việc này tất nhiên không giấu được người khác, Hoàng đế cũng không muốn giấu, đợi đến khi bọn họ nghe ngóng tin tức thì mọi chuyện đã định. Có người còn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu hất nước bẩn lên người Yến Vân Đài.
Nhưng vô luận bọn họ có hất thế nào đi nữa, Tề Quân Mộ cũng không phản ứng lại bọn họ.
Thánh chỉ của Hoàng đế xuất kinh, rất nhiều người biết.
Thái hậu tất nhiên cũng biết được tin tức này, hôm nay Nhạc thị vào cung. Mấy ngày nay bởi vì tâm trạng của Thái hậu không tốt nên bà vào cung tương đối thường xuyên, đương nhiên là mang theo Lâm Ân rồi.
Lâm Tiêu cũng đến thỉnh an Thái hậu, thuận tiện đón Nhạc thị và Lâm Ân về Lâm phủ.
Khi tin tức truyền đến, ấn đường của Thái hậu nhíu lại, bà nhìn Lâm Tiêu rồi nói: “Ruốt cuộc là Hoàng thượng đang suy nghĩ cái gì? Chuyện này ngươi có biết không?”
Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, sau đó ông nói: “Thái hậu, Hoàng thượng đã trưởng thành rồi, Hoàng thượng làm việc luôn có quyết định của mình.”
“Hoàng thượng đương nhiên có quyết định của mình, nhưng Lâm gia lại không có chỗ lợi nào.” Thái hậu nói với giọng không vui, bà còn vỗ vỗ tay của Lâm Ân mang theo vẻ trấn an.
Lâm gia ngoại trừ Lâm Tiêu còn có những người khác, thế nhưng Hoàng đế ngoại trừ Lâm Tiêu lại không trọng dụng những người khác. Tây Cảnh là khối thịt béo bở như thế, Lâm gia ngay cả một ngụm nước cũng không được uống.
Lâm Ân cúi đầu cụp mắt xuống không lên tiếng nói bất cứ điều gì, chuyện của Hoàng đế tất nhiên hắn không thể bình luận được bất cứ gì.
Thật ra theo lý mà nói, lời của Thái hậu vốn không nên nói trước mặt những người Lâm gia, dù sao cũng có liên quan đến Hoàng đế, rất nhiều chuyện cho dù ở trước mặt người thân cũng không nên tùy tiện mở miệng.
Nhưng Thái hậu không còn cách nào khác, quan hệ giữa bà và Lâm Tiêu rất tốt, cho nên có nhiều lúc không quá chú trọng.
Lâm Tiêu hiểu suy nghĩ của Thái hậu, Thái hậu vẫn cảm thấy Hoàng đế đang phòng bị Lâm gia, chèn ép Lâm gia. Đối với điều này ông cũng chỉ khuyên bảo mang tính chất vỗ về mà thôi: “Thái hậu, Lâm gia không có võ tướng, tất nhiên không cách nào đặt chân vào trong quân được. Hoàng thượng trong chuyện này cũng là lòng có thừa mà sức không đủ, hiện này Thái hậu nên quan tâm Hoàng thượng nhiều hơn, Thái hậu trăm triệu không nên tùy ý như vậy.”
“Ta nghe người khác kể chuyện xưa, trước đây không phải có người mang mặt nạ lên chiến trường sao? Hoàng thượng cũng thật vô tâm, nếu như sắp xếp Lâm Ân đến Tây Cảnh, sao lo không lập được công lao chứ.”Thái hậu đối với khuyên giải của Lâm Tiêu căn bản không nghe lấy nửa câu, bà mới nói một câu như thế.
Lâm Ân vội vàng đứng lên nói: “Thái hậu nương nương, thứ nhất ta không có học võ thứ hai chưa từng đọc binh pháp, làm sao mà lên chiến trường được. Thái hậu nương nương coi như vì tốt cho ta, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Thái hậu nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của Lâm Ân như thế, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lâm Tiêu nhìn thấy biểu cảm của Thái hậu khác thường, vội vàng nháy mắt với Nhạc thị, sau đó Nhạc thị lại nói vài câu vui đùa đem chủ đề câu chuyện hoàn toàn rẽ sang đường khác.
Thái hậu cũng không muốn quá thất lễ liền cùng Nhạc thị nói chuyện tiếp.
Mấy người nói vài câu quan tâm liền theo Lâm Tiêu cáo từ.
Thái hậu biết giữ người lại thì không hay nên dể cung nữ bên cạnh đưa vài hộp điểm tâm cho Lâm Ân, nói hắn thích để hắn ăn nhiều chút.
Lâm Ân nhận lấy rồi tạ ơn, sau đó cùng Lâm Tiêu và Nhạc thị cùng nhau rời đi.
Mọi người vừa ra khỏi đại điện thì gặp công chúa Nhạc Thanh, Lâm Ân nhanh chóng đứng sang một bên, rũ mắt chờ Nhạc Thanh đi vào.
Nhạc Thanh gần đây rất được Thái hậu yêu thích, có lẽ phải nói là Thái hậu hết sức lạnh nhạt với Phù Hoa mới đặt chú ý lên người Nhạc Thanh. Thế cho nên bây giờ trong cung ai ai cũng biết công chúa Nhạc Thanh mới là người được Thái hậu hài lòng nhất.
Nếu không phải Phù Hoa được Hoàng đế cấp thế diện thì công chúa được sủng ái trong cung chắc chắn phải đổi người khác rồi.
Lâm Tiêu và Lâm Ân là nam nhân bên ngoài nên không tiện nhiều lời với công chúa Nhạc Thanh, mà biểu cảm trên gương mặt của Nhạc thị cũng thản nhiên.
Hai bên chào hỏi qua loa rồi một tiến một lui đều tự mình rời đi.
Nhạc Thanh cũng không mấy để tâm đến sự lạnh nhạt của Nhạc thị, nàng biết bản thân mình trong mắt của Thái hậu không là gì cả, thậm chí không bằng một ngón tay của Phù Hoa, nhưng bây giờ có cơ hội thay đổi cuộc sống, nàng tất nhiên phải nắm chắc.
Khi Nhạc Thanh thỉnh anh Thái hậu thì sắc mặt của Thái hậu thản nhiên.
Miễn cưỡng nói vào câu với nàng ta rồi để nàng ta lui xuống, Nhạc Thanh vẫn có bản lĩnh quan đoán được ý qua sắc mặt và lời nói nên nhanh chóng lui xuống.
Sau khi Nhạc Thanh đi rồi, Thái hậu hừ lạnh hai tiếng, sau đó và nói: “Gần đây Phù Hoa đang làm gì?”
Có cung nữ tiến lên nói: “Mỗi ngày công chúa ở trong cung chép kinh Phật, cầu Thái hậu được bình an.”
Mỗi ngày Nhạc Thanh đến đây thỉnh an, Thái hậu đều vui mừng, còn Phù Hoa đến thì Thái hậu không phải ngủ thì đau đầu không muốn gặp. So sánh hai bên đối lập, tình cảnh của Phù Hoa tất nhiên khiến người khác đau lòng.
Phù Hoa đôi khi nghĩ tất cả chỉ là giả thôi, Thái hậu đã yêu thương nàng mấy chục năm, nói không thương nữa thì không thương nữa, nàng thật sự muốn nghĩ nhưng nghĩ không ra.
Nhưng sự chênh lệch ngay trước mắt, nàng nghĩ không ra cũng không có cách nào.
Thái hậu nghe lời này xong, gương mặt hiện vẻ phức tạp, bà lẩm bẩm nói: “Nếu có lòng hiếu thảo như thế, vì sao lại không nghe lời ta nói.”
Cung nữ không dám trả lời, cô không phải là Như Yến, có mặt mũi lớn ở trước mặt Thái hậu, Như Yến đang ở phủ Bình vương dạy bảo quy củ cho hạ nhân của nội trạch Bình vương.
Thái hậu cũng không muốn có người trả lời bà, bà hơi híp mắt cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
@@@
Chuyện phát sinh ở trong cung của Thái hậu nhanh chóng truyền đến tay của Hoàng đế, khi nghe xong lời tường thuật của Nguyễn Cát Khánh, Hoàng đế mặt không biểu cảm cười nhạo, sau đó phất tay để hắn lui ra.
Nguyễn Cát Khánh nhận ra được Hoàng đế đang mất hứng, cũng không dám đến gần y để gặp xui xẻo nên vội vàng lui ra.
Có một số việc không ai có thể khuyên được Thái hậu cũng không ai dám khuyên Hoàng đế, đó là một sự bế tắc, có thể tháo gỡ hay không phải nhìn xem rốt cuộc trong lòng Hoàng đế và Thái hậu suy nghĩ như thế nào.
Nhưng tâm nhãn của Nguyễn Cát Khánh xoay chuyển rất nhanh, hắn nghĩ chính mình không giải được khúc mắc của Hoàng đế, nhưng tâm trạng của Hoàng đế không tốt thì có người có thể an ủi được. Nghĩ đến đây, mắt của hắn xoay hai vòng, tìm một nội giám để hắn đi gọi Thẩm Niệm đến đây.
Suy nghĩ của Nguyễn Cát Khánh rất đơn giản, Hoàng đế nhìn thấy người khác đều mất hứng, vậy thì nhìn thấy Thẩm Niệm sẽ tốt lên nhiều hơn.
Chẳng qua Thẩm Niệm đi tới đại điện còn chưa kịp an ủi Hoàng đế thì Tề Quân Yến đã phái người dâng tấu sớ từ Tây Cảnh đến, tâm trí của Hoàng đế và Thẩm Niệm hoàn toàn đều đặt lên phần tấu sớ kia.
Tề Quân Mộ mở tấu sớ, chỉ nhìn thấy trên tấu sớ của Tề Quân Yến dừng giọng điệu dương dương tự đắc, bọn họ điều tra được Thường Thắng tham ô quân lương có có bằng chứng cấu kết với Tây Địch.