Cuối cùng Bạch Chân tiến lên chắp tay: “Không bằng để ta đi một chuyện đến mười dặm rừng đào?”
Mặc Uyên nhớ tới Chiết Nhan và Thanh Khâu luôn giao hảo liền gật đầu: “Cũng được, Mân Kỳ ngươi chép một phần phối phương của giải dược giao cho Bạch Chân thượng thần đi.”
“Vâng.”
Huyền Nữ ngẫm qua phối phương giải dược của thần ma thảo, nàng chép ra còn ghi chú ý phải nghiền nát thành bột nếu không thì làm sao có thể giải quyết được đại quân Dực Giới chứ.
Chờ mực khô, Bạch Chân nhận phương thuốc trong tay nàng còn nghịch ngợm nhéo tay nàng trước mặt mọi người. Cũng may những người khác lại đang thảo luận với Mặc Uyên làm sao để đẩy lui đại quân Dực Giới nên cũng không chú ý đến họ.
Huyền Nữ tức giận trừng mắt nhìn hắn, nàng cúi chắp tay cáo từ với các vị thượng thần sau đó theo sau Bạch Chân ra ngoài.
Khi nàng đi rồi đại hoàng tử thiên tộc mới cảm thán nói: “Côn Luân Khư thật đúng là nhân tài đông đúc nha!”
Ngày thứ hai, vì để kéo dài giờ tấn công của đại quân Dực giới mấy vị thượng thần cùng nhau hợp lực bố trí một đạo kết giới. Muốn phá cái kết giới này chỉ sợ Kình Thương phải tốn không ít công phu.
Bên này Thiên tộc, Côn Luân Khư, Thanh Khâu cũng không nhàn rỗi đoàn người chờ Bạch Chân tới rồi xuất phát.
Ước chừng một canh giờ sau, kết giới sắp bị Kình Thương phá vỡ thì Bạch Chân mới vội vàng chạy tới.
Hắn lấy bốn cái lọ ra bốn vị thượng thần mỗi người phụ trách một hướng, nghĩ cách khuếch tán vào trong đại quân Dực Giới.
Dọn xong trận hình, đợi khi kết giới vỡ nát các vị thượng thần bay lên không trung dùng pháp bảo phát tán dược kia ra ngoài.
Mà đại quân Dực Giới còn không chút cảnh giác nhảy vào trận địa của bọn họ, chờ Kình Thương ý thức có chỗ không đúng thì đã chậm, đôi mắt của đại quân Dực Giới dần trở về bình thường hơn nữa còn có chút suy yếu.
Huyền Nữ biết hôm nay là kiếp nạ của cửu sư huynh nên vẫn luôn giết địch ở bên cạnh hắn.
Nàng chú ý vài phần về người Lệnh Vũ làm cho người khác nhờ đó chui vào chỗ trống, tuy rằng nàng mặc pháp khí phòng ngự nhưng cánh tay của nàng vẫn tê rần, nàng ngẩng đầu thì thấy đó là đại hoàng tử Ly Oán của Dực Giới.
Nàng nhìn thấy phẩm giai pháp khí trong tay hắn thì trong lòng chợt lạnh, nàng nhanh chóng chủ động tấn công.
Nhưng họa vô đơn chí, Lệnh Vũ sư huynh cũng sắp không khống chế được, Huyền Nữ thấy đột nhiên có một thanh kiếm đâm về phía Lệnh Vũ sư huynh liền cả kinh.
Nhưng mà Ly Oán vẫn từng bước ép sát Huyền Nữ chỉ có thể bỏ qua an nguy của bản thân mà xông qua, nàng nhanh chóng dùng tử kim sáo chặn lại công kích, nhưng lưng nàng lại lộ ra trước mắt Ly Oán.
Quả nhiên Ly Oán không bỏ qua cơ hội này hắn dùng hết mười phần pháp lực quyết tâm muốn mạng của nàng!
Huyền Nữ cho rằng cho rằng chính mình chết chắc rồi, cách đó không xa Bạch Chân cũng phân thần nhìn thấy một màn này nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Ly Kính lại chặn lại công kích đó.
Huyền Nữ kinh ngạc nhìn hắn, cũng không cần biết dụng ý của hắn là gì nàng xoay người đánh đến. Cũng may trừ Bạch Chân cũng không có ai chú ý một màn nếu không sẽ hoài nghi quan hệ của nàng với Dực Giới.
(Lily_Carlos.ddlqd)
Thấy Ly Kính ra tay chặn lại công kích Bạch Chân cảm thấy may mắn nhưng trong lòng lại vô cùng ghen tỵ, cơn ghen giống như sắp bao phủ hắn.
Hắn vừa giết địch cho hả giận vừa đến bên cạnh Huyền Nữ, hắn không muốn Huyền Nữ bị làm sao nữa hắn không muốn nhìn thấy hậu quả.
Trong lòng lại không tự giác suy nghĩ, tại sao cái tên Ly Kính kia lại giúp Huyền Nữ? Chẳng lẽ hắn ta cũng có kí ức kiếp trước giống Huyền Nữ sao? Hay là giữa bọn họ còn có liên hệ?
Này một đống vấn đề thời thời khắc khắc tra tấn hắn.
Chém giết một trận nhưng Huyền Nữ không nghĩ rằng bản thân làm nhiều như vậy mà cuối cùng sư phụ sư phụ vẫn muốn sinh tế chuông Đông Hoàng.
Vì sao chứ?
Trong lúc nàng cảm thấy vô cùng mê mang, trận mê mang này nhanh chóng bị cảm giác không cam lòng ép xuống.
Huyền Nữ nàng không tin chuyện này không thể thay đổi, nàng ngẩng đầu thì thấy gương mặt bi thương của Bạch Thiển, nàng nhớ tới mấy năm nay cẩn thận dạy dỗ các đệ tử như thế nào nàng quyết định.
Trước khi sư phụ bay về phía chuông Đông Hoàng thì nàng thổi Tử Kim Sáo, giai điệu bàng bạc vang vọng bên tai mọi người.
Mấy năm nay nàng đã học hết tất cả những quyển sách sư phụ Lang Gia để lại, nàng thấy trong một bản thượng cổ khúc phổ có một thứ là tỏa hồn khúc, lúc ấy không biết tại sao nàng lại nhớ kỹ nó.
Ý nghĩa như tên, tỏa hồn khúc có thể khóa hồn phách của một người trong thân xác của hắn không thể rời đi, nhưng đại giới cũng rất lớn nếu như thượng thần thổi khúc này chỉ phí chút tu vi nhưng mà hiện tại nàng chưa phải thượng thần, cho nên tuy sẽ không mất mạng nhưng một thân tu vi này khó mà giữ được.
Ngón tay của Huyền Nữ bay múa trên thân Tử Kim Sáo dùng một thân linh lực đổi lấy tỏa hồn khúc. Có lẽ những người khác không hiểu nàng thổi cái gì nhưng những vị thượng thần khác đều biết đại khái là nàng muốn cứu Mặc Uyên?
Ý tưởng vớ vẩn làm cho họ có chút kinh hãi, trừ Bạch Chân những thượng thần khác đều than nàng không lượng sức. Bọn họ đường đường là thượng thần còn không có biện pháp cứu Mặc Uyên thì một thượng tiên như nàng có cách gì?
Nhưng ngay sau đó bọn họ bị vả mặt.
Trong quá trình thổi Tử Kim Sáo linh lực của nàng tiêu hao ngày càng lớn, sắc mặt của nàng ngày càng kém khóe miệng còn nhiễm một tia máu, qua hơn nửa khúc linh lực của nàng sắp cạn kiệt.
Bạch Chân nhận ra nàng có chút không đúng hắn muốn tiến lên giúp nàng một tay. Nhưng hắn vừa đụng vào nàng thì một lực lượng làm hăn bị bắn ra.
Quả nhiên, trên đầu Huyền Nữ dần dần hội tụ một mảng mây đen, không đợi hắn nghĩ nhiều mây đen trên đỉnh đầu nàng càng tụ càng nhiều………
Không tốt, thiên kiếp của nàng tới.
Tất cả mọi người ở đây đều không ngờ nàng lại độ kiếp vào lúc này, Bạch Chân, Bạch Thiển, Điệp Phong, các vị sư huynh Côn Luân khư thậm chí Ly Kính đều chảy mồ hôi lạnh vì nàng, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Mà Huyền Nữ cũng ý thức được tình huống hiện tại nhưng nàng không thể dừng lại! Dừng lại là tất cả những cố gắng của nàng thành công cốc hết.
Thôi, nàng thuận theo ý trời vậy.
Rất nhanh linh lực khô kiệt trong cơ thể lại tăng mạnh, đạo lôi kiếp trên đỉnh đầu cũng không chờ nổi mà rơi xuống, cũng may nàng mặc Minh Ngọc Vân Văn Sam trên người, đạo lôi kiếp thứ nhất ngoại trừ làm nàng chảy một chút máu cũng không tạo thành bao nhiêu tổn thương với nàng.
Nhưng ngay sau đó đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư không cho nàng chút thời gian giảm sóc nào liên tiếp bổ xuống, Huyền Nữ đã quỳ gối xuống mặt đất, máu từ từ lan ra trên y phục của nàng, đau nhức truyền đến khắp cơ thể nàng nhưng nàng vẫn cố gắng cầm chặt Tử Kim Sáo, động tác trên tay tuy có chậm lại nhưng vẫn không ngừng.
Bạch Chân đau lòng nhìn Huyền Nữ, hắn sợ nàng không kiên trì được muốn mở miệng bảo nàng từ bỏ nhưng khi nhìn đến khuôn mặt lo lắng nhưng đầy hy vọng của Bạch Thiển và tất cả mọi người ở Côn Luân khư hắn lại nuốt lời sắp nói lại.
Đạo thiên lôi thứ năm sắp rơi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn đám mấy đen to như một con cự thú sắp ăn tươi nuốt sống người ta thì trong lòng Huyền Nữ lại dâng lên một tia sợ hãi.
Nhưng nàng nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến Bạch Thiển và các sư huynh, nghĩ đến… Bạch Chân, trong lòng nàng lại càng thêm kiên định, nàng nhìn thoáng qua Bạch Chân nhanh đến mức hắn không phát hiện ra được.
Nàng không thể chết được.
‘Oanh’ một tiếng, đạo thiên lôi thứ năm bổ xuống. Huyền Nữ đau đến mức thiếu chút nữa ném cây sáo trong tay ra ngoài, nàng thành công biến thành một huyết nhân.
Hơi thở của Huyền Nữ trở nên mong manh nhưng cẫn tiếp tục thổi, rất nhanh thôi, chỉ một chút nữa.