Trùng Sinh Chi Huyền Nữ

Chương 7



Edit: Lily_Carlos

Ngày hôm sau, Huyền Nữ xoa xoa cái đầu còn đang mơ màng rời khỏi giường, nàng ngồi yên nửa ngày ký ức ngày hôm qua lại ùa về, nàng đờ mặt ra.

Hôm qua nàng đều đã làm những cái gì vậy? Quá mất mặt rồi…… Hai đời này nàng chưa từng mất mặt như vậy, nàng chỉ có thể lề mề ở trong phòng không dám đi ra ngoài.

Cuối cùng vẫn là Bạch Thiển không nhìn được nữa mà đạp cửa phòng xách nàng ra ngoài.

Huyền Nữ cảm thấy nàng không còn mặt mũi mà nhìn bọn họ cho nên vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống đất. Chiết Nhan và Bạch Chân nhìn nhau buồn cười lắc đầu.

“Hiện tại đều đến đông đủ ta sẽ tuyên bố một việc. Thiển Thiển, cha và mẫu thân ngươi ủy thác cho ta tìm một sư phụ tốt cho ngươi, trong lòng ta đã có một người.”

Bạch Thiển không giật mình nàng trợn mắt lên, chuyện này nàng đã biết từ lâu rồi được chứ?

“Hửm, là ai vậy?”

Chiết Nhan liếc nhìn hai con tiểu hồ ly trước mắt thả ra một trái ‘bom’.

“Côn Luân Khư, Mặc Uyên thượng thần. Đúng rồi, Huyền Nữ cũng đi thôi!”

Lúc này Bạch Thiển cảm thấy vui vẻ vì ít nhất nàng có bạn đồng hành. Nhưng Huyền Nữ vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, khi nàng ngẩng đầu lên cái miệng nhỏ của nàng đã há ra đến cực hạn, nàng kinh ngạc giơ tay chỉ chính mình.

“Ta? Không được không được, Chiết Nhan, tứ ca thật sự không cần đâu, huống hồ, Côn Luân Khư không thu nữ đệ tử. Thiển Thiển không tính vì nàng đường đường là Thanh Khâu đế cơ nếu được chọn thì cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng ta chỉ là một con hồ ly bình thường ở Thanh Khâu thôi, ta, ta không được đâu.”

Không đợi Chiết Nhan mở miệng Bạch Chân đã cau mày nói.

“Ai, nàng đừng coi nhẹ bản thân như vậy, bình thường? Nàng một chút cũng không bình thường, một tiểu hồ ly chưa đến bốn vạn tuổi đã là thượng tin thì sao có thể bình thường được, Thiển Thiển tuy là tiên thai nhưng từ nhỏ đến giờ vẫn luôn lười nhác nên tu vi cũng chỉ có vậy. Huống hồ đây cũng là vì hồ sinh của nàng sẽ không quá thảm hại sao! Còn chuyện Côn Luân Khư không thu nữ đệ tử Chiết Nhan có thể giải quyết.”

Hơn nữa hắn có thể tĩnh tâm tìm hiểu xem tình cảm của bản thân với Huyền Nữ là loại tình cảm nào.

Sau khi thổi phồng một đống chỗ tốt của Côn Luân Khư sau lại ném người cho Chiết Nhan, Bạch Chân cảm thấy thần thanh khí sảng!

Chiết Nhan nghẹn họng nhìn trân trối nhìn cái người tùy tiện ném phiền phức cho mình thế này, hắn chỉ có thể im lặng chửi thầm Bạch Chân đê tiện.

Huyền Nữ che mặt, quả nhiên lời nói hôm qua của nàng đã gây chuyện rồi, nhưng nàng vẫn cố giãy giụa lần cuối.

“Nhưng ta đã có sư phụ rồi.”

Hiện tại Bạch Chân thật muốn cạy cái não heo của nàng, không, não hồ của nàng ra nhìn xem.

“Nhưng sư phụ của nàng đã không còn nữa, hơn nữa nàng luyện loại công pháp kia quá nguy hiểm. Nếu như nàng có thể bái Mặc Uyên thượng thần vi sư đối với việc tu luyện của nàng có chỗ tốt hơn nữa khi có sư phụ dạy dỗ có thể bỏ qua rất nhiều đường vòng.”

Nói tới đây, trong lòng Huyền Nữ đã có chút dao động, hắn nói không sai công pháp nàng đang tu luyện có chút huyền bí nếu như có Mặc Uyên thượng thần chỉ điểm có lẽ………

Thấy nàng đã buông lỏng, Bạch Thiển nhìn Chiết Nhan một cái Chiết Nhan đã hiểu.

Thừa dịp Huyền Nữ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Chiết Nhan vung tay lên bọn họ liền biến mất tại chỗ. Đợi nàng hoàn hồn lại bọn họ đã ở trước của Côn Luân khư.

Một khi đã như vậy nàng cũng chỉ có thể thích ứng, huống hồ nếu như nàng có thể ôm chặt cái chân lớn là Mặc Uyên thượng thần thì sau này nàng không phải sợ cái gì nữa, thực lực của đệ tử trong Côn Luân khư trong tứ hải bát hoang phải nói rất mạnh mẽ.

Trong thời gian ngắn nàng cũng không suy nghĩ thêm nữa, nàng cúi đầu tò mò nghịch nam trang trên người không thèm để ý thanh niên đang châm chọc mỉa mai bên cạnh, nàng biết vị này sắp trở thành thập lục sư huynh của Bạch Thiển tên là Tử Lan.

Nàng vừa nghịch áo vừa nhìn thoáng qua chỗ Bạch Thiển, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, Tư Âm thượng tiên đã lâu không gặp.

Không đợi nàng nhớ đến những tháng ngày sống ở Côn Luân khư ở kiếp trước, thì nàng chợt nghe thấy một trận ầm ĩ và tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn qua đó, a, vật bay ở phía trước không phải là Ngọc Thanh Côn Luân phiến pháp khí của Bạch Thiển sao?

Quả nhiên, cây quạt này có mục đích của mình một đường bay đến trước mặt Bạch Thiển. Mà Bạch Thiển còn không biết nên phải làm sao đứng sững ở đó, Huyền Nữ duỗi tay đẩy nàng sau đó lại nhìn Ngọc Thanh Côn Luân phiến bĩu môi, Bạch Thiển giống như cảm giác nàng duỗi tay bắt lấy cán quạt, quả nhiên Ngọc Thanh Côn Luân phiến không hề phản kháng mà còn có chút nhu thuận để yên cho bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Thiển nắm nó trong tay.

Mặc Uyên thượng thần và một đám sư huynh đệ chạy tới phía trước chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thiển vuốt ve Ngọc Thanh Côn Luân phiến.

Sau khi một đám sư huynh đệ bái kiến Chiết Nhan thượng thần xong không khí đột nhiên có chút xấu hổ, vẫn là Chiết Nhan thức thời phá vỡ phần không khí xấu hổ này.

“Tư Âm, Mân Kỳ còn không mau bái kiến Mặc Uyên thượng thần?”

Mân Kỳ? Nàng? Huyền Nữ lấy lại bình tĩnh kéo Bạch Thiển tiến lên bái kiến Mặc Uyên thượng thần.

“Tư Âm / Mân Kỳ, bái kiến Mặc Uyên thượng thần.”

Mặc Uyên liếc mắt một cái liền nhìn thấu lớp ngụy trang của các nàng, hắn nhíu mày lại nhưng nể tình Ngọc Thanh Côn Luân phiến hắn mới nặng nè phát ra một tiếng.

“Ừm!”

Huyền Nữ cúi đầu giật giật khóe miệng, haizz thật là xấu hổ. Cũng không hiểu tại sao kiếp trước Thiển Thiển có thể thành công bái sư, tại lại nàng không chút náy náy mà lấy tay chọc chọc Bạch Thiển, một lúc sau thấy Bạch Thiển không phản ứng nạng lại lấy tay chọc chọc nàng.

Nhưng nàng không biết tất cả động tác nhỏ của nàng bị người khác nhìn rõ, đối phương còn hứng thú nhìn nàng! Mà Bạch Thiển bị nàng chọc cũng không tức giận chỉ đành tiến lên nói.

“Thượng thần, Tư Âm và Mân Kỳ, mở mười dặm rừng đào ngưỡng mộ đại danh của thượng thần nên mới vạn dặm xa xôi đến Côn Luân Khư bái sư, cầu thượng thần thành toàn.”

Mặc Uyên nhìn hai nàng một cái rồi lại nhìn Ngọc Thanh Côn Luân phiến, hắn trầm mặc gật đầu nói với Chiết Nhan.

“Vào trước đã rồi nói sau!”

Sau đó đoàn người lần lượt vào đại điện Côn Luân khư.

Mặc Uyên ngồi ngay ngắn phía trên cúi đầu nhìn ba người đang quỳ ở đó, mày rậm hơi ngưng lại hắn kinh ngạc nhìn Huyền Nữ.

“Tuổi còn nhỏ mà ngươi đã có tu vi thượng tiên rồi? Thật khó có được.”

Mặc Uyên vừa dứt lời vài vị sư huynh kinh ngạc nhìn nhau.

Đột nhiên bị điểm danh Huyền Nữ không biết phải làm sao cúi đầu xuống. Còn tốt ngài ấy cũng không hỏi thêm cái gì mà chuyển qua hai người Tử Lan và Bạch Thiển.

“Nếu ba người các ngươi cùng đến bái sư thì ai là sư huynh ai là sư đệ đây?”

Chiết Nhan thức thời tiến lên nói: “Tư Âm và Mân Kỳ tuổi còn nhỏ vẫn nên làm sư đệ đi!”

Nghe hắn nói như vậy Bạch Thiển không chịu lập tức đứng lên.

“Không được…”

Huyền Nữ thấy vài vị sư huynh đứng cạnh đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn tới, nàng cảm thấy có chút không ổn vội vàng kéo Bạch Thiển lại.

“Tư Âm, ta còn nhỏ hơn ngươi ta làm tiểu sư đệ là được rồi.”

Bạch Thiển thấy ánh mắt khẩn cầu của nàng hơi do dự một chút, nhưng mà nàng vẫn đang phân vân!

Mặc Uyên nhìn chằm chằm ngọc thanh Côn Luân phiến trong chốc lát, mở miệng nói: “Nếu ta tặng Ngọc Thanh Côn Luân phiến cho ngươi thì sao?”

Bạch Thiển nhận được chỗ tốt liền kéo Huyền Nữ quỳ xuống.

“Một khi đã như vậy, Tử Lan hành thập lục, Tư Âm hành thập thất, Mân Kỳ hành thập bát, cứ quyết định như vậy đi.”

“Tử Lan, Tư Âm, Mân Kỳ bái kiến sư phụ.”

Sau khi ba người bái sư xong Chiết Nhan liền tiến lên cáo từ.

“Mặc Uyên thượng thần, nếu chuyện này đã xong Chiết Nhan xin được cáo từ, nếu thượng thần có rảnh hoan nghênh đến mười dặm rừng đào dạo chơi!”

Khuôn mặt Mặc Uyên không thay đổi gật đầu.

Chiết Nhan xoay người nở một nụ cười với Huyền Nữ sau đó đi một cách tiêu sái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.