Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 19



Buổi chiều, An Lạc được An Trạch đưa tới bệnh viên quân khu. Không giống với sự ồn ào và náo nhiệt của bệnh viện tổng hợp ở nơi trước, bệnh viện quân khu không có nhiều bệnh nhân lắm. Bệnh viện lộ vẻ quạnh quẽ, đại sảnh khám bệnh trật tự ngay ngắn, dọc đường đi có rất nhiều quân nhân, có thể nhận ra được hầu hết bệnh nhân của bệnh viện này đều xuất phát từ quân nhân và người nhà họ.

Đi qua đại sảnh khám bệnh là đến phòng bệnh nhân nội trú, An Lạc được An Trạch đưa thẳng tới khoa chỉnh hình ở tầng 11. Hiển nhiên cậu đã hẹn trước với bác sĩ khoa chỉnh hình, sau khi chào hỏi qua trưởng khu bệnh và điều dưỡng, cậu liền đưa An Lạc vào phòng điều trị trong góc.

An Trạch đẩy xe lăn của An Lạc đến bên giường, rồi quay người rót nước đưa cho anh, thấp giọng nói: “Anh đợi ở đây trước một chút, em đi gọi bác sĩ tới.”

“Ừ.” An Lạc gật đầu, nhận cốc nước rồi yên lặng uống.

An Trạch đi rồi, ánh mắt của An Lạc liền cấp tốc quét một lượt toàn cảnh chung quanh, phát hiện ra phòng điều trị ở đây rất sạch sẽ. Gần tường kê một loạt sô pha mềm mại, trên bàn còn cắm một bó hoa màu sắc tươi đẹp, trong góc phòng đặt vài chậu cây xanh, điều hòa, TV, đầy đủ mọi thiết bị, tuy là phòng bệnh, nhưng trang trí vô cùng ấm áp.

Chiếm một nửa bức tường là cửa số, có thể bao quát toàn cảnh quân khu Tây Lâm. Cách đó không xa là một tòa nhà có tạo hình đặc biệt giống như ngọn đuốc cháy thẳng lên trời cao, màu vàng kim bên ngoài khiến cả công trình có vẻ cương nghị và lạnh giá; trên bãi tập rộng lớn bên phải, một đội ngũ mặc quân trang đang ngay ngắn chạy bộ, dưới ánh mặt trời, mồ hôi đổ trên người những quân nhân trẻ tuổi, trông họ có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.

An Lạc thu hồi ánh mắt, đặt tay lên đôi chân đã mất đi cảm giác của mình.

Tuy chưa từng biểu lộ một chút khổ sở nào, nhưng thân thủ ban đầu vốn vô cùng tốt lại đột nhiên biến thành một người bán tàn phế sau khi trùng sinh, trong lòng An Lạc tự nhiên không thấy dễ chịu chút nào, muốn tìm cách đứng dậy bước đi một lần nữa, khi nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của những quân nhân trẻ tuổi này, anh đột nhiên lại càng thêm bức thiết. Trong lòng không khỏi âm thầm hạ quyết định: Nhất định phải cố gắng đứng dậy, tuyệt đối không thể sống dựa vào xe lăn cả đời.

Đúng lúc này, cánh cửa phía sau bỗng nhiên bị đẩy ra, An Lạc quay đầu lại, thấy An Trạch và một bác sĩ trẻ tuổi đang cùng bước vào.

An Trạch giới thiêu: “Anh ơi, người này chính là bác sĩ Tống Đường của khoa chỉnh hình, em mời anh ấy đến gặp anh.”

An Lạc đưa mắt lên nhìn tấm thẻ treo trên ngực vị bác sĩ, trên mặt viết “Tống Đường, bác sĩ khoa chỉnh hình”. An Trạch lúc trước có nói rằng mình đã liên hệ được với chuyên gia khoa chỉnh hình, An Lạc còn tưởng ‘chuyên gia’ như lời cậu nói phải là một giáo sư hơn 50 tuổi, thật không ngờ đó lại là một bác sĩ còn trẻ như thế này, nhất thời có phần kinh ngạc.

Tống Đường vươn tay, khẽ cười, nói: “An Lạc, xin chào, tôi thường hay nghe An Trạch nhắc tới người anh trưởng này, thực sự đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

An Lạc cho rằng lời này chỉ là khách sáo, không suy nghĩ nhiều, bèn vươn tay ra bắt tay anh ta, nói: “Xin chào, bác sĩ Tống.”

Tống Đường không nói thừa, trước khi đưa An Lạc vào bệnh viện chụp X–quang, giải thích: “Tôi vừa xem kỹ cuộn phim An Trạch mang tới, cuộc phẫu thuật của anh rất thành công, chân trái gãy xương không nghiêm trọng lắm, đùi phải cũng rất có hy vọng phục hồi như cũ, chỉ là quá trình khôi phục sau đó tương đối khổ cực, anh nên chuẩn bị sẵn tâm lí tốt.”

An Lạc gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Yên tâm, tôi sẽ toàn lực phối hợp trị liệu.”

Loại khổ cực này đương nhiên anh rất rõ, anh trai An Dương năm ấy gặp tai nan xe cộ cũng suýt chút nữa mất đi hai chân, khoảng thời gian đứng dậy khỏi xe lăn rất dài, An Lạc tận mắt trông thấy anh giống như một đứa trẻ thử bước đi từng bước, mỗi một bước là một lần đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng anh luôn mang theo nụ cười “Không sao đâu.”

Nếu An Dương hồi đó có thể cắn răng vượt qua, vậy thì An Lạc tin rằng mình cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cho tới bây giờ anh chưa từng sợ đau.

Còn hơn cả nỗi đau trên thân thể, nỗi thống khổ trong tâm mới là gian nan nhất.

***

Sau khi gặp bác sĩ Tống, An Trạch nhận thuốc anh ta kê đơn, dùng bút chăm chú ghi lại những việc cần chú ý, sau mới đấy xe lăn An Lạc về chỗ ở.

Buổi tối, An Trạch tự mình xuống bếp nấu canh cho anh, nói là nghe theo lời dặn của bác sĩ bổ sung dinh dưỡng cho anh, lần này thay đổi bằng cách làm mới, cho đậu, cánh gà và một lát gừng nấu cùng trong một giờ, không thêm gia vị khác, canh nấu hoàn toàn là hương vị đậm đặc nguyên chất, cánh gà được nấu nhừ, cho vào miệng liền tan tức thì, mùi vị cực kỳ ngon.

An Lạc rất thích món canh này, phá lệ ăn liền ba bát, phá vỡ kỷ lục một bữa ăn hai bát cánh hôm qua vừa mới ghi. An Lạc thầm nghĩ, nếu mà cứ đà này, chân còn chưa khỏe hẳn, thân hình chắc chắn đã thành một cục thịt mỡ rồi. Cách làm của An Trạch không phải là đang dưỡng bệnh cho anh trai, mà nhất định là đang nuôi lợn thì đúng hơn. ═]]]]]]]]]]

Có điều, miệng lưỡi được thưởng thức đồ ăn mỹ vị cũng không phải là chuyện xấu gì, ăn ngon sẽ khiến tâm trạng tốt lên. An Lạc quyết định bỏ qua vấn đề béo gầy này, tiếp tục hưởng thụ mỹ vị do em trai làm ra.

***

Sau khi thu dọn bát đĩa, An Trạch mới trở lại phòng khách, ngồi cạnh An Lạc, thấp giọng nói: “Anh, bác sĩ Tống nói rằng một tuần nữa có thể tháo thạch cao, chờ đến khi tháo ra, anh cần mỗi ngày phải đến bệnh viện làm vật lý trị liệu, nếu ngại phiền phức, lúc ấy có thể ở lại luôn trong bệnh viện.”

An Lạc gật đầu, “Ừ, biết rồi.”

An Trạch vỗ nhẹ lên mu bàn tay An Lạc, có vẻ như đang cổ vũ, “Anh đừng lo lắng, em sẽ giúp anh.”

An Lạc cũng chẳng lo lắng, có thể sống lại một lần nữa với anh mà nói thì đó đã là lời lãi lắm rồi, có đau hay không căn bản không quan trọng, anh cũng chẳng sợ những điều kia. Tuy nói như thế, nhưng sự quan tâm của An Trạch lại khiến đáy lòng An Lạc trỗi dậy một chút ấm áp đã lâu không gặp, anh bèn nói: “Không sao, tôi chịu được.”

An Lạc kiếp trước thường bị thương, những khi đau đớn đến mức đổ đầy mồ hôi đều là tự anh cắn răng chịu đựng một mình, chưa từng có ai nói qua một lời quan tâm tới anh, cho tới bây giờ cũng chưa có ai cổ vũ anh, lại càng không có ai tự mình xuống bếp nấu cơm cho anh. Cậu em An Trạch đến hôm nay mặc dù tích cách khó nắm bắt, nhưng chí ít, An Lạc cũng cảm nhận được sự quan tâm thành thực của cậu ta đối với mình.

Có lẽ nào là do dạ dày bị mua chuộc, mà lúc này nhìn nụ cười mỉm của cậu ta, tựa hồ cũng trở nên thuận mắt hơn?

Hai người trầm mặc đối diện nhau, ánh mắt An Trạch cũng dần trở nên dịu dàng. An Lạc cảm thấy hai anh em cứ đối diện với nhau như thế này thì có vẻ kỳ quái quá mức, bèn bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, bác sĩ Tống chính là chuyên gia mà cậu nói trước đây đó sao? Anh ta nhìn còn rất trẻ.”

An Trạch gật đầu: “Vâng, anh ấy vừa qua 30, là bác sĩ y khoa du học ở Vương quốc Anh trở về, khi còn ở Luân Đôn thường hay nghiên cứu nan đề nối xương gãy, công bố rất nhiều học thuyết. Tuy còn trẻ nhưng có rất nhiều thành tích, em tin trình độ chuyên nghiệp của anh ấy có thể chữa khỏi cho anh.”

An Lạc cúi đầu trầm tư chốc lát, hỏi: “Anh ta tốt nghiệp trường nào ở Anh?” 

An Trạch nói: “Là khoa y học trường S.”

An Lạc đột nhiên ngẩn ra.

Nếu nhớ không lầm, năm ấy cháu ngoại Thiệu Vinh cũng học ở khoa y trường S tại Anh. Nếu học viện đó thực sự tồn tại, hay nói cách khác, nơi anh trùng sinh vẫn là cùng một thế giới, chỉ là thời gian đã qua đi hơn 20 năm, một vài người bạn và thân nhân trước đây có thể vẫn còn sống trên đời này.

Nói như vậy, cháu ngoại Thiệu Vinh… Có thể vẫn còn ở Luân Đôn?

Khi đó lập di chúc, hầu hết tài sản đều để lại cho anh trai An Dương kế thừa, quyên góp một phần nhỏ cho trung tâm nghiên cứu cấy ghép nội tạng của Thiệu Vinh ở Anh, không ngờ rằng, anh trai An Dương lại cùng chết trên tai nạn máy bay. Nếu hai anh em bọn họ đều chết, như vậy, tài sản đó cuối cùng đã xử trí như thế nào nhỉ?

Dù sao cũng không phải là một con số nhỏ, nếu không có ai thừa kế sẽ đem quyên góp từ thiện cũng là một kết cục không tồi, chỉ sợ có kẻ nhân cơ hội gây trở ngại, chiếm đoạt toàn bộ tâm huyết cả đời của anh và An Dương.

Nghĩ tới đây, An Lạc không khỏi khẽ nhíu mày.

Hiện nay, anh cũng chẳng có cách nào để tra ra tăm tích tài sản để lại, chỉ còn cách đợi một thời gian nữa, chờ cho thân thể phục hồi rồi hỏi thăm liên lạc với Thiệu Vinh ở Anh Quốc xa xôi, chỉ có điều, Thiệu Vinh mà biết người cậu đã chết của mình lại sống dậy thì không biết sẽ hoảng sợ đến thế nào…

“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” An Trạch đột nhiên mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ của An Lạc.

An Lạc phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì.”

An Trạch cầm điều khiển hỏi: “Anh có muốn xem đá bóng không? Đêm nay có trận Euro Cup đấy.”

An Lạc nói: “Tùy thích.”

An Trạch nhìn anh một cái, rồi đổi sang kênh thể thao,quả nhiên đang phát trận Euro Cup, Pháp đấu với Hà Lan, cầu thủ hai đội đều tỏ ra xuất sắc, đá cực kỳ ngoạn mục. An Lạc cùng cậu xem đá bóng, nhanh chóng chuyên tâm chìm đắm vào trận chiến giành bóng kịch liệt.

Nửa giờ sau, tỷ số tạm thời là 1:1.

An Trạch thấy anh trai yên lặng nhìn chằm chằm TV, không kiềm được bèn hỏi: “Anh thích đội nào hơn?”

An Lạc đáp: “Không đặc biệt thích ai cả.”

An Trạch nói: “Bởi vậy, anh chỉ là đang bàng quan xem trận đấu, kết quả thắng thua đều không quan trọng với anh, phải không?”

An Lạc gật đầu, “Ừ.”

An Trạch nhìn sườn mặt không có cảm xúc của anh, trầm mặc chốc lát, rồi thấp giọng: “Có rất nhiều khi cũng như thế này, người trong trận liều mạng nỗ lực giành chiến thắng, nhưng không biết, người ngoài trận chỉ là đang xem chơi, hoàn toàn không quan tâm đến thắng thua.”

Mấy lời này dường như đang ám chỉ điều gì đó? An Lạc quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: “Cậu thích đội Pháp hay đội Hà Lan?”

An Trạch: “Chẳng thích ai.”

An Lạc khó hiểu: “Vậy mấy lời này của cậu là chỉ…”

An Trạch cười, “Anh tự hiểu đi.”

Dứt lời liền đứng dậy, để lại một câu: “Em đi tắm.” Sau đó xoay người vào phòng tắm.

An Lạc dường như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng cậu.

Người trong trận liều mạng nỗ lực, người ngoài trận lại chỉ xem chơi —— Lời cậu ta có liên quan đến trận đấu sao? Hay là chỉ việc khác?

Nếu là chỉ việc khác, vậy thì đó là việc gì?

Trong trí nhớ đột nhiên hiện lên buổi lễ trao giải điện ảnh của An Nham, hình ảnh An Trạch ghé sát tai An Lạc nói —— Lúc đó rốt cuộc cậu ta nói gì? Tại sao kể từ lúc nhìn thấy cảnh đó trên TV, mình luôn luôn không thể quên được hình ảnh đó?

Trầm tư một lát, suy nghĩ cẩn thận ý tứ của cậu, An Lạc không khỏi khẽ nhíu mày.

An Trạch, cậu em này nhìn qua có vẻ là người chín chắn, chững chạc nhất, tâm tư cũng khó nắm bắt nhất. Trong ánh mắt nặng trĩu và phức tạp của cậu ta, rốt cuộc chất chứa tâm sự gì? Tại sao giữa những nụ cười của cậu ta, đến bây giờ cũng chưa phát hiện được một chút vui vẻ thật sự nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.