Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 41



“Đó là ngày 22 tháng 5, hôm sau là sinh nhật của anh, nhưng em lại nhận được một nhiệm vụ vô vùng nguy hiểm. Trước khi xuất phát, em chợt nghĩ, nếu em chết, sẽ có một bí mật bị mang xuống mồ, không một ai biết đến.

“Bởi vậy em hẹn gặp anh, muốn trải qua sinh nhật cuối cùng với anh, muốn nói cho anh biết, em vẫn luôn yêu anh. Em biết anh sẽ không chấp nhận, nhưng em nghĩ, ít nhất, anh sẽ mãi mãi nhớ đến An Trạch.

“Anh sẽ nhớ kỹ, đứa em mình ít quan tâm nhất, đã lặng lẽ… thích anh từ rất lâu.”

Nói đến đây, vẻ mặt An Trạch buồn bã, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười cay đắng khó che dấu, “Chỉ là không ngờ rằng, khi em bình an trở về, anh lại xảy ra chuyện. Anh mất trí nhớ, không nhớ rằng em đã từng hôn anh, cũng không còn nhớ tới lời thú nhận của em…”

“Anh có cảm thấy rất kỳ lạ không, rằng trong khoảng thời gian này tại sao em lại đối xử rất tốt với anh như vậy?” An Trạch thoáng dừng lại, từng chữ từng câu nghiêm túc nói, “Bởi vì em thích anh, bất kể chuyện nào của anh, cũng đều rất quan trọng với em.”

“…” Đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của An Trạch, An Lạc kinh ngạc đến nỗi gần như mất đi năng lực suy nghĩ.

Điều, điều này sao có thể xảy ra?

Cứ nghĩ rằng An Trạch chỉ là yêu quý anh cả của mình với thân phận thuần tuý là em trai, cứ nghĩ rằng tình cảm anh em giữa bọn họ rất khắng khít nên An Trạch mới quan tâm đến anh trai như vậy, An Lạc hoàn toàn không ngờ, An Trạch lại thầm mến anh trai mình…

“Rất kinh ngạc phải không?” An Trạch nhìn An Lạc, thấp giọng nói, “Anh đã cố chấp muốn biết chân tướng đến vậy, em cũng không ngại nói cho anh biết sự thật. Dù anh có cảm thấy thế nào, em vẫn thích anh, đây là sự thực không thể thay đổi.”

“…” An Lạc đóng băng tại chỗ, không nói nên lời một câu.

Nhìn bộ dạng choáng váng ngỡ ngàng của An Lạc, đáy lòng An Trạch đột nhiên hiện lên một nỗi đau đớn.

Cậu đã biết trước, bất kể là khi nào, một khi nói ra chân tướng thì phản ứng của anh chỉ có thể là kinh ngạc, phẫn nộ, và không thể tin nổi. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, nhưng khi thấy ánh mắt khiếp sợ như thấy quái vật của anh, tim An Trạch vẫn cực kỳ khó chịu.

Một quãng im lặng ngột ngạt kéo dài, thấy An Lạc mãi không nói gì, An Trạch đành phải nhẹ giọng: “Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi đi.”

Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng ngủ, khi tới cửa thì bước chân dừng lại, An Trạch không quay đầu lại, chỉ đè thấp âm thanh, bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, em chưa bao giờ coi giữa hai chúng ta là tình cảm anh em.”

Cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Em chưa bao giờ coi giữa hai chúng ta là tình cảm anh em.

Lời An Trạch nói lặp đi lặp lại bên tai, như tiếng sấm đánh trên đỉnh đầu. An Lạc rốt cục phục hồi tinh thần khỏi trạng thái kinh ngạc, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nuốt nước bọt, không nói nên lời nổi một câu.

Tâm trạng phức tạp ngồi trên giường một hồi, An Lạc đưa tay chạm lên bờ môi vừa mới bị hôn một cách mạnh mẽ, bên môi tựa như vẫn còn giữ lại hơi nóng hừng hực như muốn thiêu đốt người khác, hơi nóng đó cũng nhắc An Lạc nhớ rõ, anh đích xác vừa bị An Trạch hôn, tất cả đều không phải là mộng, mà là sự thật không thể tin được.

Sự thật đó chính là, An Trạch yêu chính anh trai của mình…

An Lạc đột nhiên cảm thấy một cái đầu biến thành hai cái.

Muốn suy nghĩ một chút gì đó giữa đống lộn xộn trong đầu, lại phát hiện đầu óc đã trở nên rối loạn, căn bản là chẳng thể giữ nổi sự bình tĩnh như trước nữa.

Chưa nói đến thứ tình cảm ấy không được người đời chấp nhận, vi phạm luân thường, mà vấn đề quan trọng hơn, anh không phải là anh trai của An Trạch. Để An Lạc đóng vai anh cả của An Trạch một thời gian thì không hề gì, nhưng làm người yêu thì đó lại là chuyện vượt quá ranh giới.

Mạnh mẽ đến mức khiến An Lạc trở tay không kịp, đến bây giờ tim vẫn còn đập loạn xa… Loại chuyện mất kiểm soát này, về sau tuyệt đối không thể để phát sinh thêm lần thứ hai.

An Lạc xoa huyệt thái dương, vốn tưởng có thể nói rõ chân tướng cho An Trạch sau khi vụ án kết thúc, nhưng hiện tại không thể không đẩy kế hoạch lên sớm hơn. Bởi vì An Lạc hiểu rõ, thứ tình cảm gút mắc này nếu để càng lâu thì sẽ càng trở nên khó vãn hồi.

Tối hôm đó, An Lạc nằm trằn trọc trên giường, mãi cho đến rạng sáng 3h mới ngủ được.

Trong mơ, cảnh tượng mơ hồ, anh thấy những hình ảnh vô cùng kỳ lạ.

Đó là một nhà cơm Âu, anh thấy mình đang ngồi trong góc, ăn trưa cùng với một cô gái.

Thịt bò thơm ngào ngạt trên bàn, đối diện với cô gái trang điểm xinh đẹp, bên tai là tiếng nhạc nhẹ nhàng, nụ cười chiêu bài của bồi bàn… Tất cả đều rõ ràng đến mức như đang lạc vào một thế giới khác.

Nhưng kỳ lạ là, trong giấc mơ, An Lạc chứng kiến tất cả như một người ngoài, thậm chí anh có thể thấy rõ từng biểu cảm một cách tinh tường.

An Lạc trong giấc mơ dường như đang rất sốt ruột, luôn cúi đầu xem giờ, anh cũng chẳng nghe rõ cô gái đối diện nói gì, cho đến khi cô đột nhiên dừng lại, nhìn anh, tăng thêm âm lượng mà nói: “An Lạc, rốt cuộc anh có đang nghe em nói không?”

Lúc đó An Lạc mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn cô: “Xin lỗi, Hiểu Đồng, tôi có việc gấp, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”

Cô gái được gọi là Hiểu Đồng bất đắc dĩ cười: “Được rồi, anh đã có việc thì đi đi.” Nói xong bèn vẫy tay gọi bồi bàn, “Tính tiền.”

Sau khi ra khỏi nhà hàng thì trời đã xuống hoàng hôn, sắc vàng của nắng chiều nhuộm toàn bộ thành phố thành một màu sắc ảo mộng.

Đó là một con đường rất đẹp, dài thẳng tắp không thấy điểm dừng, hai bên đường trồng đủ loại ngô đồng to lớn, cành lá hứng ánh mặt trời tản ra những ánh vàng đẹp mắt. Rất nhiều các cặp tình nhân đang nắm tay nhau nhàn nhã đi tản bộ trên đường, còn An Lạc thì chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, anh dường như có chuyện rất quan trọng, ra khỏi nhà hàng lập tức đi thẳng tới xe.

Mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái chuẩn bị khởi động, đột nhiên có người khẽ gõ cửa xe. An Lạc nghi ngờ quay đầu, đúng lúc thấy đôi mắt đen sẫm của An Trạch.

An Trạch mỉm cười với anh, sau đó mở cửa, ngồi xuống vị trí phó lái.

An Lạc khó hiểu nhìn cậu, “An Trạch, sao cậu lại ở đây?”

An Trạch nói: “Anh à, mai là sinh nhật anh, em có mua bánh mạt trà mà anh thích ăn nhất ở cửa hàng bánh phía tây gần đây, tối nay chúng ta cùng nhau ăn, chúc mừng sinh nhật sớm cho anh, được không?”

An Lạc im lặng một hồi, rồi bình tĩnh nói: “Bánh ngọt cậu cầm về đi, tôi vừa ăn xong cơm chiều rồi.”

Ánh mắt An Trạch đột nhiên chuyển lạnh, “Là cùng Lâm Hiểu Đồng? Anh thực sự nghe lời bố hẹn gặp cô ta sao?”

“…” An Lạc vừa định mở miệng thì đúng lúc này, điện thoại di động chợt vang lên. Anh không để ý đến An Trạch, cúi đầu lấy điện thoại ra khỏi túi, màn hình hiển thị dòng chữ “Xin hãy nhập mật khẩu”, ngón tay An Lạc cấp tốc ấn mấy con số, sau đó nhập vào hệ thống điện thoại, nhìn lướt qua cái tên ở chính giữa màn hình.

Tên người gọi đến trở nên mờ ảo, An Lạc muốn nhìn kỹ cái tên đó nhưng không thể thấy rõ. Đúng vào lúc này, An Lạc trong mơ nhìn lướt cái tên rồi ấn nút từ chối nghe, sau đó đút điện thoại vào túi.

An Trạch thấp giọng hỏi: “Là điện thoại của ai vậy? Tại sao anh không nghe?”

An Lạc lạnh lùng đáp: “Cậu về đi, tôi còn có việc, hôm khác nói chuyện.”

An Trạch tiếp tục hỏi: “Anh có việc gì vậy? Em thấy anh có vẻ không yên. Anh, có chuyện gì xảy ra không?”

An Lạc bực mình nhíu mày, “Cũng không liên quan đến cậu.”

An Trạch đột nhiên nhìn thẳng về phía anh, tuy chỉ là trong mơ, nhưng An Lạc lại cảm thấy, ánh mắt phức tạp kia như đang nhìn thẳng vào đáy lòng mình. Anh bị giật mình bởi ánh mắt ấy, trong lúc nhất thời quên mất mình nên nói gì.

Anh thấy hầu kết An Trạch cuộn lên cuộn xuống, sau đó, cổ họng cậu phát ra tiếng nói trầm thấp mà bình tĩnh: “Người mình thích ở cạnh người khác, sao anh lại nói không liên quan đến em? Em cũng biết ghen đấy.”

An Lạc giật mình, kinh ngạc hỏi: “Người mình thích cái gì? Chẳng lẽ cậu thích Lâm Hiểu…”

“Người em thích chính là anh.” An Trạch thẳng thừng cắt đứt lời anh.

Như muốn chứng minh lời nói, An Trạch đột nhiên áp môi xuống, thậm chí suồng sã sục đầu lưỡi vào trong khoang miệng An Lạc, bàn tay cũng thuận thế giữ ót An Lạc, áp sát hai người vào với nhau.

“Ưm…”

An Lạc bị hôn không kịp chuẩn bị.

Anh có lẽ hoàn toàn không ngờ sẽ bị em trai cưỡng hôn, sững sờ tại chỗ.

Không gian trong xe vốn rất chật hẹp, hơn nữa An Lạc đã cài dây an toàn, lại bị An Trạch đè xuống ghế, nên tuyệt nhiên không có đường chạy trốn.

An Lạc kinh ngạc nhìn khuôn mặt An Trạch phóng đại trước mắt, sau một hồi sửng sốt, cảm nhận được đầu lưỡi bị cậu cuốn lấy, lúc này rốt cục mới phản ứng lại sự thật đáng sợ “bị em trai hôn”.

An Lạc tức giận đến đỏ mặt, cố sức đẩy An Trạch ra, nhân tiện đánh một cú thật mạnh lên mặt cậu, “Đốn mạt! Cậu điên rồi!”

Bởi vì quá mức phẫn nộ, môi An Lạc thậm chí còn run lên khe khẽ.

An Trạch bị đấm mạnh một cú, khoé môi rỉ ra một vệt máu chói mắt, nhưng cậu không để ý, đưa tay quệt đi, quay đầu nhìn An Lạc, nghiêm túc nói: “Anh à, em không điên, em rất tỉnh táo. Hôm nay em hẹn anh ra đây là muốn nói cho anh biết sự thật, em thích anh, thích từ rất lâu rồi…”

“Đủ rồi! Tôi là anh của cậu! Sao cậu có thể…”

“Vậy thì sao?” An Trạch ngắt lời anh, “Thích một người không phải là sai trái. Huống hồ, em chưa bao giờ nghĩ rằng em có thể ở bên anh. Chỉ là lặng lẽ thích anh, điều này cũng không thể sao?”

An Lạc lạnh mặt nói: “Lập tức xuống xe, tôi không muốn thấy cậu nữa.”

“Anh…”

“Đừng gọi tôi là anh.” An Lạc quay đầu nhìn An Trạch, ánh mắt lạnh buốt như kiếm, “Hiện tại, lập tức, cút ngay cho tôi.”

An Trạch nhìn ánh mắt lạnh lùng của An Lạc, trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên khẽ nhếch khoé miệng bị rách lên, cậu thấp giọng: “Nếu, đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau… anh cũng sẽ bảo em cút đi, phải không?”

“An Trạch, lập tức xuống xe, tôi không muốn nói lại lần thứ ba.” Vẻ mặt An Lạc cực kỳ khó chịu, tức giận đến nỗi môi trắng bệch.

An Trạch khẽ nhếch khoé môi, “Em biết, anh chưa bao giờ để ý tới đứa em này. Nhưng không sao, hiện tại cuối cùng anh cũng biết tình cảm của em với anh rồi, ít nhất, anh sẽ mãi mãi nhớ đến em. Và cả… nụ hôn của em nữa.” Nói xong, cậu tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi An Lạc một cái.

“Cậu…”

“Ngày mai không thể mừng sinh nhật cùng anh, nói sớm một câu, sinh nhật vui vẻ, anh.”

An Trạch dứt lời liền mở cửa bước xuống xe, tiện tay cầm theo chiếc bánh ngọt mạt trà đã mua.

An Lạc có thể thấy rõ, trong mơ, mặt trên của chiếc bánh ngọt ấy có một dòng chữ đẹp đẽ màu đỏ được viết bằng mứt hoa quả: “Anh, sinh nhật vui vẻ.”

Nét chữ quen thuộc hẳn là chữ viết của An Trạch, có thể, chiếc bánh ngọt cũng là do cậu tự tay làm. Đáng tiếc, cuối cùng, chiếc bánh ngọt sinh nhật tỉ mỉ làm ra đã bị cậu ném vào thùng rác gần bãi đỗ xe, biến thành một đống nhão nhoẹt.

Bóng lưng thẳng tắp của An Trạch đi về khu phố xa xa, từ đầu đến cuối không quay đầu lại một lần.

Mà An Lạc trong xe vẫn cứ nhìn theo bóng lưng cậu.

Hình ảnh đó như một lời vĩnh biệt, dưới buổi hoàng hôn vàng nhuộm đẫm ánh mặt trời, mùi vị bi thương như lan toả khắp chốn.

Thành phố chẳng biết từ lúc nào mà có gió thổi, làm mái đóc đen sẫm của An Trạch rối bời, lá cây ngô đồng đong đưa theo gió, ánh dương lấp láy dưới mặt đất rung động nhẹ nhàng theo tiết tấu, chói chang đến mức khiến người ta loá cả mắt.

Toàn bộ cảnh trong mơ về sau càng lúc càng trở nên mơ hồ, giống như trôi tuột từ một cuốn phim cũ, nhưng bóng lưng rời đi của An Trạch vẫn rõ ràng hiển hiện ngay trước mắt, trở thành tiêu điểm của toàn bộ thế giới.

An Trạch trong mơ, bóng lưng nhìn cô đơn như vậy.

Con đường rất dài, tấm lưng An Trạch thẳng tắp, đi thật lâu. Bóng lưng cao lớn của chàng trai trẻ tuổi, dần dần thu nhỏ lại thành một chấm đen không thấy rõ.

Cậu cứ như vậy bước từng bước một ra khỏi đường nhìn của An Lạc, như thể lần phân ly ấy thực sự trở thành vĩnh biệt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.