Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 45



Ánh ban mai xuyên thấu qua rèm cửa rọi vào phòng ngủ, nhẹ chiếu lên mặt An Lạc. An Lạc lấy tay che ánh nắng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường. Lúc này đã là 7h sáng, không ngờ là ngồi ngẩn người trên giường như vậy mà mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Tối hôm qua đã tiết lộ sự thật với An Trạch, cậu không để lại một câu mà xoay người rời đi luôn. Thực ra, kết quả này An Lạc đã lường trước rồi, dù sao anh cũng không phải là anh ruột của cậu ta, cậu ta biết được sự thật rồi bỏ đi âu cũng là phải.

Thế nhưng, giây phút An Trạch vẫn luôn bên cạnh bảo vệ chợt dứt khoát bỏ đi, An Lạc cảm thấy lồng ngực có chút mất mát kỳ lạ. Có lẽ vì tất cả quan tâm của cậu tới anh đều xuất phát từ thân phận “anh trai”, rồi một ngày thân phận này sụp đổ, anh biến thành một kẻ xa lạ không có quan hệ.

Tối hôm qua suýt chút nữa bị cậu ta bóp chết, An Lạc biết, An Trạch nhất định rất đau khổ, thậm chí còn mất đi lý trí nên mới có thể gây ra chuyện kích động như vậy. Cậu không thể chịu đựng được việc thân thể của anh trai bị kẻ khác chiếm mất, cho nên mới muốn giết chết người trước mặt, nhưng cuối cùng lại buông tay, có lẽ vì không đủ quyết tâm chăng.

An Lạc thở sâu, bình phục tâm trạng phức tạp.

Xốc chăn ra ngồi dậy, vào toilet rửa mặt, làm cho mình tỉnh táo lại hoàn toàn rồi mới bước ra ngoài. Thấy An Dương cũng dậy rồi, An Lạc bèn chào: “Chào buổi sáng.”

An Dương khẽ cười: “Chào.” Ngó vào phòng ngủ phía sau An Lạc, An Dương nghi hoặc hỏi, “An Trạch đâu?” Trong ấn tượng của An Dương, sáng sớm nào cũng thấy An Trạch đỡ An Lạc rời phòng ngủ, ấy vậy mà hôm nay chỉ thấy một mình An Lạc.

An Lạc im lặng một hồi, rồi nói: “Tối hôm qua cậu ấy đi rồi.”

“Đi rồi?” An Dương giật mình, “Sao lại tùy hứng thế, không biết hành tung của anh phải được bảo mật sao? Ngộ nhỡ…”

“Không thể trách cậu ấy được.” An Lạc cắt lời An Dương, quay người rót cốc nước rồi ngồi xuống sô pha, bình tĩnh nói, “Tôi đã nói hết mọi chuyện cho cậu ấy.”

An Dương trầm mặc một lúc mới hỏi: “Tại sao lại chọn đúng thời điểm mấu chốt này?”

An Lạc không trả lời, cúi đầu uống nước.

An Dương nhìn gương mặt nghiêng không chút biểu cảm của An Lạc, nhíu mày: “Là do sát thủ mò tới tận cửa, anh sợ nếu An Trạch tiếp tục ở cạnh mình sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới nói sự thật cho cậu ta, buộc cậu ta phải rời đi?”

An Lạc im lặng, thay đổi chủ đề: “Tối hôm qua tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tôi nằm mơ cái hôm tôi bị bắt cóc, tôi đã cãi nhau với An Trạch. Tôi nghĩ, có lẽ ký ức của thân thể này đang dần dần thức tỉnh.” Thoáng dừng lại, An Lạc lại tiếp tục, “Trong mơ có một cảnh khiến tôi rất nghi ngờ, sau khi An Lạc lên xe, anh ta đã nhận được một cú điện thoai, nhưng khi thấy tên người gọi thì thẳng thừng ấn nút từ chối, An Trạch hỏi là ai gọi tới nhưng anh ta không trả lời.”

An Dương tới sô pha ngồi xuống bên cạnh, “Ý anh là, cú điện thoại kia có vấn đề?”

An Lạc gật đầu, “Ngày đó, An Lạc nhất định có chuyện quan trọng muốn làm cho nên mới liên tục cúi đầu xem đồng hồ, cú điện thoại kia có thể liên quan đến chuyện anh ta muốn làm. Tôi nhớ là các anh đã tìm được điện thoại của An Lạc ở hiện trường, chỉ cần mở được mật khẩu là có thể biết được ai là người đã gọi cú điện thoại đó.”

An Dương nhíu mày: “Chúng tôi cũng đã rất cố gắng tháo mật khẩu để tìm chứng cứ, đáng tiếc, điện thoại của An Lạc dùng là loại có hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất, nếu mạnh tay quá có thể khiến toàn bộ dữ liệu hệ thống biến mất.”

An Lạc bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ là mình có thể mở được mật khẩu.”

Mắt An Dương ánh lên niềm vui mừng, “Đây thực sự là một tin tốt.”

An Lạc lấy chiếc điện thoại di động có mật khẩu ra, ấn nút mở máy, màn hình xuất hiện dòng chữ nhỏ “xin mời nhập mật khẩu”, cùng với bàn phím bốn hàng tám số 123, 456, 789, *0#.

“Mật khẩu của chiếc điện thoại này, thực ra là một hình vẽ. Tối hôm qua tôi đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng ra. Hình vẽ kia không đơn giản, nhưng rất dễ nhớ.”

Ngón tay An Lạc bắt đầu chuyển động trên bàn phím, lần lượt ấn tám chữ số 8, 4, 5, 6, 8, 5, 2, 3.

An Dương cẩn thận theo dõi thứ tự di chuyển của ngón tay An Lạc, không nhịn được mà nói: “Là hình một cái ô đảo ngược?”

An Lạc gật đầu, “Không sai.”

Bên tai vang lên tiếng “đinh”, mật khẩu thực sự được mở ra.

Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút hưng phấn.

An Dương vội nói: “Mau kiểm tra nhật ký điện thoại và tin nhắn đi.”

“Được.” An Lạc mở nhật ký điện thoại, khi nhìn thấy cái tên kia thì chợt đóng băng tại chỗ.

Cuộc điện thoại gần nhất, với dòng chữ màu đỏ chói ——

16:10 chiều ngày 22 tháng 5, cuộc gọi nhỡ, Bố.

***

8h sáng, quán cà phê cực kỳ an tĩnh. An Trạch đang ngồi trong góc với vẻ mặt vô cảm nhìn người đối diện. Đó là một cậu chàng tóc tai bù xù, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn. Không ai ngờ, tên nhóc lôi thôi mất hình tượng này lại là một thám tử tư rất có danh tiếng của vùng —— Vu Minh Lãng.

An Trạch quen cậu ta, cậu ta chính là em họ của cậu bạn thân, Vu Càn Khôn.

Vu Minh Lãng cúi đầu uống cà phê, sau đó đưa tay quệt miệng, nhìn An Trạch nhíu mày trầm mặc không nói gì. Vu Minh Lãng bèn cười hì hì gõ bàn, ngẩng đầu hỏi: “Nè, thiếu tá An Trạch, anh gọi em ra đây không phải chỉ để mời uống cà phê ôn chuyện thôi đấy chứ? Tuy anh là bạn thân nhất của anh họ em, nhưng em với anh… hình như không thân lắm nhỉ?”

An Trạch nhìn cậu ta một cái, rồi bình tĩnh đáp: “Tôi muốn nhờ cậu điều tra một người giúp tôi.”

Vu Minh Lãng có phần tò mỏ: “Người nào?”

“An Lạc…”

Vu Minh Lãng ngẩn người, kinh ngạc mở to hai mắt, “Theo em được biết thì An Lạc là anh trai của anh mà? Anh hẳn phải là biết rõ anh ấy hơn bất cứ ai chứ, còn cần em đi điều tra làm gì?”

An Trạch im lặng một hồi, rồi nói: “Người tôi muốn cậu điều tra là một An Lạc khác.”

Vu Minh Lãng khó hiểu chớp mắt mấy cái.

An Trạch bèn thấp giọng giải thích: “Anh ta cùng tên với anh tôi, 27 nắm trước không may gặp tai nạn máy bay khi từ Vancouver trở về quốc nội.”

Vu Minh Lãng rối trí gãi đầu, “Ý anh là, người anh muốn điều tra là một người tên An Lạc đã chết vì tai nạn máy bay vào 27 năm trước.”

“Đúng.” An Trạch rút từ trong túi áo ra một tấm séc, viết vài con số rồi đẩy sang phía đối phương, “Tôi cần toàn bộ tư liệu về cuộc đời người đó, cũng như về tất cả thân nhân của anh ta. Đây là tiền đặt cọc trước.”

Vu Minh Lãng nhận tấm séc, thấy con số trên đó thì điệu cười trên mặt càng thêm xán lạn, “Cuộc làm ăn này em xin nhận, chờ tin tốt của em nha.”

An Trạch gật đầu, “Tôi tin tưởng hiệu suất làm việc của cậu, cũng tin tưởng cậu sẽ tuân thủ đạo đức nghề nghiệp.”

Vu Minh Lãng vẫy vẫy tấm séc trong tay, cười nói: “Đó là điều đương nhiên. Anh yên tâm đi, kết quả điều tra em cam đoan sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào biết trừ anh.”

“Được, cảm ơn.” An Trạch một hơi uống cạn cốc cà phê, diện một khuôn mặt không cảm xúc đứng dậy rời đi.

***

Trời hôm nay rất đẹp, ánh dương ấm áp chiếu lên người, nhưng lòng An Trạch lại không hề có cảm giác ấm áp một chút nào.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, An Trạch cởi bỏ bộ quần áo bê bết máu, mua một chiếc sơ mi mới ở cửa hàng đối diện mặc thay. Cậu không muốn về nhà, cũng không biết nên đi đâu, bèn vào quán cà phê 24/7 ở gần ngồi một lúc, thuận tiện lấy di động lên mạng tra thông tin về vụ tai nạn máy bay theo lời An Lạc.

Hai mươi bảy năm trước quả thực có một vụ tai nạn máy bay, một chuyến bay quốc tế khởi hành từ sân bay Vancouver sau năm phút cất cánh thì cánh trái phát lửa, máy bay nổ tung giữa không trung, hơn một trăm người trên máy bay đều tử nạn. Sự việc đã xảy ra hơn 20 năm trước, bài báo về vụ tai nạn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thông tin trên mạng cũng không thể tra ra được danh sách người gặp nạn, nhưng chí ít cũng chứng minh rằng An Lạc không nói dối.

An Trạch đọc bài báo, lồng ngực dần hiện lên một cảm giác lạnh lẽo. 

Cậu rất muốn tự thuyết phục mình, có thể do mất trí nhớ nên tư duy anh mới hỗn loạn, có thể anh đọc được tin tức về vụ tai nạn máy bay này trên mạng, có thể đó chỉ là cách anh muốn buộc cậu phải rời xa anh, anh trai của cậu, không thể là An Lạc kia.

Mặc dù trong lòng tỉm đủ loại lý do, nhưng mỗi một lý do đều có vẻ cứng nhắc vô lý.

An Trạch ngồi trong quán cà phê lâu rất lâu, rốt cục cũng hạ quyết tâm, gọi điện cho Vu Minh Lãng.

Thuê thám tử điều tra rõ ràng An Lạc là cách tốt nhất cậu có thể nghĩ ra, cũng là cách duy nhất có thể kết luận chuyện này. Cậu cần càng nhiều căn cứ chính xác để tự thuyết phục mình, cậu không thể chỉ dựa vào lời nói một bên của An Lạc mà tin vào câu chuyện siêu việt lạ thường ấy của anh, càng không thể chấp nhận sự thật tàn khốc “anh cậu đã qua đời” khi chưa có bằng chứng xác thực.

Thế nhưng… Sau khi xác nhận rồi thì sao?

Sau khi xác nhận xong, nên đối mặt thế nào với… người tên An Lạc giống hệt anh trai kia của cậu đây?

An Trạch buồn bực ngẩng đầu lên, vừa lúc đón nhận một tia nắng chói mắt. Hốc mắt cực kỳ chua xót, hơn nữa người mệt nhoài vì một đêm không ngủ. Khi nhìn thẳng vào ánh nắng, cậu có cảm giác chóng mặt, trong chớp mắt, tất cả mọi thứ trước mặt đột nhiên bị nhấn chìm bởi bóng tối.

An Trạch khẽ nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, tầm nhìn cuối cùng cũng dần khôi phục rõ ràng. Giờ cao điểm của buổi sáng, người trên đường đi đi lại lại vội vã, tất cả mọi người chung quanh đều trông có vẻ cực kỳ bận rộn. Vậy mà An Trạch đứng nơi đầu đường, lẫn trong đoàn người, mờ mịt không tìm được hướng đi nào cho mình.

Cậu đột nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ. Vừa mới về nước cậu hãy còn rất xa lạ với mọi thứ xung quanh. Có một lần mẹ đưa mấy anh em đến khu trò chơi, An Trạch thấy một người đẩy xe bán đồ chơi rong ngoài cửa, tính tò mò nổi lên, cậu bèn bám theo chiếc xe đẩy kia, lúc quay đầu lại thì đã không còn thấy mọi người đâu nữa.

Lúc đó, tiếng Trung của cậu vẫn còn bập bõm, cũng chẳng biết hỏi đường như thế nào, ngu ngơ đứng im một chỗ nhìn ngó mọi thứ xung quanh, mọi người quanh đó đều không nhận ra nỗi sợ hãi đã khiến An Trạch bé con luống cuống thế nào.

Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên cậu thấy một bóng người quen thuộc, người kia vẻ mặt đầy lo lắng đang chạy thật nhanh tới chỗ cậu ——

“An Trạch, em chạy đi đâu vậy, mọi người tìm em khắp nơi!”

Tiếng mắng mỏ vang lên bên tai, An Trạch thậm chí còn cảm thấy vui mừng đến bật khóc, cậu không nghĩ ngợi gì mà nhào ngay vào lòng An Lạc, ôm chặt lấy anh, tiếng nức nở non nót bật ra, “Anh ơi…”

An Lạc đột nhiên bị nhóc con nhào vào lòng khẽ giật mình, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu thì mềm lòng, toàn bộ quở trách trôi tuột xuống bụng, anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khẽ an ủi: “Được rồi, đừng sợ, có anh ở đây… Không sao nữa rồi…”

Lúc đó, An Trạch đã nghĩ, anh tìm được cậu trong biển người, rồi nhẹ nhàng lấy tay vuốt tóc cậu, sau này lớn lên cậu nhất định phải đối xử với anh thật tốt, nhất định phải trở thành một người em thật ngoan.

Trên con phố hỗn loạn buổi chiều ngày hôm đó, An Lạc nắm tay An Trạch, tìm được chiếc xe đẩy bán hàng rong kia, mua cho An Trạch hiếu kỳ một chiếc vòng cổ.

An Lạc có thể không bao giờ nhớ đến, nhưng chiếc vòng cổ kia An Trạch luôn đeo trước ngực đã được hơn mười năm. Tới giờ, nó thậm chí đã bạc màu, nhưng đối với An Trạch, nó vẫn mãi là món quà kỷ niệm ý nghĩa nhất.

Đó là món quà anh đã tặng cho cậu.

Tiếng còi ô tô chói tai đột nhiên vang lên, An Trạch bỗng nhiên tỉnh lại giữa dòng hồi ức.

Cậu nắm chặt chiếc vòng cổ trước ngực, đáy lòng khẽ nhói lên một tiếng: “Anh ơi…”

An Trạch biết, tiếng gọi ‘anh’ này, có lẽ sẽ không bao giờ được đáp lại một lần nào nữa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.