Gương mặt Thương Hàn vẫn lạnh băng như cũ: "Làm sao để ta tin ngươi?"
Nhược Nguyệt Vân nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế: "Ngươi có thể cho người đi điều tra, xem xem suốt mười sáu năm này Nhược Nguyệt Vân ta có từng rời khỏi Nhược phủ hay không?"
Nhìn biểu hiện bình tĩnh dị thường của nàng Thương Hàn thoáng giảm bớt cảnh giác trong lòng, tuy nhiên để đảm bảo lời nàng nói là thật, hắn vẫn phải phái người điều tra.
"Di nương cũng quá kì lạ a, rõ ràng tuyệt mỹ như thế lại đi giấu mình, mặc cho thiên hạ đồn thổi lời không hay. Dạ nhi quả thật không hiểu." Thương Dạ không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh nàng, mắt tròn chớp nhẹ, giọng nói hệt như đứa trẻ. Bộ dạng khả ái quá mức này của hắn khiến nàng có chút xao động.
Nhược Nguyệt Vân thở dài: "Một đứa trẻ mới sinh ra xấu xí vô cùng, lớn lên lại đột nhiên xinh đẹp, các ngươi nghĩ ai sẽ tin điều hy hữu này?"
Thương Vũ nịnh bợ trả lời: "Ta tin nàng!"
Nhược Nguyệt Vân hừ lạnh, lười để ý đến Thương Vũ. Nàng lại nói tiếp: "Hơn nữa, cuộc sống như thế ta vốn đã quen, thay đổi chỉ thêm phiền toái..... tựa như bây giờ!"
Thương Phong thất thần nhìn Nhược Nguyệt Vân, lúc sau lặng lẽ nắm lấy bàn tay bạch ngọc lạnh lẽo của nàng: "Ta hiểu cô độc là như thế nào. Đừng lừa bản thân rằng đó là điều quá quen thuộc. Hãy cho ta bầu bạn cùng nàng, chăm sóc nàng."
Không biết là do hành động bất ngờ của Thương Phong hay do chính lời nói chân thành của hắn mà làm cho Nhược Nguyệt Vân cứng đờ cả người, tâm không tự chủ mà mềm mại đi không ít.
Mười sáu năm đơn độc là mười sáu năm nàng sống không bằng chết. Nàng sợ hãi bóng tối, chỉ mong được phụ thân ở bên bảo vệ nàng. Nàng lạnh, chỉ ước được nương ôm ấp trong lòng. Nàng bệnh, cũng chỉ muốn nương hỏi thăm nàng một câu thôi. Tất cả đều là những điều ước quá nhỏ nhoi, vậy mà....... vậy mà mãi mãi nàng cũng không được toại nguyện!
Ngần ấy năm sống thiếu tình thương cũng đủ làm nàng lạnh tâm. Nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ nghe được lời nói thâm tình như thế.
Bất giác, khóe mi rưng rưng lệ...
"Di nương, Dạ nhi cũng muốn!"
"Ta chưa từng thật lòng với bất kỳ nữ nhân nào, nhưng với nàng, ta tuyệt đối chân thành." Lời này phát ra từ miệng của một kẻ đào hoa phong lưu như Thương Vũ thì quả thực là đáng kinh ngạc!
Nhược Nguyệt Vân nhìn ba người bọn họ, đột nhiên muốn cười thật to: "Nói đùa, phận nhi tử đương nhiên phải chăm sóc cho mẹ mình. Ta là di nương của các ngươi, hiển nhiên phải được các ngươi chăm sóc!"
Trong mắt Thương Phong nhàn nhạt lộ ra tia khổ sở: "Ta ngược lại không muốn dùng thân phận đó để yêu thương nàng."
Nụ cười trên môi Nhược Nguyệt Vân cứng đờ, thở ra một hơi thật dài: "Số phận sớm đã an bài hết tất cả, dù ngươi có không chấp nhận thì ta vẫn là di nương của ngươi."
"Giữa di nương và nhi tử tuyệt đối không được xuất hiện bất cứ tình cảm quá giới hạn nào, các ngươi nên ghi nhớ điều đó." Nhược Nguyệt Vân nói rõ quan niệm kiên định của mình, lời nói đanh thép tựa như nhát dao cứa sâu vào trái tim của Thương Vũ cùng Thương Phong.
"Nhất định là do ta là nữ tử đầu tiên ngươi tiếp xúc, cho nên ngươi mới nảy sinh cảm giác rung động khác thường. Ta nghĩ ngươi sẽ sớm tìm được nữ tử mà ngươi thực sự thích." Nàng nhẹ nhàng gạt bàn tay của Thương Phong, chân thành khuyên nhủ hắn.
"Còn ngươi, Thương Vũ, ngươi nghĩ ta không biết ngươi động tâm với ta vì dung mạo của ta hay sao? Nhan sắc này cũng chỉ là một túi da thôi, rồi cũng sẽ đến lúc nó tàn phai. Tình yêu phải ở trái tim thì nó mới có thể tồn tại mãi mãi, ngươi nên nhớ kĩ điều đó."
Lời nàng nói thực không giống một tiểu cô nương mười sáu tuổi chút nào, trong vô thức, nàng lại giống di nương của bọn họ hơn bao giờ hết.
Thương Hàn im lặng, ánh mắt nhìn nàng dần đổi thay....
Thương Dạ ngồi rất gần Nhược Nguyệt Vân, nên hắn nhìn thấy rất rõ đôi con ngươi tựa hồ thu tĩnh lặng của nàng. Bên trong chất chứa không biết bao nhiêu đớn đau, như có như không lóe ra ánh sáng bi thương tột cùng.
Nàng.... rốt cuộc đã trải qua những loại đau thương gì?