Nhược Nguyệt Vân vừa trở về thì đã thấy Uyên nhi đứng chờ nàng ở cửa. Bên cạnh nàng ta còn có một bóng dáng trắng toát xuất trần tựa trích tiên -- Thương Phong.
Thương Phong yên lặng nhìn Nhược Nguyệt Vân, đôi mắt lướt qua y phục trên người nàng. Biết đấy là y phục mình tặng cho nàng, hắn hài lòng mỉm cười, nụ cười mang theo hơi ấm của gió xuân, đẹp đến cực hạn, khiến nàng ngây dại trong phút chốc.
"Phu nhân về rồi! Như thế nào, phản ứng của bọn người Nhược gia ra sao? Họ có ngạc nhiên không? Có tức điên lên không? Bọn họ cư xử với phu nhân như thế nào? Mau nói cho Uyên nhi biết đi, tò mò chết đi được!" Uyên nhi hệt như con chim chích chòe nhiều chuyện, không ngừng líu ríu bên tai Nhược Nguyệt Vân, làm cho nàng vừa bực bội lại vừa buồn cười.
Nhược Nguyệt Vân mệt mỏi lắc đầu, từ chối trả lời. Nàng tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, Uyên nhi hiểu ý giúp nàng rót một ly trà. Nhược Nguyệt Vân nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy cơ thể sảng khoái hơn rất nhiều.
Thương Phong biết nàng không quan tâm đến hắn, dù hắn có đứng ở đây chờ đợi nàng thì nàng cũng xem như không thấy hắn. Con ngươi đen láy như vì sao nháy mắt ảm đạm, nồng đậm bi thương nhanh chóng tràn đầy, cả người trầm xuống. Hắn thâm tình nhìn nàng một chút, sau đó lẳng lặng rời đi.
"Thương Phong, ta đã cho ngươi đi chưa?" Không nhìn không có nghĩa nàng là không để ý hắn. Vẻ mặt buồn bã đó làm nàng khó chịu vô cùng, cứ như nàng là tội nhân thiên cổ, làm cho dung nhan như hoa của Thương Phong ủ rũ như sắp héo tàn.
Tuy lời nói của Nhược Nguyệt Vân vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng Thương Phong lại cực kì vui mừng, hóa ra nàng vẫn còn chú ý đến hắn!
Nàng nhìn gương mặt tươi cười trở lại của hắn, tâm có chút mềm đi, mím môi thật lâu mới nói: "Đa tạ ngươi, y phục rất đẹp!"
Thương Dạ âm thầm cắn răng, tam ca lợi hại hơn hắn nghĩ, thì ra huynh ấy đã sớm hối lộ quà cho nàng!
Thương Vũ thì ngược lại, hắn không để tâm chút nào, Phong đệ tặng nàng y phục, vậy thì ta tặng nàng tấm thân trong trắng của ta! Ta đáng gia hơn bộ y phục kia rất nhiều a! Ha ha ha! Không cần ganh tỵ với Phong đệ!
(〜 ̄▽ ̄)〜
Nhược Nguyệt Vân bất giác rùng mình, nàng có cảm giác mình đang là món mồi ngon cho bầy sói!
〒_〒
Mặc dù chỉ là một lời cảm ơn đơn giản từ nàng nhưng Thương Phong lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện, vô cùng hạnh phúc. Hắn lại cười, nụ cười thanh khiết, nhẹ nhàng mà chói mắt.
"Nàng thích là tốt rồi."
Nhược Nguyệt Vân cực kì khó xử, Thương Phong luôn tốt với nàng như vậy, thâm tình như vậy, làm sao nàng có thể phụ lòng hắn? Nàng đã từng thẳng thừng từ chối hắn, cũng như từ chối Thương Vũ. Nàng là kế mẫu của bọn họ, chuyện này là chuyện không thể nào thay đổi.
Vậy mà, Thương Vũ, Thương Phong vẫn chưa chết tâm, vẫn cứ thích nàng.
Uyên nhi nhanh nhảu trả lời: "Bẩm phu nhân, đại thiếu gia từ sớm đã đi ra ngoài, hình như là bàn công việc với ông chủ Chu."
"Ông chủ Chu?"
" Ân, ông chủ Chu là bằng hữu tốt của lão gia, cũng là khách hàng lớn nhất của tiệm vải Thương gia chúng ta."
Nhược Nguyệt Vân gật đầu.
"Tại sao bỗng nhiên di nương lại nhắc đến đại ca?" Thương Dạ khó hiểu hỏi.
Nàng nhìn một lượt ba người bọn họ, chậm rãi nói: "Bốn huynh đệ các ngươi tuy không thật sự là con của ta, nhưng ta cũng xem các ngươi như con ruột của mình. Làm mẹ đương nhiên quan tâm, lo lắng cho con cái....... "
Khụ, kì thực, sau khi nói xong Nhược Nguyệt Vân chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Xấu hổ chết đi được!
Thương Vũ, Thương Phong, Thương Dạ, cả ba người đều lớn tuổi hơn nàng, vậy mà nàng có thể xem họ như con ruột?! Còn nói cái gì mà làm mẹ!!
Thương Dạ khúc khích cười, nhưng khi nghe xong lời nói của nàng thì không tài nào cười nổi nữa!
"Các ngươi đều đã đến tuổi lập gia đình, cũng nên sớm yên bề gia thất, sinh thật nhiều quý tử cho Thương gia, như vậy phụ thân các ngươi ở trên trời mới vui lòng. Ta cũng làm tròn bổn phận của một người mẹ!"