Trùng Sinh Chi Kế Mẫu

Chương 4



Tác giả: Thập Nhất Bà Bà

“Tam ca, huynh về trễ.” Thương Dạ quay sang nhìn người vừa tiến vào phòng, hắn lấy tay chóng cằm, bày ra nụ cười rất gian manh.

Thương Phong chẳng buồn để tâm đến hắn, thuận tiện ngồi xuống, tự rót một ly trà cho chính mình.

“A Phúc nói đã thấy đệ đi cùng một cô nương xinh đẹp.” Thương Vũ trao đổi ánh mắt gian tà với Thương Dạ, song kiếm hợp bích công kích Thương Phong.

Thương Phong chỉ vừa hớp một ngụm trà, lại bị lời này của Thương Vũ dọa sợ, trực tiếp phun ra ngoài.

“Khụ khụ!” Rõ ràng là đang chột dạ!

Thấy thế Thương Vũ cùng Thương Dạ lại càng híp mắt nguy hiểm. Thương Hàn vốn không tin chuyện đó là sự thật nên chẳng hề quan tâm, rốt cuộc lại bị hành động kì quái của đệ đệ làm cho biến sắc.

“Tam ca à, chẳng phải trước nay huynh chưa từng đến gần nữ sắc sao? Không sợ khí chất của huynh bị vấy bẩn?” Thương Dạ cười vô cùng rạng rỡ, đối với chuyện của Thương Phong hắn cực kì hứng thú.

Là huynh đệ ruột thịt đương nhiên hắn hiểu rất rõ Thương Phong. Thương Phong tuy không lạnh nhạt, xa cách như Thương Hàn nhưng cũng vô cùng bài xích với phụ nữ. Nếu như bắt gặp hắn đi chung với người khác phái thì đó chính là chuyện kinh thiên động địa nhất!

“Chuyện đó là thật?” Thương Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, buộc phải mở miệng chất vấn.

Thương Phong cảm thấy ba ánh mắt đáng sợ này không thể không đề phòng, nhẹ ho một tiếng, chuẩn bị nhấc mông bỏ trốn.

“Tam đệ hình như không muốn trả lời.” Thương Vũ nhìn ra mưu đồ của Thương Phong, lập tức lấy tay đặt trên vai hắn, hòng bắt hắn lại, không để hắn bỏ trốn dễ dàng như vậy.

Thương Phong thực sự khóc không ra nước mắt, xem ra lần này hắn không muốn nói cũng không được.

“Phải.” Bạc môi mấp máy, thật lâu mới thốt ra được một tiếng.

“Không thể nào! Có phải nàng ta rất đẹp nên mới đánh gục được huynh? Đúng chứ!”

Thương Phong ngượng ngùng gật đầu. Dương Hoa trong mắt hắn cực kì xinh đẹp, nàng có đôi mắt to tròn linh động, vô cùng thuần khiết, cũng vô cùng giảo hoạt. Đôi môi nhỏ nhắn màu hồng phấn kia nhìn qua thật mê người, thật ngọt ngào, khi nàng nhoẻn miệng cười lại có cảm giác ấm áp đến kì lạ. Hắn, quả thật, rất muốn gặm làn môi đó!

Một cô nương được Thương Phong khen ngợi là xinh đẹp thì chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành, không chừng cũng giống như hắn, tựa nhiên thần tiên giáng thế!

Trong kinh thành có vô số cô nương dung mạo tuyệt sắc. Nhưng chỉ sợ không thể sánh bằng giai nhân trong lòng của Thương Phong. Nếu nói đến đẹp nhất, đoan trang nhất thì có thể là...

“Nhược Hi Nhã?” Thương Vũ cố gắng sàng lọc tất cả mỹ nữ trong thành, cuối cùng nhớ đến vị tài nữ có một không hai của Nhược phủ, bất giác thốt lên.

Thương Phong tuy không biết dung mạo của Nhược Hi Nhã nhưng hắn ít nhiều cũng đã nghe tiếng tăm lừng lẫy của nàng ta. Tuy chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã là đệ nhất tài nữ của Bạch Vân quốc, không những xinh đẹp mỹ lệ mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa, đúng là nữ nhân hiếm có.

“Không phải nàng ta.” Dương Hoa không thể nào là một thiên kim tiểu thư giàu có, mặc dù nàng thanh khiết, khí chất ưu nhã nhưng y phục của nàng lại cực kì bụi bặm, dơ bẩn.

“Gì chứ, còn có mỹ nữ nào đẹp hơn Nhược Hi Nhã?” Thương Dạ cũng gật gù không kém Thương Vũ, tuy hắn không sành sỏi đám nữ nhân đó bằng nhị ca nhưng cũng biết không ít. Hắn vẫn chưa thấy ai có thể vượt qua được Nhược Hi Nhã!

“Đây là chuyện của ta, không cần đệ và nhị ca quan tâm.”

“Ha ha, là sợ huynh cướp mất giai nhân của đệ sao?” Thương Vũ cười đến khoái trá, mắt phượng đào hoa híp lại đầy nguy hiểm.

Hắn nổi tiếng là phong lưu, yêu nghiệt, trên đùi lúc nào cũng có một mỹ nhân ngồi lên, ôm ấp hôn hít là điều không thể thiếu, chưa có ai có thể vượt qua lưới tình của hắn.

Nhưng thiên hạ vẫn truyền nhau rằng, Thương Vũ thiếu gia là người đa tình cũng là kẻ bạc tình, một nữ nhân tồn tại trong vòng tay hắn không quá hai ngày. Đối với hắn, nữ nhân chỉ là món đồ chơi không hơn không kém!

Thương Phong chợt lạnh mặt, nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào.

“Đừng dọa huynh chứ, nhị ca háo sắc nhưng cũng sẽ không vô lại đến mức đệ muội cũng không tha.” Thương Vũ biết lời đùa cợt của mình làm cho Thương Phong tức giận nên lập tức cười hiền hòa giải thích. Đừng nghĩ Thương Phong thường ngày ôn nhã, dễ gần thì có thể chọc giận. Một khi hắn đã tức giận thật sự thì đừng hòng kẻ nào có thể sống sót.

“Không đùa nữa. Ta có chuyện cần bàn với các đệ.” Thương Hàn trầm mặt thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói.

Thương Vũ cùng Thương Dạ nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh băng của Thương Hàn liền biết điều, gương mặt trở nên nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lắng nghe hắn nói.

“Chúng ta cần một kế mẫu.”

“Cái gì!” Cả ba huynh đệ Thương Vũ, Thương Phong, Thương Dạ đều đồng thanh thốt lên, gương mặt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng khó tin thật lớn.

“Đó là di nguyện trước khi chết của phụ thân, ông ta muốn có một thê tử nhỏ để tang cho ông ta.” Thương Hàn nhàn nhạt trả lời, không bận tâm đến vẻ mặt thảng thốt của ba đệ đệ.

“Xì, lão già đó chỉ giỏi làm trò!” Thương Dạ một bên đập mạnh xuống bàn, một bên bĩu môi khinh thường.

“Lão ta không thể vô sỉ hơn được sao?” Thương Vũ cũng khinh thường không kém, hậm hực vì mình lại là con của ông ta.

“Đệ không có ý kiến." Thương Phong vẫn nhẹ nhàng, điềm đạm như cũ, uống một ngụm trà để làm dịu đi cơn giận dữ trong lòng.

“Chọn tân nương thích hợp đi.”

Thương Vũ nghe thế liền vội vàng tiến cử, “Nhược Nguyệt Vân!”

Ba cặp mắt còn lại đồng thời nhìn về phía hắn, thỉnh cầu một lời lý giải thỏa đáng.

“Nhược Nguyệt Vân chẳng phải là phế vật của Nhược gia hay sao, nàng ta không có tài cũng chẳng có sắc, sớm đã bị Nhược Hi Thái ghét bỏ. Cưới một thê tử như thế không những thích hợp với lão già mà còn không tốn bạc! Quá tiện lời rồi.”

Bốn người nhìn nhau, xem ra không có ai phản đối, cuối cùng, “Chọn nàng ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.