Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 100



Gia Cát Ngọc Hân đứng đó nhìn Tề Quý Phẩm nhào tới gần Thúy Nhi, nói với Yên Chi phía sau: "Mời đại phu tới đây, đừng để nàng ấy chết như vậy."

Theo tiếng khóc la của Tề Quý Phẩm, Thúy Nhi nằm trên băng ghế thoáng run lên, ánh mắt giật giật một hồi, chậm rãi mở ra.

Hai bà tử nâng Thúy Nhi vào phòng, Gia Cát Ngọc Hân để Yên Chỉ ở lại, tự mình qua chỗ Cát di nương, lúc này nhất định sẽ kinh động tới Tề Hạo Thịnh, nhưng nàng không thèm để ý.

Gia Cát Ngọc Đồng đang ăn chút đồ thanh đạm, thấy nàng nhanh như vậy đã trở về, biết mọi chuyện đã không sao liền lười nhác dựa vào đệm: "Đại phu nói muội không thể lại có hài tử."

"Cố gắng tĩnh dưỡng, qua mấy năm nữa nói không chừng lại có." Gia Cát Ngọc Hân kêu nha hoàn đóng cửa sổ lại, người sinh non không thể cảm nhiễm phong hàn, "Ngươi cứ yên tâm."

"Tỷ tỷ nói nghe thật buồn cười, muội không sinh được, tỷ tỷ không muốn sinh, có điều muội hiểu, hiện tại sầu lo cũng vô dụng, trước mắt chi bằng nên thương lượng với tỷ tỷ làm thế nào để một di nương trong viện sinh hạ hài tử." Gia Cát Ngọc Đồng châm chọc một câu, nếu không phải bất đắc dĩ trở thành phế nhân, ả sẽ không để di nương khác hưởng lợi.

"Việc này không cần ngươi nhọc lòng, trước cứ tĩnh dưỡng rồi nói."

Thời điểm Gia Cát Ngọc Hân ra ngoài, Yên Chi vừa lúc trở về, để lại hai bà tử ở trong viện chăm sóc Thúy Nhi. Yên Chi đem chuyện bên kia nói lại một lần.

Rốt cuộc vẫn là mạng người kiên cường, Thúy Nhi tuyệt đối sẽ không để lại một mình Tề Quý Phẩm mà rời đi.

Gia Cát Ngọc Hân về phòng, Tề Hạo Thịnh sớm đã ở bên trong, thấy nàng tới, sắc mặt liền trầm xuống. Hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ, Yên Chi giúp nàng cởi áo choàng, dẫn hai nha hoàn kia lui xuống.

"Nàng dẫn người tới viện của Thúy di nương ngăn cản mẫu thân thẩm vấn?" Tề Hạo THịnh thấy nàng trấn định tự nhiên, buông chung trà trong tay xuống, hỏi.

"Nếu thiếp không ngăn cản, Thúy di nương có thể đã bị đánh chết, sau khi Cát di nương tỉnh lại thiếp đã qua hỏi, việc này không liên quan tới Thúy di nương, Cát di nương không hề ăn gì trong phòng Thúy di nương, việc này có lẽ là có người muốn giá họa cho Thúy di nương."

"Phu nhân đúng là ngăn cản kịp thời, ngay cả vi phu ta cũng không thương lượng, ngày thường chưa từng thấy nàng chủ động như thế." Tề Hạo Thịnh trào phúng nhìn nàng.

Gia Cát Ngọc Hân thản nhiên cười: "Người làm trời nhìn, cho dù thiếp không muốn quản, cũng không thể để Thúy di nương tùy ý bị định tội, nếu không hài tử kia sẽ không còn người chiếu cố."

Sắc mặt Tề Hạo Thịnh thay đổi, nặng nề hừ một tiếng, không nói nữa.

Gia Cát Ngọc Hân tiếp tục: "Nếu thế tử không thích Thúy di nương, chi bằng để Thúy di nương cùng hài tử kia rời khỏi hầu phủ, giúp họ tìm một gia đình giàu có, cũng coi như vì Liễu cô nương. Ở lại nơi này, hài tử kia sẽ phải chịu khổ."

"Khổ gì hả, ta là phụ thân nó, chỉ cần ta còn một ngày, bọn họ có thể an bình ở Nam Dương Hầu phủ này!" Tề Hạo Thịnh nhìn một mạt trào phúng trên mặt Gia Cát Ngọc Hân, thoáng ngây ra, ngay sau đó nhớ tới Tề Quý Đình đã không còn, lập tức tức giận không nhịn được, "Nàng làm thế tử phu nhân, việc của hậu viện nên do nàng xử lý, chẳng lẽ ta còn phải thay nàng quản Cẩm Trúc Viện này!"

"Thế tử nói đúng, Cẩm Trúc Viện này tất cả thiếp đều sẽ xử lý chu toàn, còn thỉnh thế tử bắt đầu từ đêm này thường xuyên tới phòng của các di nương, vì Nam Dương Hầu phủ khai chi tán diệp." Gia Cát Ngọc Hân tươi cười nói.

Tề Hạo Thịnh phất tay áo bỏ đi.

Vào đêm, Nam Dương Hầu phủ đặc biệt an tĩnh, hôm nay Nam Dương Hầu ở lại phòng của di nương, Hứa thị ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, trong phòng cũng vô cùng an tĩnh, chỉ có ma ma ở bên trong giúp Hứa thị sắp xếp giường đệm.

Hoa cũng già đi, hiện tại đã không còn là thời điểm vừa gả vào hầu phủ năm đó, Hứa thị nhìn chính mình trong gương, chút chịu đựng cứ thế đã kéo dài gần hai mươi năm.

"Tiểu thư, lão gia gửi thư." Một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi bước vào, liếc nhìn ma ma kia, "Việc nơi này cứ để ta, ngươi đi lấy canh an thần tới cho phu nhân đi."

Hứa thị cúi đầu đọc thư, phụ nhân kia giúp bà ta chải đầu, thở dài: "Nhớ năm đó lúc tiểu thư vừa gả vào hầu phủ, hầu gia vô cùng yêu thương tiểu thư, nhưng ngài ấy đối với Tam thiếu gia lại..."

"Hài tử nhiều, ngài ấy đương nhiên không nhớ hết." Hứa thị xem xong liền thiêu bức thư, trong nháy mắt, phong thư đã chìm trong ngọn lửa, "Đi tìm Triệu Như Hải cho ta."

Trong hoa viên, một bóng hình vội vàng đi ngang viện của hầu phu nhân, không bao lâu, một bóng đen lại thoáng hiện, đi về hướng của Cẩm Trúc Viện.

Gia Cát Ngọc Hân nghe nha hoàn tới báo, Tề Hạo Thịnh ngủ lại phòng của Hương Lăng, lúc này mới rửa mặt chuẩn bị lên giường, Yên Chi vừa mang chậu nước ra ngoài, ánh nến trong phòng chợt lóe, Gia Cát Ngọc Hân ngồi ở mép giường bỗng nhiên cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục.

Chờ ngoài phòng không còn tiếng động, Gia Cát Ngọc Hân mới chậm rãi mang giày vào, thở dài với người đứng sau bình phong kia: "Xuất hiện đi."

Quân Dạ chậm rãi bước ra, Gia Cát Ngọc Hân lúc này đã mặc thêm áo choàng, thổi tắt nến, trong phòng liền chìm vào bóng đêm, một hồi mới thích ứng với ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy hắn đang tới gần.

"Chủ ý của Bắc Quyết là chàng đưa ra?" Gia Cát Ngọc Hân nhìn hắn, "Kiềm chế Thượng Quan tướng quân, chàng lần nữa trở về kinh thành, rốt cuộc chàng muốn thế nào?"

Quân Dạ trong màn đêm bỗng nhiên xoay người, Gia Cát Ngọc Hân hoảng sợ lui một bước, không dám thân cận với hắn.

"Chuyện lần trước ta nói, nàng suy xét thế nào rồi?" Quân Dạ đi về phía trước vài bước, đáy mắt mang theo bi thương, khàn khàn hỏi.

"A Dạ, ta có trách nhiệm của ta, ở lại Nam Dương Hầu phủ chính là trách nhiệm lúc trước ta đồng ý với phụ thân." Gia Cát Ngọc Hân cố gắng không nhìn thẳng vào mắt hắn, hiện tại, nàng còn có thể đi sao?

"Phụ thân nàng không phải người tuân thủ lời hẹn." Nhắc tới Khánh Vương gia, đáy mắt Quân Dạ liền hiện lên sát khí, nếu không phải mạng lớn, hắn đã không có cơ hội đi Bắc Quyết, càng không có cơ hội quay lại kinh thành tìm nàng.

"Dù thế nào ông ấy cũng là phụ thân của ta, nếu ông ấy tiếp tục cầm tù chàng, chàng sao có thể chạy thoát?"

"Đừng vì ông ta mà tìm cái cớ nữa Ngọc Hân, nếu tiếp tục cầm tù ta, nàng sẽ gả đi sao? Nếu đây là lý do nàng muốn ở lại Nam Dương Hầu phủ, giờ phút này ta tình nguyện trở về Khánh Vương phủ, ta không cần ông ta thả ta, Quân Dạ ta thà ở đó không bao giờ trốn thoát!" Quân Dạ bỗng nhiên tiến lên bắt lấy bả vai nàng.

Nàng đương nhiên biết phụ thân của mình không phải người giữ đúng lời hẹn, nhưng ngoại trừ ba hài tử, vẫn còn vài lý do khiến nàng phải ở lại Nam Dương Hầu phủ này, đó chính là Khánh Vương phủ, nàng là tiểu thư của Khánh Vương phủ, nàng không thể ích kỷ, tất cả đều không màng, nàng đã lựa chọn, như vậy nhất định phải kiên trì với lựa chọn này tới cuối cùng.

"A Dạ, mọi thứ đã trôi qua, chàng hà tất phải canh cánh trong lòng!" Gia Cát Ngọc Hân giãy giụa, cố trốn khỏi vòng tay của hắn, "Hiện tại chàng ở kinh thành, Thượng Quan tướng quân khẳng định sẽ phát hiện dị thường, tới lúc đó kinh thành gia tăng phòng thủ, chàng sẽ không thoát được, vẫn là sớm trở về Bắc Quyết đi." Hà tất tranh đấu với triều đình, hai nước tường an đã nhiều năm, hiện tại biên cảnh nổi lửa, thiệt hại vẫn là bá tánh.

"Ông ta biết thì có thế nào, chỉ cần bọn họ rời đi, bên kia sẽ không yên ổn, nàng không phải hỏi ta kiềm chế binh lực của Thượng Quan tướng quân làm gì sao? Ngọc Hân, nếu Nam Dương Hầu thế tử xảy ra chuyện, nàng vẫn còn không chịu rời đi sao?"

Gia Cát Ngọc Hân nhìn đáy mắt lập lòe điên cuồng của hắn, cao giọng: "Chàng điên rồi! Chàng rốt cuộc muốn làm gì?"

"Ta sớm đã điên rồi, từ lúc nàng gả cho hắn ta đã điên rồi, ta thà ở lại Khánh Vương phủ cũng không muốn nàng vì ta mà làm vật hi sinh! Ngọc Hân, ta không có cách nào trở về Bắc Quyết cưới nữ nhân khác, ta đã từng thử, ta làm không được!" Quân Dạ bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, lã chả chực khóc.

Gia Cát nhìn màn đêm bên ngoài, nước mắt không tự chủ mà rơi.

Qua vài ngày, kinh thành quả thật tăng cường giới nghiêm, ai muốn ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, đầu đường xó chợ treo ảnh truy nã, mà lúc này, Gia Cát Ngọc Hân đang chuẩn bị xuất phát về Khánh Vương phủ, bởi vì Khánh Vương phủ đưa tin, hôm trước Khánh Vương bị ám toán, trọng thương.

Tin tức này chưa lan truyền ra ngoài, nhưng Tề Hạo Minh đã từ chỗ Định Vương biết được việc này, y lập tức kêu Trác Dạ chú ý Tề phủ, sát thủ khẳng định vẫn còn ẩn mình trong kinh thành.

"Khánh Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, người khác sao có thể dễ dàng ra vào, thân thủ của Khánh Vương cũng không hề yếu." Oánh Tú đang dạy Tráng Tráng nhận diện hoa cỏ động vật trong sách, nghe Tề Hạo Minh nói liền kêu Bão Cầm đi tìm Trương ma ma, toàn bộ các cửa của Tề phủ đều tăng nhân thủ, buổi tối cũng thêm nhiều người trực đêm.

"Nghe nói sát thủ kia cũng bị thương, có điều vô cùng giảo hoạt, dường như rất quen thuộc địa hình Khánh Vương phủ, trốn rất nhanh, đuổi thế nào cũng không kịp." Thân ảnh kia trong lòng Tề Hạo Minh càng thêm quen thuộc, từ chủ pháp chiến sự ở Bắc Quyết đến chuyện Khánh Vương bị thương, y càng khẳng định người này.

Có điều y không định đứng ra hỗ trợ, Khánh Vương phủ náo loạn, đối với việc Tứ ca đang làm càng có lợi.

"Nói không chừng là có nội gián, nếu không làm sao rõ địa hình Khánh Vương phủ như lòng bàn tay như vậy?" Khánh Vương phủ còn lớn hơn Nam Dương Hầu phủ, muốn biết chính xác Khánh Vương ở đâu, ít nhất phải ở đó một đoạn thời gian.

"Qua khoảng thời gian này sẽ không sao, ít tướng lĩnh của Diệp Quốc Công phủ không phải kẻ vô dụng, thời còn trẻ bọn họ không hề thua kém người của Thượng Quan tướng quân." Tề Hạo Minh kêu nàng ngồi xuống, nắm lấy bả vai nàng, "Chỉ mới một tháng, sao ta lại cảm thấy bụng nàng lớn hơn rất nhiều thế?"

Oánh Tú nhẹ nhàng vuốt ve bụng, mang thai bốn tháng, đột nhiên tăng lên không ít, ban đầu Nghiêm ma ma còn hoài nghi liệu có phải song thai hay không, tìm đại phu tới, xác định không phải mới yên tâm.

"Có lẽ do mấy ngày trước sợ hài tử không khỏe nên bồi bổ nhiều, hiện tại mới lớn nhanh, Tứ thúc nói nên kiềm chế một chút, sợ hài tử đầu lớn, tới lúc đó sẽ khó sinh." Điều Tề Hạo Minh sợ nhất chính là thời điểm sinh sản xuất hiện ngoài ý muốn, Oánh Tú kéo tay y đặt lên bụng, nhẹ giọng, "Đừng lo lắng, thiếp và hài tử đều rất khỏe."

"Hai người đương nhiên sẽ khỏe mạnh." Tề Hạo Minh ôm Oánh Tú vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.