Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 108



Hai ngày sau, cửa sau Tề phủ, A Thiến sắc mặt tái mét nhìn bà tử ngăn cản mình, trầm giọng: "Bà Lý, chẳng lẽ chuyện phu nhân dặn dò ngươi đã quên rồi sao?"

Bà tử kia lười nhác cắn hạt dưa, đưa mắt nhìn nàng: "Hiện tại Lý bà tử ta chỉ là người trông cửa nhỏ nhoi của Tề phủ, phu nhân có phân phó gì Lý bà tử ta luôn chấp hành, nhưng ta nhận bạc của Tề phủ, đương nhiên phải chiếu cố nơi này."

"Ngươi!" A Thiển nắm chặt phong thư giấu trong ống tay áo, hiện tại nha hoàn trong Tề phủ nếu không có thẻ bài không thể tự tiện ra vào, điều nàng không ngờ chính là bà tử trước đó hầu phu nhân thu mua lúc này đã không còn tác dụng.

"Lý bà tử, ngươi đừng quên, ngươi còn tức phụ ở Nam Dương Hầu phủ." A Thiến nghiến răng, thấy trời nắng chang chang liền đi tìm chỗ râm mát đứng."

Lý bà tử ngồi ở cửa phun xác hạt dưa ra: "Lý bà tử ta một mình lẻ loi, không có tức phụ gì."

A Thiến còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng Thanh Bích: "A Thiến, không ngờ ngươi ở đây, phu nhân đang tìm ngươi."

A Thiến run lên, thời điểm xoay người đã làm ra bộ dáng cung kính: "Thanh Bích cô nương, phu nhân vừa mới ngủ trưa, sao nhanh như vậy đã tỉnh rồi?"

"Đúng vậy, phu nhân đã tỉnh, đang tìm ngươi, ngươi nhanh lên đi." Thanh Bích thúc giục.

A Thiến liếc nhìn Lý bà tử một cái, đành phải vội vàng trở về.

Thanh Bích thấy nàng ta đã đi xa, từ trong lòng ngực lấy ra thỏi bạc đưa cho Lý bà tử: "Chuyện phu nhân đã hứa chắc chắn sẽ làm được, nơi này ngươi canh giữ rất tốt, phu nhân tự nhiên sẽ nhớ tới cái tốt của ngươi."

Lý bà tử cầm thỏi bạc trong tay, trong lòng đủ loại tư vị, cháu gái đáng thương kia của mình, nếu có chút cơ hội, bà chắc chắn sẽ đưa nàng về bên cạnh mà chiếu cố.

Thời điểm A Thiến tới, Oánh Tú đã thay y phục ngồi một chỗ, dường như đang đợi ai đó, Thụy Châu ở phía sau giúp nàng chải tóc.

"Phu nhân, người tìm nô tỳ?" Đã không kịp gửi thư về nhà, A Thiến đi không bao lâu liền gặp Bão Cầm, cùng Bão Cầm tới đây, cả người lúc này đã đầy mồ hôi lạnh.

"Ừ." Oánh Tú lười nhác lên tiếng, uống hết chén canh Bão Cầm mang tới, mãi đến khi Thụy Châu giúp mình bối tóc xong mới xoay người nhìn nàng ta, "Nghe nói ngươi muốn ra ngoài?"

"Vâng, trong nhà bỗng nhiên có chuyện, chưa kịp xin thẻ bài với phu nhân." A Thiến run lên, trấn định nói.

"Nhắc đến người nhà ngươi, ta nghe nói em dâu ngươi đã sắp sinh, mà hầu phu nhân lại chưa tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt." Oánh Tú nhẹ giọng, "Sinh ý cửa hàng lúc này không tốt lắm, nghe nói ở quê nhà ngươi cũng đang gặp khó khăn?"

Mấy câu không đầu không đuôi của Oánh Tú khiến A Thiến nhịn không được mà run rẩy, nàng ta không phải kẻ ngốc, thời điểm phu nhân sai nàng ta làm việc nàng ta đã chuẩn bị mọi thứ, lại không ngờ Nhị nãi nãi lại tra ra nhanh như vậy.

"A Thiến lúc còn trẻ đã được đính hôn, có điều trước khi xuất giá xảy ra chút ngoài ý muốn, từ đó đã cắt đứt ý niệm gả chồng." A Thiến nắm chặt hai tay, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, trong phòng Oánh Tú vốn không thiếu bồn nước đá, nhưng hiện tại nàng ta lại cảm thấy mồ hôi thấm ướt cả y phục của mình.

"Kinh doanh ở thị trấn không dễ làm, ở kinh thành lại càng khó." Oánh Tú làm như không nghe thấy lời nàng ta nói, lạnh lùng bổ sung một câu.

A Thiến ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt khó giữ bình tĩnh.

"Có điều cửa hàng ở kinh thành, nếu có người nhìn, cũng chưa chắc không kinh doanh được, A Thiến, ngươi nói xem có phải hay không?" 

Oánh Tú bỗng nhiên nở nụ cười, ý cười khiến A Thiến phải ngẩn ra, Nhị nãi nãi này không kinh diễm như thế tử phu nhân, nhưng mỗi lần cười nàng ta đều cảm thấy ấm áp.

"Hiện tại thân mình Đại thiếu gia không tốt, thủ vệ Tề phủ nghiêm ngặt, người không có lệnh bài không thể ra ngoài, nhưng dù sao đệ muội ngươi cũng sắp sinh... Thanh Bích, ngươi trước cho A Thiến mượn lệnh bài, cho nàng ấy ra ngoài một chuyến, chỗ chúng ta người cũng đủ dùng rồi. À, lúc về nhớ mang theo ít đồ, Lãm Châu đưa rất nhiều cá tới, Thanh Bích, kêu Bình Nhi chế biến hai con cho A Thiến mang đi."

Thanh Bích lập tức lấy thẻ bài bằng ngọc ra, đây là đồ Tề Hạo Minh kêu Túc Lẫm thiết kế, vô cùng độc đáo.

Thẻ bài lạnh lẽo vào tay A Thiến liền áp chế nhiệt khí xuống, A Thiến chỉ nghe được tiếng đầu gối mình chạm đất, một trận đau đớn khiến nàng ta thật sự bừng tỉnh.

"A Thiến, ngươi làm gì vậy?" Ngữ khí của Oánh Tú không hề thay đổi, thậm chí còn lộ ra một mạt kinh ngạc.

Tâm trạng A Thiến lúc này toàn là chua xót, làm hạ nhân, đi đâu làm gì đều phải nghe lệnh chủ tử, hầu phủ nhân dùng gia đình nàng mà ép buộc, mà Nhị nãi nãi này, nói thì dễ nghe, nhưng chẳng lẽ không phải cũng đang bức bách nàng sao?

"Xin lỗi Nhị nãi nãi, hầu phu nhân phái A Thiến tới trông chừng người và tiểu thiếu gia, bất cứ lúc nào cũng phải đưa tin về."

Lý bà tử đã khiến nàng rõ ràng vài chuyện, chủ tử trước kia là ai không quan trọng, quan trọng là chủ tử hiện tại có thể cho ngươi cái gì, mà ngươi có thể vì người đó mà làm cái gì.

Oánh Tú nhìn nàng ta khom người, thở dài một tiếng. Tề Hạo Minh sớm đã tra xét thân phận của nha hoàn này, là nha hoàn nhị đẳng trong viện của Hứa thị ở Nam Dương Hầu phủ, trong nhà còn một ca ca đệ đệ, sau khi nàng bị bán đi, ca ca đệ đệ có tiền đồ bên ngoài vẫn luôn muốn chuộc nàng về, nhưng Hứa thị lại không đồng ý, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, nàng ta đương nhiên sẽ bắt lấy.

"Mẫu thân quan tâm Tề phủ là chuyện đương nhiên, phái ngươi tới cũng là để chiếu cố ta, nếu bà ấy muốn biết thân mình tiểu thiếu gia thế nào, ngươi cứ gửi thư về, tránh cho bà ấy lo lắng." Oánh Tú ra hiệu cho Thanh Bích đỡ nàng ta đứng dậy, ""Lệnh bài đang trong tay ngươi, để mẫu thân tin tưởng, vậy phải xem bản lĩnh của A Thiến ngươi thế nào.""

Đúng là một nha đầu trầm ổn, nếu không phải vì ca ca đệ đệ, nàng ta hẳn thà chết chứ không khuất phục, có điều chuyện hầu phu nhân làm được, Oánh Tú đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, khiến Hứa thị bên kia rối loạn, trong đó không ít công lao thuộc về Tề Hạo Minh và Trác Dạ.

"Tiểu thư, cứ để nàng ta đi như vậy?" Tử Yên không khỏi kinh ngạc. Mới nói chuyện một lúc, căn bản chưa thu hoạch được gì, tiểu thư đã cho A Thiến đi, còn kêu Thanh Bích tỷ tỷ giao thẻ bài ra.

Oánh Tú nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái: "Nha đầu ngốc, nàng ta nghe hiểu là được."

"Tiểu thư, khế ước còn ở trong tay hầu phu nhân, chỉ sợ A Thiến sẽ không phục." Thụy Châu giúp Oánh Tú lót thêm đệm mềm sau lưng, vì chuyện này Oánh Tú không kịp ngủ trưa, hiện tại có vài phần buồn ngủ.

"Nàng ta hiện tại ở Tề phủ, trong Nam Dương Hầu phủ lại không có người nhà của nàng ta, nếu mẫu thân đã vứt một nha hoàn như vậy ở chỗ này, ta nghĩ khế ước kia đã không cần thiết, có điều không phải hiện tại, lời nàng ta nói chưa chắc mẫu thân đã tin, ta nghĩ, mẫu thân cũng không ôm hi vọng việc nàng ta có thể truyền tin tức ra ngoài.

Vào đêm, Oánh Tú buồn ngủ dựa vào lòng Tề Hạo Minh: "Hạo Minh, thiếp nhớ khi nhỏ, không rõ là nương hay sư phó nói, nếu được thì hãy tận lực tha cho một mạng người, cho dù là thay hài tử trong bụng tích đức cũng được."

Tề Hạo Minh biết nàng đang ám chỉ chuyện nha hoàn sáng nay, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp hai chân đã sưng lớn: "Hiện tại nàng đang có thai, những việc này vẫn là đừng suy nghĩ, ta biết hôm nay nàng khó xử, nha hoàn kia muốn báo tin thì cứ mặc nàng ta, nếu có thể vì nàng mà sở dụng thì dùng, không nên hành động trực tiếp như thế."

Oánh Tú gật đầu, nàng rốt cuộc vẫn quá nhân từ, không thể làm liên lụy nha hoàn vô tội. Kiếp trước mấy nha hoàn bên cạnh nàng đều gặp chuyện không may, còn cả hai nha hoàn của Thượng Quan tiểu thư khi đó, tất cả đều khiến Oánh Tú thổn thức không thôi, nếu có thể giúp, nàng coi như vì hài tử chưa xuất thế của mình mà tích đức cũng được.

OoOoO

Mấy ngày nay Hứa thị thật sự có quá nhiều chuyện, tin tức A Thiến đưa tới bắt đầu nhiều, lần nữa tìm Triệu quản gia tới, Tiết Tam kia vẫn không có tin tức, sổ sách cửa hàng Đại tỷ bị đánh cắp, Hứa thị không khỏi nghi ngờ có người nhúng tay điều tra chuyện năm đó, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai trăm phương nghìn kế muốn làm sáng tỏ?

"Tiểu thư, thư của lão gia." Một ma ma tới, giao phong thơ cho bà ta.

Hứa thị nhanh chóng mở ra đọc, ánh mắt dừng ở hai dòng cuối cùng, thần sắc trở nên khẩn trương.

"Chuẩn bị xe ngựa, ta phải về Hứa phủ một chuyến." Hứa thị hoảng loạn đốt sạch phong thư, cái gì gọi là Đại ca cuồng ngôn khiến hoàng đế tức giận, tống vào thiên lao? Đại ca là người thành thật, sao có thể nói bậy trước mặt hoàng đế?

Không quá hai ngày, giống như kiếp trước, sự tình quan viên bị tống vào đại lao xuất hiện, chỉ là lần này không phải Kiều lão gia tử, mà là Cảnh đại học sĩ có quan hệ thân thiết với Hứa gia, ngay cả Đại ca của Hứa thị cũng bị giam trong lao ngục.

Lý do rất đơn giản, xúc phạm Thánh Thượng.

Hứa thị ngồi trong xe ngựa lòng rất hoảng loạn, Thái Tử không khỏe đã lâu, Đại ca là người thành thật, sao lại cùng Cảnh đại học sĩ kia dâng tấu chọc giận Hoàng Thượng?

Nội dung tấu chương là tuy nước không thể một ngày không có vui, nhưng cũng không thể một ngày không có trữ quân khỏe mạnh, tình hình sức khỏe của Thái Tử thật sự khiến chúng thần lo lắng.

Cảnh đại học sĩ là người thẳng thắn, ra ra vào vào thiên lao cũng rất nhiều lần, nhưng người ta giống Kiều đại học sĩ, lúc trước là sư phó của hoàng đế, mà Hứa gia bà ta là cái gì? Sao có thể tham gia náo nhiệt?

Tới Hứa phủ, Hứa phu nhân đang khóc lóc nức nở, Hứa gia chỉ có độc đinh này, còn lại đều là nữ nhi, mà trong số các nữ nhi đã xuất giá, tốt nhất là bà ta, cho nên Hứa đại nhân mới kêu bà ta trở về thương lượng.

"Cha, sao người không ngăn cản Đại ca làm như vậy?"

"Hiện tại nói gì cũng vô dụng, con mau đi nói chuyện với hầu gia, sớm ngày chuẩn bị đi, Đại ca con làm chịu nổi cuộc sống ở lao ngục?" Hứa phu nhân vừa lau nước mắt vừa nức nở.

Hứa thị kêu nha hoàn dìu bà ta xuống nghỉ ngơi, lúc này mới có thể thương lượng với Hứa lão gia.

"Bị bắt cùng Đại ca còn những ai?"

"Còn có hai đồng liêu của Đại ca con." Nhìn bộ dáng trấn định của nữ nhi, Hứa đại nhân hỏi, "Liệu hầu gia có thể đi hỏi thăm chút tin tức không?"

Hứa thị lộ vẻ khó xử, Nam Dương Hầu có chịu hỗ trợ hay không, việc này quả thật khó nói, với tình thế Nam Dương Hầu phủ lúc này, chuyện trúng độc đang bị điều tra, Hoàng Thượng chưa chắc đã nể mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.