Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 66



Tề Trung Châu vội chạy tới Đinh Phong Viện, Oánh Tú đã vớt tất cả cặn thuốc ra, trong phòng phiêu tán vị thuốc nhàn nhạt: "Tứ thúc, cháu không rành về dược liệu, người giúp cháu xem chỗ thuốc này có giống phương thuốc ban đầu được kê không?"

Tề Trung Châu cầm chiếc đũa gạt mở các vị thuốc, cẩn thận quan sát: "Có thêm lê lô, vị dược này dùng trong trị thương, có lợi trong khôi phục gân cốt, cũng có thể trừ viêm hỏa."

"Trong thuốc bếp lớn đi tới vốn không nên có thứ này."

"Nhưng hay thêm không thêm cũng không thành vấn đề, Hạo Minh tuy rằng không phải gãy xương như bất động nhiều năm, muốn đi lại cũng cần thời gian, thêm vị thuốc này kỳ thật không có xung đột." Tề Trung Châu lại nhìn kỹ những thứ khác, không phát hiện có gì khác thường, lại thấy Oánh Tú vẻ mặt ngưng trọng, vội hỏi: "Gần đây Hạo Minh không khỏe?"

"Hôm nay uống chén thuốc này xong, buổi chiều thân mình tướng công liền có chút không khỏe." Hôm qua sau khi uống thuốc, không bao lâu Tề Hạo Minh liền cảm thấy không thoải mái, tới thư phòng tất cả đều nôn ra, sau người tuy không có gì dị thường nhưng Oánh Tú cũng bị khiếp sợ, mà mấy con mèo kia ăn vào lại không có vấn đề.

"Có thể đã ăn thứ gì đó tương phản nhau, thuốc này không có vấn đề, trưa hôm qua Hạo Minh đã ăn gì?"

"Trưa hôm qua tướng công ăn xong liền qua thư phòng, cháu phân phó Bão Cầm mang trà đưa qua." Oánh Tú nghĩ nghĩ, "Cơm trưa cũng không có vấn đề, giống như thường lui."

"Trà đó là thứ gì?"

"Khổ tham trà." Oánh Tú thấy sắc mặt Tề Trung Châu thay đổi, vội hỏi, "Chẳng lẽ trà này có vấn đề?"

"Trà không có vấn đề, thuốc này cũng không có vấn đề, nhưng hai thứ uống chung lại có vấn đề, lê lô và nhân sâm không thể dùng cùng nhau, lê lô độc tính rất mạnh, uống vào sẽ nôn ra, cho dù dùng để trị ngoại thường cũng không thể dùng nhiều, như vậy sẽ tổn thương nguyên khí." Tề Trung Dương cầm phương thuốc đọc lại một lần, "Đơn thuốc này đưa xuống bếp, theo lý bọn họ không thể nhầm lẫn, sao lại bỏ thêm nhiều lê lô như vậy?"

Oánh Tú cả kinh: "Khổ tham kia không phải lấy trong nhà, mà là cháu đặc biệt sai Triệu quản gia mang từ bên ngoài về."

Khổ tham này chỉ mới bắt đầu mua mấy ngày nay, là nàng cho Tề Hạo Minh bổ khí, chỉ là không ngờ có kẻ biết được tin tức nhanh như vậy, biết dùng cách này khiến Tề Hạo Minh từ từ bị tổn thương nguyên khí.

Tề Trung Châu hiểu ý của nàng: "Bếp lớn chỉ sắc thuốc cho các cháu và Hạo Quân, những viện khác đều chỉ là dưỡng sinh."

Nếu Tề Hạo Minh dùng nhiều thuốc xảy ra vấn đề, đối tượng truy cứu chính là bếp lớn, họ đương nhiên có thể nói trên dưới hỗn loạn, nhất thời bỏ sai, không phải cố tình cho thêm lê lô vào.

Oánh Tú híp mắt nhìn đống thuốc kia: "Thanh Bích, kêu Bình Nhi đi hỏi thăm xem mấy ngày nay ai ở phòng bếp phụ trách sắc thuốc."

Oánh Tú gói bao thuốc kia lại, tiễn Tề Trung Châu ra ngoài: "Làm phiền Tứ thúc tới đây một chuyến, việc này còn thỉnh Tứ thúc trước đừng nhắc với phụ thân, miễn cho ngài ấy lo lắng."

Bình Nhi rất nhanh đã trở về, người nấu thuốc chẳng qua chỉ là một nha hoàn bình thường dưới bếp.

"Vậy nàng ta luôn ở cạnh canh thuốc hay sao?"

"Thế thì không phải, nàng ta ước chừng canh giờ mới tới xem, không phải luôn ở cạnh trông chừng."

Nghe Bình Nhi trả lời, Oánh Tú gật đầu, quay đầu phân phó Thanh Bích: "Ngươi đi hỏi Triệu quản gia, thời điểm chọn mua đồ cho viện chúng ta, bên cạnh ông ta là quản sự nào."

Ăn cơm chiều, Oánh Tú đem hai cây sơn tham Cát di nương đưa tới đặt trước mặt Tề Hạo Minh: "Chiêu mượn đao giết người này dùng cũng thật không tồi."

Sau khi Thanh Bích đi tìm Triệu quản gia, Oánh Tú mới biết, thời điểm Triệu quản gia thay Đinh Phong Viện đi mua đồ, bên cạnh chỉ có hai quản sự, trong đó có một bà tử cả nhà sống trong Nam Dương Hầu phủ, trùng hợp là, nhi tử tức phụ của bà ta đều làm việc ở Nhị phòng, ngoài ra còn một nữ nhi nhỏ nhất làm iệc ở Cẩm Trúc Viện.

Cẩm Trúc Viện là chỗ của Tề Hạo Thịnh, Gia Cát Ngọc Hân và đông đảo thiếp thất đều ở đó, tiểu nữ nhi của bà tử kia đúng lúc đang hầu hạ Gia Cát Ngọc Đồng.

Xem ra Oánh Tú xem quá xem nhẹ thủ đoạn của họ, việc hạ độc quá rêu rao, hiện tại cho dù Tề Hạo Minh chết cũng không tra ra được trong thuốc có sai lầm, chẳng qua là ăn đồ tương phản mà thôi.

Tề Hao Minh bị thương nhiều ngày, nếu thật truy cứu cũng không đến Cẩm Trúc Viện.

Tề Hao Minh nhíu mày, đáy mắt hiện lên một mạt lệ khí. Oánh Tú duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y, ngữ khí hòa hoãn: "Vậy để Cát di nương kia bồi bổ nhiều một chút."

Ba ngày sau, Gia Cát Ngọc Hân đang ở trong phòng chọn vải dệt cho mấy hài tử, Yên Chi vội đi tới, nói nhỏ bên tai mấy câu, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, theo nha hoàn ra khỏi phòng.

Trong phòng Cát di nương truyền tới tiếng khóc, Gia Cát Ngọc Hân đẩy cửa vào, một cổ hương khí xông thẳng vào mũi, trong đó hỗn loạn vị thuốc. Cát di nương dựa vào giường, cánh tay và mặt đều đã sưng đỏ.

Yên Chi ngăn cản Gia Cát Ngọc Hân: "Tiểu thư, đã mời đại phu tới, người ở đây chờ một lát đi."

Gia Cát Ngọc Hân dừng bước, ngồi ở ngoại thính chờ.

Đại phu tới chẩn bệnh, kết quả là trúng hỏa độc, nói ngắn gọn là, ngày thường bồi bổ quá nhiều, bổ tới trứ hóa.

Trên mặt Gia Cát Ngọc Hân đã nổi bóng nước, ngứa tới không thể đưa tay chạm loạn, nếu vỡ sẽ có nước đặc chảy ra, dính vào phần da khác càng thêm khó chịu.

"Không phải bị phong hàn sao, sao lại bồi bổ quá mức?" Gia Cát Ngọc Hân không đành lòng nhìn tiếp, một gương mặt đang yên đang lạnh hiện tại thành ra như vậy, nàng vội tìm nha hoàn hầu hạ Cát di nương, lạnh lùng hỏi.

"Di nương nhiễm phong hàn, sau khi uống thuốc thân mình vẫn còn yếu, cho nên muốn bồi bổ một chút." Nha hoàn kia vội quỳ xuống. Tất cả thuốc bổ Cát di nương uống đều do nàng ta tới phòng bếp nấu, phương thuốc cũng là Cát di nương đưa, sao lại xảy ra vấn đề?

Vừa nói xong, trong phòng lại truyền tới tiếng thét chói tai, Cát di nương cầm khăn che mũi lại, giữa các ngón tay tất cả đều là máu.

Đại phu lại vào nhìn, thời điểm đi ra cả người đầy mồ hôi lạnh: "Thế tử phu nhân, Cát di nương là do dùng quá nhiều nhân sâm."

Gia Cát Ngọc Hân nhìn nha hoàn kia, ra hiệu cho nàng ta mang khăn lông lau mặt vào, thầm cười nhạo một tiếng, dùng quá nhiều nhân sâm?

"Muội ấy bị thương tới thân mình như vậy, liệu có để lại sẹo không?"

"Chỉ cần trừ hỏa, nhưng thương tích đó sẽ tự cởi bỏ, chỉ cần chú ý thức ăn sẽ không để lại sẹo, thân mình này cần phải tĩnh dưỡng, hỏa độc còn vượng, hiện tại không nên mang thai."

Gia Cát Ngọc Hân nhíu mày: "Phải tĩnh dưỡng bao lâu?"

"Từ một đến hai tháng là được."

Gia Cát Ngọc Hân kêu Yên Chi theo đại phu lấy phương thuốc, tự mình vào trong phòng: "Lời đại phu nói ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, ta sẽ nói thế tử hơn một thán tới không qua phòng của ngươi, ngươi cố gắng tĩnh dưỡng thân mình. Một chút phong hàn lại dùng nhiều thuốc bổ như vậy, đúng là không biết đúng mực!"

Gia Cát Ngọc Đồng vừa lau khô máu, ngửa đầu nghe Gia Cát Ngọc Hân nói vậy, vội cúi đầu, cái mũi nóng lên, máu vừa ngăn lại lần nữa chảy ra. Nàng ta vội lấy khăn lông chặn mũi, cầu đạo với Gia Cát Ngọc Hân: "Tỷ tỷ, muội không ăn nhiều nhân sâm như vậy, khẳng định có người muốn hãm hại muội."

"Hại ngươi? Khiến ngươi tạm thời không có thai đúng không?" Đáy mắt Gia Cát Ngọc Hân hiện lên một mạt chán ghén, bộ dáng này, bản thân còn nhìn không được, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để thế tử tới đây, dọa tới tương lai nàng ta mất hết cơ hội được sủng ái.

"Cho dù có người hại ngươi, cũng là ngày thường tác phong của ngươi quá rêu rao, nhân mấy ngày này suy nghĩ lại đi, nếu lâu quá còn không có tin tức, ta thấy phụ thân sẽ rất thất vọng." Gia Cát Ngọc Hân thấy nàng ta do dự, có lòng tốt nhắc nhở.

Trên mặt lại truyền tới ngứa ngáy, cánh tay và cổ đều như thế, Gia Cát Ngọc Đồng nhìn nàng rời đi, trong lòng càng hận, nói với nha hoàn bên cạnh: "Thuốc bổ kia đâu, đi lấy cho ta xem!"

Nha hoàn vội chạy ra hậu viện tìm xác thuốc, lại không ngờ đồ đã biến mất, chỉ mới một ngày, cả bình đựng xác thuốc đều không còn.

"Sao có thể không thấy tăm hơi như vậy?"

Ở Đinh Phong Viện, Oánh Tú nhìn bình gốm đặt trong sân, xung quanh còn tản ra hương nhân sâm nồng đậm, hai dã sơn tham tốt nhất, còn bỏ thêm vài cây vào, cộng thêm phương thuốc của Tứ thúc, lần này, hẳn đã đủ bồi bổ.

Bão Cầm dìu Oánh Tú đi dạo hai vào mới về phòng, thời tiết rất nhanh đã nóng lên, đảo mắt đã qua một năm, Thanh Bích mang thư Bình Dương Vương phủ đưa tới cho nàng.

"Khổ cho nha đầu kia vẫn nhớ tới ta, còn tặng nhiều đào như vậy."

"Đó là vì tiểu thư đối tốt với Trần cô nương, cho nên Trần cô nương mới nhớ tiểu thư người." Thanh Bích kêu Bão Cầm mang rổ đào xuống bếp, rửa sạch mới mang lên, "Nghe nói Trần cô nương cũng đã đính hôn?"

"Đúng vậy, tiểu nha đầu kia bị tiểu vương gia của Nhữ Dương Vương phủ nhìn trúng." Oánh Tú giơ phong thư trong tay, bên trong Trần Bảo Lâm cũng nhắc tới chuyện mình được tứ hôn, tuy không phải chính phi, nhưng với thân phận thứ nữ của nàng vậy đã là rất cao.

"Đi chuẩn bị một phần hậu lễ đưa qua đó, trước chúc mừng nha đầu kia, chuyện thiếp mời này ta không qua được, hỏi nàng ấy có qua được không." Oánh Tú kêu Thanh Bích mang giấy bút tới, trực tiếp viết thư và đưa cả hậu lễ qua Bình Dương Vương phủ.

Mấy ngày sau, xe ngựa của Bình Dương Vương phủ tới Nam Dương Hầu phủ.

Hai năm không gặp, Trần Bảo Lâm đã trở nên xinh đẹp, có điều gương mặt vẫn giữ nét đáng yêu.

"Đã sắp gả chồng rồi, tính tình vẫn còn trẻ con như vậy." Oánh Tú nắm tay Trần Bảo Lâm, thở dài.

Nghiêm ma ma ở cạnh cười trêu: "Tiểu thư còn nói người khác, chính mình khi đó còn không phải thế sao?"

"Bà vú thật biết ta mất mặt." Oánh Tú tươi cười, thừa nhận bản thân trước khi xuất giá không khác gì Trần Bảo Lâm, "Bảo Lâm, phu quân tương lai của muội một chút cũng không đơn giản."

"Tỷ tỷ đừng chê cười muội." Trần Bảo Lâm xấu hổ đỏ mặt, nàng cũng không biết sự tình thế nào, cư nhiên có đạo thánh chỉ hạ xuống tứ hôn cho nàng, nàng và tiểu vương gia kia gặp mặt chẳng qua mới có một lần.

"Chính phi phải đợi tuyển tú năm nay, muội còn nhỏ, nếu muốn sớm gả qua đó cũng phải chờ sau lễ cập kê mới có thể thành tân, không cần lo lắng." Trần Bảo Lâm tính tình thẳng thắn, có thể quen thuộc hoàn cảnh trước chưa chắc không phải chuyện tốt, nếu kêu nàng ấy đi tranh trước tranh sau, đó mới là làm khó nàng.

"Tỷ tỷ, đừng bàn việc này nữa." Trần Bảo Lâm nắm góc váy, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, "Vốn dĩ có mời Thư Dao tỷ tỷ hôm nay cùng tới, chỉ là Thiệu phu nhân không đồng ý."

"Nha đầu ngốc, hiện tại muội đã được chỉ hôn, Bình Dương Vương phủ có ai dám khinh thường muội, nhưng Thư Dao phải tiến cung, đương nhiên không thể tùy tiện ra ngoài như vậy." Oánh Tú vốn cho rằng Thiệu gia sẽ muốn kết thông gia với Kiều gia, gả Thiệu Thư Dao cho Kiều Cẩn Trạch, không ngờ bọn họ lại muốn đưa nữ nhi tiến cung. Tính tình Thiệu Thư Dao như vậy, sống trong cung sao có thể vui vẻ?

"Chẳng phải tương lai số lần chúng ta gặp mặt càng ít sao?"

"Nếu Thư Dao cũng được tứ hôn, như vậy sẽ không cần ở lại hoàng cung." Oánh Tú điểm nhẹ lên chóp mũi Trần Bảo Lâm, "Nghĩ gì đó, nang ấy sẽ không bị tứ hôn cho Tô tiểu vương gia, nhìn muội kìa."

Bị vạch trần suy nghĩ, Trần Bảo Lâm chỉ biết le lưỡi. Thân phận của Thiệu gia không đủ cao, có điều Hoàng Thượng tuổi đã cao, nếu được tứ hôn, cũng chưa chắc không phải sẽ có kỳ ngộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.