Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 105: Động tí là ra tay, cược lớn



“ Ngọc Tình, cô muốn chơi với tôi cái gì?” tiếng nói đó vừa vang lên, ba người liền ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cũng nhau nhếch mép cười.

“Sao cứ có gì đó không đúng vậy nhỉ?” Yến Vân để ý thấy nét mặt của cả ba người, khẽ nhướn mày, mở miệng hỏi.

“Chẳng có gì!” Ngọc Tình trả lời trước, lạnh lùng ba chữ, lập tức không cho Yến Vân có cơ hội tiếp tục chất vấn, chỉ có thể một lần nữa thở dài trong lòng một tiếng và tự nghĩ rằng cái cô gái này thực sự không đáng yêu một chút nào.

Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm tới suy nghĩ của Yến Vân, cô đáng yêu hay không đáng yêu thì liên quan gì tới anh ta! Vậy là, đôi môi cô khẽ mấp máy: “Hôm nay chúng ta sẽ chơi bi-a!”

Vừa dứt lời, Yến Vân có chút choáng váng, anh ta cũng giống như Phong Nhã Trần và Lưu Bân, nghĩ rằng cô sẽ chọn trò gì ví dụ như chơi bài chẳng hạn, dù gì thì cũng nghe nói Ngọc Tình là cao thủ trong những trò đó!

Thế nhưng hôm nay anh lại muốn đấu bi- a với anh ta? Yến Vân nghĩ vậy liền thấy bối rối, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa nãy ba người lại có biểu hiện như vậy.

Hôm nay anh ta mặc trên người mộ bộ áo đuôi tôm vừa khít với người anh ta, nhìn vào trông rất đẹp trai anh tú, nếu mặc bộ lễ phục này mà đánh bài hay chơi cờ thì đúng là đẹp mê mẩn rồi, nhưng nếu để choi bi-a thì.....

Yến Vân cười gượng gạo, nhìn Ngọc Tình, chỉ thấy cô từ từ đứng lên, không cho anh ta có cơ hội mở miệng nói rằng đi thay đồ, cô nói: “Bắt đầu đi!”

“Này, sao lại có đứa con gái như cô thế này chứ!” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, liền có một cô gái từ phía sau Yến Vân tiến lên, chỉ tay vào Ngọc Tình gầm lên: “Cô đúng là bắt nạt người khác quá đáng!”

Ngọc Tình nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu trắng, mặt đỏ lên không biết vì nóng hay vì tức giận, cô chỉ nhếch mép cười: “Cô nói đúng, tôi bắt nạt người khác đấy!”

Yến Vân nhìn cảnh này, lập tức sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Nhụy Nhi, lùi xuống đi!”

Nói về Nhụy Nhi, Yến Vân không thể không đau đầu, hôm nay, anh ta chỉ định đưa theo Yến đại, Yến nhị và Yến tam đi, ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa thì bà nội anh ta lại đấy Nhụy Nhi đến, nói rằng để cô ta được mở rộng tầm mắt.

Người khác không biết nhưng anh ta cũng không biết à? người em họ 16 tuổi này đang ở thời kì mới biết yêu, lần trước cách đây không lâu khi gặp Lưu Bân một lần thì tâm hồn thiếu nữ của cô đã rạo rực, hôm nay cô ta tới đây là vì Lưu Bân.

Tuy là Yến Vân không muốn đưa cô ta đi chút nào, nhưng trước mặt bà nội anh ta không thể phản bác hay từ chối được, vậy là chỉ có thể đưa Nhụy Nhi đi cùng, trên đường đã nhắc đi nhắc lại với cô ta rằng không được gây rắc rối rồi.

Thế nhưng giờ thì hay rồi, còn chưa bắt đầu gì thì phiền phức đã tới.

“Hức!” Yến Nhụy đương nhiên là nghe thấy tiếng nói của Yến Vân, thế nhưng nghe thấy thì nghe thấy, ai nói là cô ta sẽ nghe lời Yến Vân? Phải biết rằng Yến Vân tuy là thiên tài của Yến gia, nhưng Yến Nhụy cô cũng chẳng kém cạnh gì, hơn nữa, bà nội lại cũng rất yêu chiều cô ta!

Vừa nãy khi bước vào tới nơi đã nhìn thấy ánh mắt thâm tình mà Lưu Bân dành cho Ngọc Tình, cô ta sớm đã tức điên lên rồi, có thể nhịn tới bây giờ đã là nể mặt người anh Yến Vân lắm rồi.

Yến Nhụy nhìn Ngọc Tình, ngón tay khẽ động đậy, một luồng kiếm khí mạnh mẽ được đẩy ra hướng thẳng về phía con tim Ngọc Tình, cô gái này muốn chơi một đòn chí mạng đây à!

Ngọc Tình đương nhiên là có thể nhìn ra được ánh nhìn thù địch của Yến Nhụy dành cho mình, nhưng cô không ngờ rằng, Yến Nhụy lại không nói lời nào liền muốn ra tay giết người! nhìn vào đòn công kích mạnh mẽ đó, sắc mặt Ngọc Tình hơi tái đi, rồi cô cũng chỉ cười khểnh.

Yến Vân đứng bên cạnh nhìn, trong lòng biết rằng nếu không lên tiếng thì sẽ chẳng lành, anh ta liền đưa ra tay định ngăn Yến Nhụy lại, thế nhưng đã muộn!

Chỉ thấy Ngọc Tình khẽ cười, bàn tay khẽ động, một sự tấn công mạnh gấp mười lần của Yến Nhụy được tung ra và hướng thẳng về phía cô ta.

“Phịch!” chỉ là một công phu chớp mắt cái, Yến Nhụy vừa nãy vẫn còn trợn trừng mắt lên kiêu ngạo bây giờ đã bay về phía sau và ngã phịch xuống đất.

“Phụt!” Yến Nhụy phụt ra một dòng máu đỏ tươi, ánh mắt cô ta nhìn Ngọc Tình đầy thù hận: “Dám đánh ta, cô dám đánh ta!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy, khẽ đưa tay lên xoa xoa cổ tay, nói thản nhiên: “Đánh cũng đánh rồi, cô còn nói dám với không dám!”

Vừa dứt lời, Yến Nhụy đột nhiên tức sôi máu lên, cô ta nghiến răng nhìn Ngọc Tình: “Yến gia chúng ta sẽ nhất định không tha cho cô đâu!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ cười cợt nhả: “Cô lo hơi nhiều rồi đấy!” Ngọc Tình nói rồi, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Yến Vân: “Cái cô phải lo lắng bây giờ là tôi có tha cho Yến gia hay không!”

Ngọc Tình nói rồi bước từng bước chậm rãi về phía trước mặt Yến Nhụy, quỳ xuống, nhìn vào bộ mặt nhỏ bé xinh xắn nhưng đầy kiêu ngạo đó: “Còn cô nữa, cô thấy hôm nay tôi sẽ tha cho cô không?”

Ngọc Tình chưa nói dứt lời, cổ tay cô khẽ xoay, một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay. Ánh sáng khúc xạ từ lưỡi dao chiếu vào mắt Yến Nhụy, cô ta hơi nheo mắt lại, sau đó liền trợn trừng lên nhìn Ngọc Tình: “Cô...cô muốn thế nào?”

Ngọc Tình nghe thấy vậy khẽ cười: “Tôi muốn thế nào?” nói rồi lưỡi dao sắc lạnh đó từ trên tay Ngọc Tình được chạm vào mặt của Yến Nhụy, bàn tay cô khẽ di chuyển, lười dao chạy dọc trên má Yến Nhụy: “Cô nói xem tôi muốn thế nào?”

Ngọc Tình vừa nói dứt lời, Yến Nhụy liền lập tức co rúm người lại: “Cô không thể, không thể đối xử với tôi thế này, bà nội tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

Ngọc Tình nghe thấy lời đe dọa sắc mặt cô càng lạnh lùng hơn, lúc này một người sắc mặt lạnh không kém Ngọc Tình còn có Yến Vân, anh ta đứng đó bất động, mặc kệ Ngọc Tình, nhìn Yến Nhụy với ánh mắt lạnh như băng: Cái đồ ngốc chuyên gây chuyện.

Yến Nhụy bất động, vậy thì đương nhiên Phong Nhã Trần và Lưu Bân cũng chẳng động đậy gì, lúc này bọn họ đang ngồi nói chuyện với nhau.

“Anh cả, em nghe nói con gái cô Lưu bán thịt lợn ở bên cạnh đây đã đi nước H làm phẫu thuật thẩm mỹ đấy, bỗng chốc liền trở nên xinh lắm!” Lưu Bân khẽ cười, nhìn vẻ mặt có vẻ như rất vui mừng.

“Ồ, cậu gặp rồi à?” Phong Nhã Trần thì ngược lại có vẻ bình thảnh hơn rất nhiều, nhưng dường như anh cũng khá tò mò về chủ đề này: “Tại sao lại phải phẫu thuật thẩm mỹ?”

Lưu Bân vừa nghe thấy liền lập tức thở dài: “Vốn dĩ con gái Lưu gia nhìn cũng xinh đẹp lắm, thế nhưng không biết đắc tội với ai mà bị hủy dung rồi!”

Lưu Bân nói vậy làm cho Ngọc Tình trong lòng thấy rất buồn cười, cái tên Lưu Bân này nghe từ đâu không biết, lại còn con gái Lưu gia, chắc là anh xem nhiều tiểu thuyết quá rồi thì phả! Còn ở bên cạnh cô lúc này, Yến Nhụy sắc mặt trắng bệch: hủy dung?

Không giống như Ngọc Tình, Phong Nhã Trần phối hợp với Lưu Bân khá ăn ý, anh gật đầu: “Vậy thì nên phẫu thuật là đúng rồi, nhưng có điều cái tên ra tay đó chắc cũng vẫn còn nương tay lắm rồi đấy!”

Câu này vừa được nói ra liền làm cho Lưu Bân giật mình: “Thế mà còn nương tay? Vậy nếu như anh cả thì anh sẽ làm thế nào?”

“Đương nhiên là cắt hết tai, mũi, môi, móc cả mắt ra....” Phong Nhã Trần nói ra tới đâu toàn thân Yến Nhụy lạnh ngắt tới đấy, cô ta rùng mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh ngũ quan của bản thân, cô hét lên: “A.....”

Tiếng hét lanh lảnh này đương nhiên là phát ra từ miệng của Yến Nhụy, tiếng hét vang trời đó làm cho Ngọc Tình nheo mày lại, ánh mắt cô nói không thành lời được sự ghê tởm.

Hôm nay kể cả Tình Tình có tha cho cô ta thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, dám dùng ánh mắt đó nhìn anh à!

Ngọc Tình đứng lên, liếc mắt nhìn khuôn mặt u ám của Yến Vân, khẽ cười: “Yến bang chủ mời đi, anh đứng đó là muốn đợi tôi mời anh ăn cơm chắc! Hay là muốn tham quan một chút cái tai mà vừa nãy Phong Nhã Trần nói?”

Vừa nghe thấy vậy, Yến Nhụy đột nhiên run lên, nhìn Yến Vân với ánh mắt cầu cứu, hi vọng anh ta có thể giúp mình, cô ta còn nhỏ, cô ta không muốn biến thành cái bộ dạng thảm hại như vừa nói.

“Đều không phải!” Yến Vân khẽ lắc đầu nhìn Ngọc Tình: “Tôi chưa đi là vì buổi hẹn cá cược vẫn chưa kết thúc.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy lập tức bật cười: “Yến gia các người đúng là không có thành ý, động một tí là muốn ra tay giết người, tôi thật sự không dám thả hổ về rừng đâu, phải bết rằng, gan tôi nhỏ lắm!”

Nói thì nói như vậy, nhưng Ngọc Tình lại nhìn cũng chẳng thèm nhìn Yến Vân mà đi thẳng về phía Lưu Bân và Phong Nhã Trần.

“Sự việc vừa rồi chỉ là hành động của một mình Yến Nhụy, cô ấy làm sao có đủ tư cách để đại diện cho Yến gia chúng tôi!” Yến Vân chẳng để ý tới thái độ kiêu ngạo của Ngọc Tình, lúc này hai mắt anh ta nhìn chằm chằm về phía Ngọc Tình. Nếu lúc trước nói anh ta vẫn còn nghĩ rằng Ngọc Tình có phải có một chút gì đó sợ Yến gia, vậy thì bây giờ anh ta có thể hoàn toàn khẳng định, Ngọc Tình chẳng hề coi bọn họ là gì!

Vì vậy nói gì tới cá cược, e rằng cũng chỉ là vì không muốn phiền phức mà thôi. Nhưng biết thì biết vậy, với tư cách là người của Yến gia, anh ta không thể để mặc kệ Ngọc Tình trở thành kẻ thù của Yến gia! Với những gì anh ta hiểu về Ngọc Tình, cô gái này tuyệt đối là một người máu lạnh tới một mức độ nhất định, nếu cô trở thành kẻ thù của Yến gia, vậy thì hậu quả.....anh ta không dám tưởng tượng, cũng không muốn tưởng tượng! Vì vậy, anh ta bắt buộc phải ngăn sự việc này xảy ra!

“Ồ?” bước chân Ngọc Tình đột nhiên dừng lại, quay người lại nhìn Yến Vân: “Nói thế cũng có nghĩa là Yến gia không muốn trở thành kẻ thù với tôi?”

“Đúng vậy.” tuy không muốn thừa nhận, nhưng Yến Vân không thể không thừa nhận, thừa nhận rằng Ngọc Tình rất mạnh, Yên gia e rằng thực sự không muốn là kẻ thù của cô! Ít nhất là anh ta không muốn!

“Vậy cô ta....”ánh mắt Ngọc Tình lúc này hướng về Yến Nhụy – kể đang nằm dưới đất, cố gắng muốn bò dậy nhưng lại không còn chút sức lực nào để động đậy.

“Nếu cô ấy đã dám ra tay vậy thì đương nhiên cũng phải gánh chịu hậu quả.”Yến Vân khẽ cười, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lùng và nhẫn tâm.

Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt Yến Nhụy như nhìn thấy quỷ vậy, chằm chằm hướng về phía Yến Vân, trong ánh mắt cô ta là sự khó hiểu, phẫn nộ, bất lực, cầu cứu.

Ngọc Tình nghe thấy vậy liền cười, nhìn vào Yến Nhụy với khuôn mặt choáng váng đang nhìn Yến Vân, cô nhướn mày: “Nếu đã như vậy thì trò chơi tiếp tục.”

Ngọc Tình nói rồi liền đi tới bên cạnh bàn bi-a, cô cầm lấy chiếc gậy, nhìn Yến Vân: “Snooker!ai thắng thì Vân bang sẽ thuộc về người đó!”

“Cô chắc chắn?” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, anh ta đúng là vô cùng không hiểu, anh không tin Ngọc Tình chưa từng điều tra về anh ta, nếu đã điều tra rồi, vậy thì cô nên biết anh chơi bi-a vô cùng tốt!

Anh ta thực lòng là nghĩ không hiểu tại sao Ngọc Tình lại chọn chơi bi-a.

Chỉ thấy Ngọc Tình khẽ nhướn mày, nói lời rất thản nhiên: “Tôi thua cũng chẳng sao!” một cái Vân bang bé tí teo thì chẳng là gì với cô, huống hồ ai nói là cô chắc chắn sẽ thua?

Sở trường của Yến Vân là chơi bi-a, nhưng ai bảo là Ngọc Tình không biết gì? Từ trước tới giờ cô chưa đụng vào nó không có nghĩa là cô không biết!

Yến Vân nghe câu nói vừa rồi của Ngọc Tình liền lập tức bật cười, đưa tay cởi cúc áo trên người ra, cởi chiếc áo đuôi tôm lịch thiệp ra, cởi nốt cả cúc của chiếc áo sơ mi bên trong, anh ta tiến lại gần cầm lấy chiếc gậy đánh, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt khiêu khích.

Ngọc Tình nhìn bộ dạng ăn mặc chẳng ra làm sao của Yến Vân, cô khẽ cười: không ngờ cái tên này cơ thể cũng không tới nỗi nào!

“Snooker! Nếu tôi thua, Vân bang sẽ thuộc về cô!” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, nhoẻn miệng cười, nói lời càng tự tin hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.