Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 113: Tuyệt vọng, trị khỏi cho Ngân Nguyên



“Ngồi xuống.” Đôi mắt Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào Ngân Nguyên, cô chớp chớp mắt, dường như đang rất tức giận, thế nhưng Phong Nhã Trần đang ngồi rất gần với cô lại nhìn thấy đôi mắt đó đang ọng nước long lanh.

Ngân Nguyên nghe thấy vậy liền mỉm cười rồi từ từ ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Tình, đôi mắt khẽ chớp.

Sau khi Ngân Nguyên ngồi xuống, Ngọc Tình hít một hơi thở thật sau, đi tới phía trước, đưa tay ra, ngón tay trỏ và ngón tay giữa ấn lên trán Ngân Nguyên, một luồng sức mạnh tinh thần được từ từ truyền ra và ngấm vào cơ thể Ngân Nguyên.

Ngân Nguyên cảm nhận được một nguồn năng lượng màu trắng sữa đang từ trán của anh chạy vào cơ thể, giống như một dòng nước lũ, trong phút chốc đã chạy tới tất cả tứ chi.

Ngọc Tình từ từ nhắm mắt lại, sức mạnh tinh thần thâm nhập từng chút vào bên trong, trán, cổ, cả cơ thể, mọi thứ của Ngân Nguyên đều không có vấn đề gì.

Cuối cùng sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình hội tụ về một chỗ: “Thả lỏng ra, chấp nhận tôi.”

Ngọc Tình truyền đạt thông tin tới Ngân Nguyên, sức mạnh tinh thần từng chút từng chút tiến vào ý thức của Ngân Nguyên, càng tiến vào sâu hơn, từ trong mảng ý thức đó, Ngọc Tình từ từ cảm nhận được tất cả những vì vừa xảy ra, ngón tay cô khẽ run lên.

Ngân Nguyên thích cô sao? Một sự tự tin đến mức kiêu ngạo, kẻ mà thậm chí không coi ai ra gì lại thích cô sao? Ngọc Tình có chút không dám tin, thế nhưng sức mạnh tinh thần đã truyền đạt lại tất cả cho cô, lại nói thật với cô rằng, đó là sự thật, anh thực sự thích cô.

Vì thích, cho nên mới không muốn làm khó cô. Vì thích, cho nên mới không màng tới bản thân mình. Vì thích, nên mới muốn biến mất hoàn toàn.

Ngọc Tình khẽ nhếch môi lên, lúc này trong lòng cô không phải thấy tự mãn và có được niềm vui vì có được tình cảm của Ngân Nguyên mà cô lại cảm thấy cay đắng và bối rối.

Chẳng cần nói lúc này cô đối với Ngân Nguyên chỉ như đối xử với một người thân, một người bạn, kể cả chỉ sợ cô có đón nhận anh thì sự kiêu ngạo của anh cũng sẽ không chấp nhận!

Ngân Nguyên kiêu ngạo như thế làm sao có thể để cho bản thân mình phải chia sẻ cô gái mình yêu với người khác chứ? Ngọc Tình nghĩ vậy liền khẽ lắc đầu, cô gạt bỏ đi hết những suy nghĩ vừa rồi, thần sắc của cô hồi phục trở lại với bộ dạng khi chưa biết điều gì, bình tĩnh, lạnh lùng.

Cô giống như chưa phát hiện ra điều gì, sức mạnh tinh thần lại tiến hành thăm dò và thâm nhập vào trong, cuối cùng trong ý thức của Ngân Nguyên cô đã phát hiện ra luồng ánh sáng màu đen đó.

Cùng với sự thâm nhập vào của Ngọc Tình, sắc mặt của Ngân Nguyên liền trở nên u ám, anh biết cô đã biết tất cả rồi, thế nhưng bộ dạng bây giờ của cô đã nói cho anh biết, những gì anh nghĩ chẳng qua cũng chỉ là sự mơ tưởng mà thôi!

Anh lặng lẽ ngồi đó, cơ thể phát sự tĩnh mịch mà trước tới nay anh chưa bao giờ thể hiện, cái cảm giác này đúng là cảm giác tuyệt vọng giống như vừa nãy anh cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi vậy.

Cái không khí lặng như tờ này làm cho Phong Nhã Trần và Thuần Hoàng đứng bên cạnh cũng đơ người ra. Phong Nhã Trần không biết vừa nãy đã xảy ra những gì, anh cũng không biết rốt cuộc làm sao, lúc này anh vốn tưởng rằng cơ thể Ngân Nguyên gặp phải vấn đề gì, ánh mắt anh đột nhiên nhìn Ngọc Tình với vẻ hết sức căng thẳng.

Còn Thuần Hoàng thì như lờ mờ đã đoán ra điều gì, anh lặng lẽ nhìn hai người – kẻ đứng người ngồi kia, trong ánh mắt là sự bối rối, mơ màng.

Lúc này trong ý thức của Ngân Nguyên, sức mạnh tinh thần cảu Ngọc Tình đang đứng song song với luồng ánh sáng màu đen đó, một đen một trắng thể hiện rõ nét trong đó.

Sắc mặt Ngọc Tình từ từ trở nên lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng màu đen đó, có thứ gì đó chạy thoáng qua trong lòng cô.

Đứng song song trong giây lát, tâm niệm Ngọc Tình được vận hành, luồng sức mạnh tinh thần được đẩy ra hướng thẳng về phía luồng ánh sáng màu đen đó. Chỉ thấy đen vào trắng va vào nhau, một tiếng nổ đột ngột phát ra và một vòng tròn gợn sóng được hình thành, sự chấn động xảy ra, dưới sức mạnh năng lượng như vậy, sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình khẽ vụt qua.

Sự va chạm đó vừa mới xảy ra, thị giác của Ngọc Tình liền xuyên thấu vào trong, chỉ thấy luồng ánh sáng màu đen đó dường như đang run rẩy, trong không gian đó, cô nhìn thấy một bóng dáng giống như một con mèo đang bay, nhìn rất giống với Ngân Nguyên, lúc này nó đang co ro trong luồng ánh sáng màu đen đó, đôi mắt đỏ lên ảm đạm.

Thứ đó, Ngọc Tình đã nhìn thấy trong sức mạnh tinh thần của Ngân Nguyên, cái bộ dạng đó chính là Phệ Hồn thú lúc trước.

Đôi môi của Ngọc Tình khẽ nhếch lên, cái thứ đó đúng là nham hiểu, không ngờ lại nghĩ được ra cả chiêu này. Muốn trong ý thức của Ngân Nguyên tu dưỡng rồi tới một ngày cướp lấy nó sao?

Nghĩ như vậy, đôi mắt của Ngọc Tình đột nhiên mơ ra, đồng thời cùng lúc đó sức mạnh tinh thần của cô đã bao trọn lấy luồng ánh sáng màu đen trong ý thức của Ngân Nguyên, ngọn lửa màu trắng sữa từ từ bốc lên.

Luồng ánh sáng màu đen bị bao bởi ngọn lửa màu trắng sữa ngay lập tức kêu rít lên, sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình bám chặt lấy luồng ánh sáng màu đen đó.

Chỉ thấy đôi mắt của thú Phệ Hồn trong luồng ánh sáng màu đen đó di chuyển, dường như đang suy nghĩ xem làm thế nào để chạy thoát, muốn chạy sao?

Hai hàng lông mày của Ngọc Tình khẽ nheo lại, nếu thú Phệ Hồn đang ở thời kì hoàng kim thì nhất định Ngọc Tình không phải là đối thủ của nó. Nhưng với bộ dạng bây giờ thì Ngọc Tình chỉ cần giơ tay lên là có thể tiêu diệt nó, chỉ là.....

Chỉ là ở đây chính là vùng ý thức của Ngân Nguyên, Ngọc Tình lo thú Phệ Hồn muốn chạy trốn, khi bị dồn vào đường cùng sẽ phá hủy ý thức của Ngân Nguyên.

Nếu vùng ý thức bị phá hủy rồi..... Ngọc Tình hít thở một hơi thật sâu, không thể được.

Vậy là “ánh mắt của cô” càng nhìn vào luồng ánh sáng đó kiên quyết hơn, cô nhất định phải loại bỏ nó! Dám làm hại người của cô à? hức, nhất định là chán sống rồi, nếu đã như vậy, cô cũng vui lòng tiễn nó đi.

Sự kiên quyết và phẫn nộ lúc này của Ngọc Tình hoàn toàn không để ý rằng bản thân đã đem Ngân Nguyên quy về thành người bên trong mình, cô khẽ nhắm mắt lại, Cửu Thiên Tiên Quyết trong đầu đã từng chút từng chút được phát ra, cuối cùng đột nhiên dừng lại.

Ngọc Tình nghĩ lại những gì vừa diễn ra, cô khẽ nhếch môi cười, ánh mắt dùng để “nhìn” thú Phệ Hồn đầy sự mỉa mai, muốn thay thế Ngân Nguyên sao? Muốn trở thành thần thú? Ha ha, cô giúp nó thỏa mãn ước mong!

Nghĩ vậy tâm niệm của Ngọc Tình được vận động, một luồng sức mạnh tinh thần ổn định không ngừng được đẩy vào trong vùng ý thức của Ngân Nguyên, lúc này trong lòng cô đang muốn diệt trừ thú Phệ Hồn lại không chú thấy thấy trạng thái của Ngân Nguyên, không ngờ được rằng tại sao sự nhận thức của Ngân Nguyên lại được tiến triển như vậy!

Ngân Nguyên lúc này đã đắm chìm trong suy nghĩ của Ngọc Tình, sự phòng ngự của Ngân Nguyên lúc này đã về tới con số không. Bây giờ nếu nói Ngọc Tình đã tiến vào được vùng ý thức của Ngân Nguyên vậy thì bây giờ Ngọc Tình có lấy giao giết chết anh thì anh cũng không biết gì.

Có điều sự việc này bây giờ Ngọc Tình không biết, lúc này cô chỉ một lòng muốn loại bỏ thú Phệ Hồn, trị khỏi đôi mắt cho Ngân Nguyên.

Trong ý thức của Ngân Nguyên, sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình từ từ hình thành thành bóng dáng của Ngọc Tình, chỉ thấy cô khẽ mỉm cười, bàn tay khẽ cử động, một luồng sức mạnh tinh thần đột nhiên truyền ra, nhằm thẳng về phía thú Phệ Hồn.

Đồng thời, tay trái Ngọc Tình giơ lên, hình thành lên một bàn tay, một chiếc lồng chim bằng sức mạnh tinh thần đột nhiên xuất hiện, phi thẳng về phía thú Phệ Hồn.

Một tay tấn công, một tay khóa chặt lại, động tác của Ngọc Tình vẫn tiếp tục. Lúc này thú Phệ Hồn vẫn không từ bỏ nơi mà nó đã không dễ dàng gì để tiến vào được - là vùng ý thức của Ngân Nguyên. Lúc này nó vẫn đang cố để trốn, chống lại. chỉ là nó không hề chú ý tới nụ cười kì lạ trên miệng Ngọc Tình.

Ngọn lửa tinh thần vẫn cháy liên tục, sau cú tấn công bằng tay phải của Ngọc Tình làm cho thú Phệ Hồn kêu lên đau khổ. Nó nỗ lực để đối phó, thỉnh thoảng lại nhìn Ngọc Tình, đôi đồng tử mắt màu đỏ ngập tràn sự phẫn nộ, dường như nó đang nghĩ đợi nó ra ngoài được nó sẽ làm thế nào để báo thù vậy.

Lúc này Ngọc Tình chẳng thèm để ý tới suy nghĩ hay sự tức giận của nó, cô vẫn dồn lực tấn công.

Ngọc Tình khẽ cười, ngón tay thon thả nhẹ nhàng hành động, mỗi động tác đều mang theo những mục đích nhất định, kết quả cuối cùng chính là làm cho thú Phệ Hồn ăn năn hối hận về việc mình đã làm.

Bàn tay trái của cô vẫn không ngừng các động tác, những bàn tay được hình thành liên tiếp nhau, những chiếc lồng chim bằng sức mạnh tinh thần cũng từ từ xuất hiện, cuối cùng tạo thành một thế trận bên trên ngọn lửa tinh thần.

Tình thế đó tiếp diễn trong vong ba phút, trong vòng ba phút đó, Ngọc Tình không biết bản thân mình đã cho hình thành ra bao nhiêu hình bàn tay, cũng không biết bản thân đã kêu gọi bao nhiêu chiếc lồng chim sức mạnh tinh thần, chỉ biết khi cô mở mắt ra nhìn, chỉ thấy chi chít những chiếc lồng chim đó bao trọn lấy ngọn lửa tinh thần.

Cuối cùng Ngọc Tình cũng dừng lại mọi động tác, nhìn thú Phệ Hồn với sự chế giễu mà mỉa mai: “Trò chơi kết thúc rồi!”

Lời của Ngọc Tình vừa dứt, liền giơ tay lên, cô nắm tay lại, tầng đầu tiên của những chiếc lồng chim lập tức bật ra.

Thú Phệ Hồn thông minh giảo hoạt dường như vừa nhìn đã biết được ý đồ của Ngọc Tình, nó điên loạn đâm vào những chiếc lồng để muốn chạy thoát.

Song nó cuối cùng đã đánh giá thấp sức mạnh của những chiếc lồng bằng sức mạnh tinh thần đó, đã đánh giá quá cao thực lực của bản thân thì phải.

Khi nó đâm vào, ngọn lửa sức mạnh tinh thần càng cháy lên mãnh liệt hơn. Luồng ánh sáng màu đen bao lấy thú Phệ Hồn cũng càng lúc càng mờ đi, ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, thú Phệ Hồn vẫn không ngừng liều mạng muốn thoát ra.

Ngọc Tình với con mắt lạnh lùng nhìn những gì diễn ra trước mắt, cô khẽ cười.

Từ góc độ của thú Phệ Hồn có thể nhìn thấy Ngọc Tình đang nói: “Tạm biệt.” Nụ cười lạnh nhạt đó trong mắt thú Phệ Thần trở nên thần đáng căm ghét.

Cuối cùng thì khi mà ngọn lửa tiếp tục cháy thì luông ánh sáng đen kia cũng từ từ biến mất, hình dạng của con thú Phệ Hồn đó cuối cùng cũng xuất hiện.

“Bùm.” Lại một tiếng nổ lớn vang lên khi mà Ngọc Tình vẫn đang cười lạnh nhạt, chỉ thấy khi tiếng nổ vang lên thì hai mắt của con thú Phệ Hồn đó liền mở to hết mức.

Một tiếng bùm, bóng dáng màu đen đó liền biến thành một đống bụi và dần dần bị ý thức của Ngân Nguyên hấp thụ.

Ngọc Tình lặng lẽ đứng đó, không hề ngăn lại tiếng nổ vẫn tiếp tục, ánh mắt cô từ từ đảo quanh. Cô phải thay Ngân Nguyên tiêu diệt hoàn toàn và ngăn không cho những tai họa ngầm có cơ hội tiếp tục bùng nổ.

Khi tiếng nổ cuối cùng biến mất, ngọn lửa của sức mạnh tinh thần cũng từ từ biến mất, những luồng ánh sáng và đống bụi còn lại cũng từ từ bị hấp thụ, lúc này Ngọc Tình cũng đã tìm thấy nguồn gốc gây ra việc Ngân Nguyên không nhìn thấy.

Cuộc chiến lúc trước đã hao phí toàn bộ linh khí trong người của Ngân Nguyên, hồn phách của anh gặp phải thiệt hại nặng nề, biểu hiện ra cơ thể chính là việc đôi mắt không nhìn thấy gì nữa.

Phát hiện ra nguyên nhân thì giải quyết vấn đề cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, Ngọc Tình khẽ cười, huy động sức mạnh tinh thần trong cơ thể mình, giống như một dòng lũ, từ từ chảy vào và nuôi dưỡng tinh thần Ngân Nguyên, hồi phục lại hồn phách yếu ớt của anh. mãi chi tới khi vùng ý thức tràn ngập được linh khí, sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình giống như thủy triều, từ từ thu về.

Ngọc Tình mở mắt ra, cơ thể run lên. Sức mạnh tinh thần trong cơ thể cô cũng đã hao phí không ít, lúc này cô cũng thấy mệt rồi.

“Ngân Nguyên.” Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn Ngân Nguyên: “Ngân Nguyên, anh thấy thế nào rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.