Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 129: Sát phạt, người thần bí



Con phố lạnh lẽo, bầu trời xám xịt với những giọt mưa li ti rơi xuống. Cùng với hơi thở lạnh như băng đó, ba người quay mặt nhìn nhau, khẽ cười.

“Ha ha, tiểu cô nương thị lực khá lắm.” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, liền nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt dường như không phải xuất phát từ nhân gian vang lên.

Nơi mà tiếng nói đó vang lên, không gian như dậy sóng, hình bóng một người từ từ xuất hiện.

Người này vừa xuất hiện, ánh mắt ba người liền thoáng qua sự ngạc nhiên. Chỉ thấy người đó với mái tóc bạc dài tới tận chân, đôi mắt màu xanh da trời như đã đóng băng, chỉ cần liếc nhìn bạn sẽ cảm thấy như ánh nhìn đó đang muốn đóng băng bạn lại.

Ngọc Tình nhìn người đó khẽ cười: “Xem ra các hạ cũng không phải người thường, sao lại dễ để bị người khác lợi dụng như vậy.”

“Người thường?” người đó nhìn Ngọc Tình bật cười: “Có phải bị người khác lợi dụng hay không chẳng qua cũng chỉ là tự tại nhân tâm mà thôi.”

Tự tại nhân tâm, Ngọc Tình bĩu môi, nhìn người đó một lượt từ trên xuống dưới. Đồng thời lúc này, người đó liếc mắt nhìn về phía Ngọc Tình, không biết tại sao trên cơ thể Ngọc Tình lại có một mùi vị rất quen thuộc.

“Được rồi, đừng có nói những lời vô ích nữa, mục đích của anh là gì?” Ngọc Tình nhìn người đó với ánh mắt lạnh lùng rồi cất tiếng hỏi.

“Mục đích.” Người đó khẽ cười: “Cô nhìn tôi với ánh mắt đề phòng như vậy thì chắc là cũng đã biết mục đích của tôi là gì. Tôi đến đây là vì vó người muốn tôi giết chết cô.”

Người đó rất thẳng thắn, nói thẳng luôn. Lời nói quá thành thực đó làm cho Ngọc Tình thấy khó chịu.

Cô nhếch môi cười, sức mạnh tinh thần từ trong tiềm thức được đẩy ra, hóa thành một cái roi dài trong tay. Hai mắt cô đen sì nhìn người đó, trong đôi mắt đó thoáng qua sự nghi hoặc. hơi thở của người này, dường như có chút gì đó rất quen thuộc, chỉ là cô thực sự không nghĩ ra nó tới từ đâu.

Có điều không kể là tới từ đâu, hôm nay anh ta muốn đối đầu với cô vậy thì cô sẽ dùng thực lực để nói cho anh ta biết, muốn gặm xương của cô thì phải chuẩn bị có được một hàm răng thế nào!

Nhìn bộ dạng với tư thế sẵn sàng chiến đấu của Ngọc Tình, người đó khẽ cười khểnh, nụ cười này giống như hoa sen đá nở ra, bỗng chốc làm cho trước mắt tất cả mọi người sáng lên.

Người này đúng là nhìn rất đẹp. Đột nhiên trong đầu ba người đều xuất hiện cùng một ý nghĩ.

Có điều ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong giây lát, Ngọc Tình nhìn người đó: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Tên tôi là Tất Tuyết Liên.” Người đó lạnh lùng nói ra tên mình, cái tên giống với con gái này không hề làm cho ba người cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại bọn họ còn cảm thấy nó rất phù hợp với anh ta, cũng có thể là chỉ có cái tên thế này mới xứng với anh ta.

“Tôi muốn nói tới thân phận của anh.” hai mắt Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào anh ta, nói.

“Bây giờ cô vẫn chưa đủ tư cách để biết về điều đó.” Người đó xua tay, tình hình trước mắt ba người liền có sự thay đổi, Tất Tuyết Liên cũng đã biến mất.

“Tiểu cô nương, tôi và cô có duyên với nhau, hôm nay tạm thời thế này đã,” giọng nói lạnh lùng đó vang lên bên tai Ngọc Tình.

“Anh ta biến mất rồi?” Thất Nguyệt nhìn theo hướng của Tất Tuyết Liên, đơ người ra nói.

“Đi rồi.” đó là câu trả lời của Wiliam, chỉ thấy anh ta nhìn theo hướng của Tất Tuyết Liên. Không biết tại sao, anh ta không hề thích hơi thở của người đó, tuy người đó nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nhưng ta ta vẫn có thể cảm nhận được một sự chính khí từ con người đó.

Hơi thở như vậy, làm cho một kẻ là ma cà rồng như anh ta không hề thích chút nào.

“Một người nhìn thật đẹp.” Thất Nguyệt nói giọng cảm thán, lớn như thế này rồi, cô chưa từng gặp ai hoàn mỹ như vậy, một người đàn ông anh tú. Cô nhìn anh ta như kiểu có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa sen vậy.

“Đừng có mất cảnh giác, Tất Tuyết Liên đi rồi không có nghĩa là chúng ta được an toàn.” Giọng nói lạnh lùng của Ngọc Tình giống như một xô nước lạnh đổ lên đầu Thất Nguyệt.

Ngọc Tình đứng đây nhưng cô có thể cảm nhận được sự thù địch và ý đồ muốn giết cô từ một nơi không xa, xem ra cái tên Lý Uy đó đã không hề coi nhẹ cô.

“Sao người đó lại đi rồi!” người mai phục cách Ngọc Tình và hai người còn lại không xa lại thấy bọn họ xuất hiện trên đường phố nhộn nhịp, lập tức ngạc nhiên lên tiếng.

“Cái tên yêu quái đó, vừa nhìn là đã biết không đáng tin cậy rồi, mẹ kiếp!” một người khác lập tức lên tiếng mắng: “Cũng không nghĩ xem năm xưa ai đã thu nhận ông ta, không có lão đại, thì sẽ có ông ta của ngày hôm nay à, đúng là vong ân bội nghĩa!”

Người này mắng rất sướng mồm, nhưng hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy có một ngọn lửa nhỏ đang hướng thẳng về phía ngực hắn ta, trong khoảnh khắc liền đâm vào trái tim hắn. Tiếng mắng của hắn cũng ngắt hẳn từ lúc đó, đầu nghiên đi ngã xuống đất.

Mọi người nhìn thấy người đó ngã xuống đất, im bặt, vậy là không còn ai dám lên tiếng nói về việc Tất Tuyết Liên ở lại hay rời đi nữa.

Cùng lúc đó, Tất Tuyết Liên cách chỗ đó với độ cao ngàn trượng,khuôn mặt không biểu cảm đang nắm lấy một linh hồn. Tất Tuyết Liên anh ta đi hay ở không phải những kẻ tầm thường đó có thể tham gia chất vấn được.

Chi dù vừa nãy anh ta vừa mới hiện thân trong thế giới nhân gian, anh ta đã mất đi trí nhớ, nhưng người đã cứu anh ta đó, người đó cũng không có tư cách mệnh lệnh cho anh làm việc.

Nghĩ vậy Tất Tuyết Liên hai mắt lúc này đã không nhìn thấy mặt đất nữa rồi, đôi mắt màu xanh da trời lạnh lùng nhìn mơ màng.

Không biết Quân Đệ bây giờ rốt cuộc đang ở đâu. Thế giới nhân gian này sắp phải hứng chịu một thảm họa rồi, Quân Đệ với sức mạnh tinh thần chưa được đánh thức biết phải làm gì để đối mặt đây!

Còn lúc này Ngọc Tình và hai người còn lại đang quay mặt nhìn nhau, nhanh hcongs hướng về phía vùng ngoại ô mà đi, phía sau những kẻ nhận được lệnh phải tiêu diệt Ngọc Tình đang bám sát bọn họ.

Cơ thể Ngọc Tình lúc ẩn lúc hiện, miệng cô nhếch cười nguy hiểm, sắc mặt lạnh lùng giống như đã đóng băng lạnh, ánh mắt hiện lên sự tàn ác.

Qua đi một lúc lâu, cơ thể Ngọc Tình mới dừng lại, cô từ từ quay người lại nhìn những kẻ bám theo sau khẽ cười: “Các vị, nếu các vị đã phí công tốn sức bám theo tới tận đây thì mời hãy hiện thân đi.”

Giọng nói lạnh lùng giống như được nói ra từ dưới địa ngục vang lên làm cho những kẻ phía không xa kia khẽ run người lên, ngay sau đó bọn họ dường như nhớ ra điều hiện, liền hiện thân trước mặt Ngọc Tình.

Chỉ thấy kẻ đứng đầu mặc một chiếc áo choàng màu đen, ánh mắt giống như con chim đại bàng đang nhìn chằm chằm vào ba người Ngọc Tình: “Nếu ngươi đã phát hiện ra bọn ta, vậy thì hãy nộp mạng đi!”

Hắn ta vừa nói dứt lời, chỉ thấy chiếc roi dài trong tay Ngọc Tình hướng về phía ông ta, người đó nhìn sợi roi bay nhanh giống như một một con rắn linh hoạt, hắn ta cũng lập tức nghiêng người né đi đòn chí mạng đó.

Song hắn ta còn chưa kịp vui mừng thì lại thấy sợi roi đó giống như một vật thể sống, lại một lần nữa hướng về phía hắn ta.

Đồng thời cùng lúc này, Thất Nguyệt và Wiliam đều bắt đầu hành động.

Chiếc nhẫn trên tay Wiliam sáng lên, toàn thân cơ thể anh ta toát ra một luồng khí, một tay anh ta vung lên, và không khí như bị dồn nén lại rồi tấn công về phía những người đó, dưới sức mạnh của luồng sức mạnh tinh thần màu đen, không kẻ nào có thể đáp trả lại đòn.

Còn Thất Nguyệt thì liên tiếp những con dao xuất hiện trong lòng bàn tay và không ngừng được phi ra, không ai nhìn thấy những con dao đó tới từ đâu, chỉ biết những con dao đó dường như cứ bay ra lại có con khác và dùng mãi không hết vậy, và không kể những kẻ kia trốn đi đâu, những con dao đó đều giống như có mắt mà chạy theo, cắm vào tay, vào chân, vào ngực, thậm chí là cả vào trán.

Dường như chỉ trong chốc lát những kẻ muốn lấy mạng người khác kia, kẻ thì mất mạng, kẻ thì chạy toán loạn ra bốn phía để thoát thân.

Chỉ là Wiliam và Thất Nguyệt sao lại chịu buông tha cho bọn họ chứ! trong phút chốc chỉ thấy một tia sáng màu đen tinh khiết lóe lên, cùng với tia sáng màu máu, chúng giống như hai lưỡi dao của tử thần, chạy đi khắp nơi và tàn phá.

Còn Ngọc Tình thì vung cây roi trong tay, hết lần này tới lần khác nhắm vào kẻ cầm đầu, mỗi lần đều như thiếu chút nữa là có thể giết chết kẻ đó.

Ngọc Tình giống như một con mèo, đang vờn con chuột mà biết chắc sẽ là của mình, chẳng tới mấy phút Wiliam và Thất Nguyệt đã lại xuất hiện bên cạnh Ngọc Tình, bên cạnh bọn họ ngã đầy xuống những thi thể. Chỉ thấy khuôn mặt những thi thể đó đầy sự hoảng hốt, hoặc dính đầy những con dao găm, máu.

Còn Ngọc Tình cũng không còn hứng thú để vờn kẻ cầm đầu kia nữa, chỉ thấy cô khẽ cười, môi nhếch lên, chiếc roi đó nhanh chóng quấn chặt lấy người đàn ông và như đang rít kẻ đó cho tới khi chết.

Ngọc Tình vung một tay lên, người đó giống như một sợi lông bị hất bay đi.

Ánh mắt Ngọc Tình hướng theo người đó, lạnh lùng hỏi một câu cùng với sự tức giận: “Ngươi là người của Lý Uy?”

Người đó nghe thấy hỏi, ánh mắt thoáng qua sự sợ hãi, hoảng hốt, hắn ngậm miệng không trả lời, nhưng hắn cũng lại không biết, chính việc hắn không trả lời lại làm co Ngọc Tình rõ câu trả lời hơn ai hết.

Ngọc Tình khẽ cười, cánh tay đưa lên cao, một luồng ánh sáng màu trắng sữa chiếu ra, lập tức hóa thành một ngọn lửa màu trắng sữa, bay tỏa ra, làm cho tất cả các thi thể đó cháy thành tro bụi.

Chứng kiến cảnh tượng này, kẻ cầm đầu kia đột nhiên đơ người ra, hắn nhìn mọi thứ như một kẻ ngốc, hắn nhìn Ngọc Tình như thể đang nhìn một kẻ đến từ ngoài hành tinh với ánh mắt hoảng loạn: “Rốt cuộc cô là ai?”

Ngọc Tình nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn đôi mắt kẻ đó đang chớp chớp choáng váng, cô từ từ mở miệng, giọng nói chậm rãi nhưng lại có sức vang vọng: “Sao Lý Uy phái ngươi đi giết ta mà lại không nói ta là ai à?” ánh mắt Ngọc Tình nhìn về những tro bụi của các thi thể kia, cô lại cười khểnh: “Xem ra Lý Uy cũng biết một mình ngươi không giết nổi ta, cho nên mới phái theo nhiều người thế này tới.”

Nhìn nụ cười trên môi Ngọc Tình cùng với ánh mắt và giọng nói đó, dường như trong mắt kẻ đó cô là ma quỷ chứ không phải là người, chỉ thấy toàn cơ thể hắn run lên, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng thì không cất được thành lời đành ngậm miệng lại.

Bây giờ hắn ta chỉ cầu mong cho cô gái này đừng tra tấn hắn mà hãy cho hắn được ra đi nhẹ nhàng.

Nhưng những gì hắn mong muốn lại trái lại với hiện thực mà hắn phải đối mặt, Ngọc Tình không hề có ý định dễ dàng tha cho kẻ này. Chỉ nghe cô nói: “Ngươi có biết những kẻ vừa rồi đã đi đâu rồi không?”

Cô vừa nói dứt lời, người đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, ánh mắt đầy sự thắc mắc tò mò, hắn ta không biết tại sao Ngọc Tình lại hỏi như vậy.

Ngọc Tình không hề quan tâm tới ánh mắt đó của hắn, cô chậm rãi mở miệng: “Ta cũng không biết bọn chúng đã đi đâu, ta chỉ biết, dường như bọn chúng đến cơ hội đầu thai vào kiếp khác để làm người cũng không có nữa.”

Nói rồi cánh tay cô từ từ giơ lên, một ngọn lửa được dâng cao dần dần, phản chiếu trong ánh mắt người đó đầy sự sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.