Lúc này người của Cục An ninh Quốc gia đang chạy khắp nơi, đã tìm thấy mảnh ghép thứ hai của Ấn Trấn Yêu, điều khó khăn lớn nhất hiện nay chính là đặt nó phía bên ngoài đại trận của Ấn Trấn Yêu.
Bây giờ đã có ba người của Cục An ninh Quốc gia thâm nhập vào bên trong trận, sinh tử chưa rõ. Có điều nhắc tới chuyện này, những kẻ đã từng nhìn thấy cái đại trận đó đều cảm thấy sợ hãi. Nghĩ tới tiếng kêu lanh lảnh của ba người mà phát run lên, không ngừng tự chúc mừng, may mà người mắc kẹt trong đó không phải bản thân mình.
Lúc này Lâm Chính Đông đang đi đi đi lại, trong lòng là sự bất an lo lắng không nói thành lời. bây giờ tìm thấy Ấn Trấn Yêu rồi, điều này đủ để chứng minh lời của Ngọc Tình nói không phải là giả, thế nhưng cho dù là như vậy, làm thế nào để bảo vệ cái Ấn Trấn Yêu này đây! Bảo vệ Ấn Trấn Yêu, thì nhất định phải phá vỡ được cái đại trận đó, thế nhưng đại trận phía ngoài của Ấn Trấn Yêu ông ta cũng đã đi nhìn qua rồi.
Cái đại trận đó....nghĩ tới cái đại trận đó, Lâm Chính Đông đau hết cả đầu. Cái đại trận đó gió rít ầm ầm, có lúc lại còn truyền ra tiếng trẻ con khóc, chỉ có thể nói rằng đứng phía ngoài trận địa đó đã cảm thấy trong lòng rất sợ hãi rồi, đúng là làm người ta sởn tóc gáy.
Không giống với Lâm Chính Đông, Lý Uy cũng đang căng thẳng, ông ta lúc đứng lúc ngồi, trong lòng muôn vàn lo âu. Văn kiện về Ấn Trấn Yêu đã ở trên bàn của ông ta mấy ngày hôm nay rồi, bây giờ nếu đưa nó ra để Ngọc Tình đi nộp mạng, nghĩ tới điều kiện những người đó đồng ý với ông ta, Lý Uy liền khẽ cười.
Chỉ cần qua đi giai đoạn này, chỉ cần Ngọc Tình chết đi, bản thân ông ta vẫn là người hô mưa gọi gió, vẫn là Lý thượng tướng ở Cục An ninh Quốc gia – người mà nói một thì không ai dám nói hai.
Nghĩ tới đó Lý Uy liền cảm thấy hưng phấn, còn về phần Lâm Chính Đông, hức, loại bỏ được Ngọc Tình rồi thì người tiếp theo ông ta giết chính là Lâm Chính Đông! Dám phá vỡ kế hoạch của ông ta à, kẻ này còn đáng chết hơn cả Ngọc Tình!
Đúng như ông ta dự đoán, Lâm Chính Đông sốt sắng bao lâu cuối cùng cũng nghĩ tới kẻ đồng minh là Ngọc Tình. Chỉ thấy ông ta hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, sao mình lại quên mất cô ta chứ!”
Sau khi nghĩ tới Ngọc Tình, Lâm Chính Đông vẫn không dám tự mình đưa ra quyết định, vậy là Lý Uy đang đợi tin tức thì lập tức nhận được điện thoại của Lâm Chính Đông.
“Lý thượng tướng, là thế này, tôi muốn người của chúng ta nếu đã không phá vỡ được trận địa đó vậy thì chúng ta có phải là có thể đi mời Ngọc Tình không, dù gì thì trước đây, cô ta cũng từng phá trận rồi, chắc là trận địa lần này cũng không làm khó được cô ta.” Lâm Chính Đông vừa thấy Lý Uy bắt máy liền đi thẳng vào vấn đề. Ông ta cố gắng suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục cấp trên mà không làm Lý Uy thấy mất mặt.
“Ngọc Tình?” Lý Uy dường như có chút ngạc nhiên.
“Đúng, Ngọc Tình. Lúc trước chẳng phải đã nói là cô ta đã phá vỡ một trận địa và cứu được người của chúng ta à, bảo vệ được Ấn Trấn Yêu dưới đáy hồ Điền Trì, vì vậy tôi nghĩ, chúng ta có thể đi mời Ngọc Tình, cầu xin cô ta giúp đỡ, dù sao thì thêm một người cũng thêm cách. Thượng tướng thấy thế nào ạ?” Lâm Chính Đông nghe thấy vẻ ngạc nhiên của Lý Uy lập tức lại nói bổ sung thêm lý do cho quyết định của mình, hi vọng Lý Uy có thể đồng ý với yêu cầu của ông ta.
“Được, được, đúng, anh nói đúng.” Lý Uy giả vờ suy nghĩ một lát, sau đó lập tức bổ sung: “Việc lần trước, tôi cũng nghe nói rồi, nghe nói cái cô gái tên Ngọc Tình này vô cùng anh dũng, chắc là có thể giải quyết được tình hình cấp bách hiện nay của chúng ta thôi!”
Lý Uy đồng ý rất nhanh mà còn nói với giọng điệu rất thoải mái, điều này làm cho Lâm Chính Đông vốn rất hiểu về Lý Uy lại hơi nheo mày lại. cái tên Lý Uy này từ khi nào lại ăn nói dễ nghe như vậy chứ, ông ta chẳng phải là vẫn luôn không thích Ngọc Tình à? có điều Lâm Chính Đông có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra là Lý Uy muốn mượn cơ hội này để loại bỏ Ngọc Tình.
Lâm Chính Đông đã xin được sự đồng ý của cấp trên – đúng như mong muốn của ông ta vì vậy ông ta vô cùng vui mừng và ngay lập tức đi gọi điện cho Ngọc Tình.
Lúc này Ngọc Tình đang từ từ mở mắt ra, nhìn tất cả mọi thứ bên cạnh mình. Cơ thể cô khẽ động đậy, thế nhưng chưa kịp làm gì, cô cúi đầu xuống nhìn trước ngực mình là một bàn tay đang đặt bên trên. Nhìn theo về phía bàn tay đó, lần này thì làm cho Ngọc Tình tròn xoe mắt.
Cô nhìn thấy một khuôn mặt thật hoàn mỹ, khuôn mặt đó nhìn rất quen, rất quen, Ngọc Tình nhìn mà mỗi lúc mắt lại mở to hơn, người này là ai?
Đầu óc cô rơi vào trạng thái choáng váng, hôm qua chẳng phải là cô ở bên cạnh Phác Vũ sao? Sau đó trong cơn mơ màng đã trúng phải mỹ nam kế, vì vậy...vì vậy mới thế này. Chỉ là người đàn ông hoàn mỹ đang nằm cạnh mình đây là ai?
“Tình Tình!” người đàn ông dường như bị hành động của Ngọc Tình đánh thức, anh cũng từ từ mở mắt ra, miệng mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu, nhưng có chút khàn khàn giọng đàn ông.
“Phác... Phác Vũ?” lúc này Ngọc Tình ấp úng mãi mới nói ra được thành lời, người đàn ông này sao có thể là Phác Vũ được! Phác Vũ của cô đúng là đẹp trai thật thế nhưng không đẹp tới mức làm cho người khác phải ngơ ngác thế này chứ!
Người đó dường như nghe ra sự thắc mắc của Ngọc Tình, cũng phát hiện ra điều gì đó, anh bỏ mở hắn mắt ra, lặng lẽ nhìn Ngọc Tình: “Là anh đây, sao thế Tình Tình?”
Lần này Ngọc Tình mới thực sự nhìn rõ mắt của người đàn ông này, đôi mắt đó rất đặc biệt, nó có màu xám bạc, cô nhìn vào đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấy sự lấp lánh của những vì sao, đồng tử mắt của người đàn ông này sắc như dao, khuôn mặt anh tú đầy sự hấp dẫn mà không ai nhìn có thể không trầm trồ.
Cứ nhìn như vậy Ngọc Tình dường như có thể nhìn thấy bóng dáng trước đây của Phác Vũ, thế nhưng Ngọc Tình nghĩ thế nào cũng không hiểu được, rõ ràng là chỉ ngủ một giấc, sao con người lại như lột xác đi thế này?
“Phác Vũ. Thật sự là anh sao?” Ngọc Tình suy nghĩ rồi mở miệng hỏi.
“Là anh chứ ai!” Phác Vũ ngồi lên, nhìn Ngọc Tình từ trên xuống dưới.
“Phác... Phác Vũ.” Vừa mới sáng sớm ra nhìn thấy một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ thế này Ngọc Tình chỉ cảm thấy tim mình như bị lỡ nhịp. Phác Vũ nhìn sự phản ứng đáng yêu của Ngọc Tình, anh khẽ cười.
“Tình Tình, em...em sao thế?” miệng trái tim của Phác Vũ khẽ mở. từ trước tới nay anh chưa bao giờ được nhìn thấy Ngọc Tình trong bộ dạng đáng yêu như thế này, cái bộ dạng này của cô chỉ làm anh muốn cắn cô một cái.
Nghĩ như vậy rồi Phác Vũ cũng làm đúng như những gì anh nghĩ, chỉ thấy anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô cuồng nhiệt, không còn nhẹ nhàng như nụ hôn đầu tối qua, nồng nhiệt nhưng vẫn nâng niu cô như một báu vật.
Hai mắt Ngọc Tình vẫn mở tròn xoe, nhất thời cô không làm thế nào để đón nhận được sự thay đổi của Phác Vũ, chỉ thấy cô đưa tay lên đẩy anh ra: “Phác Vũ, anh...anh có biết bây giờ mình trông thế nào không?”
Bây giờ nhìn trông thế nào? Phác Vũ khẽ mỉm cười, đương nhiên là anh biết, từ lúc tỉnh dậy, nhìn vào mắt cô anh đã nhìn thấy mình. Bản thân mình bây giờ nhìn thấy nào, Phác Vũ khẽ cười, nhìn Ngọc Tình: “Tình Tình, em điều động sức mạnh tinh thần nhìn xem có thay đổi gì.”
Phác Vũ vừa nói cũng làm Ngọc Tình đơ người ra. Từ trước tới giờ cô chưa từng nói với hành rằng cô tu luyện sức mạnh tinh thần, sao anh lại biết được.
Có điều thắc mắc thì thắc mắc vậy, Ngọc Tình vẫn làm theo lời Phác Vũ nói. Vừa mới thử cô lập tức đơ người ra, thế này...thế này...sao bống nhiên cô đã đạt tới đỉnh cao của trình độ thần nhi rồi!
Cô nhớ, lần trước khi cô đột phá là chỉ cách đây có mấy ngày. Thế này....thế này có nhanh quá không vậy, có dùng tên lửa cũng không nhanh được thế này chứ!
“Phác Vũ, trừ khi, điều này có liên quan tới anh?” Ngọc Tình suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ thấy có giải thích như vậy là hợp lý. Lần trước cô và Phong Nhã Trần sau khi làm chuyện đó, cô cũng đã đột phá tới trình độ thần nhi, bây giờ lại lên thẳng tới trình độ cao nhất....
“Em nói xem.” Phác Vũ cười rồi véo khẽ vào mũi cô: “Đồ ngốc, thực ra em có thể gọi anh là Tất Tuyết Quân.”
Tất Tuyết Quân? Ngọc Tình vừa nghe liền nghĩ ngay tới Tất Tuyết Liên trước đó, hai người này có quan hệ gì với nhau? Nhìn bộ dạng trầm tư suy nghĩ của Ngọc Tình, Tất Tuyết Quân liền cười: “Em nghĩ không sai, Tất Tuyết Liên là anh trai của anh, anh nghĩ anh ấy từng xuất hiện ở đây cũng là vì để tìm anh.”
Anh em? Ngọc Tình liếc mắt lên nhìn Tất Tuyết Quân, ngửi mùi cơ thể đặc trưng của anh, lần này, cô có thể chắc chắn, Tất Tuyết Quân nói đều là sự thật, điều này lý giải tại sao lần đầu tiên cô gặp Tất Tuyết Liên cô lại luôn cảm thấy có hơi thở rất quen thuộc dường như đã từng cảm nhận thấy ở đâu.
“Hai người không phải người thường.” Ngọc Tình dường như có thể nói ra một điều khẳng định, cô dường như chẳng cần suy nghĩ mà có thể khẳng định hai anh em họ tuyệt đối không phải người bình thường, không nói Tất Tuyết Liên có khí chất đặc biệt không giống người phàm, ngay cả sự thay đổi của Phác Vũ bây giờ Ngọc Tình nhìn cũng có thể khẳng định.
Sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình từ từ được phát ra, hướng về phía Phác Vũ, ồ không, về phía Tất Tuyết Quân, lần này, hai mắt cô mở càng rộng hơn.
“Anh....anh....trình độ của anh....” Ngọc Tình nhìn Tất Tuyết Quân như nhìn thấy ma quỷ, ngón tay thon dài của cô chỉ về phía Phác Vũ: “Anh....anh....”
Tất Tuyết Quân khẽ cười, nắm lấy ngón tay Ngọc Tình, hôn lên tay cô: “Đồ ngốc, chính em đã nói anh không phải người phàm mà! bây giờ sức mạnh tinh thần của anh được thức tỉnh rồi thì đương nhiên trình độ cũng được nâng lên. Có điều, vẫn chưa hồi phục tới mức độ cao nhất.”
Ngọc Tình cảm nhận luồng sức mạnh tinh thần trên người Tất Tuyết Quân còn sục sôi hơn cả trên người cô, trong lòng trào dâng sự tự hào, ghen tỵ mà không nói được thành lời. Thật là không tin được, thật là không công bằng, cô tu luyện bao nhiêu lâu như vậy mà còn không bằng người ta sau có một đêm, đúng là... quá không công bằng.
Tất Tuyết Quân nhìn bộ dạng hậm hực của Ngọc Tình, trong lòng càng cảm thấy buồn cười hơn, đúng là đồ ngốc: “Ngốc này, em xem em xem.” Tất Tuyết Quân cười cười: “Sức mạnh tinh thần của anh được thức tỉnh là do công lao của Tình Tình hết đấy!”
Nói rồi Tất Tuyết Quân nhìn Ngọc Tình từ đầu tới chân một lượt. Lần này thì Ngọc Tình hoàn toàn hiểu Tất Tuyết Quân nói gì. Cái đồ xấu xa, Ngọc Tình lườm anh một cái vừa đáng yêu vừa đáng ghét.
“Nào, chúng ta làm lại một lần nữa.” Tất Tuyết Quân khẽ cười, hôn lên môi cô.
Đúng lúc này thì điện thoại của Ngọc Tình đổ chuông. Ngọc Tình thấy vậy nhanh chóng đẩy Tất Tuyết Quân ra: “Em có điện thoại, em thấy tự anh làm lại lần nữa đi!”
Nói rồi Ngọc Tình dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể mình, nhận điện thoại, cuộc điện thoại này là do Lâm Chính Đông gọi tới. Ngọc Tình nghe giọng nói của Lâm Chính Đông, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng.
Ấn Trấn Yêu, pháp trận, Lý Uy. Nghe Lâm Chính Đông nói Lý Uy muốn để cô tham gia vào việc này, Ngọc Tình dường như nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết sự việc này nhất định có điều gì đó không bình thường.
“Được, tôi biết rồi.” Ngọc Tình lạnh lùng trả lời lại, cúp máy xong, Ngọc Tình quay sang nhìn vào đôi mắt với ánh mắt tò mò không biết có chuyện gì của Tất Tuyết Quân, cô khẽ cười: “Phiền phức tới rồi đây.”