Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 136: Đưa đi, sự cảm động không nói thành lời



Quả bóng nước khổng lồ lơ lửng trên không trung với khí thế mạnh mẽ hướng thẳng về phía Ngọc Tình.

Ngọc Tình từ từ ngẩng đầu lên nhìn quả bóng nước như thể sẽ lấy ngay mạng cô đó, đôi lông mày của cô nhướn lên, trong ánh mắt là sự sẵn sàng chiến đấu, chỉ thấy cô cắn chặt môi lại.

“Đến đi!” tiếng nói the thé vang lên, thủ ấn trong tay Ngọc Tình cũng đúng lúc được hình thành, chỉ thấy hai tay cô giơ lên, đỡ lấy quả cầu nước đó.

Đồng thời cùng lúc này, các ngón tay của Ngọc Tình không ngừng động đậy, thủ ấn cũng không ngừng được tạo ra, một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, hàng loạt những thủ ấn được truyền ra từ tay Ngọc Tình, bọn chúng xoay tròn và hướng về quả cầu nước khổng lồ đó.

“Không, đừng!” Phác Vũ đang ngã dưới đất không biết sức lực từ đâu tới, đột nhiên đứng lên, lập tức nhảy bổ vào người Ngọc Tình.

Đúng lúc đó quả cầu nước rơi xuống, một tiếng “bùm” vang lên, vô số những giọt nước tung tóe bắn ra, điều kì lạ là những giọt nước này đều nặng như cả ngọn núi, mỗi giọt nước đều tràn đầy năng lượng.

Khi quả cầu nước đó rơi xuống, thủ ấn của Ngọc Tình hầu như không còn sức lực chống đỡ lại, chỉ trong chốc lát lập tức đã bị hóa tan ra và quả cầu nước nặng trình trịch đó rơi xuống người Phác Vũ.

Đau, một cơn đau như lửa đốt làm cho khuôn mặt anh tú của Phác Vũ nhăn nhúm lại.

“Phác Vũ, Phác Vũ!”

Ngọc Tình đẩy anh ra và lớn tiếng kêu lên.

Cô có thể cảm nhận được sức nặng của quả bóng nước đó, cô cũng biết bản thân mình căn bản không phải đối thủ của Thiên Đế. Thế nhưng cô chính là muốn cố gắng giành lấy, Ngọc Tình luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực thì sẽ không có gì là không làm được.

Thế nhưng bây giờ cô biết, hóa ra trước thế lực hùng mạnh tuyệt đối kia, tất cả mọi sự cố gắng nỗ lực của cô có là gì. Ngọc Tình nhìn vào khuôn mặt đang nhăn lại của Phác Vũ, nhìn anh rõ ràng là đang rất khó chịu nhưng vẫn cố cười với cô, trong lòng cô thấy đau, đau vô cùng.

“Đừng khóc, Tình Tình, đừng khóc.” Phác Vũ nhìn những giọt nước chảy ra từ khóe mắt Ngọc Tình, trong lòng anh thấy cảm động, anh chẳng còn để ý tới cơn đau của cô thể mình mà lập tức mở miệng an ủi cô.

Thế nhưng anh không ngờ rằng anh không nói ra còn tốt, anh vừa mới nói ra, máu từ miệng liền chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Tình.

“Phác Vũ, Phác Vũ.” Ngọc Tình nhìn mà thấy rất thương cho anh, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn.

Cô biết bản thân mình không phải là người rất xinh đẹp, tính cách cũng không phải là tốt, bản thân như vậy không hề xứng đáng với những gì Phác Vũ đối với cô, cô thấy mình không đủ phẩm chất và năng lực để có được anh thế này.

“Đồ ngốc, đồ ngốc.” Ngọc Tình chẳng quan tâm tới những giọt máu đang rớt xuống mặt cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay đặt lên má anh.

Bàn tay cô vừa mới đưa lên một giọt máu liền rớt xuống tay cô.

“A....” một tiếng kêu vang lên, ngay sau đó có một mùi như mùi thịt nướng bay lên mũi Phác Vũ, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh đưa tay lên cầm lấy tay Ngọc Tình đẩy xuống dưới.

Bàn tay vốn dĩ với màu da trắng đó, lúc này đỏ ửng lên, nhìn như thể bị bỏng, sự biểu hiện đó làm cho Phác Vũ thấy đau lòng: “Không được đưa tay lên!”

Giọng nói nghiêm khắc của Phác Vũ không hề làm cho Ngọc Tình thấy buồn hay không vui, ngược lại trong lòng cô hoàn toàn là sự thương xót và tình yêu dành cho anh.

Cái tên ngốc này, hóa ra anh ép những nỗi đau đó ở trong bản thân mình.

Những giọt nước đó giống như những giọt a xít vậy, có thể ăn mòm cơ thể con người, sự đau đớn đó là không thể tránh khỏi. Chàng trai này đúng là ngốc quá mà!

Nước mắt Ngọc Tình vẫn không ngừng lăn xuống, dường như cô mang tất cả nước mắt trong cuộc đời này đều dành hết cho anh vậy.

“Mau, Mau kéo em trai con ra đây!” Thiên Đế vì muốn mượn chiêu này để làm nhụt đi khí nhuệ của Ngọc Tình, từ đó hủy hoại cô. Thế nhưng ông ta không ngờ rằng Phác Vũ lại đỡ tháy cho Ngọc Tình đòn chí mạng này.

Đúng vậy, ra đòn này Thiên Đế không nể tình chút nào, ông ta chính là thực sự muốn tiêu diệt Ngọc Tình. Những giọt nước này không chỉ ăn mòn cơ thể mà còn ăn mòn vào những kinh mạch của anh.

Thiên Đế nhìn Phác Vũ xông tới đỡ đòn cho Ngọc Tình, lập tức liền đơ người ra. Ông ta đứa người con trai này tuy ngây thơ, thế nhưng tuyệt đối không phải một kẻ ngốc, vì vậy có thế nào ông ta cũng không ngờ rằng Phác Vũ lại dùng cơ thể mình để bảo vệ cho Ngọc Tình.

Sau khi đơ người ra trong giây lát, Thiên Đế mới quay sang giục Tất Tuyết Quân đi lôi Phác Vũ lại. Phải biết rằng thứ đó không ảnh hưởng quá lớn đối với thần tiên nhưng cũng đủ để Phác Vũ cảm thấy đau đớn.

Bị Thiên Đế ra lệnh, Tất Tuyết Liên với khuôn mặt bất lực nhìn Thiên Đế: “Phụ vương, có thế nào thì người cũng phải rút cái thứ nước đó tan đi chứ, nếu không, con cũng có kết cục như nhị đệ!”

“Ồ, đúng đúng!” Thiên Đế được Tất Tuyết Liên nhắc nhở, lập tức tập hợp thần khí, vung tay lên, những giọt nước đó nhanh chóng tan vào hư không.

Lúc này ông ta giống như một người cha bình thường, đơ người ra.

Có điều bộn dạng này rõ ràng là không nhận được sự đồng tình của mọi người có mặt ở đó. Chỉ thấy giây phút những giọt nước đó biến mất, cơ thể Phác Vũ bỗng mềm oặt ra, ngã lên người Ngọc Tình bất động.

“Phác Vũ, Phác Vũ.” Ngọc Tình cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, lập tức hoảng loạn, cô đưa tay ra lay lay người anh nhằm mong anh có chút phản ứng gì đó.

Nhưng bất luận cô đẩy anh thế nào, cơ thể Phác Vũ cũng không hề có chút phản ứng hay động đậy gì.

“Phác Vũ!” Ngọc Tình bỗng chốc hốt hoảng, giọng nói cũng như cao hơn vài phần.

“Nha đầu ngốc, đừng kêu nữa, anh mệt quá!” tiếng nói của Phác Vũ truyền tới, Ngọc Tình thở phào một tiếng: “Được, em không kêu lên nữa, em không kêu tên anh nữa.”

“Nha đầu, xem ra lần này anh thực sự không thể ở bên cạnh em nữa rồi.” Phác Vũ hít thở một hơi khó khăn, giọng nói yếu ớt truyền tới tai Ngọc Tình.

Ngọc Tình nghe thấy vậy sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi.

“Em nghe anh nói.” Phác Vũ cảm nhận thấy sự thay đổi của Ngọc Tình, giọng nói đang rất cố gắng: “Không phải anh thực sự muốn rời xa em, nhưng em cũng nhìn thấy rồi, chúng ta ai cũng không phải là đối thủ của người đó. Nha đầu, tin anh, anh nhất định sẽ trở lại, tới lúc đó tuyệt đối sẽ không có ai có thể làm hại em, tin anh.”

Giọng nói kiên định của Phác Vũ làm cho con tim Ngọc Tình run lên, cô luôn cho rằng bản thân mình có thể, cô luôn cho rằng bản thân mình có thể bảo vệ người mình yêu và người yêu mình.

Thế nhưng ngay giây phút này cô mới biết hóa ra bản thân mình chẳng là gì, hóa ra bản thân mình vẫn còn vô cùng kém cỏi.

“Đồ ngốc, đừng có nghĩ nhiều.” Phác Vũ đưa tay lên khẽ vuốt tóc Ngọc Tình: “Đồng ý với anh, không được hành động bừa bãi nữa. Anh, anh không muốn em bị thương thêm nữa.”

Phác Vũ nhìn Ngọc Tình, nhìn vào đôi mắt ậng nước đỏ lên của cô, con tim anh đau thắt lại.

“Đồ ngốc, đồng ý với anh.” Phác Vũ nhìn cô, không để cho cô né tránh câu nói của anh.

Ngọc Tình nước mắt chảy xuống ròng ròng, cô mở miệng mới phát hiện bản thân mình không lên tiếng nổi. cô chỉ ngốc nghếch nhìn anh rồi gật đầu.

Sau hành động của cô là những giọt nước mắt rơi xuống như mưa.

“Nhị đệ, đi thôi.” Tất Tuyết Liên đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, đôi mắt dửng dưng của anh ta cũng khẽ gợn sóng, chỉ thấy anh ta khẽ nói, sau đó đưa tay ra kéo vạt áo Phác Vũ, nhẹ nhàng đỡ Phác Vũ lên.

Cảm nhận được Phác Vũ đang rời xa bản thân mình, ánh mắt Ngọc Tình liền thay đổi, đột nhiên cô nhận thức được tất cả. thế nhưng khi cô vừa mới động đậy thì liền nhớ tới lời Phác Vũ, bỗng chốc cô giống như một quả bóng bị xịt hơi, cơ thể liền mềm nhũn ra.

Cô từ từ nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt chảy ra, cơ thể cô bất động, không nhìn, không nghĩ.

Cô sợ, sợ bản thân không kiềm chế nổi, sợ bản thân sẽ chẳng quan tâm tới điều gì nữa mà xông lên. Cô rất muốn, rất muốn xông lên, thế nhưng cô không thể.

Cô không phải là đối thủ của bọn họ. cô xông lên chẳng khác nào là tự đem mình đi nộp mạng.

Bàn tay Ngọc Tình từ từ nắm chặt lại, móng tay cứa vào da thịt, từng giọt máu chảy ra, hòa vào trong nước biển, nhưng dường như cô không cảm giác thấy, cô nằm dưới đất bất động, giống như một người chết.

Phác Vũ bị Tất Tuyết Liên nhấc đi nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Ngọc Tình một giây nào, anh nhìn cô với bàn tay nắm chặt lại, lòng anh đau như ngàn mũi kim đang đâm vào.

Nếu có thể, nếu có thể, anh hi vọng người đó là bản thân anh, anh hi vọng bản thân mình có thể thay cô nhận tội này, thế nhưng anh không thể!

Ánh mắt Phác Vũ từ từ nhìn sang phía Thiên Đế đứng bên cạnh, lần đầu tiên anh không có cảm giác tôn kính, lần đầu tiên không có cảm giác thân mật, lúc này chỉ có một cảm giác duy nhất đó là nỗi hận không gọi được thành tên.

Là ông ta, đều là ông ta, nếu không có ông ta, vậy thì bản thân sẽ không hạ phàm. Nói gì dễ nghe, cái gì mà trải nghiệm, chẳng phải là sự ích kỷ của ông ta à? ông ta tưởng ai cũng muốn làm cái gì mà nhị hoàng tử à?

Anh hi vọng bản thân mình chẳng là gì, chỉ là một Phác Vũ bình thường, kể cả là Phác Vũ chẳng có gì, chẳng có tác dụng gì như tám năm trước cũng tốt, ít nhất, ít nhất, Ngọc Tình sẽ không phải bị thương!

Rất cả những điều này, tất cả, đều tại ông ta.

Hàm răng Phác Vũ cắn chặt lấy môi, ánh mắt anh lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào. Cơ thể anh đang run lên, một cảm khác lạnh lẽo nói không thành lời.

Tất cả những điều đó đương nhiên Thiên Đế đều nhìn thấy, nhưng ông ta chẳng hề quan tâm. Trong lòng ông ta, Phác Vũ chẳng qua chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, trở về thiên đình khóa lại một thời gian anh sẽ lại nghĩ thông thôi.

Thế nhưng Thiên Đế cả đời chưa từng biết tới chân tình thì làm sao mà biết được, lúc này điều phức tạp nhất chính là tình cảm nam nữ, trên thế giới này điều đáng quý nhất cũng là tình cảm nam nữ, tên thế giới này cũng chính tình cảm nam nữ là điều khó có thể cắt đứt nhất.

Ông ta có thế nào cũng không ngờ rằng người con mà ông ta luôn tự hào đó lại nằm dưới đất chỉ vì một cô gái thế kia.

“Đi!” Thiên Đế nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình đang nằm bất động dưới đất kia, sau đó quay người biến mất, ngay sau đó Tất Tuyết Liên cùng với Phác Vũ cũng biến mất.

Cảm nhận thấy hơi thở của Phác Vũ biến mất khỏi nhân gian, nước mắt của Ngọc Tình vẫn lăn ra không ngừng.

“Mối thù ngày hôm nay Ngọc Tình tôi nhất định phải báo!” Ngọc Tình nghiến răng, nói với bản thân hết lần này tới lần khác, nỗi nhục ngày hôm nay, mối thù ngày hôm nay Ngọc Tình cô nhất định phải đòi lại, tất cả, tất cả mọi thứ, Ngọc Tình nhất định phải đòi lại.

“Ngọc tiểu thư....” Lâm Chính Đông đứng bên cạnh lúc này mới từng bước đi tới, giọng nói có vẻ khó khăn gọi tên Ngọc Tình.

Ngọc Tình nghe thấy tiếng nói của Lâm Chính Đông, hai mắt đột nhiên mở ra. Giọng nói cô lạnh lùng tới nỗi làm cho Lâm Chính Đông đơ ra: “Vừa nãy, ông đã nhìn thấy những gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.