Ngày hôm sau, Ngọc Tình liền xuất viện. Lần này nằm viện là vì ông nội của cô nháo sự, Ngọc Tình thay mẹ của cô đỡ một đạp của ông nội, đương trường ngất xỉu.
Ngọc Tình nhớ lại mọi việc, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, bình tĩnh mà lạnh như băng. Chu Toàn, tuy rằng ngươi chính là ông nội của ta nhưng là ta hy vọng ngươi đừng một lần nữa khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Đi bộ về nhà một mình, trong lòng lại là sự yên tĩnh chưa từng có, lần đầu tiên Ngọc Tình cảm thấy có lẽ trùng sinh cũng là một việc không tệ lắm.
Dọc theo con đường nhỏ trong trí nhớ, một đường chậm rãi tiêu sái trở về nhà. Thẳng đến khi đi đến ngõ nhỏ ở gần nhà, Ngọc Tình dừng lại bước chân, hai hàng lông mày đẹp khẽ cau lại.
Trong ngõ nhỏ, vài tên nhóc đầu tóc xanh xanh đỏ đỏ hùng hổ đánh hội đồng một nam sinh mặc đồng phục. Tiểu nam sinh ôm đầu cuộn mình, cực lực tránh đi những cú đá của bọn nhóc kia, dù như vậy thì trên người hắn cũng bị không ít vết thương.
Ngọc Tình dừng lại trong chốc lát liền nâng bước bỏ đi, cô không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ cần không chọc tới cô, cô có thể xem nhẹ.
“ Tiểu tử,” mấy tên nhóc tránh sang một bên, một tên nam sinh tóc hồng trẻ tuổi chậm rì rì tiêu sái đi qua, miệng ngậm một điếu thuốc, một bên mắt hơi hơi nheo lại, tay phải cầm một ống tuýp gõ gõ lên tay trái, “ Tiểu tử ngươi vóc dáng không lớn nhưng lá gan lại không hề nhỏ a. Còn dám chạm vào nữ nhân của lão tử?”
Nói xong tay phải dương lên, một gậy đánh tới trên người tiểu nam sinh kia. “ Ách.” Tiểu nam sinh hét lên một tiếng, ngẩng đầu lên quật cường nhìn nam sinh tóc hồng, “ Ta là thích Giai Giai thật lòng, ta xin ngươi, thành toàn cho bọn ta đi!”
Ngọc Tình lắc đầu nhàn nhã tiêu sái đi qua, cũng không muốn xen vào việc của người khác, thích một người nhưng không có khả năng bảo hộ người đó, dù cho thế nào đều không tốt. Nghĩ đến đây cô lại nở một nụ cười, lãnh khốc mà vô tình.
“ A.” Nam sinh tóc hồng giận dữ nở nụ cười, tay thì cầm ống tuýp gõ gõ lên bả vai của tiểu nam sinh nọ hai cái,” Tiểu tử ngươi thật đúng là học không ngoan a! Đánh cho ta, dùng sức đánh mạnh vào! TMD, dám động vào nữ nhân của ta, ta đánh cho ngươi tàn phế! Phi!”
Dứt lời, mấy tên nhóc bên cạnh tiến lên tiếp tục đánh đá tiểu nam sinh kia.
“ Không cần đánh, không cần đánh nữa. Cứu ta a, tiểu Tình, là em sao? Cứu anh, anh là Chu Phong a.” Nam sinh đang bị đánh ôm lấy đầu, nhìn thấy Ngọc Tình đi ngang qua thì theo bản năng kêu ra tiếng, tại thời điểm gặp phải nguy hiểm hắn đã quên mất Ngọc Tình chỉ mới bảy tuổi mà thôi.
Ngọc Tình nghe thấy có người gọi tên mình, thả chậm lại cước bộ một chút, xoay người lại tinh tế đánh giá tiểu nam sinh bị đánh. Tiểu nam sinh nọ cả người lấm lem, bộ đồng phục trên người cũng là chỗ xanh chỗ đen, rách tơi tả. Vốn vóc dáng hắn không cao lắm, thoạt nhìn cũng chỉ 1m63, 64cm gì đó. Hắn nằm cuộn mình trên mặt đất, Ngọc Tình nhìn không rõ mặt của hắn, nhưng từ tiếng gọi lúc nãy của hắn thì cô vẫn nhận ra hắn là ai.
Bất đắc dĩ nhíu mày, chậm rì rì nhưng nói từ trong miệng Ngọc Tình phát ra, “ Dừng tay!”
Mấy tên côn đồ nghe thấy tiếng nói có chút non nớt của Ngọc Tình, dừng chân lại, nhìn về phía bên này. Chỉ nhìn thấy một cô bé khoảng 6, 7 tuổi đang đứng cách chỗ này không bao xa. Cô bé mặt một chiếc áo chữ T màu trắng, bên dưới là một chiếc quần nhung đen sọc ca rô nhìn có chút cũ kĩ, nhất là cái quần kia, không biết đã giặc qua bao nhiêu lần đến nổi đã chuyển qua màu xám trắng. Hai tay cô bé cắm ở túi quần, nhàn nhã đứng ở nơi đó, cũng không giống những cô bé khác thấy đánh nhau là sợ đến mức thất kinh.
“ Hắc hắc” tên tóc hồng cầm đầu bọn côn đồ bỗng nhiên cười quái dị, trong tay vẫn như cũ cầm lấy ống tuýp, hướng về phía Ngọc Tình đi tới, “ Em gái nhỏ bộ dạng thực thanh thuần a. Chậc chậc, ca ca khuyên em không cần xen vào việc của người khác thì tốt hơn nha.” Dứt lời, hắn định nâng tay sờ soạng khuôn mặt của Ngọc Tình.
Ngọc Tình nghiêng đầu tránh thoát bàn tay của tên tóc hồng, đưa tay bắt lấy cổ tay của hắn, " Ta không thích người khác động thủ động cước với ta."
" A, đau, ngươi buông tay ra!" Cổ tay tên tóc hồng bị bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé của Ngọc Tình cầm gắt gao, từ cổ tay truyền đến từng trận đau đớn làm cho trán hắn thấm đầy mồ hôi.
" Con nhỏ này, mày mau buông tay Dương ca ra, nếu không thì bọn tao sẽ không khách khí!" Nhóm côn nhìn thấy Ngọc Tình bắt lấy cổ tay của đại ca nhà mình, tuy rằng có hơi kinh ngạc vì thân thể gầy teo của con nhóc ấy có thể chế trụ được đại ca của mình nhưng hắn vẫn không đem Ngọc Tình để vào trong mắt. Trong bọn có một tên khác đưa ngón trỏ chỉ vào mặt Ngọc Tình, há miệng hô.
Ngọc Tình nhìn thấy tên côn đồ dùng ngón trỏ chỉ vào mình, đột nhiên nở nụ cười, tay trái từ túi quần lấy ra một viên bi, " phanh" một tiếng bắn đi ra.
"A!" Viên bi đánh trúng tay của tên nhóc đó, phát ra một âm thanh trầm đục. Tên côn đồ nọ chỉ cảm thấy trên tay mình như bị một viên gạch bị dùng sức đánh vào, vẫn là bất chấp Ngọc Tình ôm cổ tay mình kêu lên thảm thiết.
" Ta ghét nhất là bị người khác dùng ngón trỏ chỉ vào mặt của ta. Thả anh họ của ta ra, đừng để cho ta phải nói lại lần thứ hai." Ngọc Tình hơi nheo lại ánh mắt, mắt to khinh thường nhìn vào tên nhóc vẫn còn đang kêu gào kia, thanh âm vẫn là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
" Buông ra buông ra!" Tên tóc hồng giương mắt nhìn tiểu đệ của mình bị thương, hút vào một ngụm khí lạnh, ồn ào lên tiếng.
Đám côn đồ nhìn thấy tình hình như vậy đều nhanh chống tản ra, Chu Phong cố gắng nhịn đi đau đớn trên người đứng lên, khập khiểng đi đến bên người Ngọc Tình.
" Ngươi, ngươi buông tay ra!" Tên tóc hồng nhìn thấy Chu Phong đã đi qua đến đây, đau đến nói năng lộn xộn mà hô.
Ngọc Tình mạnh thả ra cổ tay của hắn, trong con ngươi là một mảnh lạnh như băng, " Cút."
Nói xong, Ngọc Tình cũng không thèm để ý đến bọn nhóc đó nữa, xoay lưng tiêu sái bỏ đi.
"Tiểu Tình, cẩn thận!" Chu Phong đang muốn đi theo Ngọc Tình thì nhìn thấy tên tóc hồng nâng cao ống tuýp hướng về phía đầu của Ngọc Tình đánh xuống.