Sự tình sẽ không vì sự lo lâu của Hồng Triển Hòe mà dừng lại, ngược lại, sự việc tiến triển rất thuận lợi, ông trùm đồ trang sức và đá quý mới 32 tuổi Cố Nhất Hàng đã trở lại.
Đồ trang sức Thụy Tình ngay trong thời gian đầu tiên đã tạo tiếng vang trên bầu trời của tỉnh Y, mọi người đều hết sức mong chờ, Cố Nhất Hàng sẽ thể hiện những gì cho mọi người thấy có thể sẽ là một truyền kì đi vào lịch sử, hoặc cũng có thể chỉ là một trò đùa.
Ngày mà trang sức Thụy Tình khai trương Ngọc Tình cũng không hề xuất hiện, ngày hôm đó có dành toàn thời gian tham gia thực sự vào hoạt động cắm trại, khi tối đến, Ngọc Tình mới có thời gian nằm trên giường xem ti vi phát lại.
Trong ti vi, Cố Nhất Hàng rất tự tin, đầy sức sống, mỗi câu mỗi chữ anh ta nói đều rất có sức hút và sức nặng, điều đó đã được lây lan ra rất nhiều người, làm cho người khác không có lí do gì để không tin vào lời anh ta, đi vào thế giới của anh ta.
Ngọc Tình xem mà môi nở nụ cười, cô vui mừng cười típ mắt lại, cái anh Cố Nhất Hàng này cũng không tới nỗi nào!
Ngọc Tình từ trước tới nay luôn tuân theo một nguyên tắc đó là khi đã dùng người thì không nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì không dùng, lần này cô đã đưa cho Cố Nhất Hàng hai miếng đá quý, một trong số đó lên tới mức khổng lồ, giá trị lên tới cả bạc tỷ, đối với người bình thường mà nói, con số tiền tỷ tuyệt đối không phải là số tiền nhỏ. Nhưng đối với Ngọc Tình mà nói, một tỷ mà có thể tạo dựng được một công ty trang sức đá quý Thụy Tình, lại có thể thu phục được Cố Nhất Hàng, điều đó rất xứng đáng.
Ngọc Tình xem ti vi, cô hơi đẩy người về phía sau, dựa lưng vào đầu giường, tinh thần lúc này rất thoải mái và ở trong trạng thái tự do. Hoạt động cắm trại cũng sắp kết thúc rồi, chợ hoa cũng cần phải đưa vào hoạt động, Ngọc Tình hơi nhắm mắt mơ màng thư giãn, cô nghĩ thời gian đúng là qua đi nhanh thật.
Hoạt động cắm trại kéo dài sau một tuần thì kết thúc, Ngọc Tình cũng nên lên đường quay về nhà rồi.
Tại thành phố X, Ngọc Tình xuống tàu, một cơn gió lạnh thổi đến, cô hít thở cái không khí quen thuộc đó, khẽ mỉm cười. quê hương bao giờ cũng mang lại cho con người ta cảm giác gần gũi, chỉ với không khí quen thuộc đó cũng làm cho bao nhiêu hồi ức lại ùa về.
Ngọc Tình đứng ở đó, tất cả những gì xảy ra trong 30 năm qua dường như những cảnh phim hiện ra trước mặt cô, Ngọc Tình ngẩng mặt lên trời, môi hé nụ cười, quay đầu sang một bên nhìn Phong Nhã Trần và An Tiểu Mễ, thế này thật tốt, có thể sống lại thêm một lần thật tuyệt biết bao, một lần nữa được gặp những con người này, hạnh phúc!
Có thể là ánh mắt Ngọc Tình quá nóng bỏng, quá nhiều ưu tư, trong lòng Phong Nhã Trần đột nhiên thấy có chút gì đó buồn buồn, cậu ta đưa tay lên, che trước mặt cô, chặn mất tầm nhìn của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Tình Tình, đừng nhìn anh như thế!”
Đằng sau bàn tay ấy, biểu cảm của Ngọc Tình đột nhiên đờ đẫn ra, rồi lập tức sau đó cô gật đầu: “Được.”
Ba người đi phía sau cô giáo và các bạn học khác, họ đi từ từ, chậm rãi, vừa ra khỏi bến tàu, Ngọc Tình liền dừng bước lại, nhìn một người đang đứng ở phía không xa.
ở phía không xa, một cậu bé trai tầm khoảng 13 tuổi đang đứng dựa mình và chiếc xe đua màu bạc, đôi mắt hếch ngược lên khẽ chớp chớp, chiếc áo gió dài màu đen trong gió lạnh khẽ run lên.
Từ lúc cô đi ra, ánh mắt cậu ta hướng chằm chằm vào cô, dường như ngoài cô ra, không ai có thể lọt vào tầm mắt của cậu.điều đó cũng đủ để làm tay chảy băng tuyết, khiến Ngọc Tình sững người ra, Lưu Bân sao lại ở đây?
Lưu Bân biết hôm nay Ngọc Tình sẽ trở về, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới đây, cậu ta hi vọng khi cô trở về người đầu tiên nhìn thấy là bản thân mình. Song, Ngọc Tình vẫn đứng yên một chỗ, nét mặt cau có làm cho con tim vốn dĩ đang nóng ấm của cậu như thắt lại, không còn dũng khí để tiến lên phía trước nữa.
Ánh mắt Lưu Bân lúc này không còn chỉ tập trung vào mỗi Ngọc Tình nữa, sau khi nhìn Phong Nhã Trần thì tự bật cười chế giễu bản thân, từ khi nào mà cậu ta tự chuốc khổ vào thân thế này, từ trước tới nay trong lòng cô chưa từng có vị trí cho cậu ta.
Vẻ mặt âm u của Lưu Bân không thể lọt qua được ánh mắt của Ngọc Tình, nhưng cô lại không hề muỗn nói điều gì, cô cứ lặng lẽ như vậy nhìn, nhìn Lưu Bân mở cửa xe, chui vào bên trong, từ từ rời đi.
Ngọc Tình gật đầu, thu ánh mắt về, rồi tiến lên phía trước. Cô không hiểu rốt cuộc Lưu Bân bị làm sao, trong con mắt của cô, bây giờ quan hệ của bọn họ chỉ đơn thuần là lãnh đạo và thuộc hạ, hoặc có thể nói,đó là quan hệ cậu chủ và vệ sĩ. Việc cậu ta không vui, cậu ta u ám buồn chán, có liên quan tới cô sao?
Ngọc Tình ngồi xe của Phong Nhã Trần về tới ngõ nhà mình, không để Phong Nhã Trần xuống xe, cô đóng cửa lại: “Em về nhà trước đây, anh cũng về đi, tạm biệt.”
Ngọc Tình đứng ở đó, nhìn Phong Nhã Trần đi khuất dần, cô khẽ cười, quay người đi vào nhà.
Hơn một tuần không nhìn thấy bố mẹ rồi, đúng là cũng nhớ họ thật đấy, không biết ba mẹ làm món ngon gì đây.hai tay Ngọc Tình cho vào túi quần, tâm trạng rất tốt đi về phía trước, đi tới cổng nhà đã nghe thấy bên trong có tiếng mắng nhiếc chửi bới truyền ra, cô nheo mày lại, tâm trạng tốt ban nãy đột nhiên như bị xóa mất, những người này đúng là nể mặt rồi mà còn không biết điều.
Ngọc Tình đứng ở cửa tầm hai phút, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, khuôn mặt cô lúc này tối sầm lại, cô nhếch mép, từ từ bước vào trong sân.
Vừa bước vào tới sân, tiếng mắng chửi lại vang lên càng rõ hơn bên tai, Ngọc Tình cười càng rạng rỡ hơn.
“Chẳng phải hai ngày trước tao đã bảo chúng mày dọn ra ngoài à? sao thế này, sao bây giờ chúng mày vẫn còn ở đây hả? Đúng là không biết xấu hổ! Tiếng nói của Ngọc Thành từ trong nhà truyền ra.”
“Đúng vậy, đây là nhà của ba! Em nói cho hai người biết, ba bảo hai người hôm nay biến thì hai người bắt buộc phải biến đi!” Ngọc An Liên vẫn cái tính ngang ngược, hống hách đó, cái giọn nói chua loen loét làm người khác nghe thấy là buồn nôn.
“Anh, em thấy anh chị hay là cố gắng nhanh chóng dọn đi đi, ba mẹ tuổi đã cao như vậy rồi, anh chị còn chiếm nhà của ba mẹ, đúng là bất hiếu!” Ngọc An Lâm mãi mãi vẫn là kẻ nói có lí nhất.
Bước chân của Ngọc Tình rất từ từ chậm rãi, từng câu từng chữ cô như nuốt hết vào bụng, đúng là làm cô không thể không bật cười, quả nhiên là kẻ không có kẻ thù về cái sự không biết xấu hổ, mắng chán chê rồi bây giờ quay ra đánh vào mặt tư tưởng.
“Chú ba? Vậy khi nào thì chú dọn đi khỏi nhà cháu đây?” Ngọc Tình đi tới cửa, đưa cánh tay ra đẩy cửa nhà vào, sức mạnh không phải của một đứa bé làm cho những bông tuyết trên nóc nhà bay xuống.
Ngọc Tình đứng ở cửa, trên chiếc áo khoác màu vàng nhạt đọng không ít những bông hoa tuyết, đôi mắt cô nhìn chằm chằm còn lạnh hơn cả những bông tuyết đang rơi ngoài trời.
An Ngọc Lâm nhìn vào đôi mắt đó, khẽ rùng mình, ông ta đột nhiên nheo mày, giọng nói đột nhiên vang lên hơn lúc nãy: “Tiểu Tình về rồi à? mau đóng cửa vào, cái nhà nát này đúng là lạnh chết đi được!”
Ngọc Tình khẽ cười, nụ cười trên trên khuôn mặt đầy sự rạng rỡ, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào cửa: “Vậy sao chú không về à ở cái căn biệt thự 200 mét vuông của chú ấy, tới nhà cháu làm cái gì? Việc gì phải hạ thấp bản thân như thế!”
Lời nói này của Ngọc Tình quả nhiên là một sự nhạo báng chế giễu, người khác không biết lẽ nào người nhà ông ta tự không biết? An Ngọc Lâm tuy nói là dựa vào việc kinh doanh bất động sản để kiếm tiền, nhưng cũng chỉ được coi là một hộ phất lên nhất thời, con người hắn ta thì cái thói cờ bạc nó ăn vào máu rồi, căn bản chẳng giữ nổi tiền, nói như lời các cụ thì hắn ta chỉ là một kẻ chỉ được cái bề ngoài, bản thân chẳng có chút giá trị đáng để nể phục nào!
Ngọc Tình không hề có cái lòng tốt hơn người để mà hiểu được nỗi phiền muộn cũng như những thói như tật xấu của An Ngọc Lâm, cô cười ngọt ngào: “Chú ba, chú xem thân phận chú bây giờ cũng là người ở biệt thự rồi, với thân phận của chú thì coi cái nhà 100 mét vuông này của gia đình cháu ra gì, vì thế chú hãy để lại cho nhà cháu đi! Đúng rồi, chú ba, năm xưa, chú mượn gia đình cháu hai vạn vẫn chưa trả đâu, giờ có tiền rồi thì trả luôn đi!”
Ngọc Tình nói dứt, hai mắt An Ngọc Lâm trừng trừng nhìn Ngọc Tình, sắc mặt đột nhiên sầm lại khó coi.