Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 4: Chặt đứt chiêu bài A Bảo



Edit: Trucxinh

Ngày kế, Tô Mộ Tịch quấn quít lấy mẫu thân nói chuyện : “ Nương, ngày mai nữ nhi sẽ đến chủ viên ở nha! Thỉnh nương dạy cho nữ nhi những lễ nghi cung đình, nương không được từ chối nha!”

Vương Hương Tú đem Tô Mộ Tịch kéo vào trong ngực: “ Khó có khi Tịch nhi của ta muốn học, nương nhất định sẽ hảo hảo dạy cho con, khiến cho hoàng hậu nương nương nhìn con với cặp mắt khác xưa.” Lúc này, Lăng mụ mụ tiến vào thông báo : “ Phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đã đến, đang chờ ở bên ngoài.”

Tô Mộ Tịch đang nói chuyện, bỗng nhiên dừng lại, hôm nay là ngày mùng 3 tháng 7, Tô Mộ Tuyết sẽ phái A Bảo đến hầu hạ nàng. Kiếp trước, lòng nàng tràn đầy vui mừng, nghĩ nàng thật tình đối xử tốt với mình. Băng Di còn ôn nhu trò chuyện với mẫu thân. Nàng cho rằng Tô Mộ Tuyết và Cận Băng Tâm mới là người thực sự hiểu nàng. Nhưng, kiếp này sẽ không như vậy nữa, Cận Băng Tâm, ngươi chờ tiếp chiêu đi!

Vương Hương Tú nhíu mi : “ Tuyết nhi tại sao lại đến đây?. Cho nàng vào đi.” Giờ phút này, nàng không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy thời gian quý báu nàng ở chung với Tịch nhi. Sau này, không thể ngày ngày được nhìn thấy Tịch nhi rồi!

Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm, theo sau còn có A Bảo, 3 người trước sau tiến vào, Tô Mộ Tuyết vừa đến trước mặt Vương Hương Tú, bĩu môi làm nũng : “ Nương, ngươi đến thăm tỉ tỉ vì sao không gọi Tuyết nhi đi cùng?”

“ Nương có việc muốn dặn dò tỉ tỉ, Tuyết nhi, lúc ấy còn đang ngủ.” Trong giọng nói không mang theo sủng nịch như đối với Tô Mộ Tịch, chỉ khách sáo giải thích nguyên nhân. Bởi vì chuyện năm đó, cho nên đối với đứa nhỏ này, trong lòng nàng luôn có khúc mắc rất sâu, cho nên vui không nổi.

Cận Băng Tâm không để cho Tô Mộ Tuyết nói nữa : “ Nô tì tham kiến phu nhân và đại tiểu thư.”

Tô Mộ Tịch lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động như tiểu thư khuê các của Cận Băng Tâm, trong lòng không cho là đúng, nữ nhân này thật biết diễn trò, lại bị thanh âm của mẫu thân kéo trở về : “ Tuyết nhi, ngươi tìm tỉ tỉ có chuyện gì sao?”

“Nương, Tuyết Nhi biết tỷ tỷ muốn vào cung , đặc biệt đến làm bạn với nàng, sau này tỉ tỉ vào cung, Tuyết nhi muốn gặp nàng cũng không dễ dàng” Trong giọng nói tràn đầy yêu thương và không nỡ.

Vương Hương Tú thấy nàng đối với Tô Mộ Tịch quyến luyến như thế, cũng xúc động. Đưa tay sờ sờ đầu Tô Mộ Tuyết, an ủi nói : “ Tuyết nhi, không cần lo lắng, sau này hằng năm tỉ tỉ đều có thể về nhà 1 tháng.”

Tô Mộ Tịch lạnh nhạt cười một chút nói : “ Đúng vậy, mụôi mụôi, sau này năm nào tỉ tỉ cũng về thăm cha mẹ, ca ca và ngươi, cho nên không cần lo lắng sẽ không gặp lại tỉ tỉ” Nhìn khuôn mặt không biết làm sao của Tô Mộ Tuyết và thần thái cứng đờ trên mặt Cận Băng Tâm . Tô Mộ Tịch tiếp tục nói : “ Nương, vẫn là cha tốt với Mộ Tịch nhất, biết nữ nhi sẽ nhớ nhà, đã cầu xin hoàng thượng cho nữ nhi hằng năm có thể về nhà ở 1 tháng” Tô Mộ Tịch cố ý làm cho Vương Hương Tú chú ý. Nàng đang đợi Cận Băng Tâm nháy mắt ra hiệu cho Tô Mộ Tuyết, trò hay còn chưa bắt đầu mà, không phải sao?

“ Đương nhiên, cha ngươi thương ngươi nhất… Ngươi và Tuyết nhi..” Vương Hương Tú nhìn Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn nữ nhi của mình.

Tô Mộ Tuyết bĩu môi, vì sao nàng ta còn muốn mỗi năm trở về chứ? Sắc mặt Băng Di không thay đổi nháy mắt với Tô Mộ Tuyết, Tô Mộ Tuyết lần nữa lộ ra nụ cười : “ Nương, bên cạnh tỉ tỉ chỉ có một mình Hoa Ngữ thì quá ít, Lăng ma ma lại không thể theo nàng tiến cung, Tuyết nhi nghĩ nên cho A Bảo theo nàng vào cung hầu hạ, để cho Lăng mụ mụ hầu hạ con có được không?”

Vương Hương Tú nghĩ nghĩ, khó có khi nha đầu Tuyết nhi kia suy nghĩ chu đáo như vậy. Liếc mắt nhìn A Bảo một cái, cũng biết đó là người thông minh. Đang muốn mở miệng trả lời thì Tô Mộ Tịch đã nói : “ Muội muội, chuyện này làm sao có thể? Tỉ tỉ không thể làm như vậy, nếu người ngoài biết được lại nói Tô phủ chúng ta không có quy củ.” Kiếp trước, nàng cư nhiên lại vì Tô Mộ Tuyết nhường nha đầu cho mình mà cảm động, thật là ngốc. Vào cung, A Bảo thường xuyên nói bên tai nàng, có thứ gì tốt cũng đừng quên dành cho Tô Mộ Tuyết một phần. Hiện tại nhớ lại, lúc trước mình thật sự quá ngu ngốc.

Vương Hương Tú gật đầu: “Ân, Tịch nhi nói phải, đến lúc đó ta sẽ tìm nha hoàn khác cho Tịch nhi, Tuyết nhi không cần bận tâm”

Rõ ràng không nghĩ tới Tô Mộ Tịch sẽ cự tuyệt, Tô Mộ Tuyết đứng bất động hoàn toàn không biết nói gì, Cận Băng Tâm không chịu nổi, không nóng không vội nói tiếp : “ Phu nhân, tìm một nha hoàn tốn rất nhiều thời gian và công sức, qua mấy ngày nữa đại tiểu thư phải vào cung rồi, bên người có nhiều người sẽ tốt hơn. A Bảo, nha đầu kia thông minh, là lựa chọn tốt nhất, đi theo đại tiểu thư không còn gì tốt hơn. Phu nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”

Vương Hương Tú bị thuyết phục, mang một nha hoàn vào cung, bên ngoài quả thật có chút khó coi. Nhìn trên mặt mẫu thân xuất hiện do dự, Tô Mộ Tịch đột nhiên quỳ xuống, người này nàng nhất định sẽ không mang đi : “ Nương, xin người hãy nghĩ cho thanh danh của nữ nhi. Tuyết nhi tuy rằng có hảo tâm đưa nha hoàn cho Tịch nhi, nhưng nếu truyền ra ngoài. Mọi người sẽ nói Tịch nhi tùy hứng, ích kỉ, lấy đi nha hoàn của mụôi mụôi. Còn nữa, Tịch nhi mang theo một mình Hoa Ngữ là đủ rồi. Hoàng cung là chỗ nào?. Nhất định không thiếu cung nữ, thái giám, nữ nhi dù có mang 10 nha hoàn tiến cung cũng phải trải qua sự phân phối của các mụ mụ trong cung. Tịch nhi tiến cung là vì Thành hoàng tử, mà Thành hoàng tử là con ruột của hoàng hậu, nàng dĩ nhiên sẽ không bạc đãi nữ nhi. Tuy rằng nữ nhi trưởng thành nhất định phải gả cho Thành hoàng tử, nhưng nữ nhi cũng biết thanh danh với nữ nhân quan trọng như thế nào?” Tô Mộ Tịch giờ khắc này cũng bất chấp mọi người hoài nghi , quyết không thể để cho A Bảo đi theo mình. Mà chính mình nói ra lời này, cũng sẽ làm cho nương phát hiện dụng tâm kín đáo của Cận Băng Tâm.

Vương Hương Tú nghe xong, sắc mặt quả nhiên biến đổi. Lời nói của Tịch nhi vừa rồi, nàng còn nhỏ tuổi làm sao biết nhiều như vậy? Kéo nữ nhi đang quỳ ôm vào lòng, thấy ánh sáng đơn thuần trong mắt của nàng, mới cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều : “ Nha đầu ngươi, khó có khi ngươi suy nghĩ chu đáo như vậy, nương thật sơ sót.”

Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm liếc mắt một cái, không phải con ruột của mình thì không thể nào yêu thương thật lòng….. Tô Mộ Tuyết nhìn Băng Di liếc mắt một cái, thấy nàng không có tiếp tục nữa, cũng không dám nhiều lời. Cận Băng Tâm sắc mặt có chút tái nhợt, kế hoạch của nàng chưa từng thất bại, nha đầu kia tại sao lại thông minh như vậy. Chiêu bài A Bảo nếu như không dùng được, vào cung rồi, làm sao tiếp cận được nàng. Hơn nữa, nha đầu kia một năm về một tháng, làm cho lão gia cùng phu nhân nhất định nhớ thương nàng. Tuyết nhi không được, thì kế hoạch của nàng làm sao bây giờ?

“ Tuyết nhi, cũng ở trong này sao?” Tô Thanh Hiệp đi đến, gặp Tô Mộ Tuyết ở trong này, thản nhiên nói.

“ Cha” Tô Mộ Tịch cùng Tô Mộ Tuyết hành lễ, kêu lên.

“ Nô tì tham kiến lão gia.” Cận Băng Tâm khom người, phong phạm giống hệt tiểu thư khuê các. Tình ý che giấu tốt trong mắt, cũng không để cho người khác phát hiện. Nhưng Tô Mộ Tịch vẫn nhìn thấy được, hừ, quả nhiên là người không tốt.

Tô Thanh Hiệp cũng không chú ý nhiều đến nàng, trực tiếp đi đến bên người Tô Mộ Tịch, ngồi xổm xuống : “ Tịch nhi, cái trán còn đau không?.” Vuốt tóc mai che khuất cái trán, tinh tế xem xét.

“ Vừa rồi còn đau, nhưng là, nhìn thấy phụ thân rồi, Tịch nhi không đau nữa.” Tô Mộ Tịch ôm cổ Tô Thanh Hiệp làm nũng.

“ Tuyết nhi, cũng nhớ phụ thân.” Tô Mộ Tuyết bĩu môi, đầy mất hứng nhào vào lòng của Tô Thanh Hiệp.

Tô Thanh Hiệp cũng không để ý nhiều, sờ sờ đầu của Tô Mộ Tuyết : “ Ân, Tuyết nhi thực ngoan.”

Tô Mộ Tịch bây giờ mới phát hiện, cha đối với Tô Mộ Tuyết thực lòng yêu thương. Bên trong tựa hồ có nguyên nhân gì? Cũng không đối xử xa cách. Tô Mộ Tịch chỉ biết Tô Mộ Tuyết không phải thân sinh nữ nhi của phụ mẫu. Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác?. Kiếp trước vì quan hệ với Cận Băng Tâm, cha mới đối xử với nàng ta còn muốn tốt hơn với thân sinh nữ nhi như nàng. Kiếp này, nàng sẽ không để cho tiện nhân Cận Băng Tâm cướp đi tâm của phụ thân, làm cho mẫu thân buồn lòng mà chết. Trong mắt hiện lên tia thù hận, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng ta.

“ Lão gia, phu nhân, nô tỳ có việc muốn nhờ” Cận Băng Tâm lên tiếng, phá vỡ không khí quái dị.

Tô Thanh Hiệp vẫn chưa ngẩng đầu: “Chuyện gì? Nói.”

“ Nô tì nhớ, đại tiểu thư qua mấy ngày nữa sẽ vào cung. Mấy ngày còn lại hãy để cho nhị tiểu thư ở lại Tịch viên, để 2 tỉ mụôi thân thiết một chút.” Trong thanh âm của nàng ta tràn đầy ý khẩn cầu. Thấy Tô Thanh Hiệp vẫn chưa ngẩng đầu nhìn nàng, có chút thất vọng nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt, không đem cảm xúc trong lòng biểu lộ ra ngoài. Nhưng mà, Tô Mộ Tịch biết nàng làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân. Hơn nữa, Tô Mộ Tịch nhìn thấy trong mắt phụ thân hiện lên chán ghét, mà trên mặt mẫu thân cũng không được tự nhiên.

Không đợi 2 người lên tiếng , Tô Mộ Tịch nói : “ Băng di thật có lòng, ngày thường tại sao ta lại không nghĩ tới bảo mụôi mụôi đến ở chung với mình mấy ngày nhỉ? Làm tỉ tỉ như ta thật sơ sót.”

Cận Băng Tâm âm thầm cắn răng. Nha đầu kia khi nào lại thông minh như vậy. Lời nói vừa rồi của nàng là có ý gì? Ý nói nàng có rắp tâm khác sao? Lão gia phu nhân, hy vọng không nghe được ý tứ bên trong của nàng ta.

Vương Hương Tú tất nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của nữ nhi : ” Tịch nhi, Tịch viên là chỗ ở của ngươi, ngươi quyết định đi.”

“ Nương, không có vấn đề gì, cứ để mụôi mụôi ở đi. Dù sao, nhiều ngày tới nữ nhi cũng không ở đó, nữ nhi phải ở Thượng Chủ viên để nương dạy lễ nghi trong cung cho nữ nhi. Vào cung, nữ nhi không muốn hoàng hậu nương nương nói Tô phủ của chúng ta không biết dạy dỗ, cha, ngươi nói đúng không?” Sợ những người này hoài nghi mình, khi Tô Mộ Tịch nói chuyện, cố ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hiện vẻ đắc ý.

Tô Thanh Hiệp nhìn bộ dáng đáng yêu của nữ nhi, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của nàng : “ Nha đầu này, Tuyết nhi, mấy ngày sắp tới con hãy ngoan ngoãn, đừng làm phiền tỉ tỉ, biết không?”

Tô Mộ Tuyết bĩu môi: “Không cần, con cũng muốn cùng cha mẹ cùng nhau ở… Ta mặc kệ… Muốn cùng cha mẹ cùng nhau ở…” Tô Mộ Tuyết nháo lên, thực là khủng bố, thanh âm có thể làm thủng nóc nhà.

Tô Thanh Hiệp liếc mắt nhìn Vương Hương Tú một cái, thấy nàng thản nhiên nhìn Tô Mộ Tuyết, cũng không lên tiếng trách cứ. Tô Thanh Hiệp biết, chuyện năm đó, nàng vẫn để trong lòng. Nghĩ đến chuyện kia, hơn nữa bộ dạng không biết tốt xấu của Tô Mộ Tuyết giống hệt nàng ta như đúc, không khỏi nghiêm khắc : “Tuyết nhi, đừng làm loạn nữa, mấy ngày nữa, tỉ tỉ tiến cung, về sau ngươi thiếu gì cơ hội gặp bọn ta. Ngươi luôn ở trong nhà, về sau mỗi ngày có thể gặp cha mẹ, không đươc náo loạn như thế.”

Nhìn thấy ánh mắt Tô Thanh Hiệp nghiêm khắc, Tô Mộ Tuyết mở to mồm, giật mình. Cận Băng Tâm đứng ra, ôn nhu nói : “ Lão gia, phu nhân đừng giận, nô tỳ mang nhị tiểu thư ra ngoài.”

Tô Mộ Tịch nhìn 2 người rời đi, mặc kệ Cận Băng Tâm tiếp cận Tô Mộ Tuyết có mục đích gì, nàng cũng sẽ không để chính mình quá thân cận với nàng ta. Tình cảm tỉ mụôi , thực buồn cười, nó trong mắt nàng ta, chẳng qua là….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.