Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 106: Rượu ngũ phong



Lần đi về Liễu Gia Sơn này, thu hoạch lớn nhất là thống nhất về tư tưởng. Bác Năm và Trương Lực cùng đồng ý mở rộng quy mô sản xuất, Trương Lực mặc dù vẫn chưa đồng ý đến nhậm chức ở xưởng máy Đằng Phi, nhưng lại để lại một câu, nói là phải về thương lượng với vợ. Còn trọng trách mở tài khoản ở ngân hàng, tự nhiên lại đè nên đôi vai nhỏ gầy của bổn thiếu gia.

Chủ ý là cho anh đưa ra, nhưng chẳng có mấy ai làm giúp anh!

Tôi còn có thể làm cách gì được nữa? Hẳn nhiên là đi làm khó dễ cha rồi.

Khoảng 10 năm sau, trung ương sẽ đề đạt lại cơ cấu chính đảng ở địa phương. Người đứng đầu đảng ủy chịu trách nhiệm dấu má, người đứng đầu chính phụ chịu trách nhiệm túi tiền. Trước mắt vẫn chưa phân ra minh bạch thế, có điều Nghiêm Ngọc Thành rất tin tưởng cha, hơn nữa trong phân công đảng nội, cha cũng là chủ quản về kinh tế, vì thế túi tiền của huyện Hướng Dương, nằm trong tay cha.

Chỉ có điều túi tiền này, lại vừa bé vừa gầy, dường như là chẳng có mấy chất béo.

May mà tôi cũng chẳng có ý định lấy được miếng thịt nào từ cái bộ tài chính rách lỗ chỗ của huyện.

Cha tất nhiên là không so với bác năm và Trương Lực, đứng ở vị trí chủ nhiệm ủy ban cách mạng, đã trải qua nhiều sóng gió, không phải là cứ động một cái là kinh ngạc, chỉ là rất bình tình nghe tôi nói.

Tất nhiên, tôi vẫn rất cẩn thật đặt mình vào vị trí của một thuyết khách, không nói hết cho cha biết về tình hình bên trong của xưởng máy Đằng Phi. Mặc dù cha hiểu rõ, anh Liễu Triệu Thời đâu có nhiều tiền đến vậy? Nhưng cần phải che đậy một chút cũng là điều không thể thiếu. Anh bóp mũi mà nói, thì tôi sẽ bóp mũi mà nghe. Còn hơn là để đánh rơi cái mảnh vải che đậy cuối cùng.

“Tự khi khi nhân” có lẽ là ý như thế này.

“Hai mươi vạn?”

Cha nhắc lại con số này, dường như là đang xem xét tính khả thi lớn đến đâu.

“Ngân hàng trong huyện không dám cho một doanh nghiệp tập thể vay nhiều như vậy đâu.”

“Hai mươi vạn nhiều quá, vậy thì 15 vạn, ít nhất cũng phải 10 vạn. Nếu không, vay chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Cha đã nghe rất kỹ phân tích của tôi về xưởng máy, rất tán thành sự dự đoán và phương pháp của tôi.

“Vậy thì thế này, ngày mai cha sẽ hẹn trưởng ngân hàng Trịnh ở ngân hàng Nông nghiệp đến nói chuyện về việc này, xem ý kiến ông ta thế nào đã.”

Ngân hàng thuộc dạng quản lý thẳng đứng, không chịu sự o ép của địa phương. Đương nhiên rồi, với lãnh đạo của địa phương, ngân hàng cũng phải tôn trọng, dù sao cũng là người đứng đầu chỗ của họ, không thể quá sỗ sang.

“Tại sao không đi tìm ngân hàng công thương?”

Tôi nhớ, ngân hàng công thương là ngân hàng thương nghiệp quốc hữu có tiềm lực mạnh mẽ nhất.

Cha cười nhạt, nói: “Sau khi xưởng rượu chỉnh hợp, việc cho vay đều đổ lên người đứng đầu Lưu Hành Trường”

Ái chà, thời gian này cứ mải kiếm tiền, quên mất việc xưởng rượu rồi. Đây là tâm bệnh của cha, làm con cũng phải quan tâm.

“Cha, việc tuyển cử công khai của xưởng rượu thế nào rồi?”

“Cha đang định nói với con về việc này.”

Tôi gật đầu. Câu này của cha làm người ta rất thoải mái, giờ đây ngoài việc tôi có bao nhiêu tài sản là không thể nói với ông, cơ bản những việc lớn nhỏ đều có thể nói được, hai cha con tôi đối thoại với nhau rất bình đằng.

Chỉ ở độ tuổi 10 tuổi của tôi mà đã có thành tích thế này thật không dễ.

Cha nhấc chén trà lên nhấp một hơi, rồi lại châm điếu thuốc, lúc này mới chậm rãi nói: “Về cơ bản, đã định được 3 người rồi.”

“Ba người nào?”

Tôi lộ vẻ sốt sắng.

“Hồ Gia Huy…Chính là chú Hồ của con, trước kia đã đến nhà ta chơi, ở cục văn hóa…”

Tôi thở phào ra một tiếng, xem ra con mắt của bổn thiếu gia tôi không tồi. Hồ Gia Huy không những kiên nhẫn, mà còn là người tin tưởng được. Cha dùng ông ta, là điều đương nhiên.

“Người thứ hai là Chu Lương Sinh, chủ nhiệm phòng điều độ sản xuất của xưởng rượu. Thứ ba là Từ Quốc Vĩ…”

“Ai?”

Tôi ngạc nhiên.

Cha gật đầu, ông đương nhiên hiểu lý do vì sao tôi ngạc nhiên. Ông Từ Quốc Vĩ này, chính là anh em của Từ Quốc Xương, không lâu trước là giám đốc Từ bị sa thải ở nhà ăn Nhân Dân.

“Còn có phần của ông ta sao?”

Tôi lắc đầu, không hiểu.

Cha hút hai điếu thuốc, rồi cười nhìn tôi, không nói gì.

Làm ra tư thế này, là muốn kiểm tra tôi đây mà.

Tôi không ngạc nhiên nữa, nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Từ Quốc Vĩ này, có năng lực không?”

“Từ đáp án mà thấy, hình như người hiểu rõ nhất về cái ‘đại tiêu thụ’ của con là ông ấy. Còn tốt hơn là Hồ Gia Huy.”

Tôi lại kinh ngạc một lần nữa. Thật là nhìn không ra, người như thế, mà lại có con mắt sắc bén đến vậy. Dưới chế độ kinh tế như hiện giờ, những người có thể nghĩ đến “đại tiêu thụ” nhất định là người có bản lĩnh. Xem ra tiểu nhân đều là những người có IQ không thấp.

“Vậy thì, ông này có thể dùng được sao? Chỉ là nhân phẩm kém quá.”

Cha cười hỳ hỳ, vẫn không lên tiếng.

“Nhân phẩm không ra gì thì cũng thôi, không quản tổng thể, không quản tài chính, chỉ quản bán hàng, cũng vẫn dùng được…ừm, nếu dùng chú Hồ, có lẽ cũng phải dùng đến ông ta.”

Tôi thở dài.

Cha nhấp một ngụm trà, có vẻ rất hài lòng.

Lần chỉnh hợp xưởng rượu này, nhất định phải đắc tội với không ít người, đều là người được hưởng lợi ích trực tiếp. Nếu Hồ Gia Huy không quen biết cha, thì cũng thôi, chính vì ông ta quen cha, dùng ông ta chèo lái xưởng rượu, không thể tránh được việc người ta nói ra nói vào, mượn cớ này để nói cha thế nọ thế kia. Để Từ Quốc Vĩ đi làm cho mình, không những bịt được miệng thiên hạ, ít nhất cũng lầ một cái bia đỡ đạn có hiệu quả. Đương nhiên tiền đề là người này phải dùng được.

Từ mỗ nhân trải qua việc mất chức lần trước, sợ rằng có lẽ cũng sẽ an phận một thời gian. Nếu đến lúc đó bệnh cũ lại tái phát, thì lần này cho về quê luôn.

Thuật dùng người của lãnh đạo, cha cũng đã rút ra được một chút rồi.

Hồ Gia Huy quản toàn thể, Chu Lương Sinh quản sản xuất, Từ Quốc Vĩ quản bán hàng, tốp lãnh đạo mới của xưởng rượu, coi như đã thành lập xong.

“Vậy thì, tên của xưởng rượu và nhãn hiệu rượu ngô đã xác định được chưa?”

“Có rồi. Gọi là rượu Ngũ Phong của huyện Hướng Dương, hiệu của rượu gọi là Ngũ Phong lão tửu.”

Tôi cười ha ha.

Cái tên này thật là đáng dùng.

Núi Ngũ Phong là nơi có tiếng của huyện Hướng Dương, núi cao rừng sâu, nghe nói trước khi giải phóng còn có thổ phỉ. Rượu ngô này, đáng lẽ là rượu cất của người dân núi Ngũ Phong, rất mạnh, sức ngấm rất lớn. “Ngũ Phong lão tửu” quả là có hào khí! Vừa nghe là đã biết rượu dành cho đại gia uống rồi.

“Cha, phương hướng đại khái, chúng ta đã nói qua rồi. Vẫn còn mọt số vấn đề tiểu tiết, có thể nhắc nhở họ…”

“ừm, con nói đi.”

Hai cha con chúng tôi nói chuyện riêng thế này, mẹ đi vào hai lần, một lần là đưa cho chúng tôi một đĩa đậu phộng, lần thứ hai là rót thêm trà cho cha. Thấy hai cha con nói chuyện tâm đầu ý hợp, trong lòng cũng rất vui.

Nếu là nhà khác, đứa con mười tuổi nhìn thấy cha như chuột gặp mèo vậy, làm sao có thể điềm đạm nói chuyện như thế này?

Ngày hôm sau cha gọi Hồ Gia Huy, Chu Lương Sinh và Từ Quốc Vĩ đến phòng làm việc thương lượng con đường phát triển của xưởng rượu. Mặc dù vẫn chưa chính thức nhậm chức, nhưng mọi người biết đó chỉ là việc sớm muộn.

Bước đường tổng thể là do Hồ Gia Huy nói, sao đó Từ Quốc Vĩ nói về cách bán hàng, Chu Lương Sinh là người điều khiển sản xuất, hiểu rất rõ về quản lý sản xuất, chủ yếu nói về vấn đề tổ hợp nhân công.

Vì là thương thảo, vì thế cha không chỉ nghe ý kiến của họ, mà chốc chốc cũng nói thêm vào, nhắc nhở họ những vấn đề thiếu sót.

“Đồng chí Gia Huy, tôi thấy sau khi nhãn hiệu đã định xong, thì đầu tiên phải thay đổi vỏ của Ngũ Phong lão tửu. Vỏ bây giờ nhà quê quá.”

Ba người cùng đờ ra, việc này đúng là chưa suy nghĩ đến.

“Mời chủ nhiệm Liễu chỉ bảo.”

Hồ Gia Huy rất khách khí nói. Quen biết là quen biết, nhưng hôm nay ở phòng làm việc, vẫn phải có trên có dưới.”

“Bình rượu phải thay đổi thành hình lập phương, phải làm dày dặn hơn chút, ngoài ra, phải cho thêm một chiếc hộp…”

Cha vừa nói vừa cầm bút, vẽ một bức tranh trên giấy. Cha xuất thân từ kỹ sư, tinh thông về thiết kế máy móc, mặc dù là vẽ không đẹp lắm, nhưng về cơ bản là tốt.

Đây là kỹ thuật đóng gói của thế hệ rượu đời sau. Loại đóng gói như bây giờ, thật là quê. Rượu trắng mà muốn mọi người tiếp nhận thì đóng gói có vai trò quan trọng. Hình vẽ mà cha tự tay vẽ này, rất trịnh trọng, và rất đẹp, rất thích hợp với cái tên gọi “ Ngũ Phong lão tửu. Chỉ cần thay đổi một chút, đẳng cấp đã khác nhau rồi. Ba người cùng làm tốt hơn hẳn.

“Đồng chí Quốc Vĩ, tổng thể suy nghĩ của anh về con đường bán hàng được lắm…”

Vừa nghe chủ nhiệm Liễu nhắc đến tên mình, Từ Quốc Vĩ đột nhiên thẳng người lên, nhìn cha với ánh mắt rất nhiệt huyết. Từ Quốc Vĩ tham gia vào lần tuyển chọn này, thực ra cũng chẳng ôm hy vọng gì, còn có ý nghĩ trượt nữa. Nhưng chỉ muốn đi xem xem, bản vàng có phải đúng như vậy hay không.

Không ngờ ủy ban cách mạng huyện lại chọn đúng mình. Từ Quốc Vĩ vô cùng ngạc nhiên, lập tức ý thức được, đây là cơ hội duy nhất để mình làm lại cuộc đời, phải nắm chắc lấy.

Thấy sự biểu dương và nét mặt ôn hòa của cha, Từ Quốc Vĩ vừa cảm động vừa biết ơn, cảm giác như mình đúng là tiểu nhân đọ với lòng quân tử.” Những hận thù với thư ký Nghiêm và chủ nhiệm Liễu là sai lầm. Hai vị này, thật là người rộng lượng.

“Để ủng hộ cho Ngũ Phong lão tửu có mặt trên thị trường, vận động cục diện trước mắt, huyện quyết định, từ nay loại rượu sở đón tiếp dùng, loại rượu dùng trong các cuộc họp mặt cán bộ, đều dùng Ngũ Phong lão tửu. ĐỂ cho lãnh đạo khu và tỉnh đến xem chúng ta cũng có thể giới thiệu được.”

Cha từ tốn nói.

Từ Quốc Vĩ gật đầu lia lịa, cảm kích nói: “Thật tốt quá, tốt quá, có sự ủng hộ của chủ nhiệm Liễu và lãnh đạo huyện, chúng tôi càng tự tin hơn rồi.”

Cha xua tay, chuyển chủ đề, nói: “Nhưng trong phương án tiêu thụ của anh, không chú trọng đến khâu quảng cáo, còn việc thưởng cho người bán hàng nữa, cũng có thể thử xem…”

Từ Quốc Vĩ vội vàng nói: “Chủ nhiệm Liễu nói phải, mấy ngày nay tôi đã xem cơ chế quản lý của xưởng máy Đằng Phi,có nhiều gợi ý lắm, tôi thấy xưởng rượu của chúng ta cũng có thể học tập…”

Cha mỉm cười, nghĩ bụng người này phản ứng cũng nhanh thật.

“Còn về thưởng cho người bán hàng, tôi thật không hiểu lắm. còn phải nhờ chủ nhiệm chỉ bảo nhiều…”

Có thể thấy rằng, Từ Quốc Vĩ nói câu này không để nịnh nọt, mà mong cha chỉ điểm cho. Lần này có thể chen chân vào thành phần lãnh đạo của xưởng rượu, là một cơ hội hiếm có, nhưng cũng chỉ có một lần, nếu mình không làm được thành tích vừa lòng lãnh đạo, thì có lẽ lần sau sẽ được ngồi ghế lạnh.

“Xưởng rượu muốn phát triển, một con đường quan trọng là phải phá bỏ bao cấp, phân ra người tài và người kém. Thành tích bán hàng tốt hay không tốt, quyêt định vận mệnh của xưởng rượu, bao cấp trong người bán hàng phải kiên quyết phá vỡ, làm việc và tiền lương có quan hệ với nhau. Anh có thể đề ra từng nhiệm vụ bán hàng cho từng người một, vượt qua được thì có thưởng, không hoàn thành thì chỉ có lương cơ bản thôi. Đơn giản một câu, người bán càng nhiều, thì lương càng cao.”

Lần này,không chỉ có Từ Quốc Vĩ mà còn cả Hồ Gia Huy và Chu Lương Sinh cũng ngạc nhiên không ngớt.

Xem ra trong huyện lần này đã quyết tâm. Nếu mình làm không tốt, có lẽ huyện sẽ lại thay người không do dự.

“Các đồng chí, phải nhìn xa trông rộng, không chỉ nhìn vào huyện Hướng Dương, phải đi ra ngoài, phải ra ngoài huyện Hướng Dương, đi đến khu Bảo Châu, về sau, thậm chí có thể đi ra tỉnh N, và đưa Ngũ Phong lão tửu ra khắp cả nước.

Lời này của cha, làm cả ba người đều sôi sục nhiệt huyết.

Trước kia mọi người nói, chủ nhiệm Liễu là dựa vào mấy bài văn mà lên, chỉ biết múa bút. Giờ đây, đường hoàng đến thế nào. Chủ nhiễm Liễu không chỉ nhìn xa trông rộng, mà còn tinh thông quản lý. Cụ thể đến việc một cái vỏ bình cũng phải suy nghĩ thấu đáo. Mọi tình huống đều lộ ra sự bất phàm

Nhìn ba người lộ ra ánh mắt bái phục, cha cười, trong bụng lại oán thầm.

Tiểu Tử giỏi lắm, như Nghiêm Ngọc Thành nói, sắp thành tinh rồi!

Ừm ừm, nhưng có điều, tên tiểu tử thành tinh này hình như là con trai tôi!

Nghĩ đến đây, cha đắc ý nghĩ mình buồn cười, đi ghen tị với con trai mình?

Xem ra việc vay tiền này, phải nhờ đến trưởng ngân hàng Trịnh, nếu không, sợ là bị con mình oán thầm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.