Liễu thị trưởng vừa nói ra, phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, các phó thị trưởng chỉ dùng khóe mắt trao đổi, không ai chịu lên tiếng.
Sắc mặt Liễu Tuấn dần dần thay đổi.
Y cũng biết bọn họ lo sợ cái gì, nhưng là phó thị trưởng mà chỉ biết bo bo giữ mình, đối với Liễu Tuấn mà nói y không chấp nhận được.
Kinh tế Tiềm Châu muốn chấn hưng, không phải chỉ dựa vào một người nào đó mà được, phải có đoàn thể lãnh đạo mạnh mẽ.
- Thị trưởng.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, phát hiện ra đó là Mạc Cửu Thành phó thị trưởng phân quản giáo dục.
Mạc Cửu Thành gật đầu với Liễu Tuấn, rồi nhìn các đồng nghiệp khác xin phép, chậm rãi nói: - Thị trưởng, trên tỉnh hình như không tán đồng với chuyện bán tài sản quốc hữu của chúng ta, chuyện này phải chăng nên hoãn lại, suy nghĩ cho thận trọng.
Mạc Cửu Thành vừa nói ra lời này, tất cả các phó thị trưởng đều lộ ra vẻ hết sức tán đồng, chỉ vì mọi người không mu xen vào tranh đấu của Liễu nha nội và lãnh đạo tỉnh ủy, nên chỉ ngậm miệng ăn tiền. Không ngờ đưa ra ý kiến đầu tiên lại là Mạc Cửu Thành, các phương án của Liễu Tuấn cơ bản chẳng dính dáng gì tới lão Mạc, ông ta vốn là người không có lý do lên tiếng nhất.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu với ông ta.
Cuối năm vừa rồi, Mạc Cừu Thành tới tìm y vì chuyện tiền công cho giáo viên, hi vọng có được 6 -7 triệu từ số tiền bán tài sản quốc hữu. Khi đó Liễu Tuấn không đồng ý, nhưng sau liên hệ với các huyện trưởng, bảo họ tìm cách kiếm tiền trả lương cho các giáo viên, sau đó Mạc Cửu Thành im hơn lặng tiếng.
Có điều sau lần đó Mạc Cửu Thành để lại ấn tượng tốt với Liễu Tuấn, bất kể ra sao người này còn tận tụy với chức trách, hiện giờ ông ta đứng lên mong Liễu Tuấn thận trọng, có lẽ khí phách không đủ, nhưng dứt khoát là có thiện chí.
- Đồng chí Cửu Thành nói có lý, có điều chúng ta tạm thời không quan tâm tới thái độ của tỉnh, mà nên tính xem phải dùng số tiền này thế nào! Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Mọi người hiểu Liễu nha nội đã quyết tâm, tỉnh có phản đổi hơn y cũng sẽ làm theo ý mình.
Triệu Sư Phạm hít một hơi, bình thản nói: - Đúng thế, thị trưởng nói không sai, gia sản đã bán rồi, có sai lầm cũng đành chấp nhận thôi, hối cũng không được nữa, cứ nên suy nghĩ xem dùng số tiền này sao cho thích hợp thì tốt hơn.
Các phó thị trưởng trước tiên ngẩn ra, tiếp đó lần lượt gật đầu, tài sản bán rồi , muốn hối lại thì phải chuộc từ tay thương nhân, coi như chính phủ làm trái hợp đồng, phải bồi thường không ít, làm thế đúng là bại gia chi tử rồi.
Triệu Sư Phạm nói đúng vào điểm mấu chót.
Liễu Tuấn nói: - Đồng chí Sư Phạm nói lời này phải lắm! Chúng ta không thảo luận có nên dùng số tiền này hay không mà thẻo luận dùng thế nào.
Bỏ qua vấn đề nguyên tắc, đi sâu vào chi tiết, suy nghĩ của mọi người liền trở nên tích cực, anh một câu tôi một câu, bàn tán sôi nổi.
Nhìn chung mọi người không có ý kiến gì với bốn phương án của Liễu Tuấn, chỉ đề xuất ý kiến tham khảo về phân chia số tiền. Triệu Sư Phạm làm việc cẩn thận chỉ ra viện bảo tảng khoa học kỹ thuận không cần 60 triệu, theo hắn tính, 54 triệu cơ bản là đủ, tiết kiệm được 6 triệu.
Liễu Tuấn gật đầu vui vẻ tiếp thu kiến nghị của Triệu Sư Phạm.
Nếu ở nơi khác, phó thị trưởng thường vụ làm thế là không thích hợp, vì chẳng khác gì nói thị trưởng làm việc không chu đáo bằng phó thị trưởng. Nhưng với Liễu Tuấn không tồn tại vấn đề này, Liễu Tuấn luôn cường điều, một người không phải là vạn năng, trên đời không có lãnh đạo luôn chính xác. Cho nên đảng thực hiện chế độ lãnh đạo tập trung, là tập hợp trí tuệ của mọi người, định ra kế hoạch chu đáo, cố gắng giảm thiểu sai phạm.
Tiếp đó Mạc Cửu Thành chỉ ra địa điểm viện bảo tàng có chỗ không ổn, kiến nghị xây dựng nó ở giữa quảng trường Cát Khánh và công viên Đông Hồ, liên kết mua sắm và nghỉ ngơi như thế có thể thuận tiện cho tuyến đường giao thông.
Lập tức có người khác phản đối, nói giao thông an bài thuận tiện nhưng lại liên quan tới vấn đề di dời cư dân, sẽ làm chi phí kiến thiết tăng lên, nên để ở chỗ ban đầu, tiết kiệm hơn.
Mạc Cửu Thành vẫn kiên trì ý kiến của mình: - Ý tưởng ban đầu xây dựng viện bảo tàng khoa học kỹ thuật là tăng cường ý thức khoa học của người dân, xây ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế có mấy người muốn tới tham quan? Điều này đi ngược lại với dự tính.
Liễu Tuấn nghe vậy gật đầu: - Đồng chí Cửu Thành nói rất có lý, đây do tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi có khuynh hướng ngả về tiếp thu ý kiến của đồng chí Cửu Thành, phải xây viện bảo tác ở nơi mà người dân Tiềm Châu có thể thuận đường nhìn thấy! Tăng thêm chi phí cũng không tiếc.
Thị trưởng đã quyết, mọi người tất nhiên không nói gì nữa.
Thảo luận thì thảo luận, nhưng một khi đưa ra quyết định thì phải tuân thủ nguyên tắc tổ chức.
Những thứ này đều là thảo luận thực sự, không có xung đột lợi ích gì nhiều, dù sao thì tiền nắm trong tay Liễu Tuấn, tiêu ra sao do y quyết. Dù y có không theo điều thảo luận hôm nay để làm thì mọi người chỉ trơ mắt ra nhìn, ai dám đi chất vấn?
Vấn đề tiếp theo mới là trọng tâm chú ý của mọi người.
Liễu Tuấn nói: - Các đồng chí, nếu đã quyết định thì không nên chần chừ. Hôm nay thảo luận làm sao thể thực thi toàn bộ số hạng mục kia, và hình thành phương án cơ bản.
Vội vậy sao?
Các phó thị trưởng lại đưa mặt nhìn nhau.
- Thời gian không đợi ai cả, hiện giờ là trung tuần tháng ba, nếu không quyết, thoáng một cái là tới tháng tư rồi, những hạng mục này đều phải đi vào sử dụng trong năm nay. Liễu Tuấn kiên định nói.
Phải đi vào sử dụng trong năm nay.
Mọi người đều bị khí phách của Liễu Tuấn chấn động, vị Liễu thị trưởng này đúng là tín độ của thái tổ, nhất vạn niên thái cửu, chỉ tranh triêu tịch! *** Lời của Mao chủ tịch, ý nói phải tranh thủ đạt đư mục đích trong thời gian ngắn nhất. Con tạo xoay vần, thế thời xoay chuyển, một vạn năm quá lâu, phải tranh thủ trong sớm chiều. Ý chủ đạo cuối cùng thực chất là của một văn sĩ thời Minh còn Mạo chủ tịch chỉ phát huy thêm, ông ta tên là mình chịu chết
Có đủ thời gian và tài chính rồi, làm gì cũng dễ, còn lại là các định người phụ trách hạng mục và đơn vị thi công nữa thôi.
- Thị trưởng, những hạng mục này đều dùng tiền bán tài sản quốc hữu có được mục đích để kiến thiết, vậy tôi kiến nghị thành lập ban chỉ huy chuyên môn thống nhất, tranh để làm việc tản mác, ảnh hưởng tới hiệu suất, mà không lợi cho giám sát tài chính. Triệu Sư Phạm đưa ra đường lối tổng quát.
Liễu Tuấn gật đầu tán thưởng: - Kiến nghị này của đồng chí Sư Phạm rất tốt, tôi hoàn toàn tán đồng, ban chỉ huy này nên đặt ở cấp chính xử, trực tiếp phụ trách với chính phủ thành phố.
Cái gọi là phụ trách trực tiếp với chính phủ thành phố thực chất là phụ trách với y.
Điều này là đúng thôi, món tiền này quá mẫn cảm, nếu trong quá trình sử dụng có gì sơ xuất sẽ bị người ta nắm lấy thóp.
- Ban chỉ huy công trình này đặt tênlà ban chỉ huy kiến thiết công trình cơ sở, nếu đã lắp lên khung, phải tìm người quản lý thích hợp. Liễu Tuấn nói tiếp.
Các phó thị trưởng mỉm cười, không ai nói nữa.
Ban chỉ huy này nắm giữ cả tỉ đồng, chỉ huy trưởng chỉ sở giàu hơn cả cục trưởng cục tài chính. Ban ngành quan trọng như thế, người quản lý chắc chắn phải là thân tín của Liễu Tuấn, ai dám đi đề cử.
Chủ nhiệm văn phong chính phủ Trang Ích Khiêm đột nhiên lên tiếng: - Thị trưởng, tôi đề cử một nhân tuyển.
Mọi người cực kỳ ngạc nhiên nhìn lão Trang, mặc dù ông ta thi thoảng cũng phát biểu, nhưng rất hiếm, càng đừng nói tới vấn đề quan trọng như thế này, lại xung phong.
Danh nghĩa ông ta chỉ được dự thính khi tham gia vào cuộc họp văn phòng thị trưởng thôi.
Đương nhiên chẳng ai đi yêu cầu ông ta chỉ được "dự thính".
- Thị trưởng, tôi thấy ban chỉ huy này là đơn vị cô cùng trọng yếu, liên quan tới các hạng mục kiến thiết trong vòng vài năm tới của thành phố, cần một người vô cùng chăm chỉ, có dũng khí, phẩm hạnh tốt để phụ trách. Tôi đề cử đồng chí Cừu Dụng Chi. Trang Ích Khiêm nghiêm nghị nói.
Lời này vừa phát ra, các phó thị trưởng đều mỉm cười hiểu ý.
Liễu Tuấn không vội tỏ thái độ: - Các đồng chí khác có cái nhìn thế nào về kiến nghị của đồng chí Ích Khiêm?
Triệu Sư Phạm tỏ thái độ ủng hộ rõ ràng: - Thị trưởng, cá nhân tôi cho rằng đề nghị của đồng chí Ích Khiêm rất tốt, đồng chí Cừu Dụng Chi làm việc chăm chỉ, hăng hái, ai ai cũng thấy. Để đồng chí ấy quản lý ban chỉ huy là hết sức thích hợp, tôi tán thành.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Nghe nói Triệu Sư Phạm và Trang Ích Khiêm quan hệ không tệ, xem ra tin đồn là thật, Liễu Tuấn dùng Cừu Dụng Chi khiến Trang Ích Khiêm lo sợ cho ghế chủ nhiệm của mình. Hiện giờ nhân cơ hội, đẩy Cừu Dụng Chi qua ban chỉ huy, nắm giữ đại quyền, thăng lên một cấp, uy hiếp với Trang Ích Khiêm được giải trừ, đúng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Chẳng trách Triệu Sư Phạm ủng hộ ngay.
- Các đồng chí khác có ý kiến gì đều nói đi, có nhân tuyển thích hợp hơn không? Liễu Tuấn theo thông lệ, hỏi.
Các đồng chí khác lắc đầu, người có thần trí bình thường, dại gì mà ý kiến chứ?