Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 108: Tam Triều tửu (hạ)



Bữa tiệc tam triều tửu của nhà Tào Gia, không ngờ lại xuất hiện nhiều phiền phức mà chính tôi cũng không ngờ đến được.

Việc phiền phức đầu tiên là sự sắp xếp chỗ ngồi cho Lương Quốc Thành. Như bình thường, tam trào mừng trẻ con ra đời, nhất định phải mời ông ngoại ngồi lên trên. Đây là phong tục của huyện Hướng Dương, và các địa phương khác trên cả nước cũng đều tương tự thế. Ai biết đến nhà Tào gia, lại phá cái lệ này. Nguyên nhân là ở chỗ những cán bộ đến dự chúc mừng lại nhiều hơn một chút so với dự tính. Trong đó có mấy ông kiêu ngạo hơn người, lúc nào cũng ngẩng đầu cười, nói chuyện chỉ bằng lỗ mũi. Tào Bân lúc nào cũng tươi cười như hoa, nghe ông ta nói, có hai vị là thư kí, chỉ không biết là thư ký khu hay là thư ký thị trấn, cũng chẳng biết là chính hay là phụ. Cán bộ chủ đạo của khu Phù Dong, hầu như đã từng đến nhà tôi chơi, nhưng tôi cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều. Chỉ có một vị trong số đó, trên mặt có một vết sẹo, trước kia là phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu Phù Dong, họ Tăng, là còn có chút ấn tượng mơ hồ. Những người mà Tào Bân quan hệ, có cả ông ta trong đó. Gọi ông ta là thư ký Tăng, sau khi ủy ban cách mạng Liệu Lai, ông ta đã tiến lên một bước, đảm nhận trách nhiệm phó thư ký. Trong một khu, địa vị của phó thư ký khu ủy là một chức danh khá cao và được nhiều người tôn kính. Mặc dù xã cung cấp hang có tính chất là quản lý thẳng, nhưng Tào Bân trong cái khu này, nhất định cũng không thể đắc tội với những vị quan cha mẹ.

Một người khác mà Tào Bân cũng dốc hết sức để nịnh nọt và tạo mối quan hệ, người không cao to lắm, tầm trung trung, trời nóng như đổ lửa còn mặc chiếc áo sơ my dài tay, trên khuôn mặt gầy dài có một chiếc kính màu bạc, Tào Bân gọi là chủ nhiệm Ngô, dốc sức mời ông ta ngồi lên trên.

Chủ nhiệm Ngô? Có lẽ là chủ nhiệm Ngô của xã cung cấp hàng rồi. đã từ lâu nghe danh nhân vật này rất giả tạo, thích nho nhã phong lưu, nhìn cách ăn mặc của ông ta đúng là danh bất hư truyền.

Con gái của chủ nhiệm xã cung cấp hàng dưới mình làm tam trào tửu, lại có thể mời người đứng đầu của xã huyện, Tào Bân thật là biết dùng thủ đoạn.

Một đống quan cấp còn lại, đều là những dạng như chủ nhiệm thư ký, nụ cười của Tào Bân như được khắc tạc trên khuôn mặt vậy, không phút nào gỡ xuống. Cậu con trai mặt tàn nhang kia của ông ta, chồng cả Lương Thiếu Lan, cũng cười như hoa mời thuốc cùng cha. Chỉ là những ông quan kia khi nhận thuốc, cố gắng không nhìn vào mặt anh ta.

Đếm đi đếm lại, những lãnh đạo thuộc dạng rất quan trọng tổng cộng có 9 người, thêm Tào Bân nữa, vừa đủ mười người một bàn, người ông ngoại đáng lẽ phải ngồi vào chỗ đó là Lương Quốc Thành giờ trở thành đồ thừa.

Tào Bân đưa từng vị lãnh đạo vào nhà, bỗng nhiên phát hiện ra Lương Quốc Thành đứng một mình ở đó, nét mặt vừa khó xử vừa ngại ngùng.

Tôi và Lương Xảo được sắp xếp người vào cùng bàn với mấy người thanh niên, nam có nữ có, đều là bạn bè người than của Tào gia, chẳng quen ai cả. May mà tôi cũng chẳng có hứng thú tiếp chuyện họ, chỉ nắm tay Lương Xảo dưới gầm bàn, dùng ngón tay khều khều vào lòng bàn tay cô, kiến Lương Xảo cười khúc khích.

Đến khi khách khứa đã ngồi ổn cả rồi, tôi bỗng quay mặt ra nhìn, mới thấy Lương Quốc Thành đứng bên cạnh bàn quan trọng nhất, đơn thân độc mã, thật là khó xử biết bao. Sự chú ý của Lương Xảo đều dồn về sự chú ý của tôi, thuận mắt nhìn ra đằng đó, ngay lập tức mặt đỏ như gấc.

Tào Bân cũng thấy mình sắp xếp không ổn thỏa, bèn quay sang ra hiệu với đứa con trai mặt rám. Mặt rám liền nói nhỏ với Lương Quốc Thành: “Cha, cha ngồi vào bàn khác nhé. Cha thấy đấy, đều là cán bộ của huyện của khu…”

Tôi cảm giác được tay Lương Xảo bắt đầu run lên.

Người nhà họ Tào này, thật là chẳng ra sao cả. Năm ngoái Lương Quốc Thành bị bệnh nằm viện, họ đứng ngoài trông vào, không chịu đưa tay ra giúp, làm cho suýt nữa Lương Xảo bị bà mối bán mất. Tôi đã không thích người nhà này rồi, hôm nay lại đánh vào mặt Lương Quốc Thành trước mặt đông người thế này.

Thấy Lương Quốc Thành vừa ngại ngập vừa nhục nhã, đang định ngồi sang một bàn khác, tôi liền lạnh lung nói: “Hôm nay là mở hội họp cán bộ hay là tam trào tửu vậy? Lại còn phải phân ghế ngồi cơ à? Thế thì làm thêm cái bàn chủ tịch luôn đi!”

Âm thanh mặc dù không cao, nhưng tiếng trẻ con rất rõ rang, mấy người ngồi ở những bàn bên cạnh đều nghe thấy cả. Những lời xì xào bắt đầu vang lên.

Ngay lập tức mặt Tào Bân biến sắc, liếc nhìn, thì thấy một đứa trẻ nhãi nhép đang ngồi mắng, nên không tiện nổi giận hay tỏ thái độ. Mặt rám cũng đờ người ra ở đó, không biết phải giải quyết thế nào.

Việc này đã làm cho con người ta bực mình.

Mấy ông to bà lớn ở trên bàn khách, tất nhiên cũng nghe thấy rồi, mấy vị thư ký Tăng, chủ nhiệm Ngô, vẫn điềm nhiên ăn hạt dưa, nói chuyện này chuyện nọ, mắt chẳng them liếc ra lấy một cái, như không có chuyện gì xảy ra vậy. Những ông quan cấp có vẻ thấp còn lại, còn chút nhân cách, quay đầu lại xem. Một người trẻ tuổi tầm hơn 30 tuổi trong đó, bèn đứng dậy nhường chỗ cho Lương Quốc Thành.

Tào Bân vội vàng nói: “Chủ nhiệm
Thiếu, để tôi đi sắp xếp, cậu ngồi đi ngồi đi…”

Chủ nhiệm Thiếu đó cứ do dự mãi không quyết định được.

Dù sao thì cũng là con gái của Lương Thiếu Lan làm tam trào, nể mặt Lương Xảo, tôi cũng không muốn làm to ra. Hơn nữa, bổn thiếu gia này đã đói bụng rồi, lúc này mà còn làm to chuyện thì chẳng phải là làm khó cho chính mình sao? Mặc dù tôi còn bé, nhưng dạ dày lại lớn lắm, cái hương vị đói ăn thật là khó chịu. Thấy tình hình có vẻ khó giải quyết, liền nói nhỏ với Lương Xảo: “Chị đi nói với mặt rám, bảo anh ta mang thêm một cái ghế ra, mọi người ngồi chật một chút, chẳng phải là xong sao?”

Thấy tôi cứ luôn miệng “mặt rám", Lương Xảo khanh khách cười, trong ánh mắt tràn ngập lòng ngưỡng mộ. Ngay lập tức đứng dậy, đẩy chiếc ghế của mình đang ngồi đến trước mặt anh rể của cô, rồi nói: “Anh rể, anh cho thêm một vị trí nữa.”

Tên mặt rám đó thật là đáng ghét, lại còn liếc nhìn Tào Bân một cái, thấy Tào Bân gật đầu mới nhận chiếc ghế, liên miệng xin lỗi chủ nhiệm Tiếu. Chủ nhiệm Tiếu cũng rất dễ gần, nói một câu với hai người bên cạnh, rồi mọi người ngồi chật một chút, cuối cùng đã sắp xếp được chỗ cho Lương Quốc Thành.

Thế này, Lương Xảo lại biến thành người đứng rồi, ngay lập tức tất cả mọi ánh mắt đổ dồn lên người cô ấy. Cả mấy ông chủ nhiệm Ngô thư ký Tăng từ nãy đến giờ vẫn cứ nói chuyện trên trời dưới đất giờ cũng quay đầu lại, mặt có chút kinh ngạc, há miệng mãi không khép lại được.

Tôi không muốn Lương Xảo bị nhìn như vậy chút nào. Trong đám ánh mắt ấy, có những người thật sự rất dâm đãng, nếu không phải là đang trời sang quang minh chính đại, thì có lẽ họ đã nhảy vào xé áo Lương Xảo ra rồi.

“Xảo Nhi, chị ngồi đi.”

Tôi đứng dậy nói.

“Ừm…Cậu cứ ngồi đi, tôi đi lấy ghế…”

Lương Xảo tất nhiên không đồng ý để tôi đứng như vậy.

Tôi chau mày, nói to hơn một chút: “Ngồi xuống đi, tôi không muốn người khác nhìn chị như vậy!”

Hà hà, câu này nói có vẻ hơi to rồi. cả bàn ăn liền rộ lên tiếng cười.

Nếu là mười năm sau, bổn thiếu gia đã trưởng thành một người đàn ông vạm vỡ, thân hàm râu én mày ngài, thì nói câu này cũng có phần phong độ lắm. Nhưng giờ mới là đứa trẻ 10 tuổi, nên khí thế còn yếu ớt. Nhưng cũng có nét nghiêm túc trong đó.

Lương Xảo vội vàng đồng ý, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn trộm sang tôi, ánh mắt đầy tình yêu, trong lòng ngập tràn tình yêu được người khác quan tâm.

Tôi nhìn sang mặt nám.

Tôi cũng giống đám cán bộ ấy, mặc một bộ áo sơ my trắng ngắn tay, một chiếc quần công an xanh đã được cắt ngắn, eo còn có một chiếc thắt lưng, đặc biệt là tay còn đeo một chiếc đồng hồ Thượng Hải cỡ trung, khoác hai tay đứng ở đó, trông rất có khí phách. Lúc đó, trẻ con 10 tuổi, làm gì được ăn mặc thế này? Nhìn là biết con cái nhà quan.

Mặt rám nhìn điệu bộ tôi thế, không dám trái lời, vội vàng vào phòng lấy thêm một chiếc ghế nữa, mời tôi ngồi xuống.

Câu chuyện nhỏ nhặt này trôi qua rất nhanh, sau đó là không ít khách đến chơi nườm nượp. Nhà Tào Bân thật là có chút nhân duyên ở trấn Phù Dong này, khách cứ đến không ngớt, trên tầng dưới tầng, trong nhà ngoài nhà, bày không đến 30 bàn. Lúc đó, không chị ở trấn Phù Dong hay là ở huyện Hướng Dương, đều coi là một việc đang nể rồi.

Thấy tôi không ngừng cắn hạt dưa ăn lạc, Lương Xảo nói nhỏ một cách quan tâm: “Đói rồi phải không? Hay là tôi đi ra chỗ chị lấy cho cậu hai quả trứng gà nhé.”

Giờ đã là 12 giờ rồi, mà vẫn chưa nhập tiệc. Lương Xảo biết dạ dày của tôi thế nào, sợ rằng tôi đói đến mờ mắt ra rồi. Nếu như ở trong tiệm, thì dù có bận việc thế nào, Lương Xảo cũng sẽ làm cơm trưa đúng bữa cho tôi ăn.

Tôi lắc đầu cười nói: “Không cần đâu, cũng sắp bắt đầu rồi.”

Lương Xảo gật dầu, bóc lạc cho tôi, đặt một nắm vào tay tôi. Nếu như tay tôi không còn trống nữa thì trực tiếp bỏ vào miệng tôi. Mặc dù tôi mặt dày, nhưng cũng cảm thấy thân mật như vậy trước mặt nhiều người, cũng có chút bất tiện. Dù sao thì tôi cũng không còn là trẻ con 4, 5 tuổi nữa.

Ầm ầm ỹ ỹ một hồi, đến khoảng 12h40, ở ngoài vang lên tiếng trúc kêu, rồi sau đó là rượu và thức ăn được bưng lên, cuối cùng cũng được ăn rồi. Cỗ ở nhà quê không cầu kỳ lắm, đầu tiên là một bát miến, lắm dầu mỡ, rắc đầy ớt đỏ chóe. Lương Xảo không thích ăn dầu mỡ, nên múc cho tôi đầy một bát, sau đó gắp lên bằng đũa, đợi cho róc hết mỡ rồi mới ăn. Nhưng mỗi món được bê lên, chỉ cần có thịt là cô ấy lại dành cho tôi.

Một người con gái trẻ cùng bàn ăn hiếu kỳ hỏi: “Ê, nó là em của cô à?”

Lương Xảo gật đầu, ừm một tiếng.

“Cô à em gái của chị Thiếu Lan phải không? Sao tôi không nghe nói nhà cô có ba chị em nhỉ?”

Cô gái này tuổi tác không lớn, trông cũng không đáng ghét, chỉ có điều hơi lắm điều.

Lương Xảo chỉ cười, không nói gì cả. Thực ra cô ấy chỉ cần nói bừa cho tôi một cái mác em họ, nói là họ xa, thì chẳng lẽ người ta lại đi truy cứu xem có nói thật hay không? Nhưng cô ấy không muốn nói tôi là em họ, vì cảm thấy rằng cái chữ em họ này thật là quá xa xôi.

Cô gái trẻ thấy Lương Xảo không để ý đến cô ta, bĩu môi rồi quay ngoắt mặt đi, nói rì rầm vài câu, trông vậy có lẽ là đang nói xấu Lương Xảo rồi.

Sự ghen ghét của phụ nữ, tôi cũng chẳng them để tâm đến. Nếu nhìn về vẻ bề ngoài, Lương Xảo rõ rang là xinh đẹp hơn gấp mấy lần, nên không thể không tâm phục khẩu phục.

Cơm no rượu say, bụng tôi đã nhét đầy một đống thức ăn dầu mỡ, cơn dói đã được giải quyết, bèn không ăn vồ vập nữa, mà chậm chạp nhấm nháp thức ăn, dùng đôi đũa gắp mấy miếng rau bỏ vào miệng thưởng thức.

Đúng lúc đó, một người đàn ông dáng người cao ráo, chạc tầm hơn 20 tuổi, mặc một chiếc áo sơ my trắng và một chiếc quần quân đội màu vàng, dưới chân đi một đôi giày da, tay cầm một ly rượu bước đến. Người này để tóc 3/7, trông cũng không quá đáng ghét, chỉ là mặt bong nhẫy những dầu, làm cho người ta có cảm giác búng ra sữa.

Người ấy đi đến trước mặt Lương Xảo, nói: “Cô là Lương Xảo em gái của chị dâu phải không? Tôi là Tào Sinh Minh, là em trai của Tào Sinh Dũng, làm việc ở xã cung cấp hàng hóa huyện. Nào, tôi mời cô một chén.”

Trước đó tôi có nói chuyện với Lương Xảo, cô ấy nói người anh rể mặt nám của cô tên là cái gì Tào Sinh Dũng. Nhìn cái ông Tào Sinh Minh này, gương mặt đúng là có nét tương đồng. Nghĩ lại lúc nhỏ nếu Tào Sinh Dũng không bị ốm một trận vậy, thì có thể xứng với Lương Thiếu Lan rồi.

Chỉ là Tào Sinh Minh này thật là đáng ghét, mượn cơ hội này để tiếp cận cũng đừng có mang rượu đến chứ.

Mời rượu con gái? Có lẽ chỉ có hắn ta mới nghĩ ra được thôi!

Lương Xảo đỏ mặt, nói: “Tôi không uống rượu”

“Ôi, không sao mà, đây chỉ là rượu nước thôi, không say được đâu.”

Trên mặt Tào Sinh Minh có thoáng nét say rượu, có lẽ đã uống không ít, giơ chén rượu trước mặt Lương Xảo nói.

Lương Xảo vội vàng đứng dậy, trốn sang một bên.

Bữa cỗ bắt đầu náo nhiệt hắn lên, một đám thanh niên nhạt nhẽo nói: “Anh trai đã lấy chị gái rồi, bây giờ cô em gái này gả cho em trai,chẳng phải thân lại càng thân sao?”

Vừa nghe câu này, tôi bắt đầu sôi máu lên.

Mẹ kiếp, trò quái gì thế? Lại có một thằng mắt không tròng!

Tào Sinh Minh đắc ý rồi, một tay chống nạnh, quay đầu về đằng sau, trông có vẻ rất cool, ngay lâp tức dẫn đến một tràng vỗ tay. Nếu nói cho cẩn thận, thì tên Tào Sinh Minh dáng bộ cũng rất cao ráo, mặt lại không đến mức ma chê quỷ hờn, gia cảnh cũng tốt, vừa nghe hắn ta nói làm trong xã cung cấp hàng hóa, là người ăn lương thực của nhà nước, trong một thị trấn nhỏ như Phù Dong, đã được coi là tuổi trẻ tài cao rồi, bình thường chắc chắn sẽ được nhiều cô em gái theo đuổi, vì vậy kiểu đề cao mình thế này, cũng là chuyện bình thường thôi.

Tào Sinh Minh làm dáng xong, lại định diễn tuồng trước mặt Lương Xảo tiếp. Tôi đứng dậy, lạnh lung nói: “Muốn theo đuổi con gái, thì phải có phong độ!”

“Oắt con, nói gì?”

Tào Sinh Minh đưa hai con mắt say rượu về phía tôi, rồi dữ dằn quát.

Tôi quay đầu đi, chẳng them để ý đến hắn ta. Nhưng mắt thì vẫn liếc sang bên ấy, một bên chân găm dưới ghế, chỉ cần hắn lại muốn đến đây tấu hài một lần nữa, không chừng phải đá chiếc ghế vào đầu gối hắn ta làm hắn ta dơ mặt.

Theo Lương Quốc Thành luyện đấu võ bấy lâu nay, vì hạn chế sức khỏe của trẻ con, nếu đánh giáp lá cà với Tào Minh Sinh, thì nhất định không có phần thắng. Nhưng nếu mượn sức của khí giới, mà đánh bất ngờ, thì thắng 100%. Còn về sau hậu quả thế nào, có bị thiệt thòi trên đất người ta không, có bị xử lý đẹp một trận không, tôi cũng chẳng để ý rồi.

Tào Sinh Minh bị nói một câu như vậy, ngay lập tức giận đùng đùng, mắt long lên, vặn hai bàn thay thành hình quả đấm, dường như là muốn động thủ.

Tôi liếc hắn ta, lạnh lùng nói: “Sao, Tào gia nhà các anh, có thói quen đánh khách à?”

Tào Sinh Minh bị tôi nói vậy, tiến thoái lưỡng nan.

“Sinh Minh, đừng làm bừa.”

Tào Bân chậm chạp bước đến, sau lưng là Tào Sinh Dũng là Lương Thiếu Lan. Lương Thiếu Lan ôm đưa con, trong ánh mặt lộ ra vẻ quan tâm. Thì ra đã đến lúc “ôm mao mao” rồi.

Cái gọi là “ôm mao mao” là phần kết thúc của Tam Trào Tửu, cũng là tiết mục không thể thiếu. Tức là chủ nhà ôm trẻ ra cám ơn, và khách ôm đứa trẻ, cho lì xì, nói chuyện một lúc rồi tàn tiệc.

“Anh bạn nhỏ, thật xin lỗi, nó uống mấy chén rồi.”

Tôi gật đầu, cũng không nói gì thêm, lại ngồi xuống.

Tào Bân rất tinh anh, tất nhiên sẽ không bực bội với một đứa bé trên bàn rượu. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là mất mặt.

Ai mà biết Tào Bân cũng có lúc hồ đồ, nhìn Lương Xảo rất kỹ, rồi cười nói với Lương Quốc Thành: “Ông thông gia, hay là chúng ta nói về chuyện này lần nữa đi, thân lại càng thân?”

Tôi tức nổ cả mũi.

Lương Quốc Thành vò tay, cười nói: “Xảo Nhi còn nhỏ…”

Tào Bân cũng chỉ cười, không nói chuyện này nữa. Tào Sinh Minh thấy cha không giận, càng được nước, liếc sang tôi, đột nhiên đưa ra một đồng 10 đồng, đút vào túi Mao Mao, nói: “Nào, đến đây, chú cho tiền.”

Như thường lệ, chú vẫn là không thân thiết lắm, không nên làm vậy trước chốn đông người, Tào Sinh Minh cố tình làm như vậy. Lúc đó 12 đồng to đến thế nào.

Tôi vừa giận lại vừa buồn cười, tên này, thật không biết uống say hay là cố tình làm vậy.

“Xảo Nhi, người làm chú như anh ấy cũng đã ôm cháu rồi, người làm dì cũng phải ôm chút chứ.”

Tôi móc trong túi quần ra một đồng bạc mới cóng, không hỏi nhiều, đút vào tay Lương Xảo. Từ khi có tiền, lúc nào tôi cũng có không dưới 200 đồng.

Câu này làm mọi người rộ lên.

Không ngờ đứa con nít này lại có nhiều tiền đến vậy.

Lương Xảo cười tươi đi lên trước, dúi đồng tiền vào tay Lương Thiếu Lan, ôm đứa trẻ vào lòng, rồi nhìn thẳng vào Tào Sinh Minh.

Tào Sinh Minh mặt lúc đỏ lúc trắng, hình như muốn nói gì, lại bị Tào Bân lườm một trận, bèn cúp đuôi, không nói gì nữa. Tào Bân còn có con mắt tinh tường hơn anh ta, đứa trẻ có thể rút ra tờ 1, 2 trăm đồng, có thể là đứa trẻ bình thường được sao?

“Đồng chí nhỏ, cháu tên là gì?”

Lúc này từ anh bạn nhỏ đã được đổi thành từ đồng chí nhỏ rồi, có nghĩa là cũng đã tôn trọng tôi hơn, biểu thị sự bình đẳng giữa hai bên.

“Cháu họ Liễu, là người đến ăn mừng cùng Xảo Nhi. Cảm ơn sự hậu đãi của chủ nhiệm Tào.”

Tôi cười lạnh lùng, quay đầu lại chào Lương Quốc Thành và Lương Xảo.

“Chú, Xảo Nhi, rượu uống xong rồi, cơm cũng ăn xong rồi, không làm phiền người ta nữa chứ? Chúng ta đi đi!”

Nói xong, tôi cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng. Lương Xảo cũng theo sát gót. Điều làm Tào Bân ngạc nhiên là, Lương Quốc Thành cũng chẳng do dự gì, chỉ cười, rồi gật đầu, đi theo chúng tôi ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.