Hàn Húc có tu dưỡng tốt tới đây cũng không chịu nổi, hừ một tiếng lạnh lùng nói. Nếu chẳng phải lo ảnh hưởng quá xấu, hắn đã phất tay áo bỏ đi rồi.
Sao có thể nói như thế được.
Hàn Húc tức điên, Lạc Vĩ Phong càng bầm gan tím ruột.
- Ha ha ha, hóa ra theo ý của Liễu thị trưởng, họ Lạc này hôm nay tới đây là để hại các vị hả?
Liễu Tuấn không tức giận, vẫn bình thản hỏi: - Giám đốc Lạc, tôi không nói như thế, nhưng tôi muốn hỏi, quý công ty có thể đầu tư bao nhiêu tiền?
- Ồ, Liễu thị trưởng phải chăng không tin vào thực lực của Lạc mỗ? Lạc Vĩ Phong hỏi ngược lại.
Liễu Tuấn nhướng mày, nói: - Giám đốc Lạc, ông đừng có đánh trống lảng! Xin hỏi quý công ty có thể đầu tư bao nhiêu? Căn cứ vào kế hoạch vừa rồi, toàn bộ phương án, tối thiều phải đầu tư 20 tỷ.
Ánh mắt Lạc Vi Phong thoáng hiện ra vẻ bối rối, lập tức khôi phục trấn tĩnh, ngạo nghễ nói: - Liễu thị trưởng tôi nhắc lại một lần nữa, tiền không phải là vấn đề.
Liễu Tuấn cười, mang theo chút mỉa mai, Hàn Húc là đồng sự của y, ít nhiều y còn nể mặt. Còn hạng như Lạc Vĩ Phong sao có thể lọt vào mắt Liễu Tuấn? Bàn Đại Hải, Đại Vương, Phạm Thanh Linh tùy tiện lấy ra một người cũng đủ làm Lạc Vĩ Phong run cầm cập.
- Giám đốc Lạc, người ngay không nói lời gian. Quý công ty có thể đầu tư bao nhiêu? 1 tỷ hay là 2 tỷ? Tôi nghĩ không thể quá 3 tỷ! Cho dù là có 3 tỷ cũng là quá ít với kế hoạch ông vạch ra. Liễu Tuấn lạnh lùng nói.
Quá đáng lắm rồi.
Hàn Húc cố ép lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: - Liễu thị trưởng, giám đốc Lạc là khách chúng ta mời tới.
Có điều sau khi Liễu Tuấn nói ra những lời kia, vị khách này tựa hồ có chút ngoài mạnh trong yếu rồi.
Liễu Tuấn lãnh đạm nói: - Hàn bí thư, thủ pháp vận hành tài chính, giám đốc Lạc có lẽ hiểu rõ hơn chúng ta. Tôi nghĩ kế hoạch của giám đốc Lạc không phức tạp, công ty Vĩ Phong đầu tư một ít tiền, sau đó khởi đồng nguyên lý đòn bẩy, thông qua thu gom tài chính xã hội, đưa vào khởi động công trình. Rồi sau đó lại vay ngân hàng, là có thể chống đỡ cho cả công ty sắp thép. Sau đó lại tranh thủ kêu gọi đầu tư để lấy tài chính phát triển tiếp, giám đốc Lạc có phải thế không?
Liễu Tuấn nói với ẩn ý, Hàn Húc căn bản chẳng hiểu gì về mánh mung đầu tư cả.
Lạc Vi Phong thoáng qua vẻ ngạc nhiên, trầm giọng nói: - Liễu thị trưởng quả nhiên tinh thông thủ pháp vận hành tài chính. Phương thức này không thể nói là không đúng phải không? Các nơi trong cả nước đều có ví dụ thành công cả mô hình này.
Liễu Tuấn cười: - Giám đốc Lạc, trước kia thành công không đại biểu rằng hiện giờ cũng thành công. Thành công ở nơi khác, không đại biểu cho thành công ở Tiềm Châu. Loại phương thức này là điển hình của ngựa gầy kéo xe lớn, hệ số nguy hiểm quá cao. Giám đốc Lạc, kế hoạch này trừ thiếu sót tồn tại trong quá trình vận hành tài chính chưa nói, điều trí mạng nhất là nhà nước đang suy tính ổn định vĩ mô. Khoảng thời gian qua nghề luyện thép ở nước ta phát triển quá nhanh, các xí nghiệp thép lớn nhỏ mọc lên khắp nơi, chuyện đầu tư trùng lặp vô cùng phố biến, sản lượng đã bắt đầu dư thừa. Hơn nữa đây là một ngành nghiệp tổn hao nguyên liệu quá cao, quốc gia sẽ không cho phép loại đầu tư mù quáng này tiến hành. Một khi TW tiến hành ổn định vĩ mô, đưa ra chính sách liên quan thì nguy hiểm trong đó thế nào ông đã nghĩ tới chưa? Dây chuyền tài chính của ông lập tức sẽ bị đứt.
Lạc Vĩ Phong mặt đen càng thêm đen, không nói một lời.
Không ngờ vị thị trưởng trẻ tuổi này lại quen thuộc với phương thức vận hành vốn như thế, gần như đã nói trung kế hoạch trong lòng hắn.
Phải nói rằng Lạc Vĩ Phong được tính là doanh nhân khá thành công, trải qua nỗ lực, công ty Vĩ Phong đã có tài sản trên 1 tỷ, vào thời đó là một con số to tát lắm rồi. Thực tế Lạc Vĩ Phong là nhà doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng ở đông bắc, trên đầu bao phủ nhiều ánh hào quang như thường ủy chính hiệp tỉnh, đại biểu nhân dân toàn quốc v..v..v...
Mắt thấy phong trào sắt thép nở rộ, Lạc Vĩ Phong không cam lòng chịu quanh quẩn tại chỗ, muốn tiến bộ vượt trội, thêm vào Hàn Húc nóng lòng muốn có thành tích, ra sức kéo hắn tới đầu tư, hắn tính kế một lúc, liền hớn hở tới đây.
Cái kế hoạch "ngựa gầy kéo xe lớn" của hắn, cho dù không phải là thủ phạm vận hành vốn tuyệt diệu gì, nhưng nếu như không có chính phủ địa phương ủng hộ, không thực hiện được. Không có chính phủ ra mặt hứa hẹn, tuyệt đối không đưa được tiền các đơn vị tham dự kiến thiết vào, thu gom tài chính từ xã hội cũng rất khó thực thi. Một câu đơn giản, chữ tín của bản thân Lạc Vĩ Phong không đủ, cần dựa vào chữ tín của chính phủ.
Dù sao mà nói, ngành thiép đang bừng bừng sức sông, tiền đồ rộng mở. Chỉ cần thành phố Tiềm Châu toàn lực hợp tác với công ty thép Vi Phong, đám đơn vị kiến thiết thấy có thể kiếm được lợi ích sẽ không chống cự nổi lợi ích lớn dụ hoặc, ào ạt kéo tới xin chia một chén canh.
Trừ cái đó ra, giấy tờ thủ tục muốn được cơ quan quốc gia liên quan phê duyệt, cần chính phủ ra mặt, chứ dựa vào giới thảo dân như Lạc Vĩ Phong không kiếm đâu ra. Trong chuyện này còn có rất nhiều thao tác vi phạm quy định phải dựa vào nhân vật có lai lịch lớn Hàn Húc và Liễu Tuấn, mới đối phó được với các cơ quan hữu quan của tỉnh và quốc gia.
Nguy hiểm trong đó không phải là Lạc Vĩ Phong không nghĩ tới, nhưng hắn chưa bao giờ bận tâm tới.
Lạc Vĩ Phong là điển hình của kiểu mới phất, dựa vào cải cách mở cửa mau chóng trở nên giàu có, ham muốn phát tài của Lạc Vĩ Phong cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt nhạy bén, gan lớn, gặp chuyện gì cũng tiến về phía trước. Do do dự dự không phải là tính cánh của hắn, nếu lo trước sợ sau đã chẳng có gia sản bạc tỉ, ở nhà lầu đi xe hơi tình nhân vô số như hiện này. E rằng vẫn còn là tên bán bánh bao trên đường phố nào đó ở đông bắc rồi.
Dù Liễu Tuấn nhắc nhở hắn, nhưng sự cảnh giác chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi tắt ngúm, trong đầu hắn sớm chất đầy bởi kế hoạch "công ty liên hợp sắt thép Vĩ Phong" rồi. Có thể nói là sự theo đuổi lớn nhất của cuối đới hắn cũng không ai, tuyệt đối không vì lời của Liễu Tuấn mà thay đổi.
Có điều Lạc Vĩ Phong rất gian xảo, hắn biết vào lúc này không thể đi biện luận "nguy hiểm" với Liễu Tuấn, hắn phải làm là lên mặt làm cao, chèn ép.
- Xin lỗi Hàn bí thư, nếu như Liễu thị trưởng không hoan nghênh, vậy tôi chẳng ở lỳ làm gì! Cáo từ.
Lạc Vĩ Phong nói rồi đứng dậy, không đợi cho Hàn Húc và Liễu Tuấn tỏ thái độ gì, đi thẳng ra khỏi phòng khách.
Hàn Húc do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống, không đi theo, có điều vẻ mặt rất khó coi.
Liễu Tuấn thong thả hút thuốc uống tra, tựa hồ Lạc Vĩ Phong hoàn toàn không đáng để vào trong lòng. Thích đi cứ đi, báu bở lắm đấy.
- Liễu thị trưởng, công ty Vĩ Phong rất có thực lực, rất nổi tiếng ở phương bắc. Trầm mặc hồi lâu Hàn Húc lạnh lùng nói.
Liễu Tuấn thản nhiên: - Hàn bí thư, tôi không hoài nghi thực lực của Cty Vĩ Phong, nếu như ông ta tới Tiềm Châu đầu tư 500 triệu hay 1 tỷ thì rôi ra sức tán thành. Nhưng đầu tư 20 tỷ thì tuyệt đối không đơn giản. Ông ta chẳng qua muốn lợi dụng sức chính phủ hoàn thành sự nghiệp lớn của mình, chuyện này thứ cho tôi không theo được.
- Liễu thị trưởng, kế hoạch của lão Lạc có nguy hiểm như thế không?
Hàn Húc chẳng để những lời "dọa dẫm" của Liễu Tuấn vào đâu, hơn nữa thân là bí thư thành ủy, giới thiệu một nhà đầu tư tới, lại bị Liễu Tuấn "đuổi" đi, cái nhục này không thể chịu được.
Liễu Tuấn nghiêm mặt nói: - Hàn bí thư, tôi nói thẳng ra nhé. Dựa theo kế hoạch của Lạc Vĩ Phong ít nhất phải trưng dụng trên 3000 mẫu đất, đầu tư không ít hơn 20 tỷ. Bản thân Lạc Vĩ Phong tuyết đối không có nhiều tiền như thế, được, chúng ta đưa ông ta vào, đất trưng dụng rồi, nhà cửa của quần chúng di dời rồi, công trình khai công rồi. Giả sử khi đó quốc gia bắt đầu ổn định sản nghi sắt thép, không phê chuẩn những thủ tục kia nữa, thì những đơn vị kiến thiết sẽ rút vốn, còn đường kêu gọi tài chính xã hội bị chặn đứng. Lạc Vĩ Phong lấy cái gì ra mà chống đỡ? Tới khi đó mấy nghìn mẫu đất hoang vu, không cách nào phục hổi. Sau đó tất cả sắt thép mục nát, chính phủ Tiềm Châu lấy cái gì ra trả khoản đầu tư xã hội? Vấn đề kinh tế sẽ biến thành vấn đề ổn định xã hội. Chúng ta có chấp nhận được cái nguy hiểm này không?
Hàn Húc rùng minh kinh hãi, trầm ngâm nói: - Hiện giờ nhu cấu thế giới với sắt thép rất thịnh vượng, thị trưởng nói ổn định vĩ mô, hẳn sẽ không nhắm vào ngành nghề sắt thép.
Liễu Tuấn cười hỏi lại: - Chẳng may đúng thế thì sao?
Thực ra trong ký ức mơ hồ của Liễu Tuấn, nhà nước sẽ ổn định vĩ mỗ nhắm vào các sản nghiệp hao tổn tài nguyên năng lượng lớn như sắt thép. Liễu Tuấn không nhờ chính xác là bao giờ , nhưng dựa theo thế cục phát triển hiện nay mà nói, chính phủ TW có ý đồ động đao với nghành nghiệp sắt thép đang đầu tư ồ ạt mù quảng, ngày một rõ ràng hơn. Liễu Tuấn biết, dù sao trong nhà Liễu Tuấn có một vị phó thủ tướng chủ quản kinh tế.
Nếu như đưa hạng mục này vào, một khi gặp phải ổn định vĩ mô, hậu quả tuyết đối là một tai họa.
Hàn Húc trầm ngâm, mặc dù Liễu Tuấn nói nguy hiểm lớn, nhưng Hàn Húc cho rằng chỉ là suy đoán vô căn cứ, chỉ vì thế mà làm hỏng một vụ đầu tư chục tỷ thì hắn không chấp nhận.
Mà trong mắt hắn, mục đích của Liễu Tuấn chẳng qua là không muốn hắn trội hơn Liễu thị trưởng giỏi kiến thiết kinh tế mà thôi.
Kẻ này thật quá hẹp hỏi lại ngang ngược.
- Thị trưởng, lợi ích luôn đi đôi với nguy hiểm mà! Chuyện này nên nghiên cứu tỉ mỉ một chút. Hàn Húc trấn định tinh thần, hòa hoãn ngữ khí nói.
Liễu Tuấn chỉ mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm.
Hàn Húc cay cú, nhìn thái độ đó của Liễu Tuấn là không còn chỗ để thương lượng nữa rồi.