Nhạc Nhạc mặc một chiếc váy xanh, áo sơ mi trắng, tay cầm một chồng truyện cổ tích, nép vào trong lòng Liễu Tuấn, ngửa khuôn mặt phấn hồng, nhìn Liễu Tuấn đầy mong đợi, đôi chân đi tất ngắn trắng và giày xanh vắt chéo lắc lư, gõ lên ghế sô pha, cực kỳ đáng yêu.
Xảo Nhi và Dư Đan ở bên cạnh nói chuyện tán gẫu, Xảo Nhi thi thoảng nhìn sang bên này, mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Tiểu Tuấn lần này tới thành phố Nam Phương là ở luôn bảy tám ngày, làm Xảo Nhi vui sướng vô cùng.
Dư Đan nhìn khuôn mặt dì hiện lên vẻ vô cùng ngây ngất, thầm thở dài trong lòng. Trước kia cô cứ lấy làm lạ, vì sao dì mình lại một lòng đi theo Liễu Tuấn như vậy, hiện giờ tựa hồ đã hiểu một chút rồi, chưa nói tới bối cảnh và năng lực của nam nhân này, chỉ bằng việc y vừa xuất hiện đã làm dì vui như thế là đủ, ước chừng đây chính là ái tình và duyên phận rồi.
Bỏ qua quan niệm thế tục, một nam nhân có thể làm nữ nhân hạnh phúc vô cùng như thế, đúng là đáng cho nữ nhân một lòng yêu thương.
- Được, câu chuyện này có tên Sói tới rồi.
Liễu Tuấn bế con gái đặt lên đùi, một tay ôm quanh vòng eo nhỏ, một tay cầm quyển sách nói rất nhẹ nhàng. Kỳ thực ở nhà trẻ Nhạc Nhạc đã được nghe chuyện này rồi. Lần này yêu cầu ba ba kể lại, chỉ vì làm nũng mà thôi.
Giống như Xảo Nhi, khi được ở cùng ba, là lúc Nhạc Nhạc hạnh phúc nhất.
- Nhạc Nhạc, nhà trẻ có vui không? Cô giáo có tốt với Nhạc Nhạc không?
Liễu Tuấn vừa kể truyện cho con gái, vừa hỏi truyện ở nhà trẻ.
- Vui ạ, cô giáo rất tốt với Nhạc Nhạc, ngày nào con cũng được cờ đỏ.
Nhạc Nhạc kiêu ngạo hếch cái mũi nhỏ lên đáp rất tự hào.
Lương Xảo không đưa Nhạc Nhạc tới nhà trẻ quý tộc, cô hi vọng Nhạc Nhạc từ nhỏ được tiếp xúc với môi trường thuần khiết hơn. Những đứa bé trong nhà trẻ quý tộc, một phần nhiễm thói xấu của thế tục, hơi một tí là đọ xem nhà ai nhiều tiền hơn, xe của ai cao cấp hơn. Đó không phải là điều mà Xảo Nhi muốn thấy, cho nên xe đưa đón Nhạc Nhạc là xe rất phổ thông.
Giáo viên trong nhà trẻ không ai biết thân phận của Nhạc Nhạc!
Đối với cách làm này, Liễu Tuấn giơ hai tay tán thành, y rất yêu con gái, nhưng không chiều, có chiều cũng chỉ chiều trong nhà.
- Ồ, ngày nào cũng được cờ đỏ! Nhạc Nhạc thật là giỏi.
Liễu Tuấn cười sang sảng, bẹo lên cái má phấn của con gái, rất vui vẻ.
- Tiểu Tuấn, anh muốn ăn gì?
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Xảo Nhi đứng dậy hỏi. Bất kể là Liễu Tuấn tới Nam Phương, hay là cô đưa Nhạc Nhạc tới tỉnh A, chỉ cần ở cùng Liễu Tuấn, đa phần đều do Xảo Nhi xuống bếp làm thức ăn.
Dư Đan giật mình, nhìn dì với vẻ khó tin, chuyện dì tự xuống bếp làm thức ăn là khi cô m mấy tuổi, đó là ký ức rất xa xôi rồi.
- Dì.
Xảo Nhi nhìn Dư Đan, cười: - Sao không tin vào tài nấu nướng của dì à? Không kém mẹ cháu đâu nhé.
- Không phải, mà... Thôi, không nói mẹ cháu nữa, mẹ cháu ngày càng lười, mấy năm qua chưa thấy vào bếp lần nào, không biết mẹ cháu còn biết nấu cơm hay không nữa. Dư Đan mỉm cười nói.
- Giỏi nhé, nói xấu mẹ cháu sau lưng, để xem dì có đi mách mẹ cháu không? Xảo Nhi giả vờ giận.
Dư Đan lè lưỡi ra làm mặt quỷ, làm Nhạc Nhạc cười khanh khách: - Chị Đan Đan, mẹ em làm thức ăn ngon lắm, ba ba nói là ngon nhất trần đời.
- Ồ, ngon nhất trần đời cơ à?
Dư Đan liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, trong lòng có thêm một phần hiểu biết về nam nhân này. Nam nhân miệng ngọt ngào, luôn được lòng phụ nữ.
Xảo Nhi mặt đỏ hồng, vì đánh giá " ngon nhất trần đời" không phải chỉ là Liễu Tuấn khen cô nấu ăn ngon, đa phần là nói câu này ở trên giường. Nghĩ tới đây Xảo Nhi liếc nhìn Liễu Tuấn, thấy người này thản nhiên như không, lại còn háy mắt cười với cô trêu ghẹo.
Da mặt Liễu thị trưởng ngày càng dày kinh người rồi.
Xảo Nhi trừng mắt Liễu Tuấn một cái, rồi cười khúc khích, tha thướt đi xuống bếp.
Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem đồng hồ, nói: - Xảo Nhi, hôm nay em đừng vất vả nữa, bảo người khác tới đi, anh đoán đám Hắc Tử cũng sắp tới nơi rồi.
Xảo Nhi nghe vậy liền dừng lại, có điều lại tiếp tục vừa đi vừa nói: - Không sao, bọn họ đến anh tiếp đi, em làm mấy món ăn ở quê, không mất nhiều thời gian đâu.
Thấy Xảo Nhi muốn "khoe tài" Liễu Tuấn cũng không cản nũa.
Xảo Nhi vừa mới đi, mấy chiếc BMW 600 cực kỳ sang trọng nối đuổi nhau đi vào biệt thự, trên chiếc xe đi đầu, một đại hán cao lớn bước xuống, đó là Hắc Tử, chiếc xe thứ hai chở một khối thịt lớn tròn ung ủn, còn ai ngoài Bàn Đại Hải; chiếc xe thư ba là một mỹ phụ quyến rũ, đó là tổng giám đốc địa ốc Hoa Hưng, Phạm Thanh Linh.
- Tuấn thiếu gia!
Hắc Tử đi nhanh tới. Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay mọi người.
- Giám đốc Phạm ngày càng trẻ trung xinh đẹp rồi.
Khi bắt tay Phạm Thanh Linh, Liễu Tuấn cười nói. Y và đám anh em Hắc Tử, Bàn Đại Hải dù bận thế nào cứ hơn tháng là tụ họp với nhau. Nhưng Phạm Thanh Linh thì tất nhiên không thân thiết như thế, gặp nhau không nhiều lắm.
Phạm Thanh Linh sóng mắt đong đưa, cười duyên dáng: - Tuấn thiếu gia thật biết khên người, nói đến xinh đẹp, trên đời này còn ai có thể sánh ngang chủ tịch Lương.
Phan Thanh Linh nói thế chẳng tính là nịnh nọt, Xảo Nhi quả thực diễm lệ vô song.
- Tuấn thiếu gia, chủ tịch Lương đâu?
Phạm Thanh Linh không nhing thấy Xảo Xảo ở phòng khách cớ hơi ngạc nhiên.
-À, Xảo Nhi nghe nói muốn người muốn tới làm khách, đã đích thân xuống bếp, trổ tải cho mọi người thấy.
Đám Hắc Tử đưa mặt nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng.
- Đúng là có phúc ăn nồi, chậc chậc, biết bao năm rồi chưa được thương thức tài nghề của chủ tịch Lương...
Bàn Đại Hải tặc lưỡi luôn mồm, còn liếm cả môi, nuốt nước bọt, trước kia ở hiệu bánh mì Xảo Xảo, mấy người bọn họ được ăn không ít cơm do Xảo Nhi nấu, không ngờ hôm nay có thể được nếm hương vị quê hương.
- Ồ, thế này sao được.. Tú Lệ, chúng ta mau xuống giúp nào.
Phạm Thanh Linh vội nói với Thạnh Tú Lệ, hai người họ đều là dan huyện Thanh An thành phố Bảo Châu, thường ngày có chút qua lại, nghe nói bà chủ xuống bếp, vậy lập tức xuống hỗ trợ.
- Được. Thạnh Tú Lệ gật đầu, ánh mắt liếc qua Dư Đan, có chút nghi hoặc hỏi: - Tuấn thiếu gia, ai thế này.
Dư Đan tới Nam Phương học, Thạch Tú Lệ và Phạm Thanh Linh trước đó đều chưa được gặp, Hắc Tử và Bàn Đại Hải thì gặp qua, nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi, lúc ấy Dư Đan thậm chí còn nhỏ hơn cả Nhạc Nhạc bây giờ, giờ thành một mỹ nữ cấp "tai họa" như thế, tất nhiên không nhận ra.
Liễu Tuấn cười: - Bằng tướng mạo này mà mọi người không đoán ra à?
- Đợi chút, cháu là... Mao Mao à?
Bàn Đại Hải chăm chú nhìn Dư Đan một hồi rồi reo lên.
Dư Đan xấu hổ lắm, đó là nhũ danh từ lúc mấy tuổi rồi. Có điều người có thể gọi ra cái tên này nhất định đã gặp cô lúc còn bé.
- Ha ha ha, là con gái của Thiếu Lan.
- Vâng thưa chú, cháu tên là Dư Đan.
Dư Đan cho dù không nhớ ra được Bàn Đại Hải là ai, nhưng ba vị này đều đi xe hơi BMW đỉnh cấp tới, lại tiến thẳng vào biệt thự, có thể thấy đều là hào kiệt một phương, trọng thần trong tập đoàn của dì, nếu không dám chậm trễ, trả lời rất quy củ.
Hắc Tử nói: - Tiểu nha đầu năm xưa đã lớn thế này... Đại Hải, chúng ta già rồi.
Hắc Tử đang độ tráng niên, khí thế bừng bừng, đâu chút già cả nào, nhưng trước mặt một tiểu cô nước thanh xuânh rực rỡ như Dư Đan, không khỏi sinh cảm giác "Liêm Pha già rồi".
- Đan Đan, mấy vị này đều là chú bác của cháu, đã quen chị Thiếu Lan từ rất lâu rồi.
Liễu Tuấn giới thiệu thân phận mấy người Hắc Tử, Dư Đan hết sức chấn động, nhất là khi cô biết cái vị như miếng thịt băm tròn khổng lồ này lại là người lèo lái công ty Phượng Hoàng danh tiếng lẫy lừng càng ngạc nhiên và mừng rỡ. Cho dù cô là con gái của Thiếu Lan, nhưng các cô gái nhỏ ai chả đầy lòng ngưỡng mộ với các ngôi sao? Mà vị nà chính là người tạo nên ngôi sao, tất nhiên Dư Đan đầy hứng thú.
- Tuấn thiếu gia nói chuyện với hai bọn họ, chúng tôi xuống bếp giúp.
Phạm Thanh Linh vẫn không quên chuyện giúp chủ tịch Lương, kéo Thạch Tú Lệ chạy vào bếp, thế là trong cái phòng bếp nho nhỏ tập trung ba quý phu nhân, cùng vén tay áo lên làm thức ăn. Nếu để các giám đốc của tập đoàn Hoa Hưng nhìn thấy chỉ sợ ngất ngay tại chỗ.
Hắc Tư liền trổ tài pha trà, hắn và Liễu Tuấn đã lâu không gặp rồi, đang muốn nói chuyện cho thỏa. Thấy bọn họ có công chuyện muốn bàn liền kéo tay Nhạc Nhạc sang phòng khác xem truyện tranh.
- Tuấn thiếu gia, chuyện thiếu gia nói đã có chút manh mối rối, phải chăng ra tay luôn.