Hội giao dịch mùa xuân của thành phố Nam Phương chia làm hai phần, tổng cộng diễn ra hơn mười mấy ngày, Tiềm Châu tổ chức một đoàn đại biểu siêu cấp tham gia, chiếm cứ vị trí rất lớn trong khu triển lãm, cho dù là như thế không thể chứa toàn bộ xí nghiệp tham gia, may mà thời gian dài, đủ để an bài các xí nghiệp luân phiên ra trận, đồng chí Liễu Tuấn được thể ở lỳ nơi này.
Sau đại hội nhân dân, thế chục Tiềm Châu tạm thời yên ổn trở lại. Một nam qua quan trường Tiềm Châu trải qua quá nhiều biến cố lớn, mọi người đều mệt rồi, đều muốn nghỉ ngơi một hồi.
Thai Duy Thanh bị Liễu Tuấn toàn lực phản kích, khí thế sa sút rất nhiều, khoảng thời gian qua tu tâm dưỡng tính, không dám tùy tiện gây sự nữa.
Cuộc điều tra ở Đông Hải vẫn đang tiến hành, trái tim Thai Duy Thanh cứ treo ngược lên mãi. Do tố cáo bằng tên thật lại nắm một số chứng cứ nhất định, vụ án này muốn lặng lẽ kết thúc là không thể. Đã có mấy cán bộ cấp xử bị cuốn vào, có cán bộ cấp cao hơn nữa không thì không thể biết. Mấy cán bộ cấ xử kia mặc dù giới hạn về cấp bậc, chưa thể được vào lực lượng hạch tâm cả Thai Duy Thanh, ít nhất cũng gần lắm rồi.
Điều này làm Thai Duy Thanh vô cùng tức tối, cũng vô cùng lo lắng, nếu tiến thiêm một bước nữa là chạm tới vòng hạch tâm của hắn ở Đông Hải rồi. Đấu tranh chính trị thì tỉnh nào chả có, tỉnh S chẳng phải là thế ngoại đào viên. Thai Duy Thanh điều tới tỉnh A, những thế lực vốn đối địch với hắn ở tỉnh S, đối diện với quả đào Đông Hải chín mọng, sao có thể làm quân tử được? Đoán chừng rất nhiều người chờ cơ hội này.
Xem ra lần này Thai hệ ở Đông Hải không bị nhổ bật gốc đã là khá lắm rồi, mắt nhìn thế lực mình khổ công gây dựng biết bao nhiêu năm bị người ta đàn áp, Thai Duy Thanh uất ức thế nào khỏi nói cũng biết.
Có điều uất ức tới đâu Thai Duy Thanh cũng chỉ có thể nhịn, không thể lên tiếng, vụ "thanh toán" ở Đông Hải rõ ràng nhắm vào hắn, muốn an toàn rút lui không có tổn thất nào là không thể, có chơi được trò "thí xe giữ tướng" không thì phải xem thủ đoạn của Thai tỉnh trưởng có đủ cao minh hay không?
Ngoài ra quan trọng là phải xem cuộc "đàm phán" của Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ, tiến hành như thế nào.
Tới tầng cấp này mà Thai Duy Thanh cũng cảm thấy bất lực, chỉ có thể bị động ngồi đợi "phát quyết". Có điều thiện chí hắn đã đưa ra hết rồi, còn vứt cả thể diện của tỉnh trưởng nữa đêm tới bái phỏng Liễu Tuấn, hẳn là có tác dụng giảm nhẹ nhất định chứ?
Thai Duy Thanh an ủi mình như thế.
Chẳng nhưng Thai Duy Thanh dừng lại, ngay cả Cù Hạo Cẩm mạnh mẽ cũng thôi "tiến công", trong thời gian ngắn, không định áp dụng hành động gì với Tiềm Châu.
Qua một số con đường, Thai Duy Thanh biết Cù Hạo Cẩm cũng bị áp lực lớn từ bên kia, đành phải đình chiến.
Cơ hội như vậy với Liễu Tuấn mà nói là rất đáng quý, y phải khéo léo lợi dụng khoảng trống này, toàn diện chỉnh đốn lại thế lực bản địa Lưu Huy để lại Tiềm Châu, giữ vững thế lực của mình. Nếu Cù Hạo Cẩm tiếp tục đứng nhìn, đợi Liễu Tuấn chỉnh đốn xong, vây cánh đã thành, Hàn Húc khó xoay chuyển được địa vị yếu thế của mình.
Vì thế lúc này Liễu Tuấn đột nhiên tới thành phố Nam Phương ở liền mười mấy ngày đúng là nằm ngoài dự liệu của đại lão trong tỉnh.
Tiểu Liễu chẳng lẽ không biết thời gian quý báu sao? Cù Hạo Cẩm nhịn cũng có giới hạn thôi, không thể mặc cho Tiềm Châu muốn làm gì thì làm mãi được. Kể cả Thai Duy Thanh, chống đỡ qua khoảng thời gian khó khăn này, lấy lại hơi rồi tuyệt đối sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Liễu thị trưởng làm việc đúng là rổng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi.
Khó mà nắm bắt được.
Liễu Tuấn ở Nam Phương, một phần vì nhớ mẹ con Xảo nhi, một phần vì muốn giúp Tiễn Kiến Quân dọn mấy gai.
Liễu thị trưởng còn chưa rời khỏi Nam Phương, một cơn bão tố quan trường đã âm thầm hình thành quét tới tỉnh A, mấy vị quan cao trong tỉnh bao gồm cả Quách Nhữ Bác đột nhiên bị tố cáo bằng tên thật, thư tố cáo chẳng những đưa lên kỷ ủy tỉnh, mà còn xuất hiện ở trên phòng giám sát của trung kỳ ủy.
Trên bàn làm việc của Tiễn Kiến Quân cũng có một bản.
Tiễn Kiến Quân chậm rãi giở xen thư tố cáo, vẻ mặt cứ dư đọc văn kiện tài liệu bình thường vậy, không thấy chút tâm tình xao động nào, nhưng khóe mắt thi thoảng giần giật, cho thấy nội tâm ông không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nhìn tài liệu tố cáo này, trước mặt Tiễn Kiến Quân lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của chàng trai trẻ tới thăm ông cách đó không lâu.
Tên nhóc này đúng là không khoác lác.
Ở tỉnh D gây ra động tĩnh lớn như vậy, Liễu Tuấn suy nghĩ mãi, vẫn thấy phải trao đổi với Tiễn Kiến Quân trước, đương nhiên là chỉ mập mờ thôi nhắc qua một chút thôi, tin rằng với trí tuệ của Tiễn Kiến Quân, dứt khoát là hiểu rõ ràng.
Phái hệ của Tiễn Kiến Quân không mạnh lắm, cho nên mới có thể duy trì được trong phong ba cao tầng là nhờ mấy phần tử trung kiên trong hệ phái ngoan cường chống đỡ, bọn họ năng lực lẫn phẩm đức đều cực tốt. Nhất là Tiến Kiến Quân, dược hệ phái gửi gắm hi vọng lớn, Tiễn Kiến Quân là tinh anh đỉnh cấp có khả năng tiến thêm một bước nữa nhất trong hệ phái.
Dù là thế ngày tháng của Tiễn Kiến Quân ở tỉnh D cũng cực kỳ gian nan.
Tiễn Kiến Quân được tới đây là hoàn toàn vì các hệ phái muốn cân bằng, mới tầm quan trọng của tỉnh A trên bản đồ chính trị trong nước, bất kỳ một hệ phái lớn nào muốn chức bí thư tỉnh ủy này cũng vô cùng khó khăn. Qua thương lương, thỏa hiệp nhiều lần, kết quả là Tiễn Kiến Quân được phái xuống.
Điều này định sẵn Tiễn Kiến Quân không thể thong dong như ở tỉnh J.
Không có ban bệ của mình, thì triển khai công tác ra sao? Hơn nữa muốn lập nên ban bệ của riêng mình trong tỉnh D hệ phái rắc rỗi này đau có dễ. Tiễn Kiến Quân vừa mới tới nhậm chức, các thế lục tỉnh D hùa mới nhau thể hiện thái độ "cung kính" với tân bí thư. Muốn tìm được kẽ hỡ trong đó rạch ra một lỗ hổng nhét thân tín của mình vào cần có thời cơ.
Quan trọng nhất thời cơ đó không phải do Tiễn Kiến Quân phát động, dù sao ông phải suy tính quá nhiều nhân tố, mắt Tiễn Kiến Quân không thể theo sát phía dưới được.
Liễu Tuấn đột nhiên xen ngang vào lúc này với Tiễn Kiến Quân mà nói đúng là hết sức đúng lúc.
Đó cũng là nguyên nhân Liễu Tuấn "trao đổi" với với Tiễn Kiến Quân, còn về phần tình nghĩa ngày trước với Liễu Tấn Tài chỉ là thứ yếu. Liên minh chính trị lập nên trên cơ sở lợi ích.
Liễu Tuấn làm thế chẳng khác gì hai tay dâng một cơ hội tuyệt hảo cho Tiễn Kiến Quân. Tiễn Kiến Quân tất nhiên tóm lấy cơ hội hiếm có này không chút do dự.
Mấy kẻ Liễu Tuấn trọng điểm đả kích, đại bộ phận là Cao hệ, cũng có một ít là nhân vật thuộc hệ phái của Cù Hạo Cẩm. Căn cứ vào tình thế ở tỉnh A, Liễu Tuấn có lý do làm vậy, nếu đã trở mặt rồi thì không còn phải lịch sự gì nữa, phải đánh cho đối thủ biến đau, nếu không chỉ hời hợt gãi qua một cái, người ta lại không chút kiêng dè gì xông tới.
Tiễn Kiến Quân không để ý tới nội dung tư liệu tố cáo, ông tin phương thức làm việc của Liễu Tuấn. Nếu không có chứng cứ thực sự chắc chắn, Liễu Tuấn tuyệt không thể chạy từ tít tỉnh A tới đây sinh sự bừa bãi.
Điều ông suy nghĩ nhiều hơn là thứ đằng sau hành động này của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn làm như thế hẳn là phải được thế lực sau lưng ngầm cho phép rồi, vấn đề Tiễn Kiến Quân suy tính là, vừa phải nắm vững cơ hội này để đem thế lực của mình tiến vào cơ cấu tỉnh D, lại không được để cuốn vào bên trong đấu tranh cao tầng có khả năng bùng phát toàn diện.
Liễu Tuấn ở tỉnh A khơi lên đấu tranh, Hà Vũ hệ tỏ thái độ rõ ràng đứng về phía nhà họ Liễu, hành động này khiến cho đương kim thủ trưởng vô cùng coi trọng, giả xử Tiễn Kiến Quân lại xen vào nữa thì quá mẫn cảm, nhất định làm đương kim thủ trưởng cực độ bất an.
Không thể mạo hiểm.
Chậm rãi đọc xong đại khái nội dung tổ cáo, Tiễn Kiến Quân dựa lưng vào ghế, chìm trong trầm tư.
Đột nhiên tiếng điện thoại làm Tiễn Kiến Quân bừng tỉnh.
- A lô.
Tiễn Kiễn Quân giọng ôn hòa mà vẫn có uy.
- Chào Tiễn bí thư.
Bên kia là giọng nói chắc nịch của Hoàng bí thư của kỷ ủy tỉnh D.
- Lão Hoàng à?
Giọng Tiễn Kiến Quân càng thêm ôn hòa.
Hoàng bí thư đơn giản báo cáo chuyện thư tố cáo kia, giọng nói mang theo chút kích động, Tiễn Kiến Quân cũng hiểu vì sao. Hoàng bí thư đước trung kỷ ủy hái xuống sau khi đổi khóa, vướng phải tình thế khó xử như Tiễn Kiến Quân. Đương nhiên vì tính đặc thù độc lập của kỷ ủy, nên Hoàng bí thư đỡ hơn Tiễn Kiến Quân một chút. Cơ hội Liễu Tuấn đưa tới này với Hoàng bí thư mà nói cũng vô cùng quan trọng.
- Tiễn bí thư, chuyện này nên xử lý ra sao, xin bí thư chỉ thị.
Hệ thống kỷ ủy có độc lập tới đâu đối diện với một ủy viên cục chính trị vẫn phải giữ vững quy tắc.
- Lão Hoàng, bảo vệ sự thuần khiết của đội ngũ cán bộ đảng viên là chức trách của kỷ ủy mà, nếu là tố cáo bằng tên thật, phải tra cho kỹ.