Liễu Tuấn lần này tới kinh thành là quyết định lâm thời, không đưa Phi Phi và Dương Dương theo, vì thế khi y vừa xuất hiện ở nhà, Nguyễn Bích Tú vừa vui mừng vì thấy con trai vừa nhìn ngó sau lưng y, không thấy con dâu và cháu lập tức hỏi:
- Tiểu Tuấn, Phi Phi và Dương Dương đâu? Không về cùng con à?
Liễu Tuấn cười: - Mẹ như vậy là không công bằng, trong mắt chỉ có con dâu với cháu, con trai hoàn toàn cho ra rìa rồi.
Nguyễn Bích Tú vung tay lên: - Bớt bẻm mép đi, con mau khai ra, vì sao Dương Dương không về?
Xét đến cùng, trong lòng bà chỉ có cháu nội thôi! Trước kia khi Phi Phi đưa Dương Dương tới Tiềm Châu, bà nội bà ngoại đầu vạn lần không muốn, nhưng suy nghĩ cho tiền đồ của Liễu Tuấn, đành đưa ra "hinh sinh lớn lao" như thế.
Xa cách cháu trai một thời gian, Nguyễn Bích Tú và Giải Anh không biết nhớ tới mức nào, mỗi ngày ít nhất gọi một cú điện thoại làm cho Dương Dương bây giờ "sợ" điện thoại luôn. Dù làm như thế vẫn không ngăn được bà nội bàn ngoại "tấn công điện thoai", đối với hai người bà mà nói e rằng được nghe đứa cháu nhỏ ậm ừ vài tiếng cũng tốt rồi.
Hiện giờ con trai tới, nhưng không thấy bóng dáng cháu trai đâu, bảo Nguyễn Bích Tú sao chẳng tức giận.
Liễu Tuấn chỉ đành giơ tay đầu hàng: - Con có chuyện bất ngờ phải tới thủ đô một chuyến, đi thẳng từ Ngọc Lan, không đưa Phi Phi và Dương Dương theo, hay là để con gọi điện thoại cho Phi Phi bảo cô ấy đưa Dương Dương về mấy hôm.
Nghe mấy câu đầu, Nguyễn Bích Tú đã trợn mắt tức giận, muốn trách mắng. May Liễu thị trưởng cơ cảnh, vội bù đắp ngay, Nguyên Bích Tú lúc này mới chuyển giận thành mừng, rối rít giục: - Thế thì tốt, thế thì tốt, vậy con mau gọi điện thoại đi.
Liễu Tuấn kháng nghị: - Mẹ, để cho con uống ngụm nước đã chứ.
Nguyễn Bích Tú giờ mới nhớ ra, mình cũng một thời gian chưa gặp con trài rồi, liền bật cười đi pha nước cho con.
Liễu thị trưởng uống trà xong không nuốt lời, gọi điện thoại cho Phi Phi, cười hì hì nói: - Vợ ơi, anh về nhà rồi... Mà mẹ rất nhớ em và Dương Dương, hay là em đưa con về nhà ở một thời gian?
- Được được... Em còn một bộ trang phục chưa thiết kế xong, mấy ngày nữa nhé. Em xong việc rồi sẽ đưa Dương Dương trở về.
Phi Phi tâm tính vẫn như trẻ con, lập tức reo hò hoan hô.
Liễu nha nội thở phào, thế là có cái trả lời với mẹ già rồi, nói: - Mẹ, Phi Phi còn việc chưa làm xong, mấy ngày nữa sẽ đưa cháu mẹ về nhà.
Nguyễn Bích Thứ cực kỳ vui mừng, con trai trong mắt bà đột nhiên trở nên thuận mắt hơn nhiều.
- Mẹ, ba con đâu?
Liễu thị trưởng biết rõ lúc này Liễu phó trị trưởng còn ở văn phòng làm việc, có điều phận làm con đương nhiên phải hỏi thăm.
- Ài, con biết rồi còn cố hỏi, trước 7 giờ ông ấy sao có thể về nhà được?
Vừa nhắc tới chuyện này, khuôn mặt Nguyễn Bích Tú lại thành "mây phủ trời quang", nói rất khó chịu.
Liễu Tuấn thở dài, cái bệnh cuồng công tác của ba y, xem ra phải đợi sau khi hoàn toàn nghỉ hưu mới lành hẳn được. Nói ra Liễu Tấn Tài không có sức khỏe như con trai, lao lực thời gian dài, thực sự lo cho ông không chịu nổi.
Thấy con trai lo cho cha, Nguyến Bích Tú an ủi: - Tiểu Tuấn, con cũng đừng quá lo lắng, bác sĩ chăm sóc rất có trách nhiệm, sức khỏe của ba con không có gì đáng ngại lắm, nếu qua mệt, ba con cũng biết tự nghỉ ngơi, đi lại vận động, cũng là một loại rèn luyện.
Liễu Tuấn gật đầu.
May mà lãnh đạo tầng cấp như Liễu Tấn Tài, TW đều rất con trọng sức khỏe của họ, mỗi vị đều có một bác sĩ riêng, định kỳ kiểm tra, "giám sát".
Liễu Tuấn nhìn đồng hồ , nói: - Mẹ, thời gian còn sớm, con ra ngoài một chút, tối về nhà ăn cơm. À, hay là hai nhà ăn cùng đi, mẹ thương lượng với bà ngoại Dương Dương một chút.
- Được... Con mới về nhà nghỉ ngơi chút đã.
Đứa con trai này đứng có nhiễm cái tính tham công tiếc việc của cha nó.
Liễu Tuấn cười đáp: - Không sao, sức khỏe của con tốt hơn ba nhiều lắm.
Nguyễn Bích Tú cũng không cản, vội gọi điện cho Giải Anh.
Liễu Tuấn đi xe thẳng tới chính pháp ủy TW, mau chóng xuất hiện ở văn phòng Nghiêm Ngọc Thành. Thư ký của ông là Thương Hiếu Trung rất quen thuộc với Liễu Tuấn, làm tốt quan hệ với thư ký của cha và cha vợ là tác phong nhất quán của Liễu Tuấn. Trước khi tới Liễu Tuấn đã gọi điện thoại hẹn trước.
Thương Hiếu Trung biết rất rõ sức nặng của Liễu Tuấn trong lòng Nghiêm Ngọc Thành , nhận được điện thoại của Liễu Tuấn không dám chậm trễ, vừa khéo Nghiêm Ngọc Thành có chút thời gian rảnh, lập tức báo cáo cho Nghiêm chính cục.
Nghe nói Liễu Tuấn đột nhiên cầu kiến, Nghiêm Ngọc Thành hơi cau mày lại, có điều vẫn gật đầu đồng ý, Liễu Tuấn không còn là thằng nhóc năm xưa, đột nhiên về thủ đô cầu kiến ông, khẳng định là có chuyện rất quan trọng.
- Liễu thị trưởng.
Nhìn thấy Liễu Tuấn, Thương Hiếu Trung tức thì tươi cười bắt tay y, Thương Hiếu Trung chừng 33,34 tuổi cán bộ cấp phó sở, nghe nói là do đích thân phó chủ tịch Lý Trì Quốc tiến cử cho Nghiêm Nggọc Thành. Liễu Tuấn cũng tìm thiểu qua bối cảnh của hắn, cha hắn từng làm cộng sự của phó chủ tịch ở tây bắc, nghe nói cùng làm việc ở một văn phòng, 20 năm trước, phó chỉ tịch chỉ là một cán bộ phó xử, 5 năm đã thành bí thư một tỉnh, tốc độ thăng tiến nhanh tới mức làm người ta phải há hốc mồm. Cha của Thương Hiếu Trung cuối cùng chỉ nghỉ hưu ở cấp phó sở, con trai ông ta lại lọt vào mắt phó chủ tịch, tuổi con trẻ đã đạt tới đỉnh cao cả đời của cha, coi như an ủi cho cha mình rồi.
Phó chủ tịch đích thân tiến cử, đủ thấy mức độ coi trọng với Nghiêm Ngọc Thành.
Thương Hiếu Trung cũng biết đó là tự bồi dưỡng của phó chủ tịch, làm việc cực kỳ hăng say, là người cơ cảnh chắc chắn, rất được Nghiêm Ngọc Thành coi trọng.
- Hiếu Trung.
Liễu Tuấn luốn ít khi xưng hô chức vụ với thư ký của hai người cha.
- Theo thôi, Nghiêm bí thư có 30 phút.
Thương Hiếu Trung cũng không hàn huyên nhiều, thời gian của Nghiêm Ngọc Thành quý báu, lập tức dẫn Liễu Tuấn vào bên trong.
- Chào Nghiêm bí thư.
Tiến vào văn phòng Liễu Tuấn quy củ chào, dù có thể tin được Thương Hiếu Trung, nhưng ở văn phòng phải giữ đúng quy củ.
Nghiêm Ngọc Thành hơi gật đầu: - Ngồi đi.
- Vâng.
Liễu Tuấn vâng lời ngồi xuống, Thương Hiếu Trung dâng trà lên rồi lùi ra.
- Chuyện gì thế?
Nghiêm Ngọc Thành đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc rồi ngả mình dựa vào lưng ghế, dáng vẻ khá thả lỏng. Thực tế đừng thấy Nghiêm Ngọc Thành trước nay hiếm khi tươi tỉnh với Liễu Tuấn, đám vãn ông thực sự làm ông tin tưởng chỉ có Liễu Tuấn, thậm chí còn hơn cả con trai Nghiêm Minh, mỗi lần nói chuyện với Liễu Tuấn, ông để khá buông lỏng.
Đương nhiên, trừ tín nhiệm ra còn có một nguyên nhân quan trọng nhất Liễu Tuấn chưa bao giờ đem lại khó khăn cho ông, mà còn giúp ông nghĩ một số biện pháp giải quyết vấn đề.
- Con tới vì vụ án Minh Mỹ.
Liễu Tuấn đi thẳng vào vấn đề.
Nghiêm Ngọc Thành tức thì nhướng mày, trầm giọng nói: - Chuyện này con cũng muốn nhúng tay vào?
Liễu Tuấn cười, ông bố vợ này nói chuyện chẳng khách khí gì, cái gì mà "cũng muốn nhúng tay vào?" Coi Liễu trưởng là người xấu thật rồi.
- Vừa rồi còn có tới nhà Vương phó chủ tịch quân ủy... Liễu Tuấn báo cáo đơn giản tình hình.
Nghiêm Ngọc Thành sắc mặt thêm nghiêm túc, đương nhiên ông biết những nhân vật Liễu Tuấn nói, kể cả Khâu Tình Xuyên, trong những nhân tài kiệt xuất thuộc lớp trẻ các phái hệ lớn đang ra sức bồi dưỡng, Khâu Tình Xuyên xếp nhóm trên cùng, không kém hơn đồng chí Liễu Tuấn, thường ngày ông cũng rất quan tâm tới Khâu Tình Xuyên.
Nghiêm Ngọc Thành: - Vì chuyện của Vương Manh Manh?
Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng, Nghiêm Ngọc Thành vừa lên tiếng đã nói tới Vương Manh Manh, có thể thấy trong vụ án này Vương Manh Manh cực kỳ quan trọng, ngay cả bí thư chính pháp ủy có ấn tượng sâu sắc, đương nhiên cũng do thân phận của cô ta, dù sao Vương Vạn Thiên uy vọng vẫn còn, lại là thành viên trọng yếu trong Hà Vũ hệ.
Vụ án này là một củ khoai nóng siêu cấp, "nam diễn viên chính" Tề Kim Sơn sau khi biết mình bị tố cáo vẫn nghênh ngang tới thủ đô thăm bạn bè, TW phái cơ quan quyền lực tới Minh Mỹ điều tra, Tề Kim Sơn không vỗ mông bỏ chạy mà ung dung ngồi câu cá, có thể thấy hắn ta cực kỳ tự tin.
Tự tin của hắn, không nghi ngờ gì tới từ mạng lưới quan hệ của mình, bất kỳ ai trong mạng lưới đó, đối với người bình thường mà nói đều là nhân vật lớn, nhiều "nhân vật lớn" quấn lấy nhau, làm nhân vật lớn thực sự như Nghiêm Ngọc Thành phải nghiêm túc ứng phó.
Nghiêm Ngọc Thành im lặng hút thuốc, không nói một lời.