Tiểu Vũ tới chi cục Bắc Hoàn trình báo rất thuận lợi, trong số nhân viên tháp tùng của cô, có một trưởng phòng tư pháp của Cty Phượng Hoàng, nữ luật sư Trương. Luật sư Trương được giám đốc Lâm căn dặn, nói Sở Vũ tiểu thư đã là phó tổng giám đốc của Cty Phượng Hoàng, muốn luật sư Trương phải phục tùng sự chỉ huy hoàn toàn của Sở Vũ.
Vừa nghe giám đốc Lâm bảo như vậy, luật sư Trương há hốc mồm.
Chuyện này là sao? Tiểu Vũ rõ ràng là diễn viên ký hợp đồng với công ty, sao sau một đêm đã thành một phó tổng giám đốc rồi? Phải biết Cty Phượng Hoàng đâu có phải là công ty nhỏ, tài sản của nó trên 10 tỷ, Tiểu Vũ có hai mấy tuổi đầu, sao có thể gánh vác trọng trách này.
Nhưng giám đốc Lâm đã bảo sao thì luật sư Trương chỉ biết nghe, không dám lộ nghi vấn ra ngoài. Thủ đoạn ngự hạ nghiêm khắc của giám đốc Lâm với cấp dưới mọi người đều biết, giống như đãi ngộ giám đốc Lâm cấp cho vậy, làm người khác phải khắc ghi trong lòng.
Các cán bộ cảnh sát nhìn thấy thế trận này, lại liên tưởng tới lời căn dặn của Trình cục trưởng, trong lòng lập tức đoán được đại khái, xem ra Trương công tử lần này chơi quá lớn rồi, đụng phải "đồ độc quyền" của nhân vật lớn nào đó.
Bài học của Trương công tử ở trước đó, các cảnh sát không ai dám sơ xuất, khách khí lấy lời khai của Tiểu Vũ, khách khí tiễn Tiểu Vũ ra cửa.
Tiểu Vũ vừa mời đi ra khỏi cửa chi cục Bắc Hoàn, một chiếc xe Audi đen xì két một tiếng, dừng lại cách đó không xa, từ trên xe một phụ nữ tuổi chừng trên năm mươi, dáng vẻ cao quý đi tới. Người phụ nữ này bất kể khí chất, tướng mạo, y phục đều không tệ, nhìn một cái là biết ngay người sống nhàn nhã trong nhung lụa, nhưng hiện giờ vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Vũ được đoàn người vây quanh, tức thì mắt sáng lên, đi nhanh tới muốn chào hỏi, không ngờ bị hai vệ sĩ tiến tới trước mặt chặn lại.
Bà ta nhướng mày lên, tựa hồ rất phẫn nộ, đoán chừng trước kia chưa bao giờ bị người ta ngang nhiên ngăn cản như thế. Có điều thấy khuôn mặt trơ như gỗ đá của hai người vệ sĩ, bà ta cũng biết lên mặt với họ là vô dụng.
- Sở tiểu thư phải không? Tôi là vợ của cục trưởng tổng cục điện ảnh, có thể nói chuyện với cô được không?
Nhìn thấy Sở Vũ đi thẳng tới xe, bà ta lên tiếng gọi, mặc dù ngôn từ rất khách khí, nhưng không giấu được thái độ kiêu ngạo bề trên.
Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn bà ta một cái, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.
- Cô đợi đó. Bà ta gấp lên, nghiêm giọng quát, mang theo vẻ ra lệnh rõ ràng.
Luật sư Trương tiến tới một bước, nói với bà ta: - Bà Trương, mong bà đừng làm phiền giám đốc Sở của chúng tôi.
- Giám đốc Sở?
Nhất thời vợ của Trương Khắc Hành chưa thích ứng kịp, cô gái trước mặt kia không phải là nữ minh tinh thường thấy trên TV? Con trai mình thua thiệt trong tay cô ta, sao thoáng cái đã thành giám đốc Sở rồi?
- Đúng vậy, Sở tiểu thư hiện giờ là phó tổng giám đốc của Cty Phượng Hoàng. Bà nếu có việc gì, có thể hẹn trước, rồi tới bái phỏng giám đốc Sở.
Luật sư Trương nói rất khách khi, đó còn là nể mặt "tổng cục điện ảnh", nếu không cô cũng chẳng muốn nói nói chuyện với bà ta. Dù sao Cty Phượng Hoàng là doanh nghiệp điện ảnh, có nhiều việc phát sinh qua lại với tổng cục điện anh, nếu chẳng phải vì vụ án Trương Dương ý đồ phi lễ với Sở Vũ, vợ Trương Khắc Hành là một trong số quý nhân mà Cty Phượng Hoàng ra sức lung lạc. Có điều giám đốc Lâm đã căn dặn rất rõ ràng, trước khi vụ án có kết luận, Sở Vũ không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.
Đối phương là vợ Trương Khắc Hành, nhưng người trả lương cho luật sư Trương là giám đốc Lâm, thiệt hơn thế nào cô biết rất rõ.
Nhưng luật sư Trương cho rằng mình nói rất khách khí, lại làm b ta choáng váng.
- Hẹn trước trới bái phỏng giám đốc Sở?
Bà ta tưởng mình nghe nhầm, là vợ phó cục trưởng tổng cục điện ảnh truyền thông, bất kể là Hồng Kông, trong nước, dù là công ty hay xưởng phim, đạo diễn hay diễn viên, bà ta gặp qua vô số, ai mà chẳng khách khí với bà ta, ra sức nghênh đón xu nịnh, chỉ cần bà ta đánh miệng một cái, là có người hai tay đưa thứ bà ta thích đang lên. Đã khi nào gặp phải một diễn viên ghê gớm như vậy?
- Đúng vậy bà Trương, có điều khoảng thời gian này giám đốc Sở tương đối bận, sợ rằng không có thời gian gặp bà.
Luật sư Trương vẫn nói theo ngôn từ ngoại giao.
Bà ta tức quá bật cười: - Được, được, được, giỏi lắm! Tới lúc đó thì đừng có hối hận.
Luật sư Trương cười khẽ: - Cám ơn bà Trương nhắc nhở, nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi đi đây, tạm biệt.
Nói xong luật sư Trương bước nhanh lên xe, chiếc BMW quay đầu, nhẹ nhàng lướt đi, hai chiếc Citroën vẫn một trước một sau bảo vệ sát bên cạnh, cuốn lên một làn khói, vứt lại bà Trương đang há hốc mồm đứng đó.
Bà Trương mặt sầm lại đứng ngây ra đó một hồi, cuối cùng hơi bình phục lại một chút tâm tình uất ức, chậm rãi đi vào trong chi cục, không ngờ ở đây lại ăn một vố lớn nữa.
Bà ta vừa mới vào cửa đã mang chiêu bài vợ Trương Khắc Hành ra, kết quả những cảnh sát kia cứ như thấy quái vật, ai nấy chỉ sợ né tránh không kịp, chẳng ai muốn nói chuyện với bà ta. Vòng quanh mãi mới tìm được người xử lý vụ án này, tên là An Gia Chân.
An Gia Chân khá khách khí, vội mời bà Trương ngồi xuống, đích thân pha trà mời, hành động này của An Gia Trân mới làm trong lòng bà ta khá hơn một chút, cuối cùng cũng gặp được kẻ thông minh.
Thế nhưng bà Trương vui mừng quá sớm, khi bà ta vừa mới mở miệng nhắc tới việc chính, An Gia Chân lập tức đổi sang vẻ nghiêm nghị, luôn miệng nói vụ án đang trong quá trình điều tra, không thể tiết lộ. Có điều cho bà ta biếc Trương Dương và bốn tên đồng bọn có ý đồ cưỡng bức Tiểu Vũ, tình huống cơ bản có thật, bị bắt ngay tại trận.
Bà Trương hôm nay tự tới chi cục Bắc Hoàn, không thương lượng với chồng trước. Điều này cũng không trách bà ta được, trước kia Trương Dương không phải chưa bị bắt vào cục, thường thường bà ta vừa xuất hiện, mới gọi mấy cú điện thoại, mời mấy vị đại thần ra, vấn đề liền theo đó mà được giải quyết.
Không phải chỉ là chơi bời với một nữ minh tinh sao? Có gì mà to tát?
Dù bà ta cũng là phụ nữa, có điều đối với những cái gọi là minh tinh màn bạc chẳng coi ra gì, quy tắc ngầm trong nghề này bà ta hiểu quá rõ.
Lần này nghe nói là đụng phải một diễn viên không nên đụng, bà Trương cũng cho rằng là chuyện nhỏ, chỉ là ghen tuông một chút, đắc tội với tình nhân một vị lai lịch lớn, chẳng phải là sinh tử thù oán gì, đâu tới mức dồn nhau vào đường cùng? Chỉ cần mời mấy vị có mặt mũi ra hòa giải, nói vài câu khuyên can, là chuyện lớn bằng trời cũng xong.
Vì thế bà ta hết sức bất mãn với thái độ che che giấu giấu này của An Gia Chân.
Bà Trương cố áp chế lửa giận, trầm giọng hỏi: - An chi đội, vậy tôi gặp Trương Dương nhà tôi được chứ?
An Gia Chân nhìn bà ta như nhìn quái vật, cười khổ: - Chuyện này cũng không được, đó là vi phạm quy định.
Bà Trương tức bể phổi, hừ lạnh một tiếng: - Đồng chí Tiểu An, tôi cũng biết các đồng chí có quy định. Nhưng quy định của các đồng chí thực sự lúc nào cũng được chấp hành kiên quyết sao?
An Gia Chân bị thái độ này của bà ta làm cho bực mình rồi, Trương Dương còn trẻ, hoàn khố một chút cũng đành đi, bà chẳng nhỏ nhít gì nữa, lại là vợ của cán bộ cao cấp, sai lại "hoàn khố" hơn cả con trai?
An Gia Chân nghiêm mặt lại, trịnh trọng nói: - Xin lỗi bà Trương, mời bà phối hợp với công tác của chúng tôi! Vụ án đang trong quá trình điều tra, không thể gặp hiềm nghi phạm tội.
- Hiềm nghi phạm tội? Ai nói con trai tôi hiềm nghi phạm rội? Chẳng phải mấy người trẻ tuổi chơi đùa mới nhau sao? Làm như to tát lắm vậy.
Bà Trương cuối cùng không khống chế được cơn giận, làm om sòm lên.
An Gia Chân cũng rất tức giận, nghiêm túc nói: - Bà Trương, có phải hiềm nghi phạm tội hay không do cơ quan công án xác định. Mong bà không gây trở ngại công tác của chúng tôi.
Nếu là thường ngày An Gia Chân tuyết đối không nghiêm nghị với một người vợ quan viên cấp phó bộ như thế, hôm nay thái độ khác thường ngày bị bản mặt kiêu ngạo của bà Trương chọc giận. Hai là vụ án này do đích thân Trình cục trưởng giao dặn, nghe nói ngay cả Đinh cục trưởng đều phải chịu lép, có thể thấy Trương Dương đắc tội với người lai lịch cực lớn, hơn xa một phó cục trưởng tổng cục điện ảnh có thể chống đỡ được, nên An Gia Chân chẳng sợ hãi gì.
- Được được được, các người đúng là điển hình chấp pháp công bằng.
Bà Trương hầm hầm nói, rồi lấy điện thoại ra ngay trước mặt An Gia Chân.
Thấy thế An Gia Chân có hơi thấp thỏm, dù sao là người nhà cán bộ cấp cao, quen biết đều là nhân vật lớn, không phải một cán bộ cấp xử như hắn có thể đắc tội được.
- Đinh cục trưởng, là tôi.
Bà Trương đổi giọng tươi cười nói vào điện thoại, tiếp đó mặt đầy vẻ ngạc nhiên, cứ đứng trơ ra đó. Thì ra Đinh Hoanh Dương vừa nghe tới giọng bà ta liền cúp điện thoại, bà ta ngây ra hồi lâu cắn răng gọi lại lần nữa, không ngờ Đinh Hòa Dương tắt máy luôn.
Bà Trương mặt lúc đó lúc trắng, nghiến răng một hồi rồi gọi cho Trương Khắc Hành.
- Lão Trương, tôi đang ở chi cục Bắc Hoàn, cán bộ cảnh sát nơi này thái độ không tốt.
Trương Khắc Hành vừa nghe thế đã bùng nổ, rống lên: - Thái độ không tốt? Bà muốn thái độ gì? Ai bảo bà tới đó? Còn sợ chưa đù loạn à? Về nhà ngay cho tôi, đứng ở đó bêu mặt nữa