Uống mấy ly rượu Mao Đài xuống ruột, giám đốc Tôn không những kích động đến độ mặt đỏ, mà mắt cũng đỏ sọc lên.
“Tiểu Tuấn, không phải nói thêm gì nữa, tôi Tôn Hữu Đạo về sau nhất định sẽ đi theo cậu!”
Giám đốc Tôn tên thật là “Hữu Đạo”, thật là xấu hổ, qua lại với anh ta lâu vậy, mà giờ mới biết tên của anh ta.
Đề nghị cho Tôn Hữu Đạo đảm nhận công tác chủ trì phó chủ nhiệm xã cung cấp hàng hóa, hôm qua thường ủy huyện ủy đã thông qua rồi, và báo cho xã cung cấp hàng hóa ở huyện chuẩn bị phương án. Về mặt lý luận, xã cung cấp hàng hóa là quản lý thẳng, chào hỏi với khu, cũng là một lễ nghĩa nên có. Bình thường mà nói, xã cung cấp hàng hóa không nói dễ dàng được đến vậy, có điều vụ án lần này của Tào Bân đã làm ra cả một cái ổ án, mấy ông to to nhỏ nhỏ trong xã cung cấp hàng hóa huyện bị lôi ra không biết bao nhiêu người, xã cung cấp hàng hóa trên khu mặt thất sắc, lại nghi kỵ thanh thế của Nghiêm Ngọc Thành, chẳng ai dám chạy đến huyện Hướng Dương lúc này mà thu dọn những gì vụ án để lại. Mặc dù là quản lý theo đường thẳng, nhưng dù sao trong đất của người ta, theo ý của thư ký huyện ủy, có quả ngon mà ăn sao? Vì thế cũng xử lý thuận theo nhân tính, để dễ cho Tôn Hữu Đạo. Giám đốc Tôn, không đúng, đáng lẽ phải gọi là chủ nhiệm Tôn rồi, chủ nhiệm Tôn hôm nay đã lên ngựa đi nhậm chức.
Buổi trưa sau khi đã tan ca, việc đầu tiên phải làm là chạy đến tiệm bánh mỳ của Lương Xảo, kéo tôi đi uống mấy chén. Tôi liền cười, bảo anh ta đừng vội, buổi tối gọi mấy người bạn đến vui vẻ một chút. Cái gọi là mấy người bạn, chẳng ai khác ngoài Giang Hữu Tín, Trần Lập Hữu, Trình Tân Kiến, đây là những người thân cận của tôi trong huyện Hướng Dương. Trần Lập Hữu đáng lẽ ra định gọi thêm Ngụy Hồng Bác, là phó chủ nhiệm cục nông nghiệp trước kia, bây giờ là giám đốc công ty “Hướng Dương Viện”. Bị tôi từ chối, người đó giờ chưa đủ tư cách.
Tốp này chủ yếu là những người trong thể chế, Ngụy Hồng Bác trước mắt phải coi là một nửa thương nhân. Nếu luận đến những người trên thương trường, thì phải gọi bác năm, Triệu Ngọc Thành, đúng rồi, còn Lương Xảo, cô ấy là bà chủ của tiệm bánh mỳ cơ đấy, ha ha.
Nếu nhất định phải tính đến những người trong thế lực xã hội, thì phải là Hắc Tử, Phươn thọt miễn cưỡng được coi là một trong số đó. Có điều những người này, tôi sẽ không để họ được thượng đài.
Thường xuyên tụ họp với những người bạn, giao lưu chút về tâm tư tình cảm, đối với việc tăng thêm phần hữu nghị, tăng thêm tinh thần đoàn kết, là điều hết sức cần thiết. Bạn có tốt đến thế nào chăng nữa, ba tháng không qua lại cũng trở thành xa lạ.
Lần tụ họp này, tôi đã đặc cách mời thêm một người-----Lương Quốc Cường. Ông là sư phụ của tôi, nếu luận về sự thân thiết thì trước khi Giang Hữu Tín trở thành anh rể của tôi, ông là người thân thiết nhất. Nếu luận về việc ích lợi mà tôi có được, thì cũng phải tính đến ông nhiều nhất. Đừng nghĩ là cấp độ của khoa bảo vệ và cục công an là giống nhau, thực ra sự khác biệt là rất lớn. Trình Tân Kiến liền một lúc tăng ba cấp, thực ra những gì đạt được cũng không nhiều như ông ấy.
Chỉ là tính ông ít lời, lại quá nguyên tắc, lại còn là sư phụ của tôi, vì thế tôi không đủ tự tin kéo ông vào hội. Lần này mời ông tham gia, cũng phải dò xét xem ý ông thế nào.
Tôi về sau nếu muốn giữ vững được vị trí “thiếu gia đứng đầu” ở huyện Hướng Dương, thái độ của cục trưởng cục công an đối với tôi là điều hết sức quan trọng. Mặc dù sư đồ đã rất thân thiết, nhưng nếu muốn tính chuyện lớn thì phải bước thêm bước nữa.
Tôn Hữu Đạo uống mấy chén, nói rất to, Giang Hữu Tín, Trình Tân Kiến tất nhiên không lấy gì làm lạ, đường đường là cục trưởng như Trần Lập Hữu, không lâu trước đó cũng như vậy.
Lương Quốc Cường lại có phần ngạc nhiên, ông ngạc nhiên không phải vi lời nói của Tôn Hữu Đạo, mà là vì thái độ của tôi, không ngờ lại có thể ngồi ổn định vậy không biểu lộ ra bất cứ điều gì.
Tôi liếc trộm sang ông, thấy sư phụ không có chút gì không vui, hòn đá trong lòng cũng rơi xuống. Trước đó chẳng hy vọng ông và Trần Lập Hữu, Trình Tân Kiến biểu thị ý trung thành, dù sao thầy trò cũng có khoảng cách. Chỉ cần ông chấp nhận những người này trong hội tôi, là đã đủ lắm rồi. Về sau có việc gì, người mà ông nghĩ đến đầu tiên là tôi và những người trong hội của tôi.
Điều này cũng khá giống với tình hình chiến đội trên quan trường.
Có những người bạn không bị người ngoài cảnh giác này, về sau bên cha và Nghiêm Ngọc Thành, nếu có chuyện gì không tiện lộ mặt thì có thể nhờ họ giúp. “Anh Tôn, anh đến xã cung cấp hàng hóa, phải làm hai chuyện.”
Tôi uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
“Hai việc gì? Cậu nói đi, đừng bảo là hai chuyện, dù có là 200 chuyện, tôi cũng nghe cậu…”
Tôn Hữu Đạo vô cùng kích động, nói có vẻ hơi quá.
Tôi cười nói: “Hai việc này, là việc của nhà anh, không có quan hệ gì đến tôi. Tôi chỉ nhắc nhở anh chút thôi.”
“Đúng đúng, cậu nhìn tôi này, uống nhiều rượu rồi, bắt đầu ăn nói linh tinh…”
Tôn Hữu Đạo dù sao thì cũng chưa thích ứng được thân phận mới của mình, tư thái rất thoải mái.
“Việc thứ nhất, anh phải lợi dụng tâm lý của người trong xã cung cấp hàng hóa, trong thời gian ngắn thành lập nên hội của mình, những người không nghe lời, không nói được thì vất sang một bên. Đỡ để bọn họ cản trở anh!”
Tôi cười, nhưng lời nói ra lại sát khí đằng đằng.
Trần Lập Hữu gật gật đầu, biểu thị đồng ý. Giang Hữu Tín không tỏ vẻ gì cả. Trình Tân Kiến không nói gì, ngoài việc uống mấy cốc rượu Mao Đài, những giây phút còn lại đều rất nguyên tắc, không nói lộn xộn.
Lương Quốc Thành đầu tiên hơi chau mày, sau đó để lộ ra vẻ suy nghĩ.
“Đúng đúng, Tiểu Tuấn nói đúng.”
Tôn Hữu Đạo gật đầu lia lịa.
“Bà nó chứ, ai mà không nể mặt tôi, tôi cũng sẽ chẳng nể mặt người đó…Còn việc thứ hai, là việc gì?”
Tôi lại ăn một miếng cá kho, chậm chạp nhổ xương cá ra, lúc này mới nói: “Việc thứ hai đương nhiên là lưu thông trồng rau rồi. Đây là việc mà lãnh đạo huyện hết sức chú trọng, liên hệ đến rất nhiều xã viên. Tôi ở nhà thường xuyên nghe cha và bác Nghiêm nhắc đến chuyện này. Trước kia khi chủ nhiệm Ngô nắm quyền, việc này làm cũng được lắm. Sau khi anh tiếp nhận công việc, không được để mọi việc tồi tệ hơn.”
Điểm mấu chốt của câu này, ở “thường xuyên nghe bác Nghiêm và cha nói chuyện”. Biểu đạt ra hai ý, ý thứ nhất là quan hệ giữa cha và Nghiêm Ngọc Thành, đúng là giống như mọi người đã đoán định, vô cùng thân thiết; thứ hai là đứa con nít như tôi có tư cách để ngồi nghe họ nói chuyện, vậy thì thỉnh thoảng chen vào vài câu, cũng là điều bình thường.
Những vị có mặt ở đó, đều là những người nhận được lợi ích đặc quyền trực tiếp từ tôi. Không có sự can thiệp của tôi, Giang Hữu Tín, Lương Quốc Cường, Trình Tân Kiến và Tôn Hữu Đạo, đều không thể ngồi lên vị trí hiện thời, Trần Lập Hữu dù là không phải dựa vào tôi mà được đề bạt lên, nhưng rất có vị trí trước mặt cha và Nghiêm Ngọc Thành, về sau chẳng lẽ không thể tiến thêm bước nữa.”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm mọi chuyện xấu đi…”
Tôn Hữu Đạo vỗ bình bịch vào ngực, nghe có vẻ hùng dũng lắm.
“Nào, mọi người cạn ly”
Trên danh nghĩa lần này Tôn Hữu Đạo làm chủ, anh ta nhất định phụ trách việc làm không khí náo nhiệt hơn.
Lương Quốc Cường không nói gì, nhưng tửu lượng vô cùng tốt, mấy ly rượu Mao Đài 53 độ xuống ruột rồi, mà mắt vẫn không chớp chút nào.
Một hồi rượu uống xong, mặt Tôn Hữu Đạo càng đỏ hơn, uốn lưỡi nói: “Tiểu Tuấn, cậu…đại thiếu gia còn gì căn dặn không…”
Tôi cười: “Những người ngồi đây, đều là lãnh đạo cả, anh cứ thỉnh giáo họ đi. Sư phụ, hay là bác dạy chủ nhiệm Tôn một chiêu đi?”
Lương Quốc Thành là người thành thực, vội vàng xua tay, cười nói: “Những thứ này, tôi không rành lắm.”
Tôi lại nói với Trần Lập Hữu: “Cục trưởng Trần nhất định sẽ có cao kiến, anh Tôn không phải người ngoài, không được giấu giếm đâu!”
Trần Lập Hữu nhấc chén rượu lên, thần thái có vẻ trầm ngâm, cười nói: “Cao kiến thì không dám nói, nhưng có điều, chủ nhiệm Tôn trước mắt chỉ là phó chủ nhiệm, mặc dù phụ trách công việc, nhưng cũng khó tránh khỏi có người nhìn vào vị trí chủ nhiệm chính ở trên đầu…”
Tôi cười nói: “Vậy phải làm sao?”
“Quan trọng nhất là phải xem chủ nhiệm Tôn thể hiện thế nào rồi. Xã cung cấp hàng hóa nói thật ra là một đơn vị nghiệp vụ, chỉ cần chủ nhiệm Tôn tốt về nghiệp vụ, làm tốt hơn so với ông chủ nhiệm Ngô trước kia, thì bỏ đi cái chữ phó chẳng phải rất dễ sao?”
Tôi vỗ tay: “Đúng là gừng càng già càng cay, cục trưởng Trần quả nhiên là có cao kiến.”
Trần Lập Hữu có kinh nghiệm hơn, cứ mở miệng là Tôn chủ nhiệm, mặc dù Tôn Hữu Đạo không nói gì, nhưng không vui lắm. Nghe câu này, mới vui trở lại, nghĩ bụng đúng là người mình, nói không ẩn ý gì cả.
Nói đến nghiệp vụ, Tôn Hữu Đạo là giám đốc của công ty Ngũ Giao Hóa, tất nhiên trình độ nghiệp vụ sẽ rất cao.
Thấy anh ta có vẻ tự đắc, tôi quyết định đánh anh ta thêm chút nữa. Công ty Ngũ Giao Hóa và xã cung cấp hàng hóa không phải giống nhau. Công ty Ngũ Giao Hóa là một doanh nghiệp đơn thuần, chỉ quản mấy chỗ bán lẻ thôi. Làm tốt hay không tốt không ảnh hưởng quá nhiều đến đại cục. Còn xã cung cấp hàng hóa quản lý sự lưu thông hàng hóa của cả mấy trăm hộ, liên quan đến cuộc sống thường nhật của hàng vạn người. Nếu làm tốt thì công lao rất lớn, làm không tốt tổn thất cũng chẳng nhỏ. Đơn cử một ví dụ: ví dụ như dầu, trước mắt là một vật dụng chiếu sang cần thiết của rất nhiều hộ nông thôn của huyện Hướng Dương, rất nhiều thôn vẫn chưa có điện, đến tối là dựa vào dầu để thắp sáng. Nếu dầu không kịp thời đưa đến các xã và các đại lý bán hàng, thì có nghĩa là buổi tối ở rất nhiều gia đình sẽ chìm vào bóng tối. Quần chúng xã viên sẽ đổ trách nhiệm lên đầu lãnh đạo huyện , cũng tức là Nghiêm Ngọc Thành và cha, trách hai tên này làm ăn không ra gì, chỉ biết ngồi ở trên mà không để ý đến quần chúng đói khổ ở dưới.
Những điều xã cung cấp hàng hóa phải quản lý là những thứ này, chỉ cần một sự không chú ý, có thể ảnh hưởng đến tầm chính trị. Tôn Hữu Đạo nếu đắc ý mà quên nhiệm vụ, làm rò gì gì ra, anh ta chịu thiệt cũng chỉ là thứ hai, mà liên lụy đến việc nhìn người không tinh của bổn thiếu gia, về sau nói chuyện trước mặt cha sẽ không có hiệu lực nữa rồi.
“Anh Tôn, chủ nhiệm Ngô trước kia có những quy tắc, không được tự ý đi thay đổi. Rất nhiều thứ, tồn tại được là có lý của nó, nếu tự nhiên đi thay đổi, thì sẽ thành chuyện. Nếu muốn làm chút đột phá về mặt nghiệp vụ thì phải nghĩ cách khác.
“Tồn tại được nhất định có lý của nó…”
Giang Hữu Tín ngồi bên cạnh tôi bắt đầu chậm rãi thấm nhuần hàm ý của câu này.
“Ừm, ừm, tôi biết tôi biết…”
Tôi nhíu mày. Đừng thấy tên Tôn Hữu Đạo này dạ vâng vậy nhưng chưa chắc đã để tâm đến lời nói của tôi. Có khi đi cùng tôi, một mặt là vì thấy thân phận thiếu gia của tôi, nói được chuyện trước mặt Nghiêm Ngọc Thành và cha, là sự trợ giúp trên con đường thăng tiến của anh ta; hai là vì tôi vẫn còn nhỏ, hào phóng, mỗi tháng cho anh ta không ít lợi lộc. Ngoài việc đó ra, chưa chắc đã tin tưởng thật sự.
Điều này cũng khó trách, muốn một người ngoài ba mươi tuổi tin một đứa con nít như tôi, nếu không lấy chút gì đó ra, thì sợ rằng không dễ dàng đến vậy.
“Anh Tôn, về chuyện trồng rau, anh có kế hoạch mở rộng gì?”
“Xùy, cái này….rau chẳng phải đến mùa đông mới làm sao? Trước mắt đúng là mùa trồng rau…”
Tôn Hữu Đạo không coi chuyện đó ra gì.
“Hồ đồ!”
Tôi mắng không khách khí chút nào.
Mấy người ngồi cùng bàn sững người, Tôn Hữu Đạo càng khó xử, còn chút không tâm phục khẩu phục.
“Ai nói là trồng rau đến mùa đông mới làm? Lúc đầu khi tôi đề xuất ý kiến này cho thư ký Đường Hải Thiên, đã nói rất rõ ràng với ông ấy, sự lợi ích lớn nhất mà rau nhà kính mang lại là có thể bán được không đúng mùa, mùa đông có thể ăn được rau của mùa hè, mùa xuân có thể ăn được rau của mùa thu, bốn mùa trong năm đều có đủ rau để cung ứng….Sao đến lượt anh, lại biến thành mùa đông mới có thể làm được? Nếu nói như vậy, thì anh làm tốt được công tác chủ nhiệm xã cung cấp hàng hóa, là chuyện xa vời lắm.”
Tôi mắng cho anh ta một hồi, như cấp trên của Tôn Hữu Đạo. Đồng thời cũng chỉ ra rằng, đây là chiêu tôi chỉ cho Đường Hải Thiên, anh đừng có nghĩ tôi chỉ là một thằng nhóc thiếu gia đơn giản vậy.
Lần này, Lương Quốc Cường cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngừng nhìn tôi, dường như là vừa mới quen vậy, không ngờ đây là người học trò mình đã dạy hơn một năm, lại có thể nói được những điều uyên bác vậy.
Tôn Hữu Đạo bị mắng, có chút buồn bã. Nhưng xét cho cùng anh ta cũng là người tài, ngay lập tức đính chính lại, lộ ra vẻ mặt biết ơn, cười hỳ hỳ nói: “Vậy Tiểu Tuấn cậu cũng dạy cho anh một chiêu?”
Tôi ăn một miếng thịt, cười nói: “Dạy cũng được, hôm nay anh trả tiền.”
Tôn Hữu Đạo có chút ngạc nhiên nói: “Nói gì thế? Tôi mời nhất định tôi phải trả tiền rồi…”
“Được rồi!” Tôi xua tay, cười nói: “Tiền lương của anh có mấy đồng? Đừng có vừa lên chức là lại tham ô vô độ, vẫn là lề lối cũ, tôi trả tiền. Bạn bè tụ họp với nhau, chỉ muốn vui vẻ thôi.”
Tôn Hữu Đạo lắc đầu, có chút xấu hổ, nhưng không tranh giành với tôi quyền lợi trả tiền.
“Rau trồng trong nhà kính, đặc điểm quan trọng nhất là phản lại mùa vụ. Ngày hôm nay thành phố Bảo Châu và những huyện anh em khác, cũng bắt đầu làm rồi, khu mà mở rộng ra, thì chẳng có kỹ thuật gì phải giấu diếm cả…Nếu anh muốn làm được thành tích gì đó, thì phải đổ nhiều công chức hơn so với bình thường. Về phương diện này, công ty ‘Hướng Dương Viện’ của cục trưởng Trần làm rất xuất sắc, người ta đã đem mật ong bán đến vùng ngoài rồi, sao anh lại không thể đem rau bán đến tỉnh ngoài được chứ? Tôi nhắc nhở anh, cụ thể làm thế nào, không cần tôi phải dạy chứ? Ngoài thành phố Đại Ninh, thành phố Hồng Dương cũng có thể xem xét đưa sản phẩm qua đó…”
Thành phố Hồng Dương là thành phố gần với Đại Ninh, ở tỉnh N, cũng được coi là thành phố có tiếng tăm.
Tôn Hữu Đạo là người thông minh, hơn nữa lại là giám đốc của công ty Ngũ Giao Hóa, biết được sự quan trọng của việc chiếm lĩnh thị trường. Anh ta nghe xong lời của tôi, ngừng uống rượu, nghĩ đi nghĩ lại, lộ ra vẻ kính phục.