Gặp phải chuyện này, lãnh đạo có mấy loại phương thức xử lý. Thứ nhất coi như không nhìn thấy, chuyện còn lại cấp dưới tự biết phải giải quyết như thế nào, loại phương thức này có không ít lãnh đạo thích xử dụng.
Thứ hai là dừng xe lại, nói chuyện với kỹ càng thôn dân cáo trạng, phương thức này lãnh đạo khá ít dụng. Nếu dùng chỉ có hai khả năng, một là quan tâm tới cuộc sống người dân, hai là có mưu đồ khác.
Phương thức thứ ba là lãnh đạo dừng xe lại, nói mấy câu rồi giao cho nhân viên đi theo hoặc cán bộ bản địa xử lý, cấp thời hạn báo cáo với mình, thêm một bước nữa để thư ký cho số điện thoại liên hệ thể hiện sự quan tâm.
Tình hình ngày hôm nay phương thức thứ nhất không thích hợp cho lắm.
Nguyên nhân vì Cao Trường Hoành ở bên cạnh Liễu Tuấn lờ tít bỏ đi, trời mới biết Cao ti trưởng sẽ báo cáo chuyện này như thế nào.
Một trong tam giảng là "giảng chính khí", làm thế sợ rằng Liễu thị trưởng phải bồi dưỡng bài này.
Cao Trường Hoành đã dừng chân, đứng im lặng đợi Liễu Tuấn định đoạt.
Liễu Tuấn trầm ngâm một chút mới nói: - Cao ti, cùng nhau đi nghe đi, xem có chuyện gì.
Cao Trường Hoành khẽ gật đầu, mặt không có chút biểu cảm nào.
Liễu Tuấn xoay người đi về phía đám người Từ Hữu Quý, thấy thế, Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng thầm kêu khổ, vốn cũng biết có "Cao ti" ở đây muốn bỏ đi là gần như không thể rồi, không còn cách nào, đành theo sau hai vị lãnh đạo đi tới chỗ thôn dân đang làm ầm ĩ.
Thấy Liễu Tuấn tới đám Từ Hữu Quý liền yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đầy kính trọng.
Từ Hữu Nghị thì mặt tái nhợt.
Bảo vệ tự động tránh qua một bên nhưng vẫn cảnh giác nhìn đám người Từ Hữu Quý, sợ bọn họ có hành động gì khác thường.
Liễu Tuấn ôn hòa hỏi: - Đồng chí tên là gì?
- Báo cáo Liễu thị trưởng, tôi tên Từ Hữu Quý, là thôn dân thôn Xuyên Khẩu. Chúng tôi muốn phản ánh với thị trưởng về vấn đề trong thôn và xã.
Thấy Liễu thị trưởng tới trước mặt mình thật, Từ Hữu Quý rất kích động, khuôn mặt ngăm đen biến thành đỏ sậm, có điều ăn nói còn rõ ràng. Mà cách nói tựa hồ đã từng làm lính.
- Các đồng chí muốn phản ánh vấn đề gì?
- Báo cáo thị trưởng, thôn vô cớ cắt xén tiền hỗ trợ thị trấn gửi cho chúng tôi, vốn tính theo đầu người, mỗi một sức lao động khỏe cầy ruộng được hỗ trợ 180 đồng, nhưng thực tế chúng tôi chưa lĩnh được tới 90 đồng, bị thôn ăn bớt một nửa, nói là khoản đề lưu, thống trù gì đó. Từ Hữu Quy nói rất phẫn nộ.
Liễu Tuấn gật đầu quay sang hỏi: - Đồng chí Hữu Nghị có chuyện này không?
Từ Hữu Nghị cắn răng, đánh liều nói: - Thưa thị trưởng, đúng là có khoản này. Nhưng khoản đề lưu kia là của nửa đầu năm, rất nhiều nhà không giao đủ, cả thống trù trong xã cũng thiếu một khoản lớn, thôn công tác rất nhiều lần, bọn họ không nghe, cho nên....
Không đợi hắn nói xong, Từ Hữu Quý đã nói lớn: - Tw ra lệnh giảm bớt gánh nặng cho nông dân, trừ thuế nông nghiệp ra tất cả thuế phí khác đều phải trừ bỏ, tại sao chúng tôi phải nộp? Bằng vào cái gì mà cắt bớt tiền hỗ trợ của chúng tôi?
- Cậu.... Cậu có bản lĩnh lên xa mà đòi! Từ Hữu Nghị điên tiên lên, bất chấp hết quát: - Đâu phải là mỗi thôn chúng ta bị cắt tiền, phàm là thôn tham gia làm ruộng mẫu đều cắt hết! Cậu cứ tìm tôi gây chuyện có tác dụng gì? Tiền có ở trong túi tôi đâu. Nói tới đây, Từ Hữu Nghị đầy một bụng oan ức.
Liễu Tuấn mặt nghiêm lại, đưa tay ngăn hai người quát tháo nhau, nói: - Đồng chí Từ Hữu Quý, tất cả thôn dân đều bị cắt bớt sao?
- Báo cáo thị trưởng, không phải tất cả thông dân đều bị, trên thị xã có quy định, khoản hỗ trợ này là phát cho những người có sức lao động, những nhà không có sức lao động không phát... Những nhà nộp tiền đề lưu thống trù nửa đầu năm cũng không cắt. Từ Hữu Quý báo cáo rõ ràng từng khoản.
Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu.
- Còn nữa thưa thị trưởng, lần trước xã thống nhất mua thuốc trừ sâu, phân bón giá quá đắt, vốn nói là phân phát cho chúng tôi với giá gốc, không biết vì sao về sau lại tăng lên 20%.
Từ Hữu Qúy phản ánh ngay một chuyện khác.
Liễu Tuấn cau mày, nếu như Từ Hữu Quý phán ánh đúng, vậy chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc cắt bớt tiền hỗ trợ. Tuy thu thống trù, đề lưu không hợp với chính sách TW, nhưng là quyết định tập thể của chính quyền xã, còn tăng giá mua thuốc trừ sâu, phấn bón là hành vi hại số đông béo cá nhân, là tham ô.
- Đồng chí Tô Duyên Quang, đồng chí Phường Trí Dũng, hai đồng chí có biết chuyện này không? Liễu Tuấn quay sang hai vị quan phụ mẫu nghiêm giọng hỏi.
Tô Duyên Quang chỉ còn cách đáp: - Thị trưởng, trước kia chúng tôi không biết, hiện giờ mới được nghe phản ánh..
Bất kể thế nào, hiện giờ hắn chỉ có thể trả lời như vậy.
- Đồng chí Từ Hữu Quý, vấn đề các đồng chí phản ánh tôi đã biết, chuyện này cần phải điều tra, tôi tạm thời chưa thể tỏ thái độ. Nhưng tôi có thể nói rõ, nhất định yêu cầu đơn vị có liên quan điều tra, nếu các đồng chí phản ánh là đúng, chắc chắn sẽ xử lý theo chính sách và pháp luật nhà nước trả lại cho các đồng chí một kết quả công bằng. Liễu Tuấn nghiêm túc nói.
Từ Hữu Quý mấy người cáo trạng đều lộ vẻ không tin lắm, vì chuyện này bọn họ phản ánh lên trên không chỉ một lần, mà có kết quả gì đâu. Hôm nay nghe nói có quan lớn tới, đám người Từ Hữu Quý mới nảy ra ý "chặn đường cáo trạng". Có điều những người nông dân thuần phác này không xông thẳng vào nhà Từ Hữu Nghị mà đứng ở bên ngoài chờ đợi, thấy đám Liễu Tuấn ăn cơm xong mới ra phản ánh tìn huống.
Hiển nhiên bọn họ cũng cho rằng lãnh đạo ăn cơm đến quấy nhiễu là hành vi không phải phép.
- Liễu thị trưởng, ngài là thị trưởng của Tiềm Châu, tất cả cán bộ Tiềm Châu đều do ngài quản lý, chuyện nhỏ này hẳn không làm khó được ngài. Từ Hữu Quý ấp ủn nói rất uyển chuyển.
Liễu Tuấn cười, nói: - Đồng chí Từ Hữu Quý, đây không phải là việc nhỏ, mà là việc lớn. Hơn nữa dù là chuyện nhỏ cũng phải có chứng cứ, trước pháp luật mọi người đều công bằng mà. Công bằng với đồng chí thì phải công bằng với người khác, đúng không.
- Vâng, đúng.. Từ Hữu Quý do dự, lại nhìn mấy người đằng sau, không biết phải làm sao.
- Các đồng chí cứ yên tâm, tôi đã nói điều tra chuyện này, thì nhất định sẽ có kết quả.
- Vâng.
Từ Hữu Quý tựa hồ hạ quyết tâm, gật mạnh đầu.
- Liễu thị trưởng, chúng tôi tin ngài! Hi vọng thị trưởng có thể mau chóng điều tra, cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục.
... ....
Không khí ở trên xe tự thì trở nên ngột ngạt, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành đều im lặng không nói, nhưng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng. Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng thì mặt mày xấu hổ, bất kể thế nào, xã Bình Xuyên cắt bớt tiền hỗ trợ cho người dân là sự thực, chính miệng Từ Hữu Nghị cũng thừa nhận cơ mà.
- Thị trưởng, Cao ti, thật xin lỗi, chúng tôi không ngờ xảy ra chuyện này.
Trầm mặc một lúc, Tô Duyên Quang gian nan nói.
Một mình Liễu Tuấn gặp phải chuyện này đã xấu hổ rồi, thêm vào cả phó tổ trưởng tổ tuần thị TW, chuyện càng tệ hại. Đây bằng với việc làm mắt mặt cả thành phố Tiềm Châu, đừng nói hắn là người cùng phe với Hàn Húc, dù là thân tín của Liễu Tuấn hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Vì vứt bỏ liên quan, nói không chừng sẽ chơi trò thí xe giữ tướng.
Đều trách mình quá sơ xuất, không bố trí biện pháp an toàn, nếu để mấy người cảnh giới thì đã không xảy ra chuyện này, nhất là lại còn tới nhà Từ Hữu Nghị ăn cơm, đúng là tự bê đá đập chân mà.
Liễu Tuấn trầm giọng nói: - Hai đồng chí, chuyện này phải chia ra mà xét. Các đồng chí làm khu ruộng mẫu là chính xác, điều này đáng được khẳng định. Phát tiền hỗ trợ, về nguyên tắc thì xuất phát điểm là tốt. Dù sao hiện giờ nông thôn thất thoát sức lao động nghiêm trọng, thông qua kinh tế thu hút lao động trở về là đường lối không tệ, cũng là một loại phương pháp giảm bớt gánh nặng cho nông dân. Quan trọng là giám sát không tới nơi tới chốn.
Tô Duyên Quang cúi đầu xuống: - Vâng, đây là sai lầm của chúng tôi, làm không tốt để xảy ra chuyện như vậy.
- Chuyện này đương nhiên phải sửa chữa kịp thời, nếu không sẽ ảnh hượng tới chữ tín của chính phủ, không có lợi cho việc triển khai công tác về sau. Còn về phần việc nâng giá tiền thuốc trừ sâu, phân bón thì tính chất vô cùng ác liệt, qyết không cho phép! Chuyện này phải điều tra ngay lập tức, nếu có, phải xử lý nghiêm khắc, không được nhân nhược. Liễu Tuấn nhấn mạnh thêm.
- Vâng thưa thị trưởng, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, tranh thủ sớm có kết quả. Tô Duyên Quang vừa nói vừa liếc nhìn Cao Trường Hoành.
Cao Trường Hoành nhìn thẳng trước mặt, tựa hồ không chú ý tới động tác nhỏ của hắn.
Thấy thế Tô Duyên Quang miệng đắng nghét, lòng càng thêm bất an.